Chương 55: Mọi người cùng khám phá báu vật Hoắc Tự Hàn
Rất nhanh những chuyện trong buổi tiệc tối đã lan truyền khắp vòng tròn của giới nhà giàu.
Thái độ của ông Hoắc đã gián tiếp thừa nhận, mặc dù con trai cả nhà họ Hoắc đã vào làm tại Hoắc thị nhưng cũng chỉ giữ chức vụ của một quản lý nhỏ, không có quyền lực gì. Hơn nữa đây là lần đầu tiên ông Hoắc mang theo con trai tham dự tiệc, ngay cả đứa con trai cả kia cũng chưa từng nhận được loại đãi ngộ này. Người sáng suốt chỉ cần nhìn qua đã biết được ông Hoắc đang muốn trải đường giúp con trai thứ, nếu không thì cần gì phải dắt theo con trai đi giới thiệu với những đại lão khác ở Cảnh Thành, nói gần nói xa đều có ý nhờ vả người khác chiếu cố Hoắc Tự Hàn.
Tất nhiên mọi người cũng không nghĩ tới Hoắc Tự Hàn - người trước kia từng tồn tại như một kẻ trong suốt lại ưu tú như vậy. Hơn nữa ông Hoắc nhịn không được mà khoe khoang như thế thì có lẽ thành tích của Hoắc Tự Hàn là sự thật, chỉ cần vào internet tìm kiếm một chút liền biết JS đang phát triển như thế nào.
Khó trách năm nay ông Hoắc mới năm mươi tuổi mà đã chờ không kịp muốn trải đường thay con trai, ông Hoắc không phải là người luyến tiếc quyền lợi trong tay, dù rằng bây giờ ông ấy vẫn chưa già nhưng cũng không còn trẻ nữa, nếu so về tốc độ phản ứng thì chắc chắn sẽ kém giới trẻ, nếu như đúng là "hổ phụ sinh hổ tử" thì ông ấy cũng muốn về hưu sớm, nhường lại vị trí cho con trai còn trẻ nắm giữ, đối với Hoắc thị mà nói như vậy sẽ càng tốt.
Xưa nay Cảnh Thành không thiếu người mượn gió bẻ măng, cho nên chưa tới hai mươi bốn tiếng đã xuất hiện lời đồn, cũng không biết ai là người đồn thổi, vả lại người trong vòng đều là kẻ tinh ranh, những lời nói không được tốt lành kia họ đều nghĩ cách để người khác nói thay cho mình.
Có người nói, dù sao thì gà rừng vẫn kém xa phượng hoàng. Liên tưởng đến chuyện của ông Hoắc mà xem, câu nói này đúng là có hàm ý sâu xa. Ai là gà rừng? Ai là phượng hoàng?
So về gia thế lẫn bối cảnh thì bà Hoắc hiện tại đều kém xa những quý bà trong vòng tròn của giới nhà giàu, trước kia khi còn trẻ cũng không có người nào chơi với bà ấy, căn bản là không muốn tiếp nhận bà vào trong cùng một vòng, huống chi bà ấy lại là người có con trước khi kết hôn, đợi đến khi Thẩm đại tiểu thư qua đời thì mới thành công ngồi vào chiếc ghế "bà Hoắc". Không cần biết thật giả ngọn nguồn thế nào nhưng đối với những quý bà nhà giàu này thì quả thật là không muốn quen biết.
Mặc dù các bà ấy đều cảm thấy chướng mắt nhưng trong một số trường hợp lại không thể không tiếp chuyện với bà Hoắc, có đôi khi các quý bà kia cũng cảm thấy bản thân muốn chia thành hai nửa.
Thế nào là "một người đắc đạo gà chó cũng lên trời". Trước kia nhà họ Vương - nhà mẹ đẻ của bà Hoắc chỉ là nhà giàu mới nổi, hiện tại có chỗ dựa là nhà họ Hoắc nên cũng thành công chen chân vào trong vòng tròn nhà giàu, chẳng lẽ như vậy mà còn không khiến cho người khác phải bàn tán vài câu hay sao?
Mặc dù hiện tại nhà họ Thẩm coi như đã hoàn toàn phai mờ trong đám người nhưng năm đó có không ít người đã từng mang ơn nhà họ Thẩm, hơn hai mươi năm trước ở Cảnh Thành này nhà họ Thẩm cũng là dòng họ có tiếng.
Nếu như bà Hoắc đẹp như tiên nữ thì còn có thể để cho người khác cảm khái một câu "anh hùng khó qua ải mỹ nhân", nhưng mà so sánh về giá trị nhan sắc thì bà Hoắc hoàn toàn thua xa Thẩm đại tiểu thư đã qua đời. Gia thế bối cảnh, điều kiện sinh hoạt, giá trị nhan sắc và cả khí chất, vừa so sánh hai người với nhau thì đúng là khác nhau như gà rừng cùng phượng hoàng.
Gene của gà rừng và phượng hoàng hoàn toàn khác nhau, cho nên bà Hoắc sinh ra con trai cả có tư chất bình thường, cái này cũng không thể trách hắn, còn Thẩm đại tiểu thư sinh ra Hoắc Tự Hàn lại rất giống ông ngoại cho nên mới ưu tú như thế.
Chỉ sợ người truyền ra những lời này cũng là nhóm người từng theo phe của Hoắc Lâm Chu.
* * *
Lúc Khương Mạt Lỵ nghe được lời đồn này cô cũng có chút nhịn không được cười, các quý bà trong vòng tròn này đừng nhìn bề ngoài có bao nhiêu đoan trang trên thực tế thì miệng rất độc. Cũng không biết khi Hoắc Giai Oái và bà Hoắc nghe được lời đồn đại này thì có biểu hiện gì.
Khương Mạt Lỵ vừa thoa tinh chất dưỡng tóc vừa ngồi nhìn người ta cười trên nỗi đau của người khác, cô thầm nghĩ cô đúng là ngồi không xem kịch.
Đám chị em plastic còn giả mù sa mưa mà an ủi Hoắc Giai Oái: "Giai Oái, cô đừng nghe những người kia nói mò, bọn họ là đang ghen ghét dì, cô cũng đừng có tức giận nha!"
Vậy chứ vừa nãy ai là người đã giảng giải, phân tích những lời đồn kia một cách sinh động như thật? Chậc chậc.
"Đúng vậy đó Giai Oái, nếu cô tức giận thì trúng kế của bọn họ đó!"
"Ài, Giai Oái, tôi nghe người ta nói hiện tại anh hai của cô rất tốt, dáng dấp cũng cực kỳ đẹp trai, chắc là giả đúng không? Chúng ta còn chưa từng nghe nói qua tin tức gì của hắn cả."
"Có một lần tôi tình cờ gặp được anh hai của Giai Oái tại sân bay, ôi chao, bộ dáng giống như ai thiếu hắn mấy trăm triệu vậy. Tôi cảm thấy anh Lâm Chu tốt hơn nhiều, có điều Giai Oái này, anh hai cô thật sự là ông chủ của JS sao? Chắc không phải thật nhỉ?"
"Tôi cũng không chịu nổi loại đàn ông lạnh lùng đâu. Cha tôi cũng thật đáng ghét, nói cái gì mà dù sao tôi cũng đang học ở nước Mỹ nên sau này vào mỗi kì nghỉ cũng không cần trở lại, cứ đến công ty của anh hai Giai Oái thực tập để trải nghiệm. Thật là phiền chết người mà. Giai Oái, cô có Wechat của anh hai cô chứ, gửi cho tôi để tôi báo trước với anh ấy một tiếng, đừng để anh ấy đồng ý với cha tôi, tôi thật sự không muốn đi làm đâu."
Nhìn thấy đám chị em đang điên cuồng nghe ngóng chuyện của Hoắc Tự Hàn, Khương Mạt Lỵ nhanh nhẹn lấy ra vài bức ảnh chụp nói: "Nhãn hiệu này mới vừa ra mắt vài kiểu dáng cho mùa xuân, tôi cảm thấy cũng không tệ lắm."
Cô muốn chuyển chủ đề.
Ok, thành công làm mọi người tỉnh táo, ai cũng cảm thấy ý đồ của mình quá rõ ràng. Vì thế mọi người đều phối hợp với Khương Mạt Lỵ bắt đầu thảo luận về những kiểu dáng mới, về màu sắc thịnh hành trong năm nay.
Lúc này Khương Mạt Lỵ mới vỗ vỗ lồng ngực cảm thán "bảo tàng" Hoắc Tự Hàn này đã bị không ít người để mắt tới, chuyện này thật khiến người ta đau đầu mà.
Nào biết được rằng cô còn chưa kịp cảm khái xong đã nhận được tin nhắn của Hoắc Giai Oái: "Mạt Lỵ, cảm ơn cậu, chỉ có cậu là người thật sự quan tâm tớ."
Khương Mạt Lỵ ngơ ngác, thế này mà cũng hiểu lầm được ư?
Còn chưa kịp tiêu hóa xong tin nhắn, cô lại nhận được năm điểm hảo cảm của Hoắc Giai Oái. Chuyện này thật sự không thể tưởng tượng nổi!
* * *
Còn tiếp..
Thái độ của ông Hoắc đã gián tiếp thừa nhận, mặc dù con trai cả nhà họ Hoắc đã vào làm tại Hoắc thị nhưng cũng chỉ giữ chức vụ của một quản lý nhỏ, không có quyền lực gì. Hơn nữa đây là lần đầu tiên ông Hoắc mang theo con trai tham dự tiệc, ngay cả đứa con trai cả kia cũng chưa từng nhận được loại đãi ngộ này. Người sáng suốt chỉ cần nhìn qua đã biết được ông Hoắc đang muốn trải đường giúp con trai thứ, nếu không thì cần gì phải dắt theo con trai đi giới thiệu với những đại lão khác ở Cảnh Thành, nói gần nói xa đều có ý nhờ vả người khác chiếu cố Hoắc Tự Hàn.
Tất nhiên mọi người cũng không nghĩ tới Hoắc Tự Hàn - người trước kia từng tồn tại như một kẻ trong suốt lại ưu tú như vậy. Hơn nữa ông Hoắc nhịn không được mà khoe khoang như thế thì có lẽ thành tích của Hoắc Tự Hàn là sự thật, chỉ cần vào internet tìm kiếm một chút liền biết JS đang phát triển như thế nào.
Khó trách năm nay ông Hoắc mới năm mươi tuổi mà đã chờ không kịp muốn trải đường thay con trai, ông Hoắc không phải là người luyến tiếc quyền lợi trong tay, dù rằng bây giờ ông ấy vẫn chưa già nhưng cũng không còn trẻ nữa, nếu so về tốc độ phản ứng thì chắc chắn sẽ kém giới trẻ, nếu như đúng là "hổ phụ sinh hổ tử" thì ông ấy cũng muốn về hưu sớm, nhường lại vị trí cho con trai còn trẻ nắm giữ, đối với Hoắc thị mà nói như vậy sẽ càng tốt.
Xưa nay Cảnh Thành không thiếu người mượn gió bẻ măng, cho nên chưa tới hai mươi bốn tiếng đã xuất hiện lời đồn, cũng không biết ai là người đồn thổi, vả lại người trong vòng đều là kẻ tinh ranh, những lời nói không được tốt lành kia họ đều nghĩ cách để người khác nói thay cho mình.
Có người nói, dù sao thì gà rừng vẫn kém xa phượng hoàng. Liên tưởng đến chuyện của ông Hoắc mà xem, câu nói này đúng là có hàm ý sâu xa. Ai là gà rừng? Ai là phượng hoàng?
So về gia thế lẫn bối cảnh thì bà Hoắc hiện tại đều kém xa những quý bà trong vòng tròn của giới nhà giàu, trước kia khi còn trẻ cũng không có người nào chơi với bà ấy, căn bản là không muốn tiếp nhận bà vào trong cùng một vòng, huống chi bà ấy lại là người có con trước khi kết hôn, đợi đến khi Thẩm đại tiểu thư qua đời thì mới thành công ngồi vào chiếc ghế "bà Hoắc". Không cần biết thật giả ngọn nguồn thế nào nhưng đối với những quý bà nhà giàu này thì quả thật là không muốn quen biết.
Mặc dù các bà ấy đều cảm thấy chướng mắt nhưng trong một số trường hợp lại không thể không tiếp chuyện với bà Hoắc, có đôi khi các quý bà kia cũng cảm thấy bản thân muốn chia thành hai nửa.
Thế nào là "một người đắc đạo gà chó cũng lên trời". Trước kia nhà họ Vương - nhà mẹ đẻ của bà Hoắc chỉ là nhà giàu mới nổi, hiện tại có chỗ dựa là nhà họ Hoắc nên cũng thành công chen chân vào trong vòng tròn nhà giàu, chẳng lẽ như vậy mà còn không khiến cho người khác phải bàn tán vài câu hay sao?
Mặc dù hiện tại nhà họ Thẩm coi như đã hoàn toàn phai mờ trong đám người nhưng năm đó có không ít người đã từng mang ơn nhà họ Thẩm, hơn hai mươi năm trước ở Cảnh Thành này nhà họ Thẩm cũng là dòng họ có tiếng.
Nếu như bà Hoắc đẹp như tiên nữ thì còn có thể để cho người khác cảm khái một câu "anh hùng khó qua ải mỹ nhân", nhưng mà so sánh về giá trị nhan sắc thì bà Hoắc hoàn toàn thua xa Thẩm đại tiểu thư đã qua đời. Gia thế bối cảnh, điều kiện sinh hoạt, giá trị nhan sắc và cả khí chất, vừa so sánh hai người với nhau thì đúng là khác nhau như gà rừng cùng phượng hoàng.
Gene của gà rừng và phượng hoàng hoàn toàn khác nhau, cho nên bà Hoắc sinh ra con trai cả có tư chất bình thường, cái này cũng không thể trách hắn, còn Thẩm đại tiểu thư sinh ra Hoắc Tự Hàn lại rất giống ông ngoại cho nên mới ưu tú như thế.
Chỉ sợ người truyền ra những lời này cũng là nhóm người từng theo phe của Hoắc Lâm Chu.
* * *
Lúc Khương Mạt Lỵ nghe được lời đồn này cô cũng có chút nhịn không được cười, các quý bà trong vòng tròn này đừng nhìn bề ngoài có bao nhiêu đoan trang trên thực tế thì miệng rất độc. Cũng không biết khi Hoắc Giai Oái và bà Hoắc nghe được lời đồn đại này thì có biểu hiện gì.
Khương Mạt Lỵ vừa thoa tinh chất dưỡng tóc vừa ngồi nhìn người ta cười trên nỗi đau của người khác, cô thầm nghĩ cô đúng là ngồi không xem kịch.
Đám chị em plastic còn giả mù sa mưa mà an ủi Hoắc Giai Oái: "Giai Oái, cô đừng nghe những người kia nói mò, bọn họ là đang ghen ghét dì, cô cũng đừng có tức giận nha!"
Vậy chứ vừa nãy ai là người đã giảng giải, phân tích những lời đồn kia một cách sinh động như thật? Chậc chậc.
"Đúng vậy đó Giai Oái, nếu cô tức giận thì trúng kế của bọn họ đó!"
"Ài, Giai Oái, tôi nghe người ta nói hiện tại anh hai của cô rất tốt, dáng dấp cũng cực kỳ đẹp trai, chắc là giả đúng không? Chúng ta còn chưa từng nghe nói qua tin tức gì của hắn cả."
"Có một lần tôi tình cờ gặp được anh hai của Giai Oái tại sân bay, ôi chao, bộ dáng giống như ai thiếu hắn mấy trăm triệu vậy. Tôi cảm thấy anh Lâm Chu tốt hơn nhiều, có điều Giai Oái này, anh hai cô thật sự là ông chủ của JS sao? Chắc không phải thật nhỉ?"
"Tôi cũng không chịu nổi loại đàn ông lạnh lùng đâu. Cha tôi cũng thật đáng ghét, nói cái gì mà dù sao tôi cũng đang học ở nước Mỹ nên sau này vào mỗi kì nghỉ cũng không cần trở lại, cứ đến công ty của anh hai Giai Oái thực tập để trải nghiệm. Thật là phiền chết người mà. Giai Oái, cô có Wechat của anh hai cô chứ, gửi cho tôi để tôi báo trước với anh ấy một tiếng, đừng để anh ấy đồng ý với cha tôi, tôi thật sự không muốn đi làm đâu."
Nhìn thấy đám chị em đang điên cuồng nghe ngóng chuyện của Hoắc Tự Hàn, Khương Mạt Lỵ nhanh nhẹn lấy ra vài bức ảnh chụp nói: "Nhãn hiệu này mới vừa ra mắt vài kiểu dáng cho mùa xuân, tôi cảm thấy cũng không tệ lắm."
Cô muốn chuyển chủ đề.
Ok, thành công làm mọi người tỉnh táo, ai cũng cảm thấy ý đồ của mình quá rõ ràng. Vì thế mọi người đều phối hợp với Khương Mạt Lỵ bắt đầu thảo luận về những kiểu dáng mới, về màu sắc thịnh hành trong năm nay.
Lúc này Khương Mạt Lỵ mới vỗ vỗ lồng ngực cảm thán "bảo tàng" Hoắc Tự Hàn này đã bị không ít người để mắt tới, chuyện này thật khiến người ta đau đầu mà.
Nào biết được rằng cô còn chưa kịp cảm khái xong đã nhận được tin nhắn của Hoắc Giai Oái: "Mạt Lỵ, cảm ơn cậu, chỉ có cậu là người thật sự quan tâm tớ."
Khương Mạt Lỵ ngơ ngác, thế này mà cũng hiểu lầm được ư?
Còn chưa kịp tiêu hóa xong tin nhắn, cô lại nhận được năm điểm hảo cảm của Hoắc Giai Oái. Chuyện này thật sự không thể tưởng tượng nổi!
* * *
Còn tiếp..