Chương 49: Tâm động
Đó là những suy nghĩ lúc trước của cô, nhưng bây giờ nguyên nhân thứ nhất đã không tồn tại.
Khương Mạt Lỵ không biết Hoắc Tự Hàn muốn dẫn cô đi đâu, nhưng rõ ràng là có dấu hiệu hắc hóa, đây cũng không phải là chuyện tốt.
Mặc dù soái ca bị hắc hóa thì càng thêm hấp dẫn nhưng lúc này hắc hóa thì ai biết được chuyện gì đang chờ cô chứ, mặc dù cô biết có cho Hoắc Tự Hàn mấy trăm lá gan thì anh cũng không dám trình diễn một màn cầm tù play, nhưng thật ra ở bên trong đều đã hóa đen.. Cô không dám tiếp tục trêu chọc anh khi anh đang trong quá trình hắc hóa.
Khương Mạt Lỵ chính là loại người theo lợi tránh hại điển hình.
Tình huống hiện tại rõ ràng là không thể cứng đối cứng với Hoắc Tự Hàn.
Cô nghĩ nghĩ, cũng không lên tiếng nữa, cố gắng tạo nên bầu không khí bi thương.
Trong xe an tĩnh lại, hiển nhiên Hoắc Tự Hàn còn chưa hắc hóa đến mức giống như suy nghĩ của Khương Mạt Lỵ. Vào mùa đông khắc nghiệt, dừng xe ở ven đường, nhiệt độ không khí bên ngoài đã hạ xuống mức âm, nơi này lại tương đối vắng vẻ, trên phố cũng không có mấy người.
Hoắc Tự Hàn xuống xe, trong lòng Khương Mạt Lỵ hoảng sợ.
Lúc này Khương Mạt Lỵ muốn thừa cơ bỏ chạy nhưng mà nhìn ngoài cửa sổ xe, đừng nói là taxi, ngay cả trạm xe buýt cũng không thấy.
Hoắc Tự Hàn thật đúng là hiểu rõ cô, với tình hình thế này, cô tuyệt đối không có khả năng xuống xe.
Nếu như thật sự để cho làn da non mịn này bị gió thổi thành màu đỏ, chắc là phải khóc mù mắt.
Qua chừng mười phút, Hoắc Tự Hàn quay lại, trong tay bưng hộp cơm xài một lần đã được đóng gói tốt, anh nghiêng người đưa cho cô gái đang ngồi ở hàng ghế phía sau.
Khương Mạt Lỵ cũng không hỏi thêm, đưa tay nhận lấy, mở hộp ra nhìn xem, lập tức sững sờ, không biết là vì bị ảnh hưởng bởi sự tức giận lúc nãy hay sao mà mũi cô có chút chua xót.
Đây là món hoành thánh của chú Vương mà cô thích ăn nhất lúc học cấp ba.
Món canh hoành thánh của nhà này đặc biệt ngon, uống một ngụm thôi lập tức cảm thấy ngon tuyệt, hoành thánh thì có lớp da rất mỏng. Đây cũng là món hoành thánh mà khi còn sống bà nội cô vô cùng thích, sau này quán hoành thánh của chú Vương đã chuyển sang vị trí khác, cô cũng từng đi tìm nhưng vì khoảng cách có chút xa, hơn nữa cô cũng phải khống chế ẩm thực, lại phải ra nước ngoài học tập nên hơn một năm nay chưa được ăn lại lần nào.
Hoắc Tự Hàn trầm giọng nói: "Ăn đi, cơm tối cô cũng không ăn bao nhiêu."
Khương Mạt Lỵ cảm thấy, thật ra cũng không thể trách cô có tâm lý muốn chiếm Hoắc Tự Hàn làm của riêng.
Người này thật sự quá quá tốt. Muốn cái gì thì có cái đó.
Thử hỏi nếu như có một mối tình đầu có giá trị nhan sắc cực kỳ cao, khí chất lại rất đặc biệt, còn hào phóng chi tiền cho bạn gái chỉ để dỗ người yêu vui vẻ, còn biết lái xe đi đến một nơi thật xa để mua một phần hoành thánh mà cô ấy thích. Đã như vậy thì sau này cô còn có thể tuỳ tiện để ý đến người khác hay sao? [Huệ Lê Thị: Tui hâm mộ~Đúng vậy nha, người yêu cũ quá tốt thì làm sao còn có thể để mắt tới người khác được nữa đây~]
Vừa rồi cô còn cho là anh muốn hắc hóa, cho là anh muốn phát cáu, ít ra sẽ cãi lộn một phen với cô, kết quả anh lại không nói gì, yên lặng lái xe đến đây, xông vào giữa gió lạnh để mua cho cô một bát hoành thánh.
Khương Mạt Lỵ không thể kháng cự sự tấn công của vàng ròng bạc trắng, kim cương châu báu, đồng thời cũng không thể kháng cự sự tấn công vừa ôn nhu vừa đơn giản, chính là kiểu "Rõ ràng tức giận đến chết nhưng vẫn nhớ rằng cô chưa ăn no."
Cái trước thì ý cô động, cái sau thì tâm cô rung động.
Khương Mạt Lỵ miệng ăn hoành thánh, đầu óc cũng không hề nghỉ ngơi. Nếu như đã có thể xác định anh và Chúc Tư Ninh không có một chút quan hệ nào, thế thì cô muốn một lần nữa suy tính lại một chút.
Không thể không thừa nhận, Hoắc Tự Hàn đích thật là người thích hợp nhất và cũng là người tốt nhất trong số những người mà cô đã gặp qua.
Chỉ cần Hoắc Tự Hàn nguyện ý tiến lên một bước thì cô tình nguyện cùng anh quay về khoảng thời gian tốt đẹp kia.
Nhưng mà cô không hy vọng lại bị anh nắm mũi dẫn đi, nếu như một ngày nào đó anh cảm thấy không có ý nghĩa, phủi mông một cái lại biến mất tăm mất tích thì cô sẽ cảm thấy vừa bực bội vừa ủy khuất.
Mặt khác, nếu anh muốn tự tạo lập sự nghiệp riêng cũng không phải không thể, cô nghĩ, với sự coi trọng của ông Hoắc dành cho anh, khi anh muốn rời nhà lập nghiệp, ông Hoắc tuyệt đối sẽ không bạc đãi anh, tất nhiên cũng sẽ cho anh nhân mạch và tài nguyên.
Rất nhiều người đều cảm thấy trong giới hào môn nếu như tranh quyền thất bại thì chính là chuyện vô cùng đáng thương. Nhưng thật ra không phải vậy, cái này chủ yếu là do bản thân người đó nghĩ như thế nào, giống như nhà họ Khương lúc này, mặc dù người đang cầm quyền là bác cả, nhưng năm đó ông nội và bà nội Khương cũng không hề bạc đãi ba cô, mà lại cho ông một số tiền lớn và cả nhân mạch, để ba cô tự ra ngoài lập nghiệp.
Trên cơ bản thì tài sản và nhân mạch cũng được chia đều, chỉ là một người sẽ phải bắt đầu lại từ đầu, một người khác thì tiếp tục phát triển dựa trên cơ sở có sẵn của thế hệ cha chú để lại.
Nếu được lựa chọn, rất nhiều người đều muốn chọn cái sau, dù sao thì có cơ sở thì sinh ý và hạng mục đều đã ổn định, chỉ cần không tìm đường chết, toàn tâm toàn ý lo cho công việc thì sẽ không làm ra sai lầm lớn nào. Còn cái trước thì sao, tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu, nếu như đi sai một nước cờ, làm không tốt thì sẽ không còn gì nữa.
Có điều nếu là tinh anh sinh ra trong giới hào môn, bình thường sẽ không lăn lộn mình đến mức phải rơi vào tình trạng thê thảm như vậy.
Năng lực của Hoắc Tự Hàn cũng không tầm thường, sau khi cân nhắc mọi khía cạnh, biết được bây giờ sự nghiệp của anh cũng không tệ, nếu lại được ông Hoắc hỗ trợ tài chính và nhân mạch, cô nghĩ, Hoắc Tự Hàn muốn tạo ra một Hoắc thị khác ở Cảnh Thành cũng không phải là chuyện quá khó.
Tất nhiên, nếu như cuối cùng anh muốn trực tiếp kế thừa Hoắc thị, vậy thì càng tốt hơn.
"Hoắc Tự Hàn"
Bỗng nhiên Khương Mạt Lỵ gọi một tiếng, cô cúi đầu, không để anh nhìn thấy cảm xúc trong mắt mình: "Vừa nãy tôi nói muốn phân rõ giới hạn, không phải nói đùa, là thật."
Trong nháy mắt bầu không khí trong xe lập tức thay đổi, dù anh không nói lời nào nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được.
Khương Mạt Lỵ không biết Hoắc Tự Hàn muốn dẫn cô đi đâu, nhưng rõ ràng là có dấu hiệu hắc hóa, đây cũng không phải là chuyện tốt.
Mặc dù soái ca bị hắc hóa thì càng thêm hấp dẫn nhưng lúc này hắc hóa thì ai biết được chuyện gì đang chờ cô chứ, mặc dù cô biết có cho Hoắc Tự Hàn mấy trăm lá gan thì anh cũng không dám trình diễn một màn cầm tù play, nhưng thật ra ở bên trong đều đã hóa đen.. Cô không dám tiếp tục trêu chọc anh khi anh đang trong quá trình hắc hóa.
Khương Mạt Lỵ chính là loại người theo lợi tránh hại điển hình.
Tình huống hiện tại rõ ràng là không thể cứng đối cứng với Hoắc Tự Hàn.
Cô nghĩ nghĩ, cũng không lên tiếng nữa, cố gắng tạo nên bầu không khí bi thương.
Trong xe an tĩnh lại, hiển nhiên Hoắc Tự Hàn còn chưa hắc hóa đến mức giống như suy nghĩ của Khương Mạt Lỵ. Vào mùa đông khắc nghiệt, dừng xe ở ven đường, nhiệt độ không khí bên ngoài đã hạ xuống mức âm, nơi này lại tương đối vắng vẻ, trên phố cũng không có mấy người.
Hoắc Tự Hàn xuống xe, trong lòng Khương Mạt Lỵ hoảng sợ.
Lúc này Khương Mạt Lỵ muốn thừa cơ bỏ chạy nhưng mà nhìn ngoài cửa sổ xe, đừng nói là taxi, ngay cả trạm xe buýt cũng không thấy.
Hoắc Tự Hàn thật đúng là hiểu rõ cô, với tình hình thế này, cô tuyệt đối không có khả năng xuống xe.
Nếu như thật sự để cho làn da non mịn này bị gió thổi thành màu đỏ, chắc là phải khóc mù mắt.
Qua chừng mười phút, Hoắc Tự Hàn quay lại, trong tay bưng hộp cơm xài một lần đã được đóng gói tốt, anh nghiêng người đưa cho cô gái đang ngồi ở hàng ghế phía sau.
Khương Mạt Lỵ cũng không hỏi thêm, đưa tay nhận lấy, mở hộp ra nhìn xem, lập tức sững sờ, không biết là vì bị ảnh hưởng bởi sự tức giận lúc nãy hay sao mà mũi cô có chút chua xót.
Đây là món hoành thánh của chú Vương mà cô thích ăn nhất lúc học cấp ba.
Món canh hoành thánh của nhà này đặc biệt ngon, uống một ngụm thôi lập tức cảm thấy ngon tuyệt, hoành thánh thì có lớp da rất mỏng. Đây cũng là món hoành thánh mà khi còn sống bà nội cô vô cùng thích, sau này quán hoành thánh của chú Vương đã chuyển sang vị trí khác, cô cũng từng đi tìm nhưng vì khoảng cách có chút xa, hơn nữa cô cũng phải khống chế ẩm thực, lại phải ra nước ngoài học tập nên hơn một năm nay chưa được ăn lại lần nào.
Hoắc Tự Hàn trầm giọng nói: "Ăn đi, cơm tối cô cũng không ăn bao nhiêu."
Khương Mạt Lỵ cảm thấy, thật ra cũng không thể trách cô có tâm lý muốn chiếm Hoắc Tự Hàn làm của riêng.
Người này thật sự quá quá tốt. Muốn cái gì thì có cái đó.
Thử hỏi nếu như có một mối tình đầu có giá trị nhan sắc cực kỳ cao, khí chất lại rất đặc biệt, còn hào phóng chi tiền cho bạn gái chỉ để dỗ người yêu vui vẻ, còn biết lái xe đi đến một nơi thật xa để mua một phần hoành thánh mà cô ấy thích. Đã như vậy thì sau này cô còn có thể tuỳ tiện để ý đến người khác hay sao? [Huệ Lê Thị: Tui hâm mộ~Đúng vậy nha, người yêu cũ quá tốt thì làm sao còn có thể để mắt tới người khác được nữa đây~]
Vừa rồi cô còn cho là anh muốn hắc hóa, cho là anh muốn phát cáu, ít ra sẽ cãi lộn một phen với cô, kết quả anh lại không nói gì, yên lặng lái xe đến đây, xông vào giữa gió lạnh để mua cho cô một bát hoành thánh.
Khương Mạt Lỵ không thể kháng cự sự tấn công của vàng ròng bạc trắng, kim cương châu báu, đồng thời cũng không thể kháng cự sự tấn công vừa ôn nhu vừa đơn giản, chính là kiểu "Rõ ràng tức giận đến chết nhưng vẫn nhớ rằng cô chưa ăn no."
Cái trước thì ý cô động, cái sau thì tâm cô rung động.
Khương Mạt Lỵ miệng ăn hoành thánh, đầu óc cũng không hề nghỉ ngơi. Nếu như đã có thể xác định anh và Chúc Tư Ninh không có một chút quan hệ nào, thế thì cô muốn một lần nữa suy tính lại một chút.
Không thể không thừa nhận, Hoắc Tự Hàn đích thật là người thích hợp nhất và cũng là người tốt nhất trong số những người mà cô đã gặp qua.
Chỉ cần Hoắc Tự Hàn nguyện ý tiến lên một bước thì cô tình nguyện cùng anh quay về khoảng thời gian tốt đẹp kia.
Nhưng mà cô không hy vọng lại bị anh nắm mũi dẫn đi, nếu như một ngày nào đó anh cảm thấy không có ý nghĩa, phủi mông một cái lại biến mất tăm mất tích thì cô sẽ cảm thấy vừa bực bội vừa ủy khuất.
Mặt khác, nếu anh muốn tự tạo lập sự nghiệp riêng cũng không phải không thể, cô nghĩ, với sự coi trọng của ông Hoắc dành cho anh, khi anh muốn rời nhà lập nghiệp, ông Hoắc tuyệt đối sẽ không bạc đãi anh, tất nhiên cũng sẽ cho anh nhân mạch và tài nguyên.
Rất nhiều người đều cảm thấy trong giới hào môn nếu như tranh quyền thất bại thì chính là chuyện vô cùng đáng thương. Nhưng thật ra không phải vậy, cái này chủ yếu là do bản thân người đó nghĩ như thế nào, giống như nhà họ Khương lúc này, mặc dù người đang cầm quyền là bác cả, nhưng năm đó ông nội và bà nội Khương cũng không hề bạc đãi ba cô, mà lại cho ông một số tiền lớn và cả nhân mạch, để ba cô tự ra ngoài lập nghiệp.
Trên cơ bản thì tài sản và nhân mạch cũng được chia đều, chỉ là một người sẽ phải bắt đầu lại từ đầu, một người khác thì tiếp tục phát triển dựa trên cơ sở có sẵn của thế hệ cha chú để lại.
Nếu được lựa chọn, rất nhiều người đều muốn chọn cái sau, dù sao thì có cơ sở thì sinh ý và hạng mục đều đã ổn định, chỉ cần không tìm đường chết, toàn tâm toàn ý lo cho công việc thì sẽ không làm ra sai lầm lớn nào. Còn cái trước thì sao, tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu, nếu như đi sai một nước cờ, làm không tốt thì sẽ không còn gì nữa.
Có điều nếu là tinh anh sinh ra trong giới hào môn, bình thường sẽ không lăn lộn mình đến mức phải rơi vào tình trạng thê thảm như vậy.
Năng lực của Hoắc Tự Hàn cũng không tầm thường, sau khi cân nhắc mọi khía cạnh, biết được bây giờ sự nghiệp của anh cũng không tệ, nếu lại được ông Hoắc hỗ trợ tài chính và nhân mạch, cô nghĩ, Hoắc Tự Hàn muốn tạo ra một Hoắc thị khác ở Cảnh Thành cũng không phải là chuyện quá khó.
Tất nhiên, nếu như cuối cùng anh muốn trực tiếp kế thừa Hoắc thị, vậy thì càng tốt hơn.
"Hoắc Tự Hàn"
Bỗng nhiên Khương Mạt Lỵ gọi một tiếng, cô cúi đầu, không để anh nhìn thấy cảm xúc trong mắt mình: "Vừa nãy tôi nói muốn phân rõ giới hạn, không phải nói đùa, là thật."
Trong nháy mắt bầu không khí trong xe lập tức thay đổi, dù anh không nói lời nào nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được.