Chương : 35
Sự xuất hiện đột ngột của đám binh lính cùng nhóm bọn cô khiến hàng vạn quân địch hoảng sợ. Diễm lệ nữ nhân - Vỹ Thẩm Tiên mặc chiến giáp màu vàng cưỡi ngựa đứng đầu hàng ngũ, cẩm bào tử sắc nam nhân - Kim Hải Phương mặc khôi giáp màu tím cưỡi ngựa đứng bên cạnh Thẩm Tiên. Bên cạnh Hải Phương là đại tướng quân Thẩm Phu quốc - Hà Tuấn Liệt mặt mày dữ tợn, mặc khôi giáp đỏ chói nổi bật. Cả ba đều hừng hực khí thế cùng ý chí muốn tàn sát Triệu Tiên quốc cùng hàng vạn binh lính trước mặt. Vỹ Thẩm Tiên vác cái loa ra, nói vọng:
- Ta cho các ngươi một cơ hội, mau đầu hàng. Dâng lên thái tử các ngươi làm vương hậu cho ta!!
Nghe thấy lời này, phía bọn cô không hề phản ứng gì, mặt ai nấy đều cứng ngắc. Trịnh Lam Dực khoanh tay, nói với Tần Úy Diên bên cạnh:
- Ai cũng muốn Hắc Thiên làm vương hậu nhỉ??
- Đặc thù của người nằm dưới! - Tần Úy Diên "chậc chậc" mấy cái
- Dù sao ta cũng không phải người bị đè. - hắn liếc Tần Úy Diên
- Khục.... - Tần giáo chủ sặc nước bọt, khó khăn nhìn hắn
- Hahaha.....được a Hắc Thiên!! - Trịnh Lam Dực bật cười
- Thẩm Phu quốc a.....chậc.... - cô miết môi
- Thật lâu rồi không động binh, chậc... hào hứng quá rồi! - hắn có chút bất lực
- Ai, Hắc Thiên a, ngươi nhớ nhẹ nhàng chút. Nữ nhân đánh a! - Trịnh Lam Dực hất hất mặt
- Nữ nhân thì không đánh được?? - hắn quay đầu
- Đánh sứt mỏ ta cũng không quan tâm, cơ mà... Thẩm Phu Quốc tiếp giáp quốc ta, lại nằm ngay bên cạnh Tiên Quốc trực thuộc Giai Uy đại lục. - Trịnh Lam Dực lắc lắc ngón tay thon dài
- Ý của ngươi, sợ rằng bọn chúng âm thầm cấu kết Tiên tộc đánh chúng ta? - Tần Uý Diên không hổ là Phu nhân Liệt Hoả Đường, nói phát trúng trọng tâm ngay
- Chính như vậy! - Trịnh Lam Dực quấn lấy eo Tần Uý Diên sờ soạng một hồi
- Thì? - hắn cũng miết miết má cô, không kém cạnh nhìn y
- Chậc chậc, ta sợ chúng ta sẽ bị lép vế. Ê, ta chưa có nói là thua hay không đánh được nha!! - Trịnh Lam Dực bắt gặp ánh mắt rét lạnh của hắn, vội vàng rúc trong ngực phu nhân nhà mình, nhanh chóng biện minh
- Họ có Tiên, ta có Ma!
Hắn liếc Trịnh Lam Dực, tới một câu. Trịnh Lam Dực và Tần Uý Diên tất nhiên hiểu, đồng loạt nhìn cô đang được hắn miết má đến phát đỏ. Chuyện cô là Ma Vương, hắn đã nói cho họ nghe sơ qua.
Cô im lặng từ nãy, khoé môi giật giật, vươn tay đập rớt bàn tay đang miết má mình. Trắng trợn lườm hắn một cái - ngươi miết nữa thử coi!!!
Hắn ủy khuất (?) cọ cọ chỗ vừa bị cô đánh, ánh mắt rét lạnh vừa liếc Trịnh Lam Dực giờ biến thành như một chú mèo con bị bỏ rơi. Úi giời lấp lánh long lanh rơm rớm nước.
Cặp phu phu kia đều quay mặt nhìn ra chỗ khác - Ai ya, Hắc Thiên bị ai đoạt xá rồi!!
Tam tướng Cấm Sát Quân phía sau đã sớm xuống ngựa, ngồi quy tụm lại một chỗ nói chuyện phiếm. Hàng vạn binh lính Cấm Sát Quân cũng rất quy củ ngồi xuống nói chuyện. Đám Âu Dương Lâm cũng loanh quanh loanh quanh tìm trò để chơi.
Nhìn tình cảnh này, khi trước mặt là hàng vạn quân địch thì có chút - vi diệu...quá vi diệu.....
******
Mà ở phía quân địch thì lại như đứng trên hòn lửa cháy, rất vội vàng và căng thẳng. Vỹ Thẩm Tiên không kiên nhẫn, cho ngựa đi tới đi lui, mắt nhìn chằm chằm hàng vạn người phía trước. Kim Hải Phương cũng mất dần kiên nhẫn, nói:
- Hoàng Hậu, hay là chúng ta động binh trước??
- Đúng vậy Hoàng Hậu, cứ như thế này đến bao giờ??? - Hà Tuấn Liệt cũng lên tiếng
- Hừ hừ.... Tại sao phía kia chưa có động tĩnh gì?? - Vỹ Thẩm Tiên tức giận
- Chúng ta cứ đánh trước, chắc bọn họ sẽ đến. Lập khế ước rồi mà! - Kim Hải Phương tiếp tục nói
- Hừ! Lệnh cho toàn quân tấn công!! - Vỹ Thẩm Tiên cuối cùng rút kiếm hạ lệnh
- Toàn quân....LÊN!!!!
Kim Hải Phương cũng rút kiếm, gào thét một câu. Hàng vạn binh lính ồ ạt xông lên. Vỹ Thẩm Tiên, Kim Hải Phương và Hà Tuấn Liệt cũng thúc ngựa lên chiến.
******
Bên kia ào lên đánh tạo ra những âm thanh không nhỏ. Binh mã bên hắn cũng đã chỉnh tề chuẩn bị chiến đầu. Hắn phất tay, Tam tướng liền thúc ngựa lên dẫn đầu, hàng vạn Cấm Sát Quân phía sau cũng ào ào xuất trận. Hai bên địch ta lao vào nhau chém giết không ngừng. Cấm Sát Quân không ai là vô dụng, từng đao từng kiếm từng mũi tên giết chết hàng loạt quân địch. Binh mã Thẩm Phu quốc chết như ngả rạ. Tam Tướng cùng ba tướng bên địch lao tới vung đao vung kiếm kiểm tra thực lực đối phương. Vũ Lý Ân đối đầu Vỹ Thẩm Tiên, Từ Tiến đối đầu Hà Tuấn Liệt, Khải Chính đối đầu Kim Hải Phương. Thực lực hai phía đang ở mức độ thăm dò, nên chưa ai bộc lộ hết sức.
Nhóm bọn hắn thì đứng, đồng loạt khoanh tay nhìn. Nhóm Âu Dương Lâm ở lại phòng ngừa có địch ám toán. Ám rất thông minh, biết sai người mang tới mấy cái ghế. Hiện giờ có cơ hội dùng vào rồi. Trịnh Lam Dực một cái ghế đỏ chói, vắt chân ngẩng mặt nhìn đám hỗn loạn mịt mù bụi phía trước. Tần Úy Diên một cái ghế màu đen, chống khuỷu tay vào đầu gối, nhìn về phía trước, lâu lâu nhìn xung quanh một chút. Hắn ngồi một cái ghế màu tím, cô ngồi trong lòng hắn. Đám Hồng Ngục Đào sau khi binh linh qua hết cũng đã về "Âm" chờ lệnh.
Cứ thế, phía trước đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán toác mỏ gãy tay thì phía sau lại nhởn nhơ ngồi nhìn. Đã thế, nhóm ảnh vệ còn đi vào trong thành mua tới một đống đồ ăn vặt. Và cả lũ phía sau vừa ngồi vừa xem vừa bàn luận người này người nọ đến hưng phấn.
Cô chậc chậc hai tiếng - Đây là cái tình cảnh thú vị gì???
- Ta cho các ngươi một cơ hội, mau đầu hàng. Dâng lên thái tử các ngươi làm vương hậu cho ta!!
Nghe thấy lời này, phía bọn cô không hề phản ứng gì, mặt ai nấy đều cứng ngắc. Trịnh Lam Dực khoanh tay, nói với Tần Úy Diên bên cạnh:
- Ai cũng muốn Hắc Thiên làm vương hậu nhỉ??
- Đặc thù của người nằm dưới! - Tần Úy Diên "chậc chậc" mấy cái
- Dù sao ta cũng không phải người bị đè. - hắn liếc Tần Úy Diên
- Khục.... - Tần giáo chủ sặc nước bọt, khó khăn nhìn hắn
- Hahaha.....được a Hắc Thiên!! - Trịnh Lam Dực bật cười
- Thẩm Phu quốc a.....chậc.... - cô miết môi
- Thật lâu rồi không động binh, chậc... hào hứng quá rồi! - hắn có chút bất lực
- Ai, Hắc Thiên a, ngươi nhớ nhẹ nhàng chút. Nữ nhân đánh a! - Trịnh Lam Dực hất hất mặt
- Nữ nhân thì không đánh được?? - hắn quay đầu
- Đánh sứt mỏ ta cũng không quan tâm, cơ mà... Thẩm Phu Quốc tiếp giáp quốc ta, lại nằm ngay bên cạnh Tiên Quốc trực thuộc Giai Uy đại lục. - Trịnh Lam Dực lắc lắc ngón tay thon dài
- Ý của ngươi, sợ rằng bọn chúng âm thầm cấu kết Tiên tộc đánh chúng ta? - Tần Uý Diên không hổ là Phu nhân Liệt Hoả Đường, nói phát trúng trọng tâm ngay
- Chính như vậy! - Trịnh Lam Dực quấn lấy eo Tần Uý Diên sờ soạng một hồi
- Thì? - hắn cũng miết miết má cô, không kém cạnh nhìn y
- Chậc chậc, ta sợ chúng ta sẽ bị lép vế. Ê, ta chưa có nói là thua hay không đánh được nha!! - Trịnh Lam Dực bắt gặp ánh mắt rét lạnh của hắn, vội vàng rúc trong ngực phu nhân nhà mình, nhanh chóng biện minh
- Họ có Tiên, ta có Ma!
Hắn liếc Trịnh Lam Dực, tới một câu. Trịnh Lam Dực và Tần Uý Diên tất nhiên hiểu, đồng loạt nhìn cô đang được hắn miết má đến phát đỏ. Chuyện cô là Ma Vương, hắn đã nói cho họ nghe sơ qua.
Cô im lặng từ nãy, khoé môi giật giật, vươn tay đập rớt bàn tay đang miết má mình. Trắng trợn lườm hắn một cái - ngươi miết nữa thử coi!!!
Hắn ủy khuất (?) cọ cọ chỗ vừa bị cô đánh, ánh mắt rét lạnh vừa liếc Trịnh Lam Dực giờ biến thành như một chú mèo con bị bỏ rơi. Úi giời lấp lánh long lanh rơm rớm nước.
Cặp phu phu kia đều quay mặt nhìn ra chỗ khác - Ai ya, Hắc Thiên bị ai đoạt xá rồi!!
Tam tướng Cấm Sát Quân phía sau đã sớm xuống ngựa, ngồi quy tụm lại một chỗ nói chuyện phiếm. Hàng vạn binh lính Cấm Sát Quân cũng rất quy củ ngồi xuống nói chuyện. Đám Âu Dương Lâm cũng loanh quanh loanh quanh tìm trò để chơi.
Nhìn tình cảnh này, khi trước mặt là hàng vạn quân địch thì có chút - vi diệu...quá vi diệu.....
******
Mà ở phía quân địch thì lại như đứng trên hòn lửa cháy, rất vội vàng và căng thẳng. Vỹ Thẩm Tiên không kiên nhẫn, cho ngựa đi tới đi lui, mắt nhìn chằm chằm hàng vạn người phía trước. Kim Hải Phương cũng mất dần kiên nhẫn, nói:
- Hoàng Hậu, hay là chúng ta động binh trước??
- Đúng vậy Hoàng Hậu, cứ như thế này đến bao giờ??? - Hà Tuấn Liệt cũng lên tiếng
- Hừ hừ.... Tại sao phía kia chưa có động tĩnh gì?? - Vỹ Thẩm Tiên tức giận
- Chúng ta cứ đánh trước, chắc bọn họ sẽ đến. Lập khế ước rồi mà! - Kim Hải Phương tiếp tục nói
- Hừ! Lệnh cho toàn quân tấn công!! - Vỹ Thẩm Tiên cuối cùng rút kiếm hạ lệnh
- Toàn quân....LÊN!!!!
Kim Hải Phương cũng rút kiếm, gào thét một câu. Hàng vạn binh lính ồ ạt xông lên. Vỹ Thẩm Tiên, Kim Hải Phương và Hà Tuấn Liệt cũng thúc ngựa lên chiến.
******
Bên kia ào lên đánh tạo ra những âm thanh không nhỏ. Binh mã bên hắn cũng đã chỉnh tề chuẩn bị chiến đầu. Hắn phất tay, Tam tướng liền thúc ngựa lên dẫn đầu, hàng vạn Cấm Sát Quân phía sau cũng ào ào xuất trận. Hai bên địch ta lao vào nhau chém giết không ngừng. Cấm Sát Quân không ai là vô dụng, từng đao từng kiếm từng mũi tên giết chết hàng loạt quân địch. Binh mã Thẩm Phu quốc chết như ngả rạ. Tam Tướng cùng ba tướng bên địch lao tới vung đao vung kiếm kiểm tra thực lực đối phương. Vũ Lý Ân đối đầu Vỹ Thẩm Tiên, Từ Tiến đối đầu Hà Tuấn Liệt, Khải Chính đối đầu Kim Hải Phương. Thực lực hai phía đang ở mức độ thăm dò, nên chưa ai bộc lộ hết sức.
Nhóm bọn hắn thì đứng, đồng loạt khoanh tay nhìn. Nhóm Âu Dương Lâm ở lại phòng ngừa có địch ám toán. Ám rất thông minh, biết sai người mang tới mấy cái ghế. Hiện giờ có cơ hội dùng vào rồi. Trịnh Lam Dực một cái ghế đỏ chói, vắt chân ngẩng mặt nhìn đám hỗn loạn mịt mù bụi phía trước. Tần Úy Diên một cái ghế màu đen, chống khuỷu tay vào đầu gối, nhìn về phía trước, lâu lâu nhìn xung quanh một chút. Hắn ngồi một cái ghế màu tím, cô ngồi trong lòng hắn. Đám Hồng Ngục Đào sau khi binh linh qua hết cũng đã về "Âm" chờ lệnh.
Cứ thế, phía trước đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán toác mỏ gãy tay thì phía sau lại nhởn nhơ ngồi nhìn. Đã thế, nhóm ảnh vệ còn đi vào trong thành mua tới một đống đồ ăn vặt. Và cả lũ phía sau vừa ngồi vừa xem vừa bàn luận người này người nọ đến hưng phấn.
Cô chậc chậc hai tiếng - Đây là cái tình cảnh thú vị gì???