Chương 23: Bà chủ nhỏ
Bên kia Ngọc Vân không nghe thấy anh nói gì, tưởng rằng mình đã có thái độ quá đáng liền lên tiếng hỏi:
- Anh không nói thì em tắt đây.
Vậy là không chỉ một lần mà Ngọc Vân ngang ngược với anh rất nhiều lần. Quả là tâm tình của người con gái thật khó đoán mà.
- Không, anh đang nghĩ em làm trợ lý cho anh chẳng phải là tốt hơn rất nhiều so với làm lễ tân sao?
- Em không có, chỉ là đang phụ mẹ trông coi cửa hàng thôi.
Lục Nhất nghe cô nói câu nay bỗng tỉnh người hơn chút. Chẳng phải giờ này cô đang ở Thượng Hải rồi chứ. Mấy ngày nay bận bịu, anh quên mất hỏi thăm việc đó nên cứ đinh ninh là như vậy.
- Vậy là bây giờ em còn ở nhà?
Ngọc Vân nằm dài ra bàn, một bên má áp vào mặt gỗ mát lạnh, bên kia áp điện thoại lên:
- Thì em là thất nghiệp nên mới phải ở nhà ăn bám mẹ đấy.
- Anh còn tưởng em thà làm lễ tân còn hơn là làm trợ lý của anh cơ.
- Nếu không làm trợ lý của anh thì em cũng đâu thiếu việc làm đâu.
Cô đây cũng đâu cần đâu mà anh cứ làm như cô chỉ có một sự lựa chọn thôi ấy.
Từ loa điện thoại, cô có thể nghe thấy tiếng cười của anh, cảm giác như bị trêu trọc dâng lên, giọng nói có chút lớn hơn:
- Anh cười cái gì?
Lục Nhất dừng tiếng cười của mình lại, hắng giọng nói tiếp:
- Anh chỉ cười vì ngày trước chưa thấy em hung dữ như này.
Một chút xấu hổ dâng lên trong lòng của Ngọc Vân, lúc cô chưa biết nói gì thì Lục Nhất đã nói thêm vào:
- Vậy em cứ ở nhà xem như nghỉ ngơi đi, nếu muốn trải nghiệm mới thì gọi anh.
Câu chuyện của hai người dừng ở đó, Ngọc Vân thấy có chút nhạt nhẽo, cũng quên mất việc mình ấm ức chuyện hồi sáng. Tâm hồn như treo ngược cành cây, mãi lúc mẹ cô từ trong nhà ra gọi vọng lại, Ngọc Vân mới trở về thực tại tiếp tục công việc của mình.
Khuôn mặt Lục Nhất trở nên tươi tắn hơn một chút, dường như cũng chẳng bận tâm lắm việc bản thân có mệt mỏi hay không. Kì thực anh rất muốn cô đến công ty của anh làm việc nhưng mà tính cô không phải quá mạnh dạn nên chưa thể dụ dỗ thỏ vào hang được.
Cứ như vậy trôi qua vài tháng, Ngọc Vân cũng ở nhà được ngần ấy thời gian. Trong suốt mấy tháng đó, Lục Nhất luôn tận dụng mọi lúc để thuyết phục cô về làm trợ lý của mình. Cách vài ngày, anh sẽ tìm lý do hẹn cô ra ngoài, đôi khi là đi ăn, đôi khi chỉ đơn giản là đi dạo tâm sự vài điều. Nhưng khổ nỗi, trong mấy tháng qua, anh vẫn chưa có được một danh phận mà mình mong muốn.
Trời tháng tư, tuyết đã tan hết, trời đã không còn u ám mà thay vào đó là trong vắt với những gợn mây trôi theo từng con gió.
Hồ nước băng cũng đã tan, chẳng còn sự che đậy nào. Người ta có thể nhìn thấy những gợn sóng lúc lăn tăn, cũng có lúc như muốn bộc lộ tâm tình không mấy dễ chịu.
Cũng như lòng người vậy, đã trút bỏ đi phần nào những che đậy mà thoải mái hơn trong việc bộc lộ cảm xúc của mình.
Mấy tháng qua, dù chưa chính thức nhưng đã là một sự thay đổi lớn trong mối qua hệ giữa hai người khi Ngọc Vân chịu mở lòng hơn, không còn sắt đá như trước. Lục Nhất cảm thấy có chút gì đó gọi là thành tựu khi thành công phá vỡ tảng băng ấy trong lòng của cô.
Mà lâu nay, sự ngang ngược của Ngọc Vân chỉ có tăng chứ không có giảm. Nhiều lúc nhìn vào tưởng hai người đã yêu nhau thật rồi chưa còn không phải chỉ là đang tìm hiểu.
Chẳng có sóng gió gì, chẳng có sự ngăn cản nào, cũng chẳng ai quan tâm hai người như thế nào. Chỉ có Lục Nhất và Ngọc Vân với tình cảm âm thầm giành cho nhau nhưng vẫn còn giữ trong lòng.
Bà Châu lâu lâu vẫn hỏi cô về chuyện tìm kiếm việc làm còn cô chỉ trả lời là mình muốn tạm dừng một thời gian để bản thân nghỉ ngơi, cũng có lúc cô muốn đưa bà đi du lịch nhưng bà luôn lấy lý do cửa hàng rồi sức khoẻ để từ chối. Cô cũng chẳng biết làm sao vì cũng chẳng thể đi một mình được.
Nhiều lúc Ngọc Vân thấy cuộc sống như vậy cũng được, cửa hàng hoạt động ổn định nên suy nghĩ của cô loé lên việc ở nhà làm bàn chủ nhỏ.
- Tiểu Vân à, dọn dẹp nhanh lên còn về nhà nữa.
Đang chìm trong suy nghĩ thì giọng bà Châu vang lên. Trời bên ngoài đã tối, khách vào mua cũng chẳng còn mấy. Ngọc Vân sắp lại tiền, thu dọn vài đồ cá nhân vào túi.
Vì cửa hàng gần nhà nên hai mẹ con chỉ cần đi bộ vài bước chân là đến nơi.
Vừa đi, cô vừa nói vài chuyện trong ngày với mẹ của mình. Ngước lên trời, nhìn thấy bóng cây vì gió mà đung đưa, hôm nay bầu trời nhiều sao hơn nhưng ánh trăng cũng chẳng sáng bằng những hôm trước. Khu phố nhỏ nhưng lại mang cho người ta cảm giác dễ chịu, cái mát lạnh buổi tối của tiết trời vừa mới đi qua mùa đông khiến mọi người không thể ra ngoài đường mà không có áo khoác.
Đêm vẫn đẹp như thế, lòng người cũng xuôi theo đó mà mơ mộng theo.
- Anh không nói thì em tắt đây.
Vậy là không chỉ một lần mà Ngọc Vân ngang ngược với anh rất nhiều lần. Quả là tâm tình của người con gái thật khó đoán mà.
- Không, anh đang nghĩ em làm trợ lý cho anh chẳng phải là tốt hơn rất nhiều so với làm lễ tân sao?
- Em không có, chỉ là đang phụ mẹ trông coi cửa hàng thôi.
Lục Nhất nghe cô nói câu nay bỗng tỉnh người hơn chút. Chẳng phải giờ này cô đang ở Thượng Hải rồi chứ. Mấy ngày nay bận bịu, anh quên mất hỏi thăm việc đó nên cứ đinh ninh là như vậy.
- Vậy là bây giờ em còn ở nhà?
Ngọc Vân nằm dài ra bàn, một bên má áp vào mặt gỗ mát lạnh, bên kia áp điện thoại lên:
- Thì em là thất nghiệp nên mới phải ở nhà ăn bám mẹ đấy.
- Anh còn tưởng em thà làm lễ tân còn hơn là làm trợ lý của anh cơ.
- Nếu không làm trợ lý của anh thì em cũng đâu thiếu việc làm đâu.
Cô đây cũng đâu cần đâu mà anh cứ làm như cô chỉ có một sự lựa chọn thôi ấy.
Từ loa điện thoại, cô có thể nghe thấy tiếng cười của anh, cảm giác như bị trêu trọc dâng lên, giọng nói có chút lớn hơn:
- Anh cười cái gì?
Lục Nhất dừng tiếng cười của mình lại, hắng giọng nói tiếp:
- Anh chỉ cười vì ngày trước chưa thấy em hung dữ như này.
Một chút xấu hổ dâng lên trong lòng của Ngọc Vân, lúc cô chưa biết nói gì thì Lục Nhất đã nói thêm vào:
- Vậy em cứ ở nhà xem như nghỉ ngơi đi, nếu muốn trải nghiệm mới thì gọi anh.
Câu chuyện của hai người dừng ở đó, Ngọc Vân thấy có chút nhạt nhẽo, cũng quên mất việc mình ấm ức chuyện hồi sáng. Tâm hồn như treo ngược cành cây, mãi lúc mẹ cô từ trong nhà ra gọi vọng lại, Ngọc Vân mới trở về thực tại tiếp tục công việc của mình.
Khuôn mặt Lục Nhất trở nên tươi tắn hơn một chút, dường như cũng chẳng bận tâm lắm việc bản thân có mệt mỏi hay không. Kì thực anh rất muốn cô đến công ty của anh làm việc nhưng mà tính cô không phải quá mạnh dạn nên chưa thể dụ dỗ thỏ vào hang được.
Cứ như vậy trôi qua vài tháng, Ngọc Vân cũng ở nhà được ngần ấy thời gian. Trong suốt mấy tháng đó, Lục Nhất luôn tận dụng mọi lúc để thuyết phục cô về làm trợ lý của mình. Cách vài ngày, anh sẽ tìm lý do hẹn cô ra ngoài, đôi khi là đi ăn, đôi khi chỉ đơn giản là đi dạo tâm sự vài điều. Nhưng khổ nỗi, trong mấy tháng qua, anh vẫn chưa có được một danh phận mà mình mong muốn.
Trời tháng tư, tuyết đã tan hết, trời đã không còn u ám mà thay vào đó là trong vắt với những gợn mây trôi theo từng con gió.
Hồ nước băng cũng đã tan, chẳng còn sự che đậy nào. Người ta có thể nhìn thấy những gợn sóng lúc lăn tăn, cũng có lúc như muốn bộc lộ tâm tình không mấy dễ chịu.
Cũng như lòng người vậy, đã trút bỏ đi phần nào những che đậy mà thoải mái hơn trong việc bộc lộ cảm xúc của mình.
Mấy tháng qua, dù chưa chính thức nhưng đã là một sự thay đổi lớn trong mối qua hệ giữa hai người khi Ngọc Vân chịu mở lòng hơn, không còn sắt đá như trước. Lục Nhất cảm thấy có chút gì đó gọi là thành tựu khi thành công phá vỡ tảng băng ấy trong lòng của cô.
Mà lâu nay, sự ngang ngược của Ngọc Vân chỉ có tăng chứ không có giảm. Nhiều lúc nhìn vào tưởng hai người đã yêu nhau thật rồi chưa còn không phải chỉ là đang tìm hiểu.
Chẳng có sóng gió gì, chẳng có sự ngăn cản nào, cũng chẳng ai quan tâm hai người như thế nào. Chỉ có Lục Nhất và Ngọc Vân với tình cảm âm thầm giành cho nhau nhưng vẫn còn giữ trong lòng.
Bà Châu lâu lâu vẫn hỏi cô về chuyện tìm kiếm việc làm còn cô chỉ trả lời là mình muốn tạm dừng một thời gian để bản thân nghỉ ngơi, cũng có lúc cô muốn đưa bà đi du lịch nhưng bà luôn lấy lý do cửa hàng rồi sức khoẻ để từ chối. Cô cũng chẳng biết làm sao vì cũng chẳng thể đi một mình được.
Nhiều lúc Ngọc Vân thấy cuộc sống như vậy cũng được, cửa hàng hoạt động ổn định nên suy nghĩ của cô loé lên việc ở nhà làm bàn chủ nhỏ.
- Tiểu Vân à, dọn dẹp nhanh lên còn về nhà nữa.
Đang chìm trong suy nghĩ thì giọng bà Châu vang lên. Trời bên ngoài đã tối, khách vào mua cũng chẳng còn mấy. Ngọc Vân sắp lại tiền, thu dọn vài đồ cá nhân vào túi.
Vì cửa hàng gần nhà nên hai mẹ con chỉ cần đi bộ vài bước chân là đến nơi.
Vừa đi, cô vừa nói vài chuyện trong ngày với mẹ của mình. Ngước lên trời, nhìn thấy bóng cây vì gió mà đung đưa, hôm nay bầu trời nhiều sao hơn nhưng ánh trăng cũng chẳng sáng bằng những hôm trước. Khu phố nhỏ nhưng lại mang cho người ta cảm giác dễ chịu, cái mát lạnh buổi tối của tiết trời vừa mới đi qua mùa đông khiến mọi người không thể ra ngoài đường mà không có áo khoác.
Đêm vẫn đẹp như thế, lòng người cũng xuôi theo đó mà mơ mộng theo.