Chương 7
7
Lúc được tìm thấy, Vượng Tài đang nằm trong bụi cỏ bẩn thỉu, bụng bị rách một lỗ lớn, ruột lòi ra ngoài. Bên cạnh là một đống máu thịt lẫn lộn.
Có lẽ đó là đứa con mà nó chưa kịp thấy mặt.
Bên cạnh là con búp bê vải tôi và Tống Hồi cùng may cho nó. Con búp bê đã bị máu thấm đẫm, không còn nhìn ra hình dáng ban đầu.
Trong camera, Vượng Tài vẫn luôn rên rỉ, hướng về phía nhà mình.
Cho đến khi trút hơi thở cuối cùng, ánh mắt của nó vẫn luôn nhìn về căn nhà.
Tống Tầm kịp thời đỡ lấy thân thể lung lay sắp ngã khuỵu của tôi.
Trên mặt Tống Hồi rốt cuộc cũng xuất hiện vẻ hoảng loạn, môi không ngừng run rẩy: "Chị, em không biết, em chỉ nhớ chị, muốn chị tới gặp em nên mới nghe lời Tô Doanh đuổi Vượng Tài đi thôi. Nó mới đi có vài ngày, em không ngờ chuyện này sẽ xảy ra."
Lần đầu tiên gặp Vượng Tài, tôi cảm thấy nó rất giống tôi.
Không cha không mẹ, không nơi nương tựa.
Khi đối mặt người ngoài, mỗi một cử chỉ đều tỏ vẻ “ta đây là số một thiên hạ”.
Vừa liều vừa hung.
Ngay cả con chó lớn hơn cũng không dám đến gần nó.
Nhưng ở một nơi không ai nhìn thấy, nó lại cuộn người, một mình liếm láp vết thương; yếu ớt, bất lực, nhỏ bé.
Vượng Tài trông hung hăng là vậy, nhưng chỉ cần người ta đối tốt với nó một chút, nó liền muốn móc hết tim gan phèo phổi cho họ, đáp lại bằng tất cả tấm lòng.
Chó chỉ yêu người nhặt nó về nhà.
Tôi cũng giống như Vượng Tài, từng gắn bó đến chế.t, không hề hai lòng với Tống Hồi.
Nhưng tình yêu quá sâu đậm. Dũng cảm quên mình theo đuổi, đến cuối cùng, rốt cuộc là vì yêu người kia hay là yêu chính bản thân khi dũng cảm cố gắng?
Trong khoảnh khắc ôm lấy thân thể lạnh như băng của Vượng Tài, nước mắt của tôi tuôn trào như đê vỡ.
“Vượng Tài, mẹ đến rồi. Xin lỗi con, mẹ đến trễ.”
“Ký chủ, thiện cảm của cô đối với đối tượng công lược đã giảm xuống 0, từ giờ có thể lựa chọn thay đổi đối tượng công lược.”
Tôi ngẩng đầu nhìn Tống Tầm đang che dù cho mình, lặp lại lời của hệ thống cho anh nghe.
"Chú, chú có bằng lòng trở thành đối tượng công lược mới của tôi không?"
Hệ thống: "Ký chủ, cô làm thế này rất nguy hiểm. Làm gì có ai chủ động muốn trở thành đối tượng bị công lược, mà cô chỉ còn một cơ hội này thôi. Hãy nắm chắc cơ hội, chấm dứt hành vi tiết lộ này ngay lập tức."
Tống Hồi đứng chặn trước mặt tôi, nhìn Tống Tầm: "Chú, chú đừng đồng ý với cô ta. Trước đó cô ta đã công lược 188 người đàn ông rồi. Cô ta rất giỏi diễn kịch, không xứng với chú đâu.”
Nắm đấm Tống Tầm giáng xuống, Tống Hồi bị đánh ngã lăn ra đất, khóe miệng rỉ máu.
Tống Tầm nắm chặt eo tôi, ôm cả người tôi vào lòng:
“Diểu Diểu, tôi bằng lòng. Tôi không tin lời nó nói. Tôi chỉ tin tưởng em.”
Hệ thống: "Thành công đổi đối tượng công lược, nhiệm vụ công lược hoàn thành. Chúc mừng ký chủ đã phá vỡ kỷ lục công lược nhanh nhất!”
"Vì độ thiện cảm của ký chủ đối với Tống Hồi đã giảm xuống 0, ký ức về Tống Hồi của cô sẽ bị xóa bỏ. Quá trình có lẽ sẽ hơi đau đớn."
Một giây trước khi mất đi ý thức, tôi nhẹ nhàng mở miệng: "Chú, mang tôi và Vượng Tài rời khỏi đây đi.”
Lúc được tìm thấy, Vượng Tài đang nằm trong bụi cỏ bẩn thỉu, bụng bị rách một lỗ lớn, ruột lòi ra ngoài. Bên cạnh là một đống máu thịt lẫn lộn.
Có lẽ đó là đứa con mà nó chưa kịp thấy mặt.
Bên cạnh là con búp bê vải tôi và Tống Hồi cùng may cho nó. Con búp bê đã bị máu thấm đẫm, không còn nhìn ra hình dáng ban đầu.
Trong camera, Vượng Tài vẫn luôn rên rỉ, hướng về phía nhà mình.
Cho đến khi trút hơi thở cuối cùng, ánh mắt của nó vẫn luôn nhìn về căn nhà.
Tống Tầm kịp thời đỡ lấy thân thể lung lay sắp ngã khuỵu của tôi.
Trên mặt Tống Hồi rốt cuộc cũng xuất hiện vẻ hoảng loạn, môi không ngừng run rẩy: "Chị, em không biết, em chỉ nhớ chị, muốn chị tới gặp em nên mới nghe lời Tô Doanh đuổi Vượng Tài đi thôi. Nó mới đi có vài ngày, em không ngờ chuyện này sẽ xảy ra."
Lần đầu tiên gặp Vượng Tài, tôi cảm thấy nó rất giống tôi.
Không cha không mẹ, không nơi nương tựa.
Khi đối mặt người ngoài, mỗi một cử chỉ đều tỏ vẻ “ta đây là số một thiên hạ”.
Vừa liều vừa hung.
Ngay cả con chó lớn hơn cũng không dám đến gần nó.
Nhưng ở một nơi không ai nhìn thấy, nó lại cuộn người, một mình liếm láp vết thương; yếu ớt, bất lực, nhỏ bé.
Vượng Tài trông hung hăng là vậy, nhưng chỉ cần người ta đối tốt với nó một chút, nó liền muốn móc hết tim gan phèo phổi cho họ, đáp lại bằng tất cả tấm lòng.
Chó chỉ yêu người nhặt nó về nhà.
Tôi cũng giống như Vượng Tài, từng gắn bó đến chế.t, không hề hai lòng với Tống Hồi.
Nhưng tình yêu quá sâu đậm. Dũng cảm quên mình theo đuổi, đến cuối cùng, rốt cuộc là vì yêu người kia hay là yêu chính bản thân khi dũng cảm cố gắng?
Trong khoảnh khắc ôm lấy thân thể lạnh như băng của Vượng Tài, nước mắt của tôi tuôn trào như đê vỡ.
“Vượng Tài, mẹ đến rồi. Xin lỗi con, mẹ đến trễ.”
“Ký chủ, thiện cảm của cô đối với đối tượng công lược đã giảm xuống 0, từ giờ có thể lựa chọn thay đổi đối tượng công lược.”
Tôi ngẩng đầu nhìn Tống Tầm đang che dù cho mình, lặp lại lời của hệ thống cho anh nghe.
"Chú, chú có bằng lòng trở thành đối tượng công lược mới của tôi không?"
Hệ thống: "Ký chủ, cô làm thế này rất nguy hiểm. Làm gì có ai chủ động muốn trở thành đối tượng bị công lược, mà cô chỉ còn một cơ hội này thôi. Hãy nắm chắc cơ hội, chấm dứt hành vi tiết lộ này ngay lập tức."
Tống Hồi đứng chặn trước mặt tôi, nhìn Tống Tầm: "Chú, chú đừng đồng ý với cô ta. Trước đó cô ta đã công lược 188 người đàn ông rồi. Cô ta rất giỏi diễn kịch, không xứng với chú đâu.”
Nắm đấm Tống Tầm giáng xuống, Tống Hồi bị đánh ngã lăn ra đất, khóe miệng rỉ máu.
Tống Tầm nắm chặt eo tôi, ôm cả người tôi vào lòng:
“Diểu Diểu, tôi bằng lòng. Tôi không tin lời nó nói. Tôi chỉ tin tưởng em.”
Hệ thống: "Thành công đổi đối tượng công lược, nhiệm vụ công lược hoàn thành. Chúc mừng ký chủ đã phá vỡ kỷ lục công lược nhanh nhất!”
"Vì độ thiện cảm của ký chủ đối với Tống Hồi đã giảm xuống 0, ký ức về Tống Hồi của cô sẽ bị xóa bỏ. Quá trình có lẽ sẽ hơi đau đớn."
Một giây trước khi mất đi ý thức, tôi nhẹ nhàng mở miệng: "Chú, mang tôi và Vượng Tài rời khỏi đây đi.”