Chương 35: Vết ố càng lâu thì càng khó tẩy
Tiếng nhạc xung quanh như muốn lấn át hết cuộc trò chuyện. Bốn người đàn ông kia ngồi bình thản nhấm nháp từng chút rượu như xem đó là thú vui tao nhã. Họ quen biết nhau khi còn theo học ở nước ngoài, chơi chung và đến bây giờ vẫn còn thân thiết. Không nói quá đây chính là bốn con rồng vàng khi mỗi người đều có cho mình một sự nghiệp riêng và những thành tựu khi tuổi đời còn trẻ.
Thời gian lúc mới qua Mĩ du học, Vương Lục Nhất còn chưa nguôi chuyện chia tay với Tô Ngọc Vân, phải mất một thời gian dài anh mới có thể bình tâm trở lại được. Người ta nói điên vì tình quả chẳng sai chút nào khi mà Lục Nhất dường như bán nửa cái mạng của mình cho tình yêu, còn nửa cái mạng kia, anh cũng để cho học tập, công việc cuốn đi để rồi chẳng còn linh hồn nguyên vẹn.
Cũng chính thời điểm đó là lúc anh gặp được Phó Chính Ngụy, Cận Nhất Ngôn, Châu Lâm Duệ. Ba người cũng chẳng thể hiểu được lý do vì sao một con người có thể hi sinh nhiều vì tình yêu như vậy mà vẫn không được đáp lại. Nhưng họ chẳng hiểu, đến bây giờ hay trong quá khứ cũng vẫn chưa hiểu được nguyên do người con gái kia phải khước từ tình yêu như vậy mà chỉ biết trách móc lạnh nhạt.
Vương Lục Nhất liệu có hận người con gái kia vì đã bỏ rơi mình hay không? Có lẽ sẽ là lời nói dối nếu bảo là không. Bao nhiêu tình cảm dốc hết như vậy là chẳng thể nào nhận lại sự hồi âm. Đôi khi con người ta cứ mái trơ trọi trong quá khứ mà không nhìn lại ở hiện tại như thế nào. Cuối cũng khi nhận ra thì đã bị chính quá khứ giết chết linh hồn từ bao giờ.
Bốn người chủ yếu chỉ xoay quanh cuộc tình của Lục Nhất và Ngọc Vân, họ tò mò tại sao ngày trước níu kéo mãi không được mà bây giờ anh chỉ mới quay về vài tháng đã nối lại tình cũ rồi.
- Vương thiếu có chiêu trò gì à mà cá nhanh lọt lướt vậy?
Người ngây thơ nhất ở đây- Cận Nhất Ngôn lên tiếng.
- Không hiểu sao, chân thành đổi lấy chân thành.
Câu nói của Lục Nhất khiến mấy người còn lại cười như được mùa. Cứ như thể họ đã quen với hình tượng của một badboy rồi nên bây giờ lời này phát ra từ miệng của anh lại thấy không quen lắm.
- Chẳng lẽ cô ta là vì hiện tại may có tất cả rồi nên mới đồng ý quay lại còn ngày xưa thì chưa chắc chắn nên buông tay để tìm cá to hơn?
Châu Lâm Duệ đăm chiêu suy nghĩ để tìm ra xem có “thuyết âm mưu nào” ẩn dật đằng sau hay không.
- Mày nghĩ ngày xưa cậu ta nghèo đến mức bị đá à? Đây là Vương thiếu gia đó. Ít nhất tiền cũng đủ để xếp thành lâu đài rồi còn sợ không đủ cho người ta?
Cận Nhất Ngôn thấy không đúng lắm nên phản bác lại. Nếu xét về gia cảnh lẫn ngoại hình, Vương Lục Nhất cũng chẳng thua kém ai, đã vậy người theo đuổi cũng không ít nên lý do này có vẻ như không khả thi lắm.
- Thế mày tính như thế nào? Hay là quay lại rồi cho cô ta tất cả?
Người im lặng từ nãy đến giờ - Phó Chính Ngụy với đúng khí chất của một tay chơi, lắc lư ly rượu trên tay, chẳng thèm “giúp đỡ” tìm ra nguyên do mà chỉ đơn giản hỏi như vậy.
- Mày nghĩ tao nên làm gì?
Cả ba cũng im lặng chờ xem con người mưu mô Chính Ngụy sẽ vẽ đường đi như thế nào cho họ.
- Đơn giản thôi. Vết ố càng lâu thì càng khó tẩy. Can thiệp sâu vào một chút, lúc rút ra mới thấy đau.
Ánh mắt hờ hững, bộ dạng bất cần cùng với mưu đồ thâm độc của Phó Chính Ngụy làm cả ba người còn lại phải ồ lên cảm thán. Quả là lão làng trong tình trường mà.
Lục Nhất nghe xong cũng chỉ nhìn vào ly rượu, đôi môi hờ hững cong lên, ngã người ra phía sau ghế không biết tán thành hay bỏ qua ý kiến đó.
Thời gian lúc mới qua Mĩ du học, Vương Lục Nhất còn chưa nguôi chuyện chia tay với Tô Ngọc Vân, phải mất một thời gian dài anh mới có thể bình tâm trở lại được. Người ta nói điên vì tình quả chẳng sai chút nào khi mà Lục Nhất dường như bán nửa cái mạng của mình cho tình yêu, còn nửa cái mạng kia, anh cũng để cho học tập, công việc cuốn đi để rồi chẳng còn linh hồn nguyên vẹn.
Cũng chính thời điểm đó là lúc anh gặp được Phó Chính Ngụy, Cận Nhất Ngôn, Châu Lâm Duệ. Ba người cũng chẳng thể hiểu được lý do vì sao một con người có thể hi sinh nhiều vì tình yêu như vậy mà vẫn không được đáp lại. Nhưng họ chẳng hiểu, đến bây giờ hay trong quá khứ cũng vẫn chưa hiểu được nguyên do người con gái kia phải khước từ tình yêu như vậy mà chỉ biết trách móc lạnh nhạt.
Vương Lục Nhất liệu có hận người con gái kia vì đã bỏ rơi mình hay không? Có lẽ sẽ là lời nói dối nếu bảo là không. Bao nhiêu tình cảm dốc hết như vậy là chẳng thể nào nhận lại sự hồi âm. Đôi khi con người ta cứ mái trơ trọi trong quá khứ mà không nhìn lại ở hiện tại như thế nào. Cuối cũng khi nhận ra thì đã bị chính quá khứ giết chết linh hồn từ bao giờ.
Bốn người chủ yếu chỉ xoay quanh cuộc tình của Lục Nhất và Ngọc Vân, họ tò mò tại sao ngày trước níu kéo mãi không được mà bây giờ anh chỉ mới quay về vài tháng đã nối lại tình cũ rồi.
- Vương thiếu có chiêu trò gì à mà cá nhanh lọt lướt vậy?
Người ngây thơ nhất ở đây- Cận Nhất Ngôn lên tiếng.
- Không hiểu sao, chân thành đổi lấy chân thành.
Câu nói của Lục Nhất khiến mấy người còn lại cười như được mùa. Cứ như thể họ đã quen với hình tượng của một badboy rồi nên bây giờ lời này phát ra từ miệng của anh lại thấy không quen lắm.
- Chẳng lẽ cô ta là vì hiện tại may có tất cả rồi nên mới đồng ý quay lại còn ngày xưa thì chưa chắc chắn nên buông tay để tìm cá to hơn?
Châu Lâm Duệ đăm chiêu suy nghĩ để tìm ra xem có “thuyết âm mưu nào” ẩn dật đằng sau hay không.
- Mày nghĩ ngày xưa cậu ta nghèo đến mức bị đá à? Đây là Vương thiếu gia đó. Ít nhất tiền cũng đủ để xếp thành lâu đài rồi còn sợ không đủ cho người ta?
Cận Nhất Ngôn thấy không đúng lắm nên phản bác lại. Nếu xét về gia cảnh lẫn ngoại hình, Vương Lục Nhất cũng chẳng thua kém ai, đã vậy người theo đuổi cũng không ít nên lý do này có vẻ như không khả thi lắm.
- Thế mày tính như thế nào? Hay là quay lại rồi cho cô ta tất cả?
Người im lặng từ nãy đến giờ - Phó Chính Ngụy với đúng khí chất của một tay chơi, lắc lư ly rượu trên tay, chẳng thèm “giúp đỡ” tìm ra nguyên do mà chỉ đơn giản hỏi như vậy.
- Mày nghĩ tao nên làm gì?
Cả ba cũng im lặng chờ xem con người mưu mô Chính Ngụy sẽ vẽ đường đi như thế nào cho họ.
- Đơn giản thôi. Vết ố càng lâu thì càng khó tẩy. Can thiệp sâu vào một chút, lúc rút ra mới thấy đau.
Ánh mắt hờ hững, bộ dạng bất cần cùng với mưu đồ thâm độc của Phó Chính Ngụy làm cả ba người còn lại phải ồ lên cảm thán. Quả là lão làng trong tình trường mà.
Lục Nhất nghe xong cũng chỉ nhìn vào ly rượu, đôi môi hờ hững cong lên, ngã người ra phía sau ghế không biết tán thành hay bỏ qua ý kiến đó.