Chương 20: Đi Làm Giấy Khai Sinh Cho Tụi Nhóc, Nhận Được Điện Thoại Của Mẹ
Khi tên của bọn nhóc đã được chọn, Tô Thi Hàm liền nghĩ đến việc làm giấy khai sinh.
“Tần Lãng, hôm nay tôi cùng Tiêu Tiêu nói chuyện rất nhiều, chúng tôi định trước ngày rằm đi làm giấy chứng sinh cho bọn trẻ, nếu không sau này đi làm sẽ rất phiền phức, nếu đã vậy thì mấy ngày nữa chúng ta cùng đi làm đi thế nào?”
Tần Lãng sững sờ, hắn đã quên việc phải đi làm giấy khai sinh.
Xem ra lần đầu tiên làm cha, quả thật có rất nhiều việc phải học tập.
“Được rồi, để tôi kiểm tra xem làm giấy khai sinh cần những tài liệu gì.” Tần Lãng đặt Vũ Đồng và Khả Hinh trở lại nôi, sau đó lấy điện thoại di động ra tra thông tin.
"Cũng khá đơn giản nha, chỉ cần thẻ căn cước của hai chúng ta. Những thông tin khác về đứa bé đều được lưu trong bệnh viện. Vậy để ngày mai tôi sẽ qua đó làm, cô đi lại còn khó khăn nên cứ đưa thẻ căn cước cho tôi, tôi đi một chuyến sẽ xong ngay."
Tô Thi Hàm nghe xong, đôi mắt đẹp hơi ngẩn ra, ánh mắt trong vô thức cũng né tránh chỗ khác.
Tần Lãng tò mò nhìn nàng, "Làm sao vậy?"
Tô Thi Hàm nói: "Tại sao tôi không đi cùng anh được? Lúc này tôi cũng đã khỏe hơn, ngày nào tôi cũng đi bộ quanh trung tâm, đi một chuyến đến bệnh viện không thành vấn đề."
"Đương nhiên không được, cô đi dạo trong trung tâm là để rèn luyện cơ thể để phục hồi, nhưng không thể đi ra ngoài trời gió được.” Tần Lãng ân cần nói.
Tô Thi Hàm đành chấp nhận không thể phản bác, nói tiếp: "Anh không cần thẻ căn cước của tôi có được không? Anh là cha của bọn trẻ, có thẻ căn cước của anh còn không đủ chứng minh sao?"
"Đương nhiên là không đủ, chúng ta đều là người giám hộ của bọn trẻ."
“Tần Lãng... là thế này... thẻ căn cước của tôi… Tôi sơ ý làm mất mấy ngày trước rồi, còn chưa kịp làm lại. Hay là, từ từ mới lấy giấy khai sinh được không?” Tô Thi Hàm chột dạ, nên bịa chuyện vớ vẩn.
Khi Tần Lãng nhìn thấy biểu hiện có chút không ổn của cô, trong nháy mắt liền nhìn thấu suy nghĩ của cô nàng.
Nhưng anh không có vạch trần, mà là theo lời cô nói tiếp: "Vậy cũng được rồi. Chỉ là tôi sẽ phải chạy thêm một chuyến nữa đến Cục Công an, giúp cô làm một cái giấy chứng nhận tạm thời.”
“Hả?”
Tô Thi Hàm lo lắng nói: “Còn có thể làm giấy tạm thời sao?
Tần Lãng trịnh trọng gật đầu, "Đương nhiên, nếu không thì làm sao có thể lên xe buýt mà không có thẻ căn cước đây? Bọn họ đều đến cục công an xin giấy chứng nhận tạm thời. Quá trình rất đơn giản, chỉ mất vài phút là được.”
Lời này là nửa thật nửa giả, thẻ căn cước nếu bị mất có thể làm một cái tạm thời trước, nhưng mà cũng phải cần đích thân đến làm mới được.
Nhưng Tô Thi Hàm là đang nói dối, lúc này cũng không nghĩ rằng Tần Lãng đang nói dối cô.
Tô Thi Hàm khẽ bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút u sầu trầm mặc không nói.
Tần Lãng nhìn cô cười hỏi: "Thi Hàm, vì sao cô không muốn đưa thẻ căn cước cho tôi, sợ tôi bán đứng cô sao?"
Tô Thi Hàm lập tức lắc đầu, "Đương nhiên không phải, là... là tôi, ảnh thẻ căn cước... không đẹp."
Nói xong, cô mím môi, dùng hai tay nắm lấy vạt áo.
Cô đi tới trong túi xách lấy thẻ căn cước, nắm chặt trong tay, làm thỏa hiệp cuối cùng: “Vậy tôi đưa cho anh, nhưng anh không được cười nhạo tôi đấy.”
Tần Lãng gật đầu, trịnh trọng nói: "Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ không cười!"
Nghe được lời bảo đảm của hắn, Tô Thi Hàm chậm rãi đưa thẻ căn cước.
Tần Lãng nhận thẻ căn cước, liếc nhìn tiểu mỹ nhân trên đó, bức ảnh này đã chụp khoảng mấy năm trước, Tô Thi Hàm ở trên hình trông trẻ hơn bây giờ rất nhiều, lúc đó còn để tóc mái thưa ngang trán, trong ảnh cô hơi mỉm cười, trên khóe miệng còn có cái lúm đồng tiền, trông cực kỳ đáng yêu.
Tần Lãng nghiêm túc nhìn bức ảnh, trong miệng nhịn không được mà đành tặc lưỡi "Chậc chậc".
Tô Thi Hàm lúc đầu còn căng thẳng, nhìn thấy phản ứng của Tần Lãng, cô lập tức xấu hổ nói: "Tần Lãng, anh nói sẽ không cười tôi mà."
"Tôi không có cười nha" Tần Lãng cầm lấy thẻ căn cước.
"Thi Hàm, cô thực sự khiêm tốn nha!"
“Khiêm tốn cái gì?” Tô Thi Hàm nghi hoặc hỏi lại.
"Bức ảnh này đẹp như một tấm ảnh nghệ thuật, có phải cô cố tình làm vậy không? Suýt chút nữa bị cô gạt rồi!” Tần Lãng cười tán dương.
Đôi má của Tô Thi Hàm đỏ bừng, trên miệng nở nụ cười không thể che giấu.
Thực sự không phải cô khiêm tốn gì cả, chỉ là cô cảm thấy ảnh đó đã chụp từ lâu nhìn có chút ngốc ngốc, không ngờ tới là Tần Lãng nói ảnh rất đẹp.
Sáng hôm sau, Tần Lãng thu xếp xong chuyện trong trung tâm ổn thỏa, sau đó mang theo giấy tờ cần thiết đến bệnh viện.
Hai thẻ căn cước được giao lại, nhân viên bệnh viện nhanh chóng bắt đầu làm thủ tục.
Đúng lúc này, Tần Lãng điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Hắn nhìn xuống, thấy đó là cuộc gọi của mẹ mình, Tần Lãng lập tức nhận máy.
Tần Lãng còn chưa kịp nói chuyện, cô y tá nhỏ bên cửa sổ đột nhiên xác nhận với anh: "Cha của đứa bé tên là Tần Lãng đúng không?"
Tần Lãng lập tức nói: "Ừm, đúng vậy, Tần Lãng, Lãng của đợt sóng."
Nói xong hắn mới nhấc máy, hướng đầu dây bên kia gọi một tiếng: "Mẹ!"
Trong điện thoại Mẹ Tần nghe thấy giọng nói của con trai, lập tức thu lại nghi hoặc trong lòng, quyết định chờ nói chuyện điện thoại xong mới từ từ nghĩ lại chuyện vừa rồi, bà cười híp mắt nói: “Này, con trai!”
“Mẹ, sao lại gọi điện thoại cho con vào lúc này?” Tần Lãng hỏi.
"À? Hiện tại không được sao? Con đang bận hay sao? Đang trên lớp à?"
"Không, sáng nay không có lớp, nhưng thường buổi tối ba mẹ mới gọi cho con mà, sao hôm nay lại gọi cho con vào buổi sáng?"
"Đúng vậy, mẹ và bố thường sợ con có tiết học ban ngày, cho nên chúng ta chờ con về ký túc xá buổi tối mới gọi điện. Hôm nay là trường hợp khẩn cấp. Có tin tốt muốn nói với con.” Mẹ Tần Lãng vui vẻ nói trên điện thoại.
Tần Lãng cảm thấy vui vẻ khi nghe tiếng cười của mẹ, dựa lưng vào tường nói chuyện phiếm với mẹ của mình.
"Tin tốt gì mà khiến cho nữ sĩ trong nhà chúng ta vui vẻ đến vậy?"
"Cô lớn của con vừa gọi điện cho mẹ, nói cuối năm nay anh họ Húc Húc của con sẽ kết hôn, thời gian đã quyết định rồi là hai mươi sáu tháng chạp!”
"Thật sao? Là tin tốt nha, nhưng con nhớ anh Húc Húc hè rồi không phải mới đi coi mắt sao? Sao giờ liền muốn kết hôn rồi?”
Mẹ Tần vui mừng cười ‘ha ha’, đột nhiên nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, mẹ cũng cảm thấy nhanh quá, cô của con bí mật nói với mẹ là vì chị dâu con đã có thai rồi!"
“Chuyện này mẹ nói cho con biết, con đừng nói lung tung đấy, cũng đừng nói chuyện với anh họ của con, dù sao ba tháng đầu mang thai cũng không ổn định, hiện tại gia đình cô con cũng không có lộ ra, chỉ lén lút nói với mẹ thôi"
"Biết rồi mẹ, đây là chuyện tốt nha, cô bây giờ chắc vui vẻ lắm nhỉ"
"Ừ, khi cô của con nói chuyện này với mẹ, cô của con cười không ngậm miệng được, anh họ con năm nay cũng ba mươi rồi, tốt nghiệp đã nhiều năm như vậy mà vẫn không tìm được đối tượng cô của con rất lo lắng. Nhưng lần này thì tốt rồi, không chỉ muốn lập tức kết hôn mà ngay cả cháu cũng sắp có rồi, đúng là song hỉ lâm môn!”
Mẹ Tần ở đầu dây bên kia cảm thấy thực sự rất vui, Tần Lãng nghe mẹ nói chuyện vui vẻ như vậy, không khỏi nghĩ đến nếu mẹ hắn biết mình đã có một cháu trai và hai cháu gái không chừng so với bây giờ còn vui vẻ hơn nha!
Nhưng chuyện này cũng không gấp, dù sao hắn cùng Tô Thi Hàm chưa có tiến triển gì nhiều, chưa đến mức kia. Nếu để cho cha mẹ biết chuyện Thi Hàm và bọn nhỏ, không chừng hai người họ đợi không được mà lại chạy đến đay nhìn con dâu và các cháu, Tần Lãng sợ Tô Thi Hàm lúc đó sẽ có chút áp lực.
Hắn trước tiên phải ở bên này xử lý chuyện Tô Thi Hàm, sau đó sẽ cùng cha mẹ nói cái tin tức tốt này.
“Tần Lãng, hôm nay tôi cùng Tiêu Tiêu nói chuyện rất nhiều, chúng tôi định trước ngày rằm đi làm giấy chứng sinh cho bọn trẻ, nếu không sau này đi làm sẽ rất phiền phức, nếu đã vậy thì mấy ngày nữa chúng ta cùng đi làm đi thế nào?”
Tần Lãng sững sờ, hắn đã quên việc phải đi làm giấy khai sinh.
Xem ra lần đầu tiên làm cha, quả thật có rất nhiều việc phải học tập.
“Được rồi, để tôi kiểm tra xem làm giấy khai sinh cần những tài liệu gì.” Tần Lãng đặt Vũ Đồng và Khả Hinh trở lại nôi, sau đó lấy điện thoại di động ra tra thông tin.
"Cũng khá đơn giản nha, chỉ cần thẻ căn cước của hai chúng ta. Những thông tin khác về đứa bé đều được lưu trong bệnh viện. Vậy để ngày mai tôi sẽ qua đó làm, cô đi lại còn khó khăn nên cứ đưa thẻ căn cước cho tôi, tôi đi một chuyến sẽ xong ngay."
Tô Thi Hàm nghe xong, đôi mắt đẹp hơi ngẩn ra, ánh mắt trong vô thức cũng né tránh chỗ khác.
Tần Lãng tò mò nhìn nàng, "Làm sao vậy?"
Tô Thi Hàm nói: "Tại sao tôi không đi cùng anh được? Lúc này tôi cũng đã khỏe hơn, ngày nào tôi cũng đi bộ quanh trung tâm, đi một chuyến đến bệnh viện không thành vấn đề."
"Đương nhiên không được, cô đi dạo trong trung tâm là để rèn luyện cơ thể để phục hồi, nhưng không thể đi ra ngoài trời gió được.” Tần Lãng ân cần nói.
Tô Thi Hàm đành chấp nhận không thể phản bác, nói tiếp: "Anh không cần thẻ căn cước của tôi có được không? Anh là cha của bọn trẻ, có thẻ căn cước của anh còn không đủ chứng minh sao?"
"Đương nhiên là không đủ, chúng ta đều là người giám hộ của bọn trẻ."
“Tần Lãng... là thế này... thẻ căn cước của tôi… Tôi sơ ý làm mất mấy ngày trước rồi, còn chưa kịp làm lại. Hay là, từ từ mới lấy giấy khai sinh được không?” Tô Thi Hàm chột dạ, nên bịa chuyện vớ vẩn.
Khi Tần Lãng nhìn thấy biểu hiện có chút không ổn của cô, trong nháy mắt liền nhìn thấu suy nghĩ của cô nàng.
Nhưng anh không có vạch trần, mà là theo lời cô nói tiếp: "Vậy cũng được rồi. Chỉ là tôi sẽ phải chạy thêm một chuyến nữa đến Cục Công an, giúp cô làm một cái giấy chứng nhận tạm thời.”
“Hả?”
Tô Thi Hàm lo lắng nói: “Còn có thể làm giấy tạm thời sao?
Tần Lãng trịnh trọng gật đầu, "Đương nhiên, nếu không thì làm sao có thể lên xe buýt mà không có thẻ căn cước đây? Bọn họ đều đến cục công an xin giấy chứng nhận tạm thời. Quá trình rất đơn giản, chỉ mất vài phút là được.”
Lời này là nửa thật nửa giả, thẻ căn cước nếu bị mất có thể làm một cái tạm thời trước, nhưng mà cũng phải cần đích thân đến làm mới được.
Nhưng Tô Thi Hàm là đang nói dối, lúc này cũng không nghĩ rằng Tần Lãng đang nói dối cô.
Tô Thi Hàm khẽ bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút u sầu trầm mặc không nói.
Tần Lãng nhìn cô cười hỏi: "Thi Hàm, vì sao cô không muốn đưa thẻ căn cước cho tôi, sợ tôi bán đứng cô sao?"
Tô Thi Hàm lập tức lắc đầu, "Đương nhiên không phải, là... là tôi, ảnh thẻ căn cước... không đẹp."
Nói xong, cô mím môi, dùng hai tay nắm lấy vạt áo.
Cô đi tới trong túi xách lấy thẻ căn cước, nắm chặt trong tay, làm thỏa hiệp cuối cùng: “Vậy tôi đưa cho anh, nhưng anh không được cười nhạo tôi đấy.”
Tần Lãng gật đầu, trịnh trọng nói: "Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ không cười!"
Nghe được lời bảo đảm của hắn, Tô Thi Hàm chậm rãi đưa thẻ căn cước.
Tần Lãng nhận thẻ căn cước, liếc nhìn tiểu mỹ nhân trên đó, bức ảnh này đã chụp khoảng mấy năm trước, Tô Thi Hàm ở trên hình trông trẻ hơn bây giờ rất nhiều, lúc đó còn để tóc mái thưa ngang trán, trong ảnh cô hơi mỉm cười, trên khóe miệng còn có cái lúm đồng tiền, trông cực kỳ đáng yêu.
Tần Lãng nghiêm túc nhìn bức ảnh, trong miệng nhịn không được mà đành tặc lưỡi "Chậc chậc".
Tô Thi Hàm lúc đầu còn căng thẳng, nhìn thấy phản ứng của Tần Lãng, cô lập tức xấu hổ nói: "Tần Lãng, anh nói sẽ không cười tôi mà."
"Tôi không có cười nha" Tần Lãng cầm lấy thẻ căn cước.
"Thi Hàm, cô thực sự khiêm tốn nha!"
“Khiêm tốn cái gì?” Tô Thi Hàm nghi hoặc hỏi lại.
"Bức ảnh này đẹp như một tấm ảnh nghệ thuật, có phải cô cố tình làm vậy không? Suýt chút nữa bị cô gạt rồi!” Tần Lãng cười tán dương.
Đôi má của Tô Thi Hàm đỏ bừng, trên miệng nở nụ cười không thể che giấu.
Thực sự không phải cô khiêm tốn gì cả, chỉ là cô cảm thấy ảnh đó đã chụp từ lâu nhìn có chút ngốc ngốc, không ngờ tới là Tần Lãng nói ảnh rất đẹp.
Sáng hôm sau, Tần Lãng thu xếp xong chuyện trong trung tâm ổn thỏa, sau đó mang theo giấy tờ cần thiết đến bệnh viện.
Hai thẻ căn cước được giao lại, nhân viên bệnh viện nhanh chóng bắt đầu làm thủ tục.
Đúng lúc này, Tần Lãng điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Hắn nhìn xuống, thấy đó là cuộc gọi của mẹ mình, Tần Lãng lập tức nhận máy.
Tần Lãng còn chưa kịp nói chuyện, cô y tá nhỏ bên cửa sổ đột nhiên xác nhận với anh: "Cha của đứa bé tên là Tần Lãng đúng không?"
Tần Lãng lập tức nói: "Ừm, đúng vậy, Tần Lãng, Lãng của đợt sóng."
Nói xong hắn mới nhấc máy, hướng đầu dây bên kia gọi một tiếng: "Mẹ!"
Trong điện thoại Mẹ Tần nghe thấy giọng nói của con trai, lập tức thu lại nghi hoặc trong lòng, quyết định chờ nói chuyện điện thoại xong mới từ từ nghĩ lại chuyện vừa rồi, bà cười híp mắt nói: “Này, con trai!”
“Mẹ, sao lại gọi điện thoại cho con vào lúc này?” Tần Lãng hỏi.
"À? Hiện tại không được sao? Con đang bận hay sao? Đang trên lớp à?"
"Không, sáng nay không có lớp, nhưng thường buổi tối ba mẹ mới gọi cho con mà, sao hôm nay lại gọi cho con vào buổi sáng?"
"Đúng vậy, mẹ và bố thường sợ con có tiết học ban ngày, cho nên chúng ta chờ con về ký túc xá buổi tối mới gọi điện. Hôm nay là trường hợp khẩn cấp. Có tin tốt muốn nói với con.” Mẹ Tần Lãng vui vẻ nói trên điện thoại.
Tần Lãng cảm thấy vui vẻ khi nghe tiếng cười của mẹ, dựa lưng vào tường nói chuyện phiếm với mẹ của mình.
"Tin tốt gì mà khiến cho nữ sĩ trong nhà chúng ta vui vẻ đến vậy?"
"Cô lớn của con vừa gọi điện cho mẹ, nói cuối năm nay anh họ Húc Húc của con sẽ kết hôn, thời gian đã quyết định rồi là hai mươi sáu tháng chạp!”
"Thật sao? Là tin tốt nha, nhưng con nhớ anh Húc Húc hè rồi không phải mới đi coi mắt sao? Sao giờ liền muốn kết hôn rồi?”
Mẹ Tần vui mừng cười ‘ha ha’, đột nhiên nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, mẹ cũng cảm thấy nhanh quá, cô của con bí mật nói với mẹ là vì chị dâu con đã có thai rồi!"
“Chuyện này mẹ nói cho con biết, con đừng nói lung tung đấy, cũng đừng nói chuyện với anh họ của con, dù sao ba tháng đầu mang thai cũng không ổn định, hiện tại gia đình cô con cũng không có lộ ra, chỉ lén lút nói với mẹ thôi"
"Biết rồi mẹ, đây là chuyện tốt nha, cô bây giờ chắc vui vẻ lắm nhỉ"
"Ừ, khi cô của con nói chuyện này với mẹ, cô của con cười không ngậm miệng được, anh họ con năm nay cũng ba mươi rồi, tốt nghiệp đã nhiều năm như vậy mà vẫn không tìm được đối tượng cô của con rất lo lắng. Nhưng lần này thì tốt rồi, không chỉ muốn lập tức kết hôn mà ngay cả cháu cũng sắp có rồi, đúng là song hỉ lâm môn!”
Mẹ Tần ở đầu dây bên kia cảm thấy thực sự rất vui, Tần Lãng nghe mẹ nói chuyện vui vẻ như vậy, không khỏi nghĩ đến nếu mẹ hắn biết mình đã có một cháu trai và hai cháu gái không chừng so với bây giờ còn vui vẻ hơn nha!
Nhưng chuyện này cũng không gấp, dù sao hắn cùng Tô Thi Hàm chưa có tiến triển gì nhiều, chưa đến mức kia. Nếu để cho cha mẹ biết chuyện Thi Hàm và bọn nhỏ, không chừng hai người họ đợi không được mà lại chạy đến đay nhìn con dâu và các cháu, Tần Lãng sợ Tô Thi Hàm lúc đó sẽ có chút áp lực.
Hắn trước tiên phải ở bên này xử lý chuyện Tô Thi Hàm, sau đó sẽ cùng cha mẹ nói cái tin tức tốt này.