Chương 70: Tô Thi Hàm bị đau thất lưng
Tô Thi Hàm bị bọn họ chọc đến nổi phải cúi đầu cười ngượng ngùng, Tần Lãng cũng cúi đầu cười, liếc mắt nhìn thấy dù trong tay Tô Thi Hàm, hẳn quay đầu. hỏi: “Thi Hàm! Chúng ta xài chung một cây dù vẽ nhà được không?"
Tô Thi Hàm hiểu ý đồ của hắn, nên lập tức đưa cây dù đen trong tay qua.
Tân Lãng đem dù đen đưa cho Dương Bân nói: “Bớt gato đi! Cam lấy mà về, tôi với chị dâu các cậu đi chung một cây dù là được rồi”
Dương Bân vui vẻ tiếp nhận cười nói: “Tốt quá rồi! Chúng ta không căn phải dầm mưa trở về, đúng là một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên nha!“
Tôn Húc và Chu Kỳ bên cạnh lườm hắn một cái: "Cậu nói ai là gà?"
“Cậu mắng ai là chó?“
Dương Bân nói: "Chó độc thân cũng là chó mà! Trước mặt anh Lãng và chị dâu chúng là đều là những con chó độc thân đáng thương”
Tần Lãng cười cười, quay người cùng Tô Thi Hàm đi về nhà.
Mưa này nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, gió thổi tới thì hạt mưa rơi thẳng xuống dưới dù
Tô Thi Hàm cùng Tân Lãng sóng vai nhau đi, mặc. dù đây là một cây dù lớn nhưng mưa lớn như vậy cũng không có cách nào hoàn toàn che kín được hai người. Từ đầu tới giờ cánh tay của Tân Lãng lúc nào cũng nghiêng về phía Tô Thi Hàm, để cho phần lớn mặt dù đều ở trên đỉnh đầu của Tô Thi Hàm. Cho nên bả vai bên trái của hãn hơn một nửa đã bị ướt mưa.
“Nhóm bạn cùng phòng của anh thật thú vị” Tô Thi Hàm vừa cười vừa nói.
“Con trai với nhau, lại ở cùng một phòng cho nên như vậy ấy mà” Tần Lãng kéo cô sát về bên mình.
Hai người cơ hồ là vai dán vào vai, khoảng cách gần như thế khiến Tô Thi Hàm như cảm nhận được sức nóng từ bên trong áo thun của Tân Lãng, cô có chút không nhịn được mà hít thở không thông.
“Gió lớn quá! Cứ như vậy mà đi về hai người chúng ta sẽ ướt đẫm hết mất, để anh ôm em đi” Tân Lãng nói xong trực tiếp một tay ôm Tô Thi Hàm, đem cô ôm chặt vào trong ngực mình. Sau đó nghiêng mặt dù về phía trước để chắn gió lớn thối mưa tới.
Hai người dán chặt vào nhau ở phía dưới mặt dù nho nhỏ, đầu Tô Thi Hàm tựa vào ngực Tân Lãng. Cô nghe được tiếng tim đập ổn định và mạnh mẽ của Tăn Lãng, khiến cô ngượng ngùng mỉm cười.
Dưới mưa thật sự rất lãng mạn!
Hai người một đường đi nhanh trở về. Lúc về đến khu nhà, nửa người Tân Lãng đều đã ướt sũng. Tô Thi Hàm được hẳn che chở rất tốt nhưng chỗ quần dài và vạt áo vẫn bị dính chút nước mưa.
Tân Lãng hơi hơi nhíu mày nói: “Lần sau không được đi đón anh, mưa lớn như vậy lỡ em bị cảm lạnh thì làm sao đây?”
Tô Thi Hàm bị hẳn nhẹ nhàng trách móc, không khỏi cúi đầu xuống nói lẩm bẩm: "Nhưng mà nếu em không đi thì anh phải đầm mưa trở về”
“Anh là thanh niên trai tráng, đâm mưa một chút tính là gì?" Tân Lãng bật cười.
“Anh... anh mà có việc gì em đau lòng lắm” Tô Thi Hàm nói nhỏ đến mức không thể nghe được.
Bất quá lỗ tai Tân Lãng tốt, nghe được ba từ cuối cùng khiến trong lòng hắn tràn đây ngọt ngào, giữ chặt tay Tô Thi Hàm nói: “Đi lên lầu nào”
'Vừa vào nhà Tần Lãng lập tức đi tới phòng tắm, căm tới một chiếc khăn tắm lớn trùm lên Tô Thi Hàm nói: “Nhanh đi tắm nước nóng đi”
“Anh cũng vậy, quần áo của anh ướt hết rồi.” Tô "Thị Hàm biết lúc nãy Tân Lãng vì chăm sóc cho cô, mà hơn nửa người hân đều lộ ra ngoài mưa.
“Được!" Tần Lãng gật đầu lôi kéo cô đi tới phòng tắm.
Có lẽ động tác này hơi có chút vội vàng khiến Tô Thi Hàm chợt nhíu mày một cái, chân không nhúc nhích cơ thể thì chậm rãi ngồi xổm xuống.
Thật ra từ hồi trưa cô đã trải qua một cơn đau thắt lưng, bây giờ vừa mới từ bên ngoài về, lại bị gió lạnh thối vào người cho nên lúc này cô bị đau dữ dội
Tần Lãng thấy thế trái tim không khỏi nhảy lên, vội vàng ngồi xổm xuống hỏi: “Sao thế?”
Tô Thi Hàm sắc mặt tái nhợt, một tay của cô đặt trên cột sống, đau không nói ra lời
Di Vương lúc này chạy tới, nhìn thấy phản ứng của Tô Thi Hàm không khỏi nói: “Cô Tô có phải con đau thắt lưng không?"
Tô Thi Hàm nói không ra lời chỉ có thể gật đầu, vài giây đồng hồ ngắn ngủi thôi nhưng mà trên trán c. đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Tần Lãng cũng khẩn trương lên, cau mày nói “Đang yên đang lành sao lại đau thắt lưng? Hôm nay em bị ngã hay sao?”
Tô Thi Hàm lắc đầu, cơ thể không còn chút sức. lực dựa ở trong ngực Tân Lãng, căn bản là cô đứng lên không nổi.
Tần Lãng không biết là do bị ngã hay do nguyên nhân gì mà dẫn đến bị đau thắt lưng, trong lúc nhất thời cũng không dám làm gì cả.
Lúc này dì Vương một bên nói: “Cô Tô có phải sau khi sinh mới bị đau thất lưng?”
Tô Thi Hàm gật đầu.
Tăn Lãng nghe xong lập tức cuối người bế cô lên, thận trọng hướng về giường lớn trong phòng ngủ.
Bế cô ấy lên không sao cả, miễn là không làm ảnh hưởng tới cột sống của cô là được.
“Dì Vương, đau thắt lưng sau khi sinh là bệnh gì? Tân Lãng hỏi.
Dì Vương nói: "Đau lưng sau khi sanh là chuyện bình thường, với lại cô Tô là sinh mổ nên xác suất đau lưng nhiều hơn một chút. Bởi vì lúc sanh phải sử dụng thuốc mê, mũi kim phải đâm vào trên cột sống. Cho nên tình trạng hiện giờ có thể là liên quan đến việc gây mê khi phẫu thuật”
“Đinh! Kiểm tra thấy người mẹ đau đớn khó chịu xin hỏi ký chủ có kích hoạt kỹ năng trị liệu đau thất lưng sau khi sinh? Kỹ năng này bao gõm châm ct vật lý trị liệu Đông y, kỹ thuật xoa bóp và kiến thức li quan đến Đông y.
Tăn Lãng đang lo lắng chăm chú nghe dì Vương giải thích, đột nhiên trong đầu vang lên âm thanh của hệ thống.
Quá tốt rồi! Hệ thống ra tay lúc này nhất định có thế trị bách bệnh.
“Kích hoạt!"
Tần Lãng ra lệnh ở trong đầu, trong một cái nháy mắt hẳn cảm giác não mình lại một lần nữa phát triển. Trong đầu của hẳn xuất hiện rất nhiều biện pháp, đều liên quan đến chữa trị chứng đau lưng sau khi sinh như đấm bóp, châm cứu và các loại phương pháp liên quan khác.
Dì Vương đang nói chuyện đột nhiên nhìn thấy. ánh mắt Tăn Lãng dường như thay đổi một chút, trạng thái cả người hẳn cũng hoàn toàn khác hẳn.
Bà hơi có chút kinh ngạc, lúc này Tân Lãng nói “Con hiểu rồi! Dì chăm sóc cho Tô Thi Hàm con chạy. ra ngoài mua một chút đồ vật rồi sẽ trở về lập tức”
Tần Lãng nói xong lập tức cầm dù đi xuống lầu, tới tiệm thuốc mua một bộ châm cứu. Còn có mua thêm một loạt các loại thuốc Đông y lá ngải cứu, xuyên ô, thảo ô, quế nhánh, ma hoàng, đỗ trọng, cây ngưu tất, cây kinh giới,ngũ gia bì, uy linh tiên, đỗ trọng, đương quy.
Tần Lãng cầm một đống đồ vật về nhà. Lúc này dì Vương đang ở trong phòng chăm sóc cho Tô Thi Hàm, tình trạng của cô bây giờ hơi khá hơn một chút. Nhưng trên mặt cô vẻ tái nhợt vẫn chưa thấy khá hơn chút nào.
“Cậu Tần, cậu đây là...”
“Con mua một ít thuốc, giờ con đi sắc thuốc dì Vương giúp on để ý một chút, con đi châm cứu cho. Thi Hàm”
“A?” Dì Vương kinh ngạc.
Tô Thi Hàm cũng kinh ngạc nhìn hần: "Tần Lãng! Anh... anh châm cứu cho em sao? Anh biết châm cứu à?"
Tân Lãng gật đầu đi tới bên cạnh cô, dịu dàng sờ lên đầu cô động tác so với bình thường còn nhẹ nhàng. hơn, sau đó hẳn thận trọng lau đi mồ hôi lạnh trên trán cô.
“Đừng sợ! Một lúc nữa là sẽ hết đau thôi.”
“Cậu Tần! Cậu còn biết đông y à? Châm cứu là một chuyện rất khó, cần phải tìm đúng huyệt vị thật sự. là làm tại nhà có ổn không?”
Tân Lãng nói: “Dì yên tâm đi! Bây giờ con đi phối thuốc dì tới phòng bếp chờ con, chờ một lúc rồi giúp con sắc thuốc."
Dì Vương thấy bộ dạng tự tin của hắn trong lòng cũng không còn nghỉ vấn, Tân Lãng mặc dù trẻ tuổi thế nhưng hắn rất có thực lực. Tác phẩm điêu khắc của hắn đều rất tuyệt, cho nên nếu hắn nói được thì dì Vương sẽ tin tưởng không cần thắc mắc thêm.
“Được vậy bây giờ dì đi rửa bình sắc thuốc”
Sau khi dì Vương đi ra ngoài, Tân Lãng nhìn Tô Thi Hàm yếu ớt nằm trên giường, trong mắt hẳn không nhịn được đau lòng.
Hắn đem Huyên Huyên và Vũ Đồng đã tỉnh lại ôm lên giường, đặt ở bên cạnh Tô Thi Hàm.
“Thi Hàm! Anh đi sắc thuốc, để các con ở với em. Anh đi một chút sẽ quay lại lập tức.”
Tô Thi Hàm yếu ớt cười cười, nhe nhàng gật đầu.
Tô Thi Hàm hiểu ý đồ của hắn, nên lập tức đưa cây dù đen trong tay qua.
Tân Lãng đem dù đen đưa cho Dương Bân nói: “Bớt gato đi! Cam lấy mà về, tôi với chị dâu các cậu đi chung một cây dù là được rồi”
Dương Bân vui vẻ tiếp nhận cười nói: “Tốt quá rồi! Chúng ta không căn phải dầm mưa trở về, đúng là một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên nha!“
Tôn Húc và Chu Kỳ bên cạnh lườm hắn một cái: "Cậu nói ai là gà?"
“Cậu mắng ai là chó?“
Dương Bân nói: "Chó độc thân cũng là chó mà! Trước mặt anh Lãng và chị dâu chúng là đều là những con chó độc thân đáng thương”
Tần Lãng cười cười, quay người cùng Tô Thi Hàm đi về nhà.
Mưa này nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, gió thổi tới thì hạt mưa rơi thẳng xuống dưới dù
Tô Thi Hàm cùng Tân Lãng sóng vai nhau đi, mặc. dù đây là một cây dù lớn nhưng mưa lớn như vậy cũng không có cách nào hoàn toàn che kín được hai người. Từ đầu tới giờ cánh tay của Tân Lãng lúc nào cũng nghiêng về phía Tô Thi Hàm, để cho phần lớn mặt dù đều ở trên đỉnh đầu của Tô Thi Hàm. Cho nên bả vai bên trái của hãn hơn một nửa đã bị ướt mưa.
“Nhóm bạn cùng phòng của anh thật thú vị” Tô Thi Hàm vừa cười vừa nói.
“Con trai với nhau, lại ở cùng một phòng cho nên như vậy ấy mà” Tần Lãng kéo cô sát về bên mình.
Hai người cơ hồ là vai dán vào vai, khoảng cách gần như thế khiến Tô Thi Hàm như cảm nhận được sức nóng từ bên trong áo thun của Tân Lãng, cô có chút không nhịn được mà hít thở không thông.
“Gió lớn quá! Cứ như vậy mà đi về hai người chúng ta sẽ ướt đẫm hết mất, để anh ôm em đi” Tân Lãng nói xong trực tiếp một tay ôm Tô Thi Hàm, đem cô ôm chặt vào trong ngực mình. Sau đó nghiêng mặt dù về phía trước để chắn gió lớn thối mưa tới.
Hai người dán chặt vào nhau ở phía dưới mặt dù nho nhỏ, đầu Tô Thi Hàm tựa vào ngực Tân Lãng. Cô nghe được tiếng tim đập ổn định và mạnh mẽ của Tăn Lãng, khiến cô ngượng ngùng mỉm cười.
Dưới mưa thật sự rất lãng mạn!
Hai người một đường đi nhanh trở về. Lúc về đến khu nhà, nửa người Tân Lãng đều đã ướt sũng. Tô Thi Hàm được hẳn che chở rất tốt nhưng chỗ quần dài và vạt áo vẫn bị dính chút nước mưa.
Tân Lãng hơi hơi nhíu mày nói: “Lần sau không được đi đón anh, mưa lớn như vậy lỡ em bị cảm lạnh thì làm sao đây?”
Tô Thi Hàm bị hẳn nhẹ nhàng trách móc, không khỏi cúi đầu xuống nói lẩm bẩm: "Nhưng mà nếu em không đi thì anh phải đầm mưa trở về”
“Anh là thanh niên trai tráng, đâm mưa một chút tính là gì?" Tân Lãng bật cười.
“Anh... anh mà có việc gì em đau lòng lắm” Tô Thi Hàm nói nhỏ đến mức không thể nghe được.
Bất quá lỗ tai Tân Lãng tốt, nghe được ba từ cuối cùng khiến trong lòng hắn tràn đây ngọt ngào, giữ chặt tay Tô Thi Hàm nói: “Đi lên lầu nào”
'Vừa vào nhà Tần Lãng lập tức đi tới phòng tắm, căm tới một chiếc khăn tắm lớn trùm lên Tô Thi Hàm nói: “Nhanh đi tắm nước nóng đi”
“Anh cũng vậy, quần áo của anh ướt hết rồi.” Tô "Thị Hàm biết lúc nãy Tân Lãng vì chăm sóc cho cô, mà hơn nửa người hân đều lộ ra ngoài mưa.
“Được!" Tần Lãng gật đầu lôi kéo cô đi tới phòng tắm.
Có lẽ động tác này hơi có chút vội vàng khiến Tô Thi Hàm chợt nhíu mày một cái, chân không nhúc nhích cơ thể thì chậm rãi ngồi xổm xuống.
Thật ra từ hồi trưa cô đã trải qua một cơn đau thắt lưng, bây giờ vừa mới từ bên ngoài về, lại bị gió lạnh thối vào người cho nên lúc này cô bị đau dữ dội
Tần Lãng thấy thế trái tim không khỏi nhảy lên, vội vàng ngồi xổm xuống hỏi: “Sao thế?”
Tô Thi Hàm sắc mặt tái nhợt, một tay của cô đặt trên cột sống, đau không nói ra lời
Di Vương lúc này chạy tới, nhìn thấy phản ứng của Tô Thi Hàm không khỏi nói: “Cô Tô có phải con đau thắt lưng không?"
Tô Thi Hàm nói không ra lời chỉ có thể gật đầu, vài giây đồng hồ ngắn ngủi thôi nhưng mà trên trán c. đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Tần Lãng cũng khẩn trương lên, cau mày nói “Đang yên đang lành sao lại đau thắt lưng? Hôm nay em bị ngã hay sao?”
Tô Thi Hàm lắc đầu, cơ thể không còn chút sức. lực dựa ở trong ngực Tân Lãng, căn bản là cô đứng lên không nổi.
Tần Lãng không biết là do bị ngã hay do nguyên nhân gì mà dẫn đến bị đau thắt lưng, trong lúc nhất thời cũng không dám làm gì cả.
Lúc này dì Vương một bên nói: “Cô Tô có phải sau khi sinh mới bị đau thất lưng?”
Tô Thi Hàm gật đầu.
Tăn Lãng nghe xong lập tức cuối người bế cô lên, thận trọng hướng về giường lớn trong phòng ngủ.
Bế cô ấy lên không sao cả, miễn là không làm ảnh hưởng tới cột sống của cô là được.
“Dì Vương, đau thắt lưng sau khi sinh là bệnh gì? Tân Lãng hỏi.
Dì Vương nói: "Đau lưng sau khi sanh là chuyện bình thường, với lại cô Tô là sinh mổ nên xác suất đau lưng nhiều hơn một chút. Bởi vì lúc sanh phải sử dụng thuốc mê, mũi kim phải đâm vào trên cột sống. Cho nên tình trạng hiện giờ có thể là liên quan đến việc gây mê khi phẫu thuật”
“Đinh! Kiểm tra thấy người mẹ đau đớn khó chịu xin hỏi ký chủ có kích hoạt kỹ năng trị liệu đau thất lưng sau khi sinh? Kỹ năng này bao gõm châm ct vật lý trị liệu Đông y, kỹ thuật xoa bóp và kiến thức li quan đến Đông y.
Tăn Lãng đang lo lắng chăm chú nghe dì Vương giải thích, đột nhiên trong đầu vang lên âm thanh của hệ thống.
Quá tốt rồi! Hệ thống ra tay lúc này nhất định có thế trị bách bệnh.
“Kích hoạt!"
Tần Lãng ra lệnh ở trong đầu, trong một cái nháy mắt hẳn cảm giác não mình lại một lần nữa phát triển. Trong đầu của hẳn xuất hiện rất nhiều biện pháp, đều liên quan đến chữa trị chứng đau lưng sau khi sinh như đấm bóp, châm cứu và các loại phương pháp liên quan khác.
Dì Vương đang nói chuyện đột nhiên nhìn thấy. ánh mắt Tăn Lãng dường như thay đổi một chút, trạng thái cả người hẳn cũng hoàn toàn khác hẳn.
Bà hơi có chút kinh ngạc, lúc này Tân Lãng nói “Con hiểu rồi! Dì chăm sóc cho Tô Thi Hàm con chạy. ra ngoài mua một chút đồ vật rồi sẽ trở về lập tức”
Tần Lãng nói xong lập tức cầm dù đi xuống lầu, tới tiệm thuốc mua một bộ châm cứu. Còn có mua thêm một loạt các loại thuốc Đông y lá ngải cứu, xuyên ô, thảo ô, quế nhánh, ma hoàng, đỗ trọng, cây ngưu tất, cây kinh giới,ngũ gia bì, uy linh tiên, đỗ trọng, đương quy.
Tần Lãng cầm một đống đồ vật về nhà. Lúc này dì Vương đang ở trong phòng chăm sóc cho Tô Thi Hàm, tình trạng của cô bây giờ hơi khá hơn một chút. Nhưng trên mặt cô vẻ tái nhợt vẫn chưa thấy khá hơn chút nào.
“Cậu Tần, cậu đây là...”
“Con mua một ít thuốc, giờ con đi sắc thuốc dì Vương giúp on để ý một chút, con đi châm cứu cho. Thi Hàm”
“A?” Dì Vương kinh ngạc.
Tô Thi Hàm cũng kinh ngạc nhìn hần: "Tần Lãng! Anh... anh châm cứu cho em sao? Anh biết châm cứu à?"
Tân Lãng gật đầu đi tới bên cạnh cô, dịu dàng sờ lên đầu cô động tác so với bình thường còn nhẹ nhàng. hơn, sau đó hẳn thận trọng lau đi mồ hôi lạnh trên trán cô.
“Đừng sợ! Một lúc nữa là sẽ hết đau thôi.”
“Cậu Tần! Cậu còn biết đông y à? Châm cứu là một chuyện rất khó, cần phải tìm đúng huyệt vị thật sự. là làm tại nhà có ổn không?”
Tân Lãng nói: “Dì yên tâm đi! Bây giờ con đi phối thuốc dì tới phòng bếp chờ con, chờ một lúc rồi giúp con sắc thuốc."
Dì Vương thấy bộ dạng tự tin của hắn trong lòng cũng không còn nghỉ vấn, Tân Lãng mặc dù trẻ tuổi thế nhưng hắn rất có thực lực. Tác phẩm điêu khắc của hắn đều rất tuyệt, cho nên nếu hắn nói được thì dì Vương sẽ tin tưởng không cần thắc mắc thêm.
“Được vậy bây giờ dì đi rửa bình sắc thuốc”
Sau khi dì Vương đi ra ngoài, Tân Lãng nhìn Tô Thi Hàm yếu ớt nằm trên giường, trong mắt hẳn không nhịn được đau lòng.
Hắn đem Huyên Huyên và Vũ Đồng đã tỉnh lại ôm lên giường, đặt ở bên cạnh Tô Thi Hàm.
“Thi Hàm! Anh đi sắc thuốc, để các con ở với em. Anh đi một chút sẽ quay lại lập tức.”
Tô Thi Hàm yếu ớt cười cười, nhe nhàng gật đầu.