Chương 5
5
Hệ thống: "Ký chủ, theo tư liệu hiển thị của tôi, cô là người khác phái đầu tiên Tống Tầm mang về nhà. Tôi cảm thấy anh ta có tình cảm với cô."
Tôi không khỏi phản bác: "Cậu cảm giác sai rồi, Tống Tầm chỉ thương hại tôi, không phải thích đâu. Nếu tôi quấy rầy chú ấy, chú ấy nhất định sẽ không do dự đuổi tôi đi.”
Sự thật chứng minh, con người không nên luôn nghĩ đến mấy chuyện tiêu cực.
Nói không chừng nghĩ nhiều, nó sẽ thật sự xảy ra.
Nửa đêm đi vệ sinh xong, lúc bước ra, tôi phát hiện mình va phải một bức tường người. Ngay đến chuyện đêm nay phải ngủ dưới gầm cầu nào tôi cũng nghĩ xong rồi.
“Xì.” Cà phê nóng hổi đổ lên áo sơ mi trắng, thấm ướt một mảng, khiến hình dáng cơ bụng dưới lớp áo lờ mờ lộ ra.
Theo bản năng của con người khi bị va chạm, ly cà phê này lẽ ra phải đổ lên người tôi.
Vì muốn bảo vệ tôi, cánh tay rắn chắc của Tống Tầm đã đổi hướng trên không trung.
Giờ thì tôi không chỉ ngủ dưới gầm cầu mà còn phải bồi thường tiền thuốc men và phí giặt quần áo.
“Diểu Diểu.” Tống Tầm khẽ gọi tôi bằng giọng trầm khàn.
“Đau quá!” Dưới ánh đèn mờ ảo, Tống Tầm đặt ly cà phê lên bàn bên cạnh. Anh hơi cong người, ngước đôi mắt ngấn nước nhìn tôi.
Lúc này tôi mới kịp phản ứng, tiến lên một bước đỡ lấy người đàn ông trước mặt, đưa anh về phòng ngủ.
Cảm giác xấu hổ dâng đến.
Vì bảo vệ tôi mà Tống Tầm bị phỏng, đáng thương vô cùng.
Thế mà tôi lại đi xót tiền.
Tôi thật đáng ch.ết!
Trong phòng ngủ, màn hình máy tính trên bàn còn phát sáng, trên đó là tài liệu chưa xử lý xong.
Nói cách khác, đã một giờ sáng rồi mà Tống Tầm vẫn còn tăng ca.
Cảm giác thương xót trong lòng càng dâng cao.
Tôi chạy vào nhà vệ sinh, ngâm khăn mặt vào nước lạnh, sau đó lại vội vội vàng vàng chạy về phòng ngủ.
“Chú, chú dùng cái này lau đi…”
Câu nói tiếp theo bị tôi nuốt ngược trở lại.
Áo sơ mi nhiễm bẩn nằm trên mặt đất, người đàn ông hoàn toàn ở trần từ phần thắt lưng săn chắc trở lên.
Thấy tôi bước vào, động tác uống nước của Tống Tầm khựng lại. Anh khẽ ho khan.
Lông mi đen nhánh run run, giọt nước lăn xuống từ khóe môi đỏ thắm, những ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương, bối rối nắm chặt ga giường.
Cảnh tượng này khiến người ta quên mất hình tượng trưởng bối cấm dục, lạnh lùng, không thể khinh nhờn của anh trong nháy mắt.
Tôi nuốt nước miếng, đôi chân như bị đóng đinh tại chỗ.
"Chú, tôi... tôi thấy cửa không đóng nên mới đi vào. Dáng… dáng người chú thật đẹp. Ơ, không phải, ý tôi là…”
Tống Tầm nhận lấy khăn ướt trong tay tôi, dịu dàng cắt ngang lời nói lộn xộn của tôi: "Diểu Diểu, cám ơn sự quan tâm của cháu, tôi rất vui.”
Tôi sững sờ.
Tổng tài bá đạo như anh mà lại thiếu sự quan tâm của người khác ư?
Chuyện nhỏ như vậy sao lại làm anh cảm động đến thế?
Chẳng lẽ anh đã quên chính tôi là người làm anh bị bỏng?
“Chú, để tôi giặt quần áo cho chú. Chú nghỉ ngơi sớm nhé! Ngủ ngon!”
Tôi toan nhặt chiếc áo sơ mi dưới đất lên thì bị Tống Tầm nắm lấy cổ tay.
“Không sao đâu, Diểu Diểu. Tôi muốn bỏ bộ quần áo này lâu rồi, nhờ cháu mà tôi có lý do chính đáng để vứt nó đấy.”
“Vậy… được rồi.”
Tôi mơ mơ màng màng đứng dậy, lạch bạch rời khỏi phòng.
Báo chí luôn khen tổng giám đốc tập đoàn Tống thị không nhiễm bụi trần, khí chất thoát tục như thần tiên, nhưng tôi cảm thấy người đàn ông này rõ ràng rất tinh quái.
Hệ thống: "Ký chủ, theo tư liệu hiển thị của tôi, cô là người khác phái đầu tiên Tống Tầm mang về nhà. Tôi cảm thấy anh ta có tình cảm với cô."
Tôi không khỏi phản bác: "Cậu cảm giác sai rồi, Tống Tầm chỉ thương hại tôi, không phải thích đâu. Nếu tôi quấy rầy chú ấy, chú ấy nhất định sẽ không do dự đuổi tôi đi.”
Sự thật chứng minh, con người không nên luôn nghĩ đến mấy chuyện tiêu cực.
Nói không chừng nghĩ nhiều, nó sẽ thật sự xảy ra.
Nửa đêm đi vệ sinh xong, lúc bước ra, tôi phát hiện mình va phải một bức tường người. Ngay đến chuyện đêm nay phải ngủ dưới gầm cầu nào tôi cũng nghĩ xong rồi.
“Xì.” Cà phê nóng hổi đổ lên áo sơ mi trắng, thấm ướt một mảng, khiến hình dáng cơ bụng dưới lớp áo lờ mờ lộ ra.
Theo bản năng của con người khi bị va chạm, ly cà phê này lẽ ra phải đổ lên người tôi.
Vì muốn bảo vệ tôi, cánh tay rắn chắc của Tống Tầm đã đổi hướng trên không trung.
Giờ thì tôi không chỉ ngủ dưới gầm cầu mà còn phải bồi thường tiền thuốc men và phí giặt quần áo.
“Diểu Diểu.” Tống Tầm khẽ gọi tôi bằng giọng trầm khàn.
“Đau quá!” Dưới ánh đèn mờ ảo, Tống Tầm đặt ly cà phê lên bàn bên cạnh. Anh hơi cong người, ngước đôi mắt ngấn nước nhìn tôi.
Lúc này tôi mới kịp phản ứng, tiến lên một bước đỡ lấy người đàn ông trước mặt, đưa anh về phòng ngủ.
Cảm giác xấu hổ dâng đến.
Vì bảo vệ tôi mà Tống Tầm bị phỏng, đáng thương vô cùng.
Thế mà tôi lại đi xót tiền.
Tôi thật đáng ch.ết!
Trong phòng ngủ, màn hình máy tính trên bàn còn phát sáng, trên đó là tài liệu chưa xử lý xong.
Nói cách khác, đã một giờ sáng rồi mà Tống Tầm vẫn còn tăng ca.
Cảm giác thương xót trong lòng càng dâng cao.
Tôi chạy vào nhà vệ sinh, ngâm khăn mặt vào nước lạnh, sau đó lại vội vội vàng vàng chạy về phòng ngủ.
“Chú, chú dùng cái này lau đi…”
Câu nói tiếp theo bị tôi nuốt ngược trở lại.
Áo sơ mi nhiễm bẩn nằm trên mặt đất, người đàn ông hoàn toàn ở trần từ phần thắt lưng săn chắc trở lên.
Thấy tôi bước vào, động tác uống nước của Tống Tầm khựng lại. Anh khẽ ho khan.
Lông mi đen nhánh run run, giọt nước lăn xuống từ khóe môi đỏ thắm, những ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương, bối rối nắm chặt ga giường.
Cảnh tượng này khiến người ta quên mất hình tượng trưởng bối cấm dục, lạnh lùng, không thể khinh nhờn của anh trong nháy mắt.
Tôi nuốt nước miếng, đôi chân như bị đóng đinh tại chỗ.
"Chú, tôi... tôi thấy cửa không đóng nên mới đi vào. Dáng… dáng người chú thật đẹp. Ơ, không phải, ý tôi là…”
Tống Tầm nhận lấy khăn ướt trong tay tôi, dịu dàng cắt ngang lời nói lộn xộn của tôi: "Diểu Diểu, cám ơn sự quan tâm của cháu, tôi rất vui.”
Tôi sững sờ.
Tổng tài bá đạo như anh mà lại thiếu sự quan tâm của người khác ư?
Chuyện nhỏ như vậy sao lại làm anh cảm động đến thế?
Chẳng lẽ anh đã quên chính tôi là người làm anh bị bỏng?
“Chú, để tôi giặt quần áo cho chú. Chú nghỉ ngơi sớm nhé! Ngủ ngon!”
Tôi toan nhặt chiếc áo sơ mi dưới đất lên thì bị Tống Tầm nắm lấy cổ tay.
“Không sao đâu, Diểu Diểu. Tôi muốn bỏ bộ quần áo này lâu rồi, nhờ cháu mà tôi có lý do chính đáng để vứt nó đấy.”
“Vậy… được rồi.”
Tôi mơ mơ màng màng đứng dậy, lạch bạch rời khỏi phòng.
Báo chí luôn khen tổng giám đốc tập đoàn Tống thị không nhiễm bụi trần, khí chất thoát tục như thần tiên, nhưng tôi cảm thấy người đàn ông này rõ ràng rất tinh quái.