Chương 1
Edit: Pinkie
Lúc chuông điện thoại vang lên, Tứ Nguyệt đang nấu cháo hạt sen tuyết lê trong bếp. Cô ngâm nga một giai điện đơn giản, cúi đầu đứng bên bếp lò, mái tóc dài tới eo được tết chéo qua một bên, lộ chiếc cổ thon dài mượt mà. Ánh nắng xuyên qua cửa kính, chiếu thẳng vào mọi ngóc ngách bên trong phòng, vô cùng ấm áp.
Tiếng chuông vang lên không ngừng nhưng giống như không làm ảnh hưởng tới Tứ Nguyệt, cô vẫn đứng canh giữ bên bếp lò. Cho đến khi cháo trong nồi sôi lên, bốc khói thì lúc này cô mới nhỏ lửa một chút, lại bệ rửa chén rửa tay rồi mới đi lên phòng khách.
Vừa mới bắt điện thoại thì đã có một giọng nói nhẹ nhàng ở đầu bên kia vang lên, “Chị Tứ Nguyệt!”
Tứ Nguyệt mím môi, giọng nói nhàn nhàn mang theo ý cười, “Là Vi Vi sao?”
“Là em!” Giọng nói của Vi Vi trở nên nhanh hơn, “Chị Tứ Nguyệt, đồi hoa mộc lan ở sau núi Thần Sơn đã nở, chúng ta cùng đi xem nhé?”
Hoa mộc lan…
Tứ Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ một lát mới nhớ tới hoa mộc lan trong miệng Vi Vi vừa nhắc tới là hoa gì.
Đó là mộc lan tím.
Còn được gọi là “cây bút” bởi vì khi hoa chưa nở thì có hình dạng giống như đầu bút lông dựng thẳng đứng.
Loài hoa này ưa khí hậu ấm áp và ẩm ướt, chịu được rét và chịu hạn tốt, không bị mất nước.
Cô đến thị trấn Hoài Xuyên sắp được nửa năm. Ở đây dựa vào núi và gần sông, biển, một năm bốn mùa đều có có nước chảy. Chính vì thế khí hậu tương đối lạnh và ẩm, làm cho cô quên mất rằng mùa xuân đã về, hoa đã nở.
Cô cười cười, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong sân, chủ nhà trồng rất nhiều hoa nhỏ, nở rộ đón xuân đang đến. Nhìn xa xa, những cành liễu xanh rờn đang rũ mình đung đưa trong gió, điểm xuyến trên đó là những bông hoa loa kèn nhỏ màu vàng.
“Chị Tứ Nguyệt, chị có đi với em không?” Đợi một lúc mà không thấy Tứ Nguyệt trả lời, Vi Vi lại hỏi một lần nữa.
Tứ Nguyệt thu hồi tầm mắt, “Vi Vi, chị nấu cháo hạt sen tuyết lê. Em qua đây ăn với chị, rồi sau đó chúng ta sẽ đi lên núi Thần Sơn xem mộc…” Dừng lại một chút, sau đó cô mới đổi giọng, “hoa mộc lan.”
Cô nói chuyện không nhanh không chậm, giọng nói có chút lười biếng nhưng lại mềm mại. Ba chữ hoa mộc lan này từ trong miệng cô rất êm tai.
Cúp điện thoại, Tứ Nguyệt lại hướng mắt về phía những khóm hoa mùa xuân trước nhà.
Vi Vi tới rất nhanh, đứng ngoài cổng, hét lên gọi cô: “Chị Tứ Nguyệt, chị Tứ Nguyệt!”
Cô đang múc cháo, bưng hai bát cháo đặt lên khay rồi mang lại bàn ăn, bước qua cửa rồi đi tới hành lang, quay người nhìn Vi Vi ở ngoài cổng, nói: “Cổng không có khóa.”
Vi Vi gật đầu, có chút lo lắng nói với cô, “Chị Tứ Nguyệt, chuông gió chị treo ngoài hàng rào và trên cửa gỗ bị thiếu một vài cái.”
Tứ Nguyệt vẫy tay với Vi Vi, “Vi Vi, em đến đây!”
Đối với chuyện thiếu vài cái chuông gió, cô cũng không thèm để ý.
Vi Vi dậm chất, đẩy cửa chạy đến bên cô, “Chắc chắn là bà nội Mẫn và mấy tên nhóc kia mượn gió bẻ măng lấy đi.”
Tiếng chuông gió trong veo, thanh thúy, như tiếng ngân vang của mùa xuân.
Tứ Nguyệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của Vi Vi thì cười nói: “Vi Vi, em bình tĩnh lại đi. Giận dỗi sẽ khiến cho em trông tiều tụy, hai mặt sẽ sưng phù, nếp nhăn cũng sẽ xuất hiện nhiều hơn.”
Vi Vi a một tiếng, gương mặt khổ sở nhìn cô, “Chị Tứ Nguyệt, ngàn vạn lần chị đừng có làm em sợ…”
Tứ Nguyệt thấp giọng cười rộ lên, đưa tay sờ sờ đầu của Vi Vi, buồn cười nói: “Trêu chọc em một chút. Được rồi, chúng ta đi vào húp bát cháo trước, để chị đi tắt bếp.”
“Chị Tứ Nguyệt!” Bi Vi lại dậm chân.
Tứ Nguyệt cười cười, dẫn cô vào phòng.
Cháo hạt sen tuyết lê được ninh nhừ trên lửa vừa, tuyết lê tươi mới mọng nước, cắn vào có vị chua ngọt ngon miệng. Cháo được nấu từ gạo nếp và gạo tẻ nên có vị ngon vô cùng.
Vi Vi ăn những hai bát, miệng còn ca thán, “Chị Tứ Nguyệt, chị nấu cháo ngon quá!”
Tứ Nguyệt cúi đầu, không nói gì. Giọng nói của Vi Vi dần dần phai nhạt bên tai, sau đó, cô dường như nghe thấy một giọng nói rất rõ ràng, còn mang theo cả ý cười: “Khi thời tiết chuyển mùa, thường rất dễ bị cảm mạo. Ăn một bát cháo hạt sen tuyết lê là tuyệt vời nhất!”
Lúc chuông điện thoại vang lên, Tứ Nguyệt đang nấu cháo hạt sen tuyết lê trong bếp. Cô ngâm nga một giai điện đơn giản, cúi đầu đứng bên bếp lò, mái tóc dài tới eo được tết chéo qua một bên, lộ chiếc cổ thon dài mượt mà. Ánh nắng xuyên qua cửa kính, chiếu thẳng vào mọi ngóc ngách bên trong phòng, vô cùng ấm áp.
Tiếng chuông vang lên không ngừng nhưng giống như không làm ảnh hưởng tới Tứ Nguyệt, cô vẫn đứng canh giữ bên bếp lò. Cho đến khi cháo trong nồi sôi lên, bốc khói thì lúc này cô mới nhỏ lửa một chút, lại bệ rửa chén rửa tay rồi mới đi lên phòng khách.
Vừa mới bắt điện thoại thì đã có một giọng nói nhẹ nhàng ở đầu bên kia vang lên, “Chị Tứ Nguyệt!”
Tứ Nguyệt mím môi, giọng nói nhàn nhàn mang theo ý cười, “Là Vi Vi sao?”
“Là em!” Giọng nói của Vi Vi trở nên nhanh hơn, “Chị Tứ Nguyệt, đồi hoa mộc lan ở sau núi Thần Sơn đã nở, chúng ta cùng đi xem nhé?”
Hoa mộc lan…
Tứ Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ một lát mới nhớ tới hoa mộc lan trong miệng Vi Vi vừa nhắc tới là hoa gì.
Đó là mộc lan tím.
Còn được gọi là “cây bút” bởi vì khi hoa chưa nở thì có hình dạng giống như đầu bút lông dựng thẳng đứng.
Loài hoa này ưa khí hậu ấm áp và ẩm ướt, chịu được rét và chịu hạn tốt, không bị mất nước.
Cô đến thị trấn Hoài Xuyên sắp được nửa năm. Ở đây dựa vào núi và gần sông, biển, một năm bốn mùa đều có có nước chảy. Chính vì thế khí hậu tương đối lạnh và ẩm, làm cho cô quên mất rằng mùa xuân đã về, hoa đã nở.
Cô cười cười, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong sân, chủ nhà trồng rất nhiều hoa nhỏ, nở rộ đón xuân đang đến. Nhìn xa xa, những cành liễu xanh rờn đang rũ mình đung đưa trong gió, điểm xuyến trên đó là những bông hoa loa kèn nhỏ màu vàng.
“Chị Tứ Nguyệt, chị có đi với em không?” Đợi một lúc mà không thấy Tứ Nguyệt trả lời, Vi Vi lại hỏi một lần nữa.
Tứ Nguyệt thu hồi tầm mắt, “Vi Vi, chị nấu cháo hạt sen tuyết lê. Em qua đây ăn với chị, rồi sau đó chúng ta sẽ đi lên núi Thần Sơn xem mộc…” Dừng lại một chút, sau đó cô mới đổi giọng, “hoa mộc lan.”
Cô nói chuyện không nhanh không chậm, giọng nói có chút lười biếng nhưng lại mềm mại. Ba chữ hoa mộc lan này từ trong miệng cô rất êm tai.
Cúp điện thoại, Tứ Nguyệt lại hướng mắt về phía những khóm hoa mùa xuân trước nhà.
Vi Vi tới rất nhanh, đứng ngoài cổng, hét lên gọi cô: “Chị Tứ Nguyệt, chị Tứ Nguyệt!”
Cô đang múc cháo, bưng hai bát cháo đặt lên khay rồi mang lại bàn ăn, bước qua cửa rồi đi tới hành lang, quay người nhìn Vi Vi ở ngoài cổng, nói: “Cổng không có khóa.”
Vi Vi gật đầu, có chút lo lắng nói với cô, “Chị Tứ Nguyệt, chuông gió chị treo ngoài hàng rào và trên cửa gỗ bị thiếu một vài cái.”
Tứ Nguyệt vẫy tay với Vi Vi, “Vi Vi, em đến đây!”
Đối với chuyện thiếu vài cái chuông gió, cô cũng không thèm để ý.
Vi Vi dậm chất, đẩy cửa chạy đến bên cô, “Chắc chắn là bà nội Mẫn và mấy tên nhóc kia mượn gió bẻ măng lấy đi.”
Tiếng chuông gió trong veo, thanh thúy, như tiếng ngân vang của mùa xuân.
Tứ Nguyệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của Vi Vi thì cười nói: “Vi Vi, em bình tĩnh lại đi. Giận dỗi sẽ khiến cho em trông tiều tụy, hai mặt sẽ sưng phù, nếp nhăn cũng sẽ xuất hiện nhiều hơn.”
Vi Vi a một tiếng, gương mặt khổ sở nhìn cô, “Chị Tứ Nguyệt, ngàn vạn lần chị đừng có làm em sợ…”
Tứ Nguyệt thấp giọng cười rộ lên, đưa tay sờ sờ đầu của Vi Vi, buồn cười nói: “Trêu chọc em một chút. Được rồi, chúng ta đi vào húp bát cháo trước, để chị đi tắt bếp.”
“Chị Tứ Nguyệt!” Bi Vi lại dậm chân.
Tứ Nguyệt cười cười, dẫn cô vào phòng.
Cháo hạt sen tuyết lê được ninh nhừ trên lửa vừa, tuyết lê tươi mới mọng nước, cắn vào có vị chua ngọt ngon miệng. Cháo được nấu từ gạo nếp và gạo tẻ nên có vị ngon vô cùng.
Vi Vi ăn những hai bát, miệng còn ca thán, “Chị Tứ Nguyệt, chị nấu cháo ngon quá!”
Tứ Nguyệt cúi đầu, không nói gì. Giọng nói của Vi Vi dần dần phai nhạt bên tai, sau đó, cô dường như nghe thấy một giọng nói rất rõ ràng, còn mang theo cả ý cười: “Khi thời tiết chuyển mùa, thường rất dễ bị cảm mạo. Ăn một bát cháo hạt sen tuyết lê là tuyệt vời nhất!”