Chương 6
6
Vào một buổi chiều đầy nắng, trong văn phòng của chủ tịch tập đoàn nhà họ Phó.
Tôi Ngồi đối diện với Phó Kính, lấy hết can đảm của bản thân ra và nói: “Chúng ta huỷ hôn đi”.
Phó Kính đang nhìn vào tập tài liệu, nửa khuôn mặt của anh ấy được tắm trong ánh sáng mặt trời, thật khiến người ta lóa mắt mà.
Nghe tôi nói, anh bình tĩnh ngước mắt ra khỏi tập tài liệu, mày hơi nhướng lên nhìn thẳng vào tôi.
"Nếu như tôi nhớ không lầm, đêm qua chính em đã định kết hôn ngay lập tức với tôi."
Đó rõ ràng là ánh mắt của một quân nhân, nhưng lại ẩn chứa một tia dã man như muốn lột da người, khiến tôi đột nhiên nhớ lại những ký ức nóng bỏng tối qua, lỗ tai không khỏi nóng lên.
Cảm giác này chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nó qua nhanh như ảo ảnh.
Tôi hắng giọng, không nghĩ ra lý do gì cho thích hợp, đành nói ra năm chữ: "Chúng ta không thích hợp."
Sau khi Phó Kính cẩn thận nhìn tôi, khóe môi giật giật, "Được rồi, đi cùng tôi đến bữa tiệc tối nay, sau đó chúng ta giải trừ hôn ước."
Thấy tôi ngồi yên, Phó Kính xoay bút và đánh vào điểm trọng yếu, "Có một số anh chàng đẹp trai sẽ xuất hiện."
“Thành giao."
Bảy giờ tối, trong yến tiệc rượu chè tưng bừng.
Lúc bước vào tôi khoác tay Phó Kính, ngay lập tức chúng tôi trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Rốt cuộc, đã nhiều năm như vậy, những tin vịt của Phó Kính ở nước ngoài có đôi phần phức tạp, và mọi người càng tò mò hơn về việc ai là ánh trăng sáng của Phó Kính.
Phó Kính đưa tôi chào hỏi giữa các đối tác kinh doanh.
Tôi nở nụ cười lịch thiệp và chuyên nghiệp, nhưng thực ra tôi sắp mất trí đến nơi rồi.
Đẹp trai quá... Mỗi người có một ưu điểm riêng.
Càng nhìn mấy anh trai xinh đẹp, tôi càng thấy hai má càng nóng bừng, khóe miệng bất giác nhếch lên, đôi mắt đen láy sáng ngời.
Như thể con cá đã được thả ra biển.
Phó Kính không quan tâm đến tôi và để tôi tự do hành động.
"Chào chị, em tên Bạch Kiều Kiều."
Khi tôi thêm số liên lạc của anh chàng thứ ba mươi tám, tôi đã gặp cô gái đầu tiên vào tối nay.
Cô ấy mặc một chiếc váy trắng, khuôn mặt vẫn còn nét ngây thơ của một người mới bước vào xã hội, đôi mắt như hồ nước mùa thu tràn đầy nhiệt huyết.
"Em là một diễn viên mới. em đến đây để mở rộng mạng lưới quan hệ của mình. Thật vinh dự khi được gặp chị."
Cô ấy quá đẹp để có thể rời mắt.
"Chị, chuỗi đàn hương già này chắc đắt lắm nhỉ?"
Sự tiếp cận bất ngờ khiến tôi ngửi thấy mùi hoa dành dành trên cơ thể cô ấy.
Trong giây tiếp theo, cô ấy đã đưa tay lên và vuốt ve chuỗi vòng một cách cẩn thận.
Tôi định thần lại, mặt có chút nóng, "À, là quà của chồng sắp cưới của chị."
“Vị hôn phu của chị thật giàu có,” cô cúi đầu, để lộ chiếc cổ trắng ngần, mảnh khảnh và đưa tay lục tìm thứ gì đó trong túi xách.
Đột nhiên, cô ấy lấy ra một đống dây đan tay, tiến lại gần tôi: “Em không có điều kiện như vậy, em chỉ có thể tặng đồ đan tay cho chị, chị đừng giận.”
Sợi dây đan bằng tay được tết rất khéo léo, và có vẻ như làm ra nó mất khá nhiều công sức.
Cô ấy không vội vàng đeo vào cổ tay tôi, khi cúi đầu nhẹ nhàng hỏi: “Vậy chị có thể cho em xin thông tin liên lạc không?”
"..."
Sau bữa tiệc, tôi ngồi trong vườn và nghe đứa bạn thân cười nhạo tôi: "Hahahahahahaha, đừng nói với tớ là cậu bị một cô gái trong bữa tiệc trêu chọc?"
“Câm miệng!” Tôi che ống nghe, “Dù sao tớ cũng mặc kệ, để cô ấy diễn vai nữ chính đi.”
"Tiểu thư, cô gái lần trước cậu giới thiệu đã chạy theo nam nhân khác rồi."
Tôi nghiêm túc nói: “Không, cô gái này khác, trông cô ấy rất tử tế”.
Vào một buổi chiều đầy nắng, trong văn phòng của chủ tịch tập đoàn nhà họ Phó.
Tôi Ngồi đối diện với Phó Kính, lấy hết can đảm của bản thân ra và nói: “Chúng ta huỷ hôn đi”.
Phó Kính đang nhìn vào tập tài liệu, nửa khuôn mặt của anh ấy được tắm trong ánh sáng mặt trời, thật khiến người ta lóa mắt mà.
Nghe tôi nói, anh bình tĩnh ngước mắt ra khỏi tập tài liệu, mày hơi nhướng lên nhìn thẳng vào tôi.
"Nếu như tôi nhớ không lầm, đêm qua chính em đã định kết hôn ngay lập tức với tôi."
Đó rõ ràng là ánh mắt của một quân nhân, nhưng lại ẩn chứa một tia dã man như muốn lột da người, khiến tôi đột nhiên nhớ lại những ký ức nóng bỏng tối qua, lỗ tai không khỏi nóng lên.
Cảm giác này chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nó qua nhanh như ảo ảnh.
Tôi hắng giọng, không nghĩ ra lý do gì cho thích hợp, đành nói ra năm chữ: "Chúng ta không thích hợp."
Sau khi Phó Kính cẩn thận nhìn tôi, khóe môi giật giật, "Được rồi, đi cùng tôi đến bữa tiệc tối nay, sau đó chúng ta giải trừ hôn ước."
Thấy tôi ngồi yên, Phó Kính xoay bút và đánh vào điểm trọng yếu, "Có một số anh chàng đẹp trai sẽ xuất hiện."
“Thành giao."
Bảy giờ tối, trong yến tiệc rượu chè tưng bừng.
Lúc bước vào tôi khoác tay Phó Kính, ngay lập tức chúng tôi trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Rốt cuộc, đã nhiều năm như vậy, những tin vịt của Phó Kính ở nước ngoài có đôi phần phức tạp, và mọi người càng tò mò hơn về việc ai là ánh trăng sáng của Phó Kính.
Phó Kính đưa tôi chào hỏi giữa các đối tác kinh doanh.
Tôi nở nụ cười lịch thiệp và chuyên nghiệp, nhưng thực ra tôi sắp mất trí đến nơi rồi.
Đẹp trai quá... Mỗi người có một ưu điểm riêng.
Càng nhìn mấy anh trai xinh đẹp, tôi càng thấy hai má càng nóng bừng, khóe miệng bất giác nhếch lên, đôi mắt đen láy sáng ngời.
Như thể con cá đã được thả ra biển.
Phó Kính không quan tâm đến tôi và để tôi tự do hành động.
"Chào chị, em tên Bạch Kiều Kiều."
Khi tôi thêm số liên lạc của anh chàng thứ ba mươi tám, tôi đã gặp cô gái đầu tiên vào tối nay.
Cô ấy mặc một chiếc váy trắng, khuôn mặt vẫn còn nét ngây thơ của một người mới bước vào xã hội, đôi mắt như hồ nước mùa thu tràn đầy nhiệt huyết.
"Em là một diễn viên mới. em đến đây để mở rộng mạng lưới quan hệ của mình. Thật vinh dự khi được gặp chị."
Cô ấy quá đẹp để có thể rời mắt.
"Chị, chuỗi đàn hương già này chắc đắt lắm nhỉ?"
Sự tiếp cận bất ngờ khiến tôi ngửi thấy mùi hoa dành dành trên cơ thể cô ấy.
Trong giây tiếp theo, cô ấy đã đưa tay lên và vuốt ve chuỗi vòng một cách cẩn thận.
Tôi định thần lại, mặt có chút nóng, "À, là quà của chồng sắp cưới của chị."
“Vị hôn phu của chị thật giàu có,” cô cúi đầu, để lộ chiếc cổ trắng ngần, mảnh khảnh và đưa tay lục tìm thứ gì đó trong túi xách.
Đột nhiên, cô ấy lấy ra một đống dây đan tay, tiến lại gần tôi: “Em không có điều kiện như vậy, em chỉ có thể tặng đồ đan tay cho chị, chị đừng giận.”
Sợi dây đan bằng tay được tết rất khéo léo, và có vẻ như làm ra nó mất khá nhiều công sức.
Cô ấy không vội vàng đeo vào cổ tay tôi, khi cúi đầu nhẹ nhàng hỏi: “Vậy chị có thể cho em xin thông tin liên lạc không?”
"..."
Sau bữa tiệc, tôi ngồi trong vườn và nghe đứa bạn thân cười nhạo tôi: "Hahahahahahaha, đừng nói với tớ là cậu bị một cô gái trong bữa tiệc trêu chọc?"
“Câm miệng!” Tôi che ống nghe, “Dù sao tớ cũng mặc kệ, để cô ấy diễn vai nữ chính đi.”
"Tiểu thư, cô gái lần trước cậu giới thiệu đã chạy theo nam nhân khác rồi."
Tôi nghiêm túc nói: “Không, cô gái này khác, trông cô ấy rất tử tế”.