Chương 3
Edit: Pinkie
Cuối cùng, Vi Vi vẫn không ăn được món măng xào dầu điều mà Tứ Nguyệt làm. Lúc đêm, Tứ Nguyệt bị sốt cao. Hôm nay là ngày thứ hai. Lúc Vi Vi tan học đến thì cả người cô còn mơ mơ màng màng, ngả dựa trên ghế salon ở phòng khách.
Tứ Nguyệt miễn cưỡng ngồi dậy, vỗ vỗ chỗ bên cạnh trên ghế salon, “Vi Vi, ngồi xuống bên cạnh chị Tứ Nguyệt này!”
Cổ họng cô vô cùng đau đớn, giọng nói khô khốc, nói xong một câu thì ho khan không ngừng.
Cô gái nhỏ thấy cô thì vậy thì vành mắt đỏ hoe, lắc đầu nói: “Em không ngồi. Em đi gọi bác sĩ Trương.”
“Vi Vi, em, khụ…” Tứ Nguyệt đưa tay kéo cánh tay của Vi Vi, chờ đỡ ho thì nói tiếp: “Chị không sao, chỉ là hôm nay không có cách nào làm măng xào dầu điều cho em ăn rồi. Em xuống phòng bếp rót cho chị Tứ Nguyệt một ly nước ấm nhé?”
Vi Vi nhìn cô nửa ngày mới miễn cưỡng gật đầu, cầm ly trà trên bàn rồi đi xuống phòng bếp.
Tứ Nguyệt từ từ nhắm hai mắt lại, nghĩ đến ngày hôm qua ăn cháo hạt sen tuyết lê thì không khỏi cười khổ.
Tất cả mọi chuyện trên đời này đều do mình quyết định, cũng không phải ăn một chén cháo hạt sen tuyết lê thì sẽ không bị cảm mạo, cũng không phải cứ gặp nhau thì sẽ không xa nhau.
*****
Sau một tuần bị cảm, tình trạng của Tứ Nguyệt cũng không có cải thiện được bao nhiêu. Mẹ Vi Vi đến gặp cô, bà ngập ngừng hỏi: “Tứ Nguyệt, có phải cháu bị quấy phá (1) không?”
(1) Ý của mẹ Vi Vi là không biết có phải Tứ Nguyệt bị người âm quấy phá hay không.
Trước khi Tứ Nguyệt đến thị trấn Hoài Xuyên ở trong căn nhà cổ này thì nó đã bị bỏ hoang hai, ba năm. Vị trí của căn nhà cũng ở nơi hẻo lánh, ở cuối một con hẻm cụt bên trường trung học Lâm Tiểu, ngay cả vào ban ngày thì cũng có rất ít người qua lại.
Lúc này, bọn cô đang ngồi bên cạnh một cái bàn đá ngoài sân, mẹ của Vi Vi hết nhìn ngôi nhà cổ rồi lại nhìn Tứ Nguyệt một chút.
“Thím!” Tứ Nguyệt cười, gọi mẹ Vi Vi một tiếng, “Chủ nhân ban đầu của ngôi nhà cổ này là anh họ xa của cháu. Trước khi xây căn nhà này cũng đã mời sư phụ của chùa Cửu Hoa đến xem qua. Không có chuyện gì.”
Mẹ Vi Vi nghe xong thì vẻ mặt cũng thả lỏng một ít: “Tứ Nguyệt, thím dẫn cháu đến gặp Xuân bà bà để cho bà ấy xem một chút. Nếu như không phải bị quấy phá thì vậy nhanh chóng lên bệnh viện trong huyện để kiểm tra. Bệnh tình của cháu cứ kéo dài chuyện này mãi cũng không tốt.”
Tứ Nguyệt dạ một tiếng, nhẹ giọng nói: “Phiền thím rồi ạ!”
Đến gặp Xuân bà bà đó quả thật là đã làm phiền mẹ của Vi Vi rất nhiều. Đối với chuyện giải trừ khi bị quấy phá này thì cái gì cô cũng không hiểu, chỉ có thể đứng qua một bên nhìn mẹ của Vi Vi bận rộn giúp cô chuẩn bị những thứ cần mang theo.
Trên đường đi, mẹ của Vi Vi đã kể cho cô nghe về sự lợi hại của Xuân bà bà đó. Tứ Nguyệt cầm túi gạo bóp bóp, cúi đầu nở nụ cười. Xúc cảm mềm mại khi những hạt gạo len lỏi qua từng kẽ tay làm cho lòng bàn tay có cảm giác nhột nhột.
Khi bọn cô tới cửa thì nhìn thấy Xuân bà bà đang dùng cây lăn để nghiền hạt óc chó. Mẹ của Vi Vi nói với Tứ Nguyệt là Xuân bà bà đang làm bánh quy óc chó. Sau khi nghiền nát hạt óc chó thì nhào thành bột. Chia thành nhiều phần nhỏ và dùng tay viên thành hình tròn, cuối cùng là in dấu vân tay lên thì sau khi nướng sẽ biến thành những bông hoa nhỏ.
Tứ Nguyệt nghe thấy điều mới mẻ, gật đầu nói: “Thím, thím đi làm việc trước đi. Buổi chiều cháu cũng không có chuyện gì làm, cháu sẽ chờ Xuân bà bà làm xong thì sẽ phiền bà ấy giúp cháu xem một chút. Cháu cũng ở đây để học làm bánh quy óc chó.”
“Cái con bé này,” Mẹ của Vi Vi nở nụ cười tươi, “Vậy cũng tốt. Buổi tối đừng có tự nấu cơm, đến lúc đó thím sẽ bảo Vi Vi tới gọi cho qua ăn nhé!”
“Dạ!”
Mẹ của Vi Vi xoay người đi được mấy bước thì quay đầu lại, “Tứ Nguyệt, cháu đừng trách thím dông dài. Thím cũng không biết tại sao cháu lại đến Hoài Xuyên này, nhưng một cô gái như cháu ở trong ngôi nhà cổ đó thì không có tốt lắm.”
“Cháu chờ thêm một chút.”
Chờ thêm một chút, cuối cùng rồi anh sẽ trở lại Hoài Xuyên.
Cuối cùng, Vi Vi vẫn không ăn được món măng xào dầu điều mà Tứ Nguyệt làm. Lúc đêm, Tứ Nguyệt bị sốt cao. Hôm nay là ngày thứ hai. Lúc Vi Vi tan học đến thì cả người cô còn mơ mơ màng màng, ngả dựa trên ghế salon ở phòng khách.
Tứ Nguyệt miễn cưỡng ngồi dậy, vỗ vỗ chỗ bên cạnh trên ghế salon, “Vi Vi, ngồi xuống bên cạnh chị Tứ Nguyệt này!”
Cổ họng cô vô cùng đau đớn, giọng nói khô khốc, nói xong một câu thì ho khan không ngừng.
Cô gái nhỏ thấy cô thì vậy thì vành mắt đỏ hoe, lắc đầu nói: “Em không ngồi. Em đi gọi bác sĩ Trương.”
“Vi Vi, em, khụ…” Tứ Nguyệt đưa tay kéo cánh tay của Vi Vi, chờ đỡ ho thì nói tiếp: “Chị không sao, chỉ là hôm nay không có cách nào làm măng xào dầu điều cho em ăn rồi. Em xuống phòng bếp rót cho chị Tứ Nguyệt một ly nước ấm nhé?”
Vi Vi nhìn cô nửa ngày mới miễn cưỡng gật đầu, cầm ly trà trên bàn rồi đi xuống phòng bếp.
Tứ Nguyệt từ từ nhắm hai mắt lại, nghĩ đến ngày hôm qua ăn cháo hạt sen tuyết lê thì không khỏi cười khổ.
Tất cả mọi chuyện trên đời này đều do mình quyết định, cũng không phải ăn một chén cháo hạt sen tuyết lê thì sẽ không bị cảm mạo, cũng không phải cứ gặp nhau thì sẽ không xa nhau.
*****
Sau một tuần bị cảm, tình trạng của Tứ Nguyệt cũng không có cải thiện được bao nhiêu. Mẹ Vi Vi đến gặp cô, bà ngập ngừng hỏi: “Tứ Nguyệt, có phải cháu bị quấy phá (1) không?”
(1) Ý của mẹ Vi Vi là không biết có phải Tứ Nguyệt bị người âm quấy phá hay không.
Trước khi Tứ Nguyệt đến thị trấn Hoài Xuyên ở trong căn nhà cổ này thì nó đã bị bỏ hoang hai, ba năm. Vị trí của căn nhà cũng ở nơi hẻo lánh, ở cuối một con hẻm cụt bên trường trung học Lâm Tiểu, ngay cả vào ban ngày thì cũng có rất ít người qua lại.
Lúc này, bọn cô đang ngồi bên cạnh một cái bàn đá ngoài sân, mẹ của Vi Vi hết nhìn ngôi nhà cổ rồi lại nhìn Tứ Nguyệt một chút.
“Thím!” Tứ Nguyệt cười, gọi mẹ Vi Vi một tiếng, “Chủ nhân ban đầu của ngôi nhà cổ này là anh họ xa của cháu. Trước khi xây căn nhà này cũng đã mời sư phụ của chùa Cửu Hoa đến xem qua. Không có chuyện gì.”
Mẹ Vi Vi nghe xong thì vẻ mặt cũng thả lỏng một ít: “Tứ Nguyệt, thím dẫn cháu đến gặp Xuân bà bà để cho bà ấy xem một chút. Nếu như không phải bị quấy phá thì vậy nhanh chóng lên bệnh viện trong huyện để kiểm tra. Bệnh tình của cháu cứ kéo dài chuyện này mãi cũng không tốt.”
Tứ Nguyệt dạ một tiếng, nhẹ giọng nói: “Phiền thím rồi ạ!”
Đến gặp Xuân bà bà đó quả thật là đã làm phiền mẹ của Vi Vi rất nhiều. Đối với chuyện giải trừ khi bị quấy phá này thì cái gì cô cũng không hiểu, chỉ có thể đứng qua một bên nhìn mẹ của Vi Vi bận rộn giúp cô chuẩn bị những thứ cần mang theo.
Trên đường đi, mẹ của Vi Vi đã kể cho cô nghe về sự lợi hại của Xuân bà bà đó. Tứ Nguyệt cầm túi gạo bóp bóp, cúi đầu nở nụ cười. Xúc cảm mềm mại khi những hạt gạo len lỏi qua từng kẽ tay làm cho lòng bàn tay có cảm giác nhột nhột.
Khi bọn cô tới cửa thì nhìn thấy Xuân bà bà đang dùng cây lăn để nghiền hạt óc chó. Mẹ của Vi Vi nói với Tứ Nguyệt là Xuân bà bà đang làm bánh quy óc chó. Sau khi nghiền nát hạt óc chó thì nhào thành bột. Chia thành nhiều phần nhỏ và dùng tay viên thành hình tròn, cuối cùng là in dấu vân tay lên thì sau khi nướng sẽ biến thành những bông hoa nhỏ.
Tứ Nguyệt nghe thấy điều mới mẻ, gật đầu nói: “Thím, thím đi làm việc trước đi. Buổi chiều cháu cũng không có chuyện gì làm, cháu sẽ chờ Xuân bà bà làm xong thì sẽ phiền bà ấy giúp cháu xem một chút. Cháu cũng ở đây để học làm bánh quy óc chó.”
“Cái con bé này,” Mẹ của Vi Vi nở nụ cười tươi, “Vậy cũng tốt. Buổi tối đừng có tự nấu cơm, đến lúc đó thím sẽ bảo Vi Vi tới gọi cho qua ăn nhé!”
“Dạ!”
Mẹ của Vi Vi xoay người đi được mấy bước thì quay đầu lại, “Tứ Nguyệt, cháu đừng trách thím dông dài. Thím cũng không biết tại sao cháu lại đến Hoài Xuyên này, nhưng một cô gái như cháu ở trong ngôi nhà cổ đó thì không có tốt lắm.”
“Cháu chờ thêm một chút.”
Chờ thêm một chút, cuối cùng rồi anh sẽ trở lại Hoài Xuyên.