Chương 18: Ăn Thức Ăn Của Chó
Triệu Lộ Lộ nghe được tin này, cô liền tức giận muốn phát điên.
Làm sao có thể!
Tần Lãng cùng hoa khôi trường bên cạnh là thật ư!
Bọn họ còn sinh ba nữa chứ!
Tần Lãng... vậy mà mạnh như vậy?
Đệt đệt đệt, tức chết mất!
(....................)
Tần Lãng buổi trưa còn phải trở lại trung tâm làm cơm trưa cho Tô Thi Hàm, cũng không muốn ở trường học quá lâu, trở về ký túc xá nói chuyện phiếm với bạn cùng phòng và thu xếp một vài thứ liền khoác ba lô rời đi.
Khi trở lại trung tâm, Tô Thi Hàm đã tỉnh rồi, ba bảo bối cũng vừa tỉnh lại, Tô Thi Hàm một mình cho bú cũng quả thật khó khăn, Tần Lãng thấy cảnh này liền thả ba lô xuống nhanh chóng ôm bé cả, tên tiểu tử này đang gào khóc đòi ăn.
Sau khi ba đứa nhỏ ăn no rồi ngủ, Tô Thi Hàm hỏi: "Tần Lãng, tôi nghe y tá nói anh trở lại trường học, có chuyện gì sao?"
Cô đột nhiên sinh non, Tần Lãng cùng cô đến bệnh viện đã nhiều ngày không trở lại trường học. Bản thân cô thì không sao, vì đã hoàn thành tín chỉ nên đã xin nghỉ phép, nhưng Tần Lãng thì khác, chuyện này xảy ra quá đột ngột.
Tần Lãng nói: "Không sao, tôi trở về để bổ sung giấy phép, lần này về trường đã bổ sung một giấy phép dài hạn, một tháng tới không cần phải trở về trường.”
Tô Thi Hàm kinh ngạc, một đôi mắt đẹp có chút nghi hoặc nói: "Ngươi xin nghỉ một tháng? Trường học sẽ chấp thuận sao?"
Tần Lãng thấy cô bất an, liền lấy điện thoại di động ra mở hệ thống quản lý của trường, bên trong có thông tin nghỉ phép của hắn.
"Này nhìn xem, đây là ngày nghỉ vừa được giáo viên phê duyệt hôm nay, một tháng, một ngày cũng không thiếu."
Tô Thi Hàm liếc mắt nhìn xuống, quả nhiên là một tháng nghỉ phép.
Nhưng cô vẫn chưa hiểu: “Anh làm thế nào xin trường học nghỉ phép một tháng được? Một tháng nghỉ như vậy phải có lý do chính đáng nhà trường mới chấp thuận nha?”
Tần Lãng nghiêm túc nói: “Tôi cùng bạn gái ở trung tâm, chăm sóc ba tên nhóc khóc gào đòi ăn, lý do này còn không hợp lý sao?”
Tô Thi Hàm sững sờ, ngạc nhiên hỏi: “Anh, anh, anh thực sự llấy lí do như vậy mà xin nghỉ phép sao?”
“Ừm!” Tần Lãng vẻ mặt thản nhiên đáp.
Tô Thi Hàm lập tức đỏ mặt, đôi mắt đẹp trong chớp chớp nói: "Tần Lãng, anh, anh cũng quá làm loạn"
Tần Lãng nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của cô, nhịn không được nên đưa tay xoa nắn khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của cô, xoa một hồi cảm thấy chưa thỏa mãn, hắn dứt khoát dùng cả hay tay ôm hai má của cô thỏa sức chà đạp.
“Được rồi, chuyện này có gì mà ngại ngùng, bây giờ quốc gia đang khuyến khích sinh con, chính sách hai con, ba con đã được đồng thuận. Chúng ta là những sinh viên hưởng ứng lời kêu gọi, vì tổ quốc đóng góp những viên gạch đầu tiên đó nha!”
“Còn nữa, chúng ta là một thai sinh ba, tôi đoán quốc gia nếu mà biết thì không chừng còn có khen thưởng đấy!”
Tần Lãng suy nghĩ một chút, rồi lại lắc đầu nói: “À, không được, không nên để cho quốc gia biết được.”
Tô Thi Hàm hoàn toàn bị hắn dẵn dắt, trong vô thức hỏi: “Tại sao vậy?”
Tần Lãng nghiêm túc nói: “Cô nhìn đi, hiện tại quốc gia đang cổ vũ sinh nhiều, hai chúng ta gen mạnh như vậy, một thai liền sinh ba, nếu để quốc gia biết được, không chừng còn bắt chúng ta sinh thêm mấy thai nữa thì sao?”
Tô Thi Hàm: “......”
Cái gì mà thêm mấy thai!
Đầu óc Tần Lãng rốt cuộc chứa cái gì thế!
Cô vừa mới sinh em bé đấy, Tần Lãng sao lại suy nghĩ như vậy.... anh, anh thật đê tiện quá!”
Tô Thi Hàm suy diễn kịch bản trong đầu, cảm thấy ngượng ngùng đến sắp ngất.
Thật, thật sự quá kích thích rồi!
Lúc Tô Thi Hàm đang suy diễn trong đầu ra một đóng lộn xộn, thì tiếng chuông điện thoại di dộng đã mang cô trở lại hiện thực.
Cô trả lời điện thoại, giọng nói đầy phấn khích của Lâm Tiêu truyền đến: "Này, Thi Hàm, mình đến rồi! Mau gửi số phòng, mình muốn lên lầu gặp con trai và con gái!"
Nhìn... Nhìn cọng lông!
Hừ!, cậu chờ đó!
Tô Thi Hàm gửi số phòng cho Lâm Tiêu, một lát sau Lâm Tiêu đã đến.
Lâm Tiêu vào cửa, nhanh chóng dạo qua một vòng trong phòng, sau đó vui vẻ ngồi cạnh Thi Hàm nói: “Thi Hàm, trung tâm chăm sóc mẹ và bé này xem ra thật tốt nha!”
“Còn có phòng ngủ kia thật xa hoa nha, lúc mình ở dưới lầu thấy nhân viên ở đây thái độ phục vụ không tệ, cậu ở cữ nơi này so với về phòng trọ thực sự tốt hơn rất nhiều.”
Tô Thi Hàm cười cười, ngẩng đầu khẽ liếc nhìn Tần Lãng nói: “Là do Tần Lãng sắp xếp.”
Lâm Tiêu ngẩng đầu, hướng Tần Lãng giơ ngón tay cái khen ngợi nói: “Làm tốt lắm, Tần Lãng!”
Tần Lãng cười nói: "Hai người cứ nói chuyện, tôi xuống dưới lầu lựa chọn nguyên liệu nấu bữa trưa.”
Sau khi hắn rời đi, Lâm Tiếu thấp giọng nói: "Trung tâm này không có cung cấp bữa ăn sao? Làm sao Tần Lãng còn phải tự mình đi làm?”
Tô Thi Hàm ngọt ngào nói: "Không sai, trong trung tâm có cung cấp bữa ăn, có điều Tần Lãng làm còn tốt hơn, chính anh ấy yêu cầu tự mình làm cho mình."
Lâm Tiêu cảm thấy mình vừa bị nhét đầy thức ăn cho chó vào bụng, ăn xong lại cảm thấy có chút chua.
Tuy vậy, cô thực sự mừng cho Tô Thi Hàm.
Biểu hiện của Tần Lãng mấy ngày qua thật sự rất tốt, không có gì phải chê trách.
Lâm Tiêu trên mặt lộ vẻ tiếu ý, đưa tay sờ khuôn mặt Tô Thi Hàm nói: “Chậc, chậc, khó trách mình vừa gặp cậu cảm giác thấy là lạ, mới không gặp có mấy ngày mà gương mặt cầu sáng bóng như vậy, cứ tưởng có bí quyết gì, thì ra vì mỗi ngày được ăn cơm tình yêu ngọt ngào nha!”
Tô Thi Hàm hờn dỗi liếc mắt nhìn nàng nói: “Tiêu Tiêu, cậu đừng có nói nhảm nữa.”
“Không phải vậy sao? Không phải do ăn cơm vậy chẳng lẽ... hắc hắc, Thi Hàm! Cậu và Tần Lãng không phải là...”
Hai người là bạn thân nên trong lòng bàn tay có gì đều hiểu, Tô Thi Hàm nghe xong biết Lâm Tiêu muốn nói cái gì.
Cô đưa tay nhẹ nhàng đánh Lâm Tiêu một cái, gấp gáp nói: “Làm sao có khả năng!”
Lâm Tiêu gật gật đầu, bĩu môi nói: “Ừm, cũng đúng! Xem như cậu và Tần Lãng có nhịn không nổi thì cũng đành chịu, xem thân thể hiện tại của cậu thì dường như không được.”
“Anh ấy không phải không nhịn nổi!” Tô Thi Hàm nhin không được nên thay Tần Lãng biện minh.
Lâm Tiêu chớp chớp mắt, mắt híp lại cười gian xảo nói: “Lời này sao nghe giống như là có vẻ tiếc nuối vậy nhỉ? Thi Hàm, chẳng lẽ cậu mới là người không đợi được?”
Tô Thi Hàm vừa xấu hổ vừa tức giận nói: “Tiêu Tiêu, lúc cậu tắm rửa tốt nhất là đem cái đầu cũng rửa sạch đi, cả ngày toàn nghĩ chuyện bậy bạ!”
“Ha ha ha”
Sự có mặt của Lâm Tiêu khiến cho căn phòng vốn đã náo nhiệt nay lại càng sinh động, giữa trưa Lâm Tiêu được thỏa ước nguyện ăn trưa cùng Thi Hàm.
Sau bữa ăn, Tần Lãng đem cho cô xem hạch đào.
Lâm Tiêu nhìn vật thực tế, càng không nhịn được mà tán thưởng tài nghệ của Tần Lãng.
“Đẹp quá! Tần Lãng, tay nghê của anh thực sự quá đỉnh nha!”
“Thi Hàm nói không sai, vật thật so với ảnh đúng là càng đẹp hơn trăm lần nha! Hạch đào điêu khắc uy mãnh bá khí thế này, cha của tôi hẳn là rất thích!”
“Tần Lãng, cám ơn cậu!”
“Khoản thanh toán này, tôi sẽ gửi cho Thi Hàm.”
Lâm Tiêu rất vui vẻ, rất nhanh thanh toán 100 ngàn còn lại vào tài khoản của Thi Hàm, lại ngồi chơi thêm một lúc thì đơn vị gọi cô về gấp, cô vẫn không nỡ đi.
Trước khi đi, cùng ba tiểu bảo bối chụp chung một tấm hình kỉ niệm.
Làm sao có thể!
Tần Lãng cùng hoa khôi trường bên cạnh là thật ư!
Bọn họ còn sinh ba nữa chứ!
Tần Lãng... vậy mà mạnh như vậy?
Đệt đệt đệt, tức chết mất!
(....................)
Tần Lãng buổi trưa còn phải trở lại trung tâm làm cơm trưa cho Tô Thi Hàm, cũng không muốn ở trường học quá lâu, trở về ký túc xá nói chuyện phiếm với bạn cùng phòng và thu xếp một vài thứ liền khoác ba lô rời đi.
Khi trở lại trung tâm, Tô Thi Hàm đã tỉnh rồi, ba bảo bối cũng vừa tỉnh lại, Tô Thi Hàm một mình cho bú cũng quả thật khó khăn, Tần Lãng thấy cảnh này liền thả ba lô xuống nhanh chóng ôm bé cả, tên tiểu tử này đang gào khóc đòi ăn.
Sau khi ba đứa nhỏ ăn no rồi ngủ, Tô Thi Hàm hỏi: "Tần Lãng, tôi nghe y tá nói anh trở lại trường học, có chuyện gì sao?"
Cô đột nhiên sinh non, Tần Lãng cùng cô đến bệnh viện đã nhiều ngày không trở lại trường học. Bản thân cô thì không sao, vì đã hoàn thành tín chỉ nên đã xin nghỉ phép, nhưng Tần Lãng thì khác, chuyện này xảy ra quá đột ngột.
Tần Lãng nói: "Không sao, tôi trở về để bổ sung giấy phép, lần này về trường đã bổ sung một giấy phép dài hạn, một tháng tới không cần phải trở về trường.”
Tô Thi Hàm kinh ngạc, một đôi mắt đẹp có chút nghi hoặc nói: "Ngươi xin nghỉ một tháng? Trường học sẽ chấp thuận sao?"
Tần Lãng thấy cô bất an, liền lấy điện thoại di động ra mở hệ thống quản lý của trường, bên trong có thông tin nghỉ phép của hắn.
"Này nhìn xem, đây là ngày nghỉ vừa được giáo viên phê duyệt hôm nay, một tháng, một ngày cũng không thiếu."
Tô Thi Hàm liếc mắt nhìn xuống, quả nhiên là một tháng nghỉ phép.
Nhưng cô vẫn chưa hiểu: “Anh làm thế nào xin trường học nghỉ phép một tháng được? Một tháng nghỉ như vậy phải có lý do chính đáng nhà trường mới chấp thuận nha?”
Tần Lãng nghiêm túc nói: “Tôi cùng bạn gái ở trung tâm, chăm sóc ba tên nhóc khóc gào đòi ăn, lý do này còn không hợp lý sao?”
Tô Thi Hàm sững sờ, ngạc nhiên hỏi: “Anh, anh, anh thực sự llấy lí do như vậy mà xin nghỉ phép sao?”
“Ừm!” Tần Lãng vẻ mặt thản nhiên đáp.
Tô Thi Hàm lập tức đỏ mặt, đôi mắt đẹp trong chớp chớp nói: "Tần Lãng, anh, anh cũng quá làm loạn"
Tần Lãng nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của cô, nhịn không được nên đưa tay xoa nắn khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của cô, xoa một hồi cảm thấy chưa thỏa mãn, hắn dứt khoát dùng cả hay tay ôm hai má của cô thỏa sức chà đạp.
“Được rồi, chuyện này có gì mà ngại ngùng, bây giờ quốc gia đang khuyến khích sinh con, chính sách hai con, ba con đã được đồng thuận. Chúng ta là những sinh viên hưởng ứng lời kêu gọi, vì tổ quốc đóng góp những viên gạch đầu tiên đó nha!”
“Còn nữa, chúng ta là một thai sinh ba, tôi đoán quốc gia nếu mà biết thì không chừng còn có khen thưởng đấy!”
Tần Lãng suy nghĩ một chút, rồi lại lắc đầu nói: “À, không được, không nên để cho quốc gia biết được.”
Tô Thi Hàm hoàn toàn bị hắn dẵn dắt, trong vô thức hỏi: “Tại sao vậy?”
Tần Lãng nghiêm túc nói: “Cô nhìn đi, hiện tại quốc gia đang cổ vũ sinh nhiều, hai chúng ta gen mạnh như vậy, một thai liền sinh ba, nếu để quốc gia biết được, không chừng còn bắt chúng ta sinh thêm mấy thai nữa thì sao?”
Tô Thi Hàm: “......”
Cái gì mà thêm mấy thai!
Đầu óc Tần Lãng rốt cuộc chứa cái gì thế!
Cô vừa mới sinh em bé đấy, Tần Lãng sao lại suy nghĩ như vậy.... anh, anh thật đê tiện quá!”
Tô Thi Hàm suy diễn kịch bản trong đầu, cảm thấy ngượng ngùng đến sắp ngất.
Thật, thật sự quá kích thích rồi!
Lúc Tô Thi Hàm đang suy diễn trong đầu ra một đóng lộn xộn, thì tiếng chuông điện thoại di dộng đã mang cô trở lại hiện thực.
Cô trả lời điện thoại, giọng nói đầy phấn khích của Lâm Tiêu truyền đến: "Này, Thi Hàm, mình đến rồi! Mau gửi số phòng, mình muốn lên lầu gặp con trai và con gái!"
Nhìn... Nhìn cọng lông!
Hừ!, cậu chờ đó!
Tô Thi Hàm gửi số phòng cho Lâm Tiêu, một lát sau Lâm Tiêu đã đến.
Lâm Tiêu vào cửa, nhanh chóng dạo qua một vòng trong phòng, sau đó vui vẻ ngồi cạnh Thi Hàm nói: “Thi Hàm, trung tâm chăm sóc mẹ và bé này xem ra thật tốt nha!”
“Còn có phòng ngủ kia thật xa hoa nha, lúc mình ở dưới lầu thấy nhân viên ở đây thái độ phục vụ không tệ, cậu ở cữ nơi này so với về phòng trọ thực sự tốt hơn rất nhiều.”
Tô Thi Hàm cười cười, ngẩng đầu khẽ liếc nhìn Tần Lãng nói: “Là do Tần Lãng sắp xếp.”
Lâm Tiêu ngẩng đầu, hướng Tần Lãng giơ ngón tay cái khen ngợi nói: “Làm tốt lắm, Tần Lãng!”
Tần Lãng cười nói: "Hai người cứ nói chuyện, tôi xuống dưới lầu lựa chọn nguyên liệu nấu bữa trưa.”
Sau khi hắn rời đi, Lâm Tiếu thấp giọng nói: "Trung tâm này không có cung cấp bữa ăn sao? Làm sao Tần Lãng còn phải tự mình đi làm?”
Tô Thi Hàm ngọt ngào nói: "Không sai, trong trung tâm có cung cấp bữa ăn, có điều Tần Lãng làm còn tốt hơn, chính anh ấy yêu cầu tự mình làm cho mình."
Lâm Tiêu cảm thấy mình vừa bị nhét đầy thức ăn cho chó vào bụng, ăn xong lại cảm thấy có chút chua.
Tuy vậy, cô thực sự mừng cho Tô Thi Hàm.
Biểu hiện của Tần Lãng mấy ngày qua thật sự rất tốt, không có gì phải chê trách.
Lâm Tiêu trên mặt lộ vẻ tiếu ý, đưa tay sờ khuôn mặt Tô Thi Hàm nói: “Chậc, chậc, khó trách mình vừa gặp cậu cảm giác thấy là lạ, mới không gặp có mấy ngày mà gương mặt cầu sáng bóng như vậy, cứ tưởng có bí quyết gì, thì ra vì mỗi ngày được ăn cơm tình yêu ngọt ngào nha!”
Tô Thi Hàm hờn dỗi liếc mắt nhìn nàng nói: “Tiêu Tiêu, cậu đừng có nói nhảm nữa.”
“Không phải vậy sao? Không phải do ăn cơm vậy chẳng lẽ... hắc hắc, Thi Hàm! Cậu và Tần Lãng không phải là...”
Hai người là bạn thân nên trong lòng bàn tay có gì đều hiểu, Tô Thi Hàm nghe xong biết Lâm Tiêu muốn nói cái gì.
Cô đưa tay nhẹ nhàng đánh Lâm Tiêu một cái, gấp gáp nói: “Làm sao có khả năng!”
Lâm Tiêu gật gật đầu, bĩu môi nói: “Ừm, cũng đúng! Xem như cậu và Tần Lãng có nhịn không nổi thì cũng đành chịu, xem thân thể hiện tại của cậu thì dường như không được.”
“Anh ấy không phải không nhịn nổi!” Tô Thi Hàm nhin không được nên thay Tần Lãng biện minh.
Lâm Tiêu chớp chớp mắt, mắt híp lại cười gian xảo nói: “Lời này sao nghe giống như là có vẻ tiếc nuối vậy nhỉ? Thi Hàm, chẳng lẽ cậu mới là người không đợi được?”
Tô Thi Hàm vừa xấu hổ vừa tức giận nói: “Tiêu Tiêu, lúc cậu tắm rửa tốt nhất là đem cái đầu cũng rửa sạch đi, cả ngày toàn nghĩ chuyện bậy bạ!”
“Ha ha ha”
Sự có mặt của Lâm Tiêu khiến cho căn phòng vốn đã náo nhiệt nay lại càng sinh động, giữa trưa Lâm Tiêu được thỏa ước nguyện ăn trưa cùng Thi Hàm.
Sau bữa ăn, Tần Lãng đem cho cô xem hạch đào.
Lâm Tiêu nhìn vật thực tế, càng không nhịn được mà tán thưởng tài nghệ của Tần Lãng.
“Đẹp quá! Tần Lãng, tay nghê của anh thực sự quá đỉnh nha!”
“Thi Hàm nói không sai, vật thật so với ảnh đúng là càng đẹp hơn trăm lần nha! Hạch đào điêu khắc uy mãnh bá khí thế này, cha của tôi hẳn là rất thích!”
“Tần Lãng, cám ơn cậu!”
“Khoản thanh toán này, tôi sẽ gửi cho Thi Hàm.”
Lâm Tiêu rất vui vẻ, rất nhanh thanh toán 100 ngàn còn lại vào tài khoản của Thi Hàm, lại ngồi chơi thêm một lúc thì đơn vị gọi cô về gấp, cô vẫn không nỡ đi.
Trước khi đi, cùng ba tiểu bảo bối chụp chung một tấm hình kỉ niệm.