Chương : 16
Cổ tay đau như muốn đứt ra, cái tay kia của Ngô Duệ Viễn, cũng không có sức nhấc lên, ánh mắt toàn tia máu, hận không thể một nhát băm vằm Mạnh Hành Chu.
"Anh dám động vào tôi sao? Đây là muốn huỷ đi tay cầm dao phẫu thuật của tôi."
Mạnh Hành Chu rũ mắt, quét mắt nhìn đôi bàn tay rủ xuống cứ như không có xương, khoé miệng giơ lên một tia trào phúng, "Ném bóng, bị lệch."
"Con mẹ nó, muốn chết nhanh đi đầu thai sao, bố mày hôm nay sẽ tiễn mày một đoạn."
Ngô Duệ Viễn không quan tâm đám bạn bè khuyên can, dùng tay không bị thương, đứng lên cầm cái ghế dài, đập vào đầu của Mạnh Hành Chu, rõ ràng là muốn giết chết anh.
Mạnh Hành Chu thả trái bóng rổ xuống, phản ứng nhanh nhẹn, đẩy Hạ Tang Tử sang bên cạnh. Thời khắc nguy hiểm, cũng không quên bảo vệ cô trước.
Hạ Tang Tử lảo đảo hai bước, tim muốn nhảy ra khỏi cổ, Mạnh Hành Chu đã nhảy lên, nhắm trúng chỗ chiếc ghế dài mà đá.
Ở góc độ này, anh hoàn toàn có thể đá trúng tay của Ngô Duệ Viễn, nhưng anh không có, ngược lại cố ý đá trật.
Mạnh Hành Chu tuyệt đối không phải loại người đến thời khắc này vẫn còn chừa lối thoát cho đối thủ.
Hạ Tang Tử cảm thấy kì quái, không hiểu anh đang tính điều gì.
Lực đạo của chân Mạnh Hành Chu đá mạnh vào tay Ngô Duệ Viễn, cũng không thương tổn nhiều lắm, chỉ đủ làm cậu ta buông tay.
Ghế dài từ trên tay Ngô Duệ Viễn rơi xuống đất gãy thành hai mảnh.
Mạnh Hành Chu xoay người, khuỷ tay chống đất, mặt đất thô ráp trên sân bóng chà sát làn da của anh.
Hạ Tang Tử thấy chỗ xước chảy máu, hô hấp lập tức dồn dập, cảnh vật trước mắt bắt đầu đong đưa.
Tay trái cô nắm thành quyền, dùng móng tay đâm vào lòng bàn tay cho đến khi cảm thấy đau để làm bản thân tỉnh táo. Hạ Tang Tử dựa lưới sắt phía sau, nỗ lực không nhìn khuỷ tay bị thương của Mạnh Hành Chu, điều hoà lại hô hấp của chính mình.
Cô vẫn luôn cho rằng, chỉ cần không nhớ lại quá khứ, không tiếp xúc, thử quên đi, thì thời gian chính là liều thuốc bổ sẽ chữa khỏi mọi vết thương, bao gồm cả chứng bệnh sợ máu của cô.
Nhưng mà, hôm nay cô mới biết được, tâm bệnh của mình vẫn chưa hết.
Ngô Duệ Viễn đánh người không thành, ngoài miệng càng mắng đến khó nghe: "Mẹ mày, có giỏi thì đừng trốn, không phải còn muốn đánh sao? Mày tính là thứ gì, chỉ là một thằng suốt ngày bám theo váy của đàn bà, thứ chó liếm chân."
Lúc nãy bị thương, bây giờ lại bị chửi rủa, tất cả đều chĩa về Mạnh Hành Chu, làm tâm Hạ Tang Tử đau đớn.
Lúc này, không biết trong đám người hô to, "Chính trị viên tới."
Hạ Tang Tử quay đầy nhìn, Thẩm Chính Bình cùng hai bảo vệ của trường đã đi vào sân bóng, chỉ cách bọn họ vài bước chân.
Cô đột nhiên hiểu ra, một cú đá kia của Mạnh Hành Chu, vì cái gì vẫn tha cho cậu ta.
Chỉ sợ là anh đều đã chú ý sớm hơn người khác là có chính trị viên tới, cố ý ngộ thương mình một trăm, làm người khác bị thương một vạn, để cho Ngô Duệ Viễn lưu lại làm đầu đề câu chuỵên, còn mình thì trở thành người yếu thế kia.
Cũng làm khó cho anh, đầu óc còn có thể suy nghĩ nhiều như vậy.
Ngô Duệ Viễn thấy chính trị viên của mình tới, lập tức chạy đến trước mặt Thẩm Chính Bình cáo trạng trước, kéo cánh tay bị thương của chính mình lên, hoàn toàn không hề thấy khí thế cao ngạo vừa rồi, bày ra tư thế như người bị hại, "Chính trị viên, ngài hãy phân xử công bằng đi, tên thủ khoa Quốc Phòng Đại này trước mặt mọi người lại đánh tôi, ngài có phải nên nói gì không? Chúng tôi học lâm sàng, tay còn quan trọng hơn mạng sống nữa."
Lông mày của Thẩm Chính Bình nhăn lại, nghe Ngô Duệ Viễn nói xong, giương mắt đảo qua mỗi người ở đây, cuối cùng dừng trên người Mạnh Hành Chu, "Cậu đánh?"
"Nói quá lời." Biểu tình của Mạnh Hành Chu đạm nhạt, "Chỉ chơi ném bóng rổ, không cẩn thận lại trúng tay bạn học này thôi."
"Anh nói bậy, anh chính là cố ý." Ngô Duệ Viễn lớn tiếng ồn ào, nháy mắt với mấy đám bạn bên cạnh, còn theo nhịp điệu, "Các cậu nói xem, có phải người Quốc Phòng Đại bọn họ động thủ trước không?"
Lần này từ ân oán của cá nhân, lại thành mâu thuẫn của hai trường.
Ngô Duệ Viễn có dẫn theo vài người, ăn theo còn lợi hại hơn.
"Không sai, chính là Quốc Phòng Đại gây sự trước."
"Làm huấn luyện viên thì ghê gớm nhỉ, dựa vào cái gì mà lại đánh người."
"Có phải khinh Quân Y Đại chúng ta dễ khi dễ không, hôm nay cần phải nói cho rõ ràng."
......
Người của Quốc Phòng Đại cũng phải câm, mồm mép Chương Tử Hoán hoạt động nhanh nhạy, "Một đám Quân Y Đại mấy người thế nhưng lợi hại a, mấy nam sinh lại khi dễ một nữ sinh, nói không được còn muốn động thủ nữa."
Mấy sinh viên trường Quốc Phòng Đại có tận mắt nhìn thấy, cũng nói thêm vài câu.
"Hôm nay nếu không phải chúng tôi đến chơi bóng, Quân Y Đại các người sợ là đã động thủ với nữ sinh rồi, đúng là đáng mặt đàn ông."
"Khi dễ nữ sinh thì coi là đàn ông cái gì, đừng làm xấu mặt trường quân đội của chúng ta, xem lại bản thân mình đi, ông đây nhìn còn thấy hoảng sợ đây."
......
Giọng của cả đám cũng không nhỏ, mấy người tuổi trẻ tràn trề sinh khí, ai cũng nóng đầu, hận không thể dùng nắm tay nói chuyện một chút.
"Câm miệng hết cho ông, ồn ào cái gì chứ."
Thẩm Chính Bình hét lên giận dữ, cả đám mới an tĩnh lại.
Hai trường ai cũng cho là mình đúng, ai nói cũng đều không thể tin, ông nói chuyện với bảo vệ, sau đó kêu hai người dẫn Ngô Duệ Viễn đến phòng y tế xem trước.
Ngô Duệ Viễn không phục, chết sống không chịu đi, "Chính trị viên, ngài cần phải phân xử công bằng, tay tôi hôm nay không thể để bị thương không chính đáng như vậy được."
Thẩm Chính Bình nghe thấy cũng phiền, ngày thường là người dễ nói chuyện, lúc nổi giận, lực uy hiếp một chút cũng không nhỏ, "Cậu không phục thì cuốn gói cút đi cho tôi."
Nhiều lời tức bất lợi, Ngô Duệ Viễn thức thời ngậm miệng lại, đi theo hai người bảo vệ đi phòng y tế.
Thẩm Chính Bình không nghĩ mấy chuyện sinh viên lại cứ tới không ngừng, đều không muốn để ông đây nghỉ cái cuối tuần yên ổn nữa.
"Hạ Tang Tử, Mạnh Hành Chu đi cùng tôi, còn lại giải tán."
Mạnh Hành Chu không có ý kiến, đi ngang qua bên người Chương Tư Hoán, thấp giọng nói, "Về trường gọi lão Chương qua đây."
"Ông ấy hỏi tớ chuyện gì thì tớ nói sao?"
"Nói với ông ấy," Mạnh Hành Chu cúi đầu, nhìn khuỷ tay chảy máu không ngừng của mình, đáy mắt dâng lên một cỗ tàn nhẫn, "Tớ bị thương, đụng đến tay luôn rồi."
Chương Tử Hoán hiểu ý, đáp ứng xong kêu mấy người Quốc Phòng Đại khác, chạy thật nhanh, một chút cũng không dám chậm trễ.
——
Thẩm Chính Bình dẫn hai người tới văn phòng, tách ra hỏi chuyện.
Hạ Tang Tử nói, Ngô Duệ Viễn thấy chính mình từ phòng chính trị viên đi ra nên hiểu lầm, cho rằng cô đi cửa sau để được làm Ban Uỷ, trong lòng không thoải mái, nên nói lời nhục nhã, còn muốn động thủ, bị bóng rổ đánh trúng, lúc đó mới bỏ qua.
Mạnh Hành Chu nói đến nói đi cũng chỉ có mấy chữ.
Ném bóng, bị lệch.
Thẩm Chính Bình lại hỏi anh bị thương như thế nào, anh nhưng thật ra lại nói có chút nhiều.
Bị Ngô Duệ Viễn cầm ghế dài đánh tới, tránh không kịp, khuỷ tay chạm đất dẫn đến trầy da.
Còn chưa hỏi xong, người của Quốc Phòng Đại tới, Thẩm Chính Bình đứng dậy đi phòng họp, để hai người ở trong phòng chờ.
Hiện tại không có người ngoài, Hạ Tang Tử đi qua, muốn nhìn vết thương của Mạnh Hành Chu một chút, nhưng lại nghĩ tới cái gì, tay dừng giữa không trung, biểu tình có chút thống khố.
Mạnh Hành Chu thấy được, thay đổi hướng ngồi, không để cô nhìn thấy khuỷ tay của mình, "Vẫn sợ máu sao?"
Giữa hai người không có bí mật, Hạ Tang Tử không muốn gạt anh, nhẹ nhàng gật đầu, "Em cứ nghĩ em không còn sợ nữa."
Mạnh Hành Chu trầm mặc vài giây, không nói gì, chỉ đáp, "Anh không có việc gì, da thịt bị thương không có gì nghiêm trọng."
Trong lòng Hạ Tang Tử khổ sở, nhưng không dám biểu hiện trước mặt anh quá nhiều: "Miệng vết thương để lâu sẽ bị nhiễm trùng, em dẫn anh đi phòng y tế băng bó."
Mạnh Hành Chu lại không chịu, ngồi im, giống như người bị thương không phải là anh. Miệng vết thương thì cứ đang rỉ máu, nhưng từ lúc bị thương đến giờ, ngay cả cái nhăn mày cũng không có.
"Không sao, còn dùng được."
Hạ Tang Tử không rõ: "Dùng cái gì?"
Mạnh Hành Chu nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài văn phòng truyền tới, không kịp giải thích, cuối cùng dặn dò, "Mặc kệ ai hỏi, em chỉ cần cắn chết không buông, Ngô Duệ Viễn buông lời nhục mạ em, còn muốn động thủ, một điểm này là được. Còn lại, cứ để anh."
Hạ Tang Tử kinh ngạc, càng bất an trong lòng, "Ba tuổi, anh...."
Mạnh Hành Chu đánh gãy: "Đừng nói chuyện, có người tới."
Cửa văn phòng mơ hồ bị đá văng ra.
Đi vào là người đàn ông gầy nhưng rắn chắc, trên trán có vết sẹo, kéo dài đến huyệt Thái Dương, thoạt nhìn rất có sát khí. Trên người ông mặc quân trang, xem xét huân chương, chính là chính trị viên của Quốc Phòng Đại.
Vương Học Hải hấp tấp đi vào, kéo khuỷ tay của Mạnh Hành Chu lên nhìn, một mảnh đỏ tươi lọt vào tầm mắt, há mồm mắng, "Về sau đừng kêu ông đây dạy học nữa, con mẹ nó còn đánh lộn với tên học y nữa chứ."
Hạ Tang Tử tức khắc: "..."
Vị đại thúc này, chú bay từ đỉnh núi nào tới vậy?
"Về sau tay cậu dùng làm gì, trong lòng không rõ sao? Nhìn máu này, phế đi thì lấy cái gì công đạo cùng trường."
"Không trách cháu được, tay này không phế, nên phế não thì hơn."
"Một tên học y còn có thể phế cậu?"
"Đương nhiên, người cầm dao giải phẫu, phá đường còn được nữa là." Mạnh Hành Chu càng nói càng phiêu, "Hôm nay làm trường mất mặt, kỹ nghệ không bằng người, võ nghệ cũng không so được, cái tay này xứng đáng phải phế."
Hạ Tang Tử xem như mở rộng tầm mắt, chưa từng thấy bộ dạng vô lại của Mạnh Hành Chu lúc trợn mắt nói dối.
Muốn cười lại không dám cười, cúi đầu, đứng bên cạnh nghẹn đến khó chịu.
"Chính trị viên, ngài tới đúng lúc, cháu còn chưa kịp xin lỗi bạn học kia nữa, hiện tại làm phiền ngài dẫn cháu đi một chuyến."
Nói xong, Mạnh Hành Chu đứng lên, còn cố ý lắc lư hai cái biểu lộ sự yếu ớt: "Tay cháu có bị phế cũng không quan trọng, người kia là sinh viên lâm sàng, về sau lại là bác sĩ ngoại khoa lừng danh, đừng bởi vì sai lầm hôm nay của cháu, làm cho xã hội thiếu đi một vị bác sĩ nhân tài cứu người."
Vương Học Hải tựa hồ đã bị kích thích thành công, đẩy anh ngồi xuống, "Cậu hôm nay nói hơi nhiều đấy."
Văn phòng trở nên im lặng, Vương Học Hải lúc này mới chú ý tới bên cạnh còn có người, hỏi Hạ Tang Tử: "Đây là?"
Hạ Tang Tử đứng thẳng lưng, chào theo nghi thức quân đội, "Báo cáo, cháu tên Hạ Tang Tử, là Quân Y Đại."
Vương Học Hải nghe cái tên quen tai, đánh gãy lời cô, "Người Nguyên Thành sao, năm trước cao tam, năm nay là thủ khoa tỉnh?"
Hạ Tang Tử sửng sốt: "Là cháu...."
"Như thế nào lại là cô bé này nữa????"
Lại?
Như thế nào lại?????
Vương Học Hải cuối cùng cũng nổi đoá, lửa giận vừa mới giảm, lại bùng phát.
Ông chỉ vào Mạnh Hành Chu, giận sôi máu, "Học kì 1, tên tiểu tử thối cậu liên tục một tháng đi cạy phòng máy tính, đưa phần mềm vào, thiếu chút nữa bị xử phạt. Hôm nay lại bị thương, cậu đừng nói với tôi, vẫn là vì cô bé này."
- Như đã nói ở chương 2, tớ đã đặt gạch cho truyện Mạnh Hành Du, lúc đó mới chỉ có văn án, và bây giờ chính thức mở hố đây!!!! Truyện trong nhà chỉ toàn thanh xuân vườn trường thôi, chắc mai mốt bao thầu luôn quáaaaa....
CÂY LỰU NGỌT NHƯ ĐƯỜNG
VĂN ÁN:
Năm phóng viên mới vào nghề tường thuật về vấn đề kẹt xe trên đường cao tốc, hai xe theo đuôi nhau, một chiếc siêu xe, một chiếc xe second-hand cũ rích.
Mạnh Hành Du thấy người gây hoạ tướng mạo thật tốt, vẻ ngoài cứ như thần tiên, liền nổi lên tà tâm trêu đùa, "Thêm WeChat kết bạn đi, thì không cần bồi thường tiền."
Sắc mặt Trì Nghiên không thay đổi, ngồi trong chiếc xe cũ rích, từ trong bóp rút ra tờ chi phiếu, từ thân thể đến linh hồn đều kháng cự, "Xe của cô, tôi mua."
"....."
–
Từng có bà thầy bói tính qua mệnh của Mạnh Hành Du, nói rằng cô trời sinh phú quý, không lo ăn mặc, chỉ có bấp bệnh ở trong chuyện tình cảm.
Mạnh Hành Du không tin tà thuật, cho đến khi gặp Trì Nghiên.
Cô dùng sự thật chứng minh, không dính khói lửa phàm tục trong hồ Hàn Nguyệt, cũng không phải khó theo đuổi.
Hôm sau, Trì Nghiên dùng tên giả bình luận cho cô: [ trở về, tôi sẽ dạy cho cậu]
Mạnh Hành Du thiếu chút nữa giận đến mức muốn chết: [như thế nào, tôi trị không được cậu, còn không trị được người khác sao?]
Trì Nghiên trả lời: [tôi dạy cho cậu, làm thế nào theo đuổi được tôi.]
-"Cậu cao ngạo bước vào cuộc sống tôi năm 16 tuổi, làm tôi mất cảnh giác, không thể khống chế được."
*cô gái nhỏ khuyết não xưng vương xưng bá ban khoa học tự nhiên vs phúc hắc nam lạnh lùng chuyên ban xã hội *
"Anh dám động vào tôi sao? Đây là muốn huỷ đi tay cầm dao phẫu thuật của tôi."
Mạnh Hành Chu rũ mắt, quét mắt nhìn đôi bàn tay rủ xuống cứ như không có xương, khoé miệng giơ lên một tia trào phúng, "Ném bóng, bị lệch."
"Con mẹ nó, muốn chết nhanh đi đầu thai sao, bố mày hôm nay sẽ tiễn mày một đoạn."
Ngô Duệ Viễn không quan tâm đám bạn bè khuyên can, dùng tay không bị thương, đứng lên cầm cái ghế dài, đập vào đầu của Mạnh Hành Chu, rõ ràng là muốn giết chết anh.
Mạnh Hành Chu thả trái bóng rổ xuống, phản ứng nhanh nhẹn, đẩy Hạ Tang Tử sang bên cạnh. Thời khắc nguy hiểm, cũng không quên bảo vệ cô trước.
Hạ Tang Tử lảo đảo hai bước, tim muốn nhảy ra khỏi cổ, Mạnh Hành Chu đã nhảy lên, nhắm trúng chỗ chiếc ghế dài mà đá.
Ở góc độ này, anh hoàn toàn có thể đá trúng tay của Ngô Duệ Viễn, nhưng anh không có, ngược lại cố ý đá trật.
Mạnh Hành Chu tuyệt đối không phải loại người đến thời khắc này vẫn còn chừa lối thoát cho đối thủ.
Hạ Tang Tử cảm thấy kì quái, không hiểu anh đang tính điều gì.
Lực đạo của chân Mạnh Hành Chu đá mạnh vào tay Ngô Duệ Viễn, cũng không thương tổn nhiều lắm, chỉ đủ làm cậu ta buông tay.
Ghế dài từ trên tay Ngô Duệ Viễn rơi xuống đất gãy thành hai mảnh.
Mạnh Hành Chu xoay người, khuỷ tay chống đất, mặt đất thô ráp trên sân bóng chà sát làn da của anh.
Hạ Tang Tử thấy chỗ xước chảy máu, hô hấp lập tức dồn dập, cảnh vật trước mắt bắt đầu đong đưa.
Tay trái cô nắm thành quyền, dùng móng tay đâm vào lòng bàn tay cho đến khi cảm thấy đau để làm bản thân tỉnh táo. Hạ Tang Tử dựa lưới sắt phía sau, nỗ lực không nhìn khuỷ tay bị thương của Mạnh Hành Chu, điều hoà lại hô hấp của chính mình.
Cô vẫn luôn cho rằng, chỉ cần không nhớ lại quá khứ, không tiếp xúc, thử quên đi, thì thời gian chính là liều thuốc bổ sẽ chữa khỏi mọi vết thương, bao gồm cả chứng bệnh sợ máu của cô.
Nhưng mà, hôm nay cô mới biết được, tâm bệnh của mình vẫn chưa hết.
Ngô Duệ Viễn đánh người không thành, ngoài miệng càng mắng đến khó nghe: "Mẹ mày, có giỏi thì đừng trốn, không phải còn muốn đánh sao? Mày tính là thứ gì, chỉ là một thằng suốt ngày bám theo váy của đàn bà, thứ chó liếm chân."
Lúc nãy bị thương, bây giờ lại bị chửi rủa, tất cả đều chĩa về Mạnh Hành Chu, làm tâm Hạ Tang Tử đau đớn.
Lúc này, không biết trong đám người hô to, "Chính trị viên tới."
Hạ Tang Tử quay đầy nhìn, Thẩm Chính Bình cùng hai bảo vệ của trường đã đi vào sân bóng, chỉ cách bọn họ vài bước chân.
Cô đột nhiên hiểu ra, một cú đá kia của Mạnh Hành Chu, vì cái gì vẫn tha cho cậu ta.
Chỉ sợ là anh đều đã chú ý sớm hơn người khác là có chính trị viên tới, cố ý ngộ thương mình một trăm, làm người khác bị thương một vạn, để cho Ngô Duệ Viễn lưu lại làm đầu đề câu chuỵên, còn mình thì trở thành người yếu thế kia.
Cũng làm khó cho anh, đầu óc còn có thể suy nghĩ nhiều như vậy.
Ngô Duệ Viễn thấy chính trị viên của mình tới, lập tức chạy đến trước mặt Thẩm Chính Bình cáo trạng trước, kéo cánh tay bị thương của chính mình lên, hoàn toàn không hề thấy khí thế cao ngạo vừa rồi, bày ra tư thế như người bị hại, "Chính trị viên, ngài hãy phân xử công bằng đi, tên thủ khoa Quốc Phòng Đại này trước mặt mọi người lại đánh tôi, ngài có phải nên nói gì không? Chúng tôi học lâm sàng, tay còn quan trọng hơn mạng sống nữa."
Lông mày của Thẩm Chính Bình nhăn lại, nghe Ngô Duệ Viễn nói xong, giương mắt đảo qua mỗi người ở đây, cuối cùng dừng trên người Mạnh Hành Chu, "Cậu đánh?"
"Nói quá lời." Biểu tình của Mạnh Hành Chu đạm nhạt, "Chỉ chơi ném bóng rổ, không cẩn thận lại trúng tay bạn học này thôi."
"Anh nói bậy, anh chính là cố ý." Ngô Duệ Viễn lớn tiếng ồn ào, nháy mắt với mấy đám bạn bên cạnh, còn theo nhịp điệu, "Các cậu nói xem, có phải người Quốc Phòng Đại bọn họ động thủ trước không?"
Lần này từ ân oán của cá nhân, lại thành mâu thuẫn của hai trường.
Ngô Duệ Viễn có dẫn theo vài người, ăn theo còn lợi hại hơn.
"Không sai, chính là Quốc Phòng Đại gây sự trước."
"Làm huấn luyện viên thì ghê gớm nhỉ, dựa vào cái gì mà lại đánh người."
"Có phải khinh Quân Y Đại chúng ta dễ khi dễ không, hôm nay cần phải nói cho rõ ràng."
......
Người của Quốc Phòng Đại cũng phải câm, mồm mép Chương Tử Hoán hoạt động nhanh nhạy, "Một đám Quân Y Đại mấy người thế nhưng lợi hại a, mấy nam sinh lại khi dễ một nữ sinh, nói không được còn muốn động thủ nữa."
Mấy sinh viên trường Quốc Phòng Đại có tận mắt nhìn thấy, cũng nói thêm vài câu.
"Hôm nay nếu không phải chúng tôi đến chơi bóng, Quân Y Đại các người sợ là đã động thủ với nữ sinh rồi, đúng là đáng mặt đàn ông."
"Khi dễ nữ sinh thì coi là đàn ông cái gì, đừng làm xấu mặt trường quân đội của chúng ta, xem lại bản thân mình đi, ông đây nhìn còn thấy hoảng sợ đây."
......
Giọng của cả đám cũng không nhỏ, mấy người tuổi trẻ tràn trề sinh khí, ai cũng nóng đầu, hận không thể dùng nắm tay nói chuyện một chút.
"Câm miệng hết cho ông, ồn ào cái gì chứ."
Thẩm Chính Bình hét lên giận dữ, cả đám mới an tĩnh lại.
Hai trường ai cũng cho là mình đúng, ai nói cũng đều không thể tin, ông nói chuyện với bảo vệ, sau đó kêu hai người dẫn Ngô Duệ Viễn đến phòng y tế xem trước.
Ngô Duệ Viễn không phục, chết sống không chịu đi, "Chính trị viên, ngài cần phải phân xử công bằng, tay tôi hôm nay không thể để bị thương không chính đáng như vậy được."
Thẩm Chính Bình nghe thấy cũng phiền, ngày thường là người dễ nói chuyện, lúc nổi giận, lực uy hiếp một chút cũng không nhỏ, "Cậu không phục thì cuốn gói cút đi cho tôi."
Nhiều lời tức bất lợi, Ngô Duệ Viễn thức thời ngậm miệng lại, đi theo hai người bảo vệ đi phòng y tế.
Thẩm Chính Bình không nghĩ mấy chuyện sinh viên lại cứ tới không ngừng, đều không muốn để ông đây nghỉ cái cuối tuần yên ổn nữa.
"Hạ Tang Tử, Mạnh Hành Chu đi cùng tôi, còn lại giải tán."
Mạnh Hành Chu không có ý kiến, đi ngang qua bên người Chương Tư Hoán, thấp giọng nói, "Về trường gọi lão Chương qua đây."
"Ông ấy hỏi tớ chuyện gì thì tớ nói sao?"
"Nói với ông ấy," Mạnh Hành Chu cúi đầu, nhìn khuỷ tay chảy máu không ngừng của mình, đáy mắt dâng lên một cỗ tàn nhẫn, "Tớ bị thương, đụng đến tay luôn rồi."
Chương Tử Hoán hiểu ý, đáp ứng xong kêu mấy người Quốc Phòng Đại khác, chạy thật nhanh, một chút cũng không dám chậm trễ.
——
Thẩm Chính Bình dẫn hai người tới văn phòng, tách ra hỏi chuyện.
Hạ Tang Tử nói, Ngô Duệ Viễn thấy chính mình từ phòng chính trị viên đi ra nên hiểu lầm, cho rằng cô đi cửa sau để được làm Ban Uỷ, trong lòng không thoải mái, nên nói lời nhục nhã, còn muốn động thủ, bị bóng rổ đánh trúng, lúc đó mới bỏ qua.
Mạnh Hành Chu nói đến nói đi cũng chỉ có mấy chữ.
Ném bóng, bị lệch.
Thẩm Chính Bình lại hỏi anh bị thương như thế nào, anh nhưng thật ra lại nói có chút nhiều.
Bị Ngô Duệ Viễn cầm ghế dài đánh tới, tránh không kịp, khuỷ tay chạm đất dẫn đến trầy da.
Còn chưa hỏi xong, người của Quốc Phòng Đại tới, Thẩm Chính Bình đứng dậy đi phòng họp, để hai người ở trong phòng chờ.
Hiện tại không có người ngoài, Hạ Tang Tử đi qua, muốn nhìn vết thương của Mạnh Hành Chu một chút, nhưng lại nghĩ tới cái gì, tay dừng giữa không trung, biểu tình có chút thống khố.
Mạnh Hành Chu thấy được, thay đổi hướng ngồi, không để cô nhìn thấy khuỷ tay của mình, "Vẫn sợ máu sao?"
Giữa hai người không có bí mật, Hạ Tang Tử không muốn gạt anh, nhẹ nhàng gật đầu, "Em cứ nghĩ em không còn sợ nữa."
Mạnh Hành Chu trầm mặc vài giây, không nói gì, chỉ đáp, "Anh không có việc gì, da thịt bị thương không có gì nghiêm trọng."
Trong lòng Hạ Tang Tử khổ sở, nhưng không dám biểu hiện trước mặt anh quá nhiều: "Miệng vết thương để lâu sẽ bị nhiễm trùng, em dẫn anh đi phòng y tế băng bó."
Mạnh Hành Chu lại không chịu, ngồi im, giống như người bị thương không phải là anh. Miệng vết thương thì cứ đang rỉ máu, nhưng từ lúc bị thương đến giờ, ngay cả cái nhăn mày cũng không có.
"Không sao, còn dùng được."
Hạ Tang Tử không rõ: "Dùng cái gì?"
Mạnh Hành Chu nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài văn phòng truyền tới, không kịp giải thích, cuối cùng dặn dò, "Mặc kệ ai hỏi, em chỉ cần cắn chết không buông, Ngô Duệ Viễn buông lời nhục mạ em, còn muốn động thủ, một điểm này là được. Còn lại, cứ để anh."
Hạ Tang Tử kinh ngạc, càng bất an trong lòng, "Ba tuổi, anh...."
Mạnh Hành Chu đánh gãy: "Đừng nói chuyện, có người tới."
Cửa văn phòng mơ hồ bị đá văng ra.
Đi vào là người đàn ông gầy nhưng rắn chắc, trên trán có vết sẹo, kéo dài đến huyệt Thái Dương, thoạt nhìn rất có sát khí. Trên người ông mặc quân trang, xem xét huân chương, chính là chính trị viên của Quốc Phòng Đại.
Vương Học Hải hấp tấp đi vào, kéo khuỷ tay của Mạnh Hành Chu lên nhìn, một mảnh đỏ tươi lọt vào tầm mắt, há mồm mắng, "Về sau đừng kêu ông đây dạy học nữa, con mẹ nó còn đánh lộn với tên học y nữa chứ."
Hạ Tang Tử tức khắc: "..."
Vị đại thúc này, chú bay từ đỉnh núi nào tới vậy?
"Về sau tay cậu dùng làm gì, trong lòng không rõ sao? Nhìn máu này, phế đi thì lấy cái gì công đạo cùng trường."
"Không trách cháu được, tay này không phế, nên phế não thì hơn."
"Một tên học y còn có thể phế cậu?"
"Đương nhiên, người cầm dao giải phẫu, phá đường còn được nữa là." Mạnh Hành Chu càng nói càng phiêu, "Hôm nay làm trường mất mặt, kỹ nghệ không bằng người, võ nghệ cũng không so được, cái tay này xứng đáng phải phế."
Hạ Tang Tử xem như mở rộng tầm mắt, chưa từng thấy bộ dạng vô lại của Mạnh Hành Chu lúc trợn mắt nói dối.
Muốn cười lại không dám cười, cúi đầu, đứng bên cạnh nghẹn đến khó chịu.
"Chính trị viên, ngài tới đúng lúc, cháu còn chưa kịp xin lỗi bạn học kia nữa, hiện tại làm phiền ngài dẫn cháu đi một chuyến."
Nói xong, Mạnh Hành Chu đứng lên, còn cố ý lắc lư hai cái biểu lộ sự yếu ớt: "Tay cháu có bị phế cũng không quan trọng, người kia là sinh viên lâm sàng, về sau lại là bác sĩ ngoại khoa lừng danh, đừng bởi vì sai lầm hôm nay của cháu, làm cho xã hội thiếu đi một vị bác sĩ nhân tài cứu người."
Vương Học Hải tựa hồ đã bị kích thích thành công, đẩy anh ngồi xuống, "Cậu hôm nay nói hơi nhiều đấy."
Văn phòng trở nên im lặng, Vương Học Hải lúc này mới chú ý tới bên cạnh còn có người, hỏi Hạ Tang Tử: "Đây là?"
Hạ Tang Tử đứng thẳng lưng, chào theo nghi thức quân đội, "Báo cáo, cháu tên Hạ Tang Tử, là Quân Y Đại."
Vương Học Hải nghe cái tên quen tai, đánh gãy lời cô, "Người Nguyên Thành sao, năm trước cao tam, năm nay là thủ khoa tỉnh?"
Hạ Tang Tử sửng sốt: "Là cháu...."
"Như thế nào lại là cô bé này nữa????"
Lại?
Như thế nào lại?????
Vương Học Hải cuối cùng cũng nổi đoá, lửa giận vừa mới giảm, lại bùng phát.
Ông chỉ vào Mạnh Hành Chu, giận sôi máu, "Học kì 1, tên tiểu tử thối cậu liên tục một tháng đi cạy phòng máy tính, đưa phần mềm vào, thiếu chút nữa bị xử phạt. Hôm nay lại bị thương, cậu đừng nói với tôi, vẫn là vì cô bé này."
- Như đã nói ở chương 2, tớ đã đặt gạch cho truyện Mạnh Hành Du, lúc đó mới chỉ có văn án, và bây giờ chính thức mở hố đây!!!! Truyện trong nhà chỉ toàn thanh xuân vườn trường thôi, chắc mai mốt bao thầu luôn quáaaaa....
CÂY LỰU NGỌT NHƯ ĐƯỜNG
VĂN ÁN:
Năm phóng viên mới vào nghề tường thuật về vấn đề kẹt xe trên đường cao tốc, hai xe theo đuôi nhau, một chiếc siêu xe, một chiếc xe second-hand cũ rích.
Mạnh Hành Du thấy người gây hoạ tướng mạo thật tốt, vẻ ngoài cứ như thần tiên, liền nổi lên tà tâm trêu đùa, "Thêm WeChat kết bạn đi, thì không cần bồi thường tiền."
Sắc mặt Trì Nghiên không thay đổi, ngồi trong chiếc xe cũ rích, từ trong bóp rút ra tờ chi phiếu, từ thân thể đến linh hồn đều kháng cự, "Xe của cô, tôi mua."
"....."
–
Từng có bà thầy bói tính qua mệnh của Mạnh Hành Du, nói rằng cô trời sinh phú quý, không lo ăn mặc, chỉ có bấp bệnh ở trong chuyện tình cảm.
Mạnh Hành Du không tin tà thuật, cho đến khi gặp Trì Nghiên.
Cô dùng sự thật chứng minh, không dính khói lửa phàm tục trong hồ Hàn Nguyệt, cũng không phải khó theo đuổi.
Hôm sau, Trì Nghiên dùng tên giả bình luận cho cô: [ trở về, tôi sẽ dạy cho cậu]
Mạnh Hành Du thiếu chút nữa giận đến mức muốn chết: [như thế nào, tôi trị không được cậu, còn không trị được người khác sao?]
Trì Nghiên trả lời: [tôi dạy cho cậu, làm thế nào theo đuổi được tôi.]
-"Cậu cao ngạo bước vào cuộc sống tôi năm 16 tuổi, làm tôi mất cảnh giác, không thể khống chế được."
*cô gái nhỏ khuyết não xưng vương xưng bá ban khoa học tự nhiên vs phúc hắc nam lạnh lùng chuyên ban xã hội *