Chương : 14
Trịnh Lam Dực đi ra, làm mọi thứ dường như điên đảo. Người trong giang hồ đều âm thầm chuồn đi - Ai mà muốn chết chứ?! Là một ác ma chính hiệu đấy!
Trịnh Lam Dực nhìn một chút, ngay sau đó liền thoắt cái đến bên cạnh cô. Hồng Ngục Đào định tiến lên liền bị cô cản lại. Trịnh Lam Dực vui vui vẻ vẻ như một tiểu hài tử nói:
- Ta nói nè Tiểu Mạc Tử, ngươi thành thân quá sớm!
- Ghen tỵ thì thành thân đi! - hắn lạnh nhạt nói
- Ai...Tiểu Diên Diên nhà ta ngại a~! - Trịnh Lam Dực cười ngọt một cái
- Y đâu?!- hắn hỏi
- Đến sau đến sau! - Trịnh Lam Dực phất tay một cái
- Đường chủ!
Một hồng y nhân bưng một cái khay thật lớn, bên trên còn phủ xuống một lớp vải màu trắng cộm lên. Cô nghiêng đầu tò mò nhìn cái khay đấy. Trịnh Lam Dực hất tấm vải ra, mọi người xung quanh lập tức trợn tròn mắt, nhiều lão nhân tuổi đã cao liền trực tiếp ngất xỉu, những nữ nhân khác đều thầm thưởng thức - Quá đẹp!
Cô nhìn thứ bên trong khay kia, không khỏi vẻ mặt hiện lên một tia hứng thú. Hắn nhìn một chút, hỏi:
- Mất bao lâu?!
- Ài...chưa tới một khắc! - Trịnh Lam Dực khoanh hai tay, trả lời
- Đừng nói rằng...ngươi thiêu cả ngọn núi?! - Hắn nghi ngờ hỏi
- Ách... - Trịnh lam Dực chột dạ
- Đây là gì?!
Cô chỉ chỉ vào bên trong khay. Nơi đặt một bó hoa lớn. Cả bông hoa cùng thân hoa đều gần như trong suốt, cánh hoa dài mà nhọn, nhị hoa cũng trong suốt nhưng lại vô cùng mơ hồ mà ánh lên một màu đỏ kỳ dị. Từ bó hoa tỏa ra một mùi hương nhẹ, dịu dàng, không quá thơm, chỉ thoang thoảng. Ở phía dưới thân còn có những chiếc lá hình tròn, có răng cưa, ánh lên màu xanh. Dưới mỗi cái lá đều thấp thoáng một cái quả nhỏ màu xanh nhạt, nếu không để ý sẽ không tài nào phát hiện được. Trịnh Lam Dực cầm lấy bó hoa, khẽ vận nội lực. Cả bó hoa lập tức phát ra một ánh sáng màu đỏ kỳ dị. Trịnh Lam Dực thu hồi nội lực, đưa cho nó, nói:
- Cái này là ta tặng ngươi!
- Ân...
Cô đón lấy nhìn nhìn ngắm ngắm, lát sau đưa cho Hồng Ngục Đào. Lúc này, lần thứ hai trên bầu trời xuất hiện một đoàn người mặc hắc y đạp gió đi tới. Bốn người kia khiêng một cái kiệu khá lớn, bên ngoài trạm trổ một con hắc phượng đang vô cùng kiêu ngạo mà đứng trên một đống hài cốt trắng. Rèm cửa màu tím đậm, ở chính giữa có một chữ "Ma" lớn thêu bằng chỉ bạc nổi bật. Mọi người lại lần nữa hít ngụm khí lạnh - Mẹ ơi, lại thêm một tên ác ma chính hiệu. Giáo chủ của Ma Minh Ngục đấy!
Trịnh Lam Dực vô cùng phấn khởi nhìn đoàn người hạ xuống. Vừa thấy rèm cửa mở ra là đã lao ngay tới. Ôm chầm lấy người vừa bước xuống chưa được nửa bước kia. Tần Úy Diên vẻ mặt ghét bỏ nhìn Trịnh Lam Dực đang ôm lấy mình mà cọ a cọ. Mọi người lần nữa cảm thán - Lại là một tên yêu nghiệt! Trời ơi, người muốn chúng con sống thế nào đây?!
Tần Úy Diên đẩy Trịnh Lam Dực ra, bước tới phía hắn và cô. Lấy từ trong tay áo một chiếc hộp gỗ nhỏ, đưa cho cô, nói:
- Tặng ngươi!
Cô đón lấy, mở ra. Sửng sốt nhìn Tần Úy Diên. Bên trong chiếc hộp là một chiếc lắc chân bằng bạc, vô cùng đơn giản, khá giống với cái của cô. Cô nhìn Tần Úy Diên, đưa chiếc hộp cho Hồng Ngục Đào, nói một tiếng " Cảm tạ!" với cả hai người. Cô nhìn quanh một hồi, chỉ thấy hai cha con Lãnh gia đang vô cùng kinh ngạc đứng ở một bên, cũng không có ít quan sai đại thần sứ giả có cùng biểu cảm. Hoàng hậu trên kia chỉ nhìn chứ không nói. Mấy vị hoàng tử công chúa đa số đều là vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô. Tần Úy Diên và Trịnh Lam Dực không phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể nhìn thấy sự ngưng trọng này. Lãnh Tầm Vũ cúi người, chắp tay với Tần Úy Diên và Trịnh Lam Dực, nói
- Ngưỡng mộ hai vị đã lâu.
- Ngươi là ai?! - Tần Úy Diên lạnh lùng hỏi
- Ta tên Lãnh Tầm Vũ!
- Bổn giáo chủ có quen ngươi sao?! - Tần Úy Diên nhíu mi
- Cái này... - Lãnh Tầm Vũ không biết trả lời ra sao
- Xin hỏi hai vị, cơn gió nào đưa hai vị tới đây?! - Hoàng hậu lúc này đã bớt giận, đứng lên, chắp tay hỏi. Y dù sao cũng mấy năm phiêu bạt giang hồ, đương nhiên biết quy tắc.
- Hoàng hậu nương nương nói quá rồi! Bổn đường chủ chẳng qua chỉ tới chúc mừng lễ thành thân của hảo bằng hữu thôi! - Trịnh Lam Dực đối với nữ luôn luôn ôn hòa, cười một cái, đáp
- Hảo bằng hữu đường chủ nói là ai?! - Hoàng hậu nghi hoặc
- Là vị thái tử phi tương lai đây! - Trịnh lam Dực nhận được ánh mắt cảnh cáo của hắn, nhanh chóng đổi người
- A..?! - mọi người đều sửng sốt - này....quan hệ của vị thái tử phi tương lai này cũng quá....
- Ta đã làm phiền rồi sao?! - Tần Úy Diên nhìn hai cha con Lãnh gia, hỏi
- Nào có! Đây là vinh hạnh của chúng ta! - Hoàng hậu nương nương cười
- Hoàng hậu...chuyện kia.... - Lãnh Tầm Vinh ấp úng mở miệng
- Câm miệng! - Hoàng hậu trừng mắt một cái. Cô vươn tay cởi bỏ khăn voan trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt yêu nghiệt của mình. Cả gia tộc Lãnh gia lập tức sửng sốt, kinh ngạc cùng không dám tin nhìn cô. Hoàng hậu nhìn thấy mà vui mừng - Tiểu Phong!! Mà những người khác đều trợn mắt há mồm nhìn dung nhan của cô - Mẫu thân a, nữ thần kìa. Quá yêu nghiệt. Còn nhỏ đã như vậy, lớn lên thì sẽ thành cái dạng khuynh đảo thiên địa gì a?!
Lãnh Tầm Vinh hoảng sợ, run rẩy chỉ vào cô mà nói đứt quãng:
- Ngươi...ngươi...làm sao mà...ngươi.....ngươi....
- Thấy ta còn sống, sợ lắm sao?! - cô ung dung hỏi
- Làm sao có thể?! Ta vứt ngươi ở tận đỉnh núi...làm sao ngươi.... - Lãnh Tầm Vũ hoảng hốt nói
- Bởi vì ta không phải cái Huyết Lãnh Băng Phong yếu ớt đó. Ta là Huyết Lãnh Băng Phong người gặp thì quỳ, thần gặp cũng quỳ, quỷ gặp cũng chỉ có thể quỳ! - Cô vô cùng kiêu ngạo mà nói
- Ngươi...ngươi.....TẠP CHỦNG........CHẾT ĐIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!
Trịnh Lam Dực nhìn một chút, ngay sau đó liền thoắt cái đến bên cạnh cô. Hồng Ngục Đào định tiến lên liền bị cô cản lại. Trịnh Lam Dực vui vui vẻ vẻ như một tiểu hài tử nói:
- Ta nói nè Tiểu Mạc Tử, ngươi thành thân quá sớm!
- Ghen tỵ thì thành thân đi! - hắn lạnh nhạt nói
- Ai...Tiểu Diên Diên nhà ta ngại a~! - Trịnh Lam Dực cười ngọt một cái
- Y đâu?!- hắn hỏi
- Đến sau đến sau! - Trịnh Lam Dực phất tay một cái
- Đường chủ!
Một hồng y nhân bưng một cái khay thật lớn, bên trên còn phủ xuống một lớp vải màu trắng cộm lên. Cô nghiêng đầu tò mò nhìn cái khay đấy. Trịnh Lam Dực hất tấm vải ra, mọi người xung quanh lập tức trợn tròn mắt, nhiều lão nhân tuổi đã cao liền trực tiếp ngất xỉu, những nữ nhân khác đều thầm thưởng thức - Quá đẹp!
Cô nhìn thứ bên trong khay kia, không khỏi vẻ mặt hiện lên một tia hứng thú. Hắn nhìn một chút, hỏi:
- Mất bao lâu?!
- Ài...chưa tới một khắc! - Trịnh Lam Dực khoanh hai tay, trả lời
- Đừng nói rằng...ngươi thiêu cả ngọn núi?! - Hắn nghi ngờ hỏi
- Ách... - Trịnh lam Dực chột dạ
- Đây là gì?!
Cô chỉ chỉ vào bên trong khay. Nơi đặt một bó hoa lớn. Cả bông hoa cùng thân hoa đều gần như trong suốt, cánh hoa dài mà nhọn, nhị hoa cũng trong suốt nhưng lại vô cùng mơ hồ mà ánh lên một màu đỏ kỳ dị. Từ bó hoa tỏa ra một mùi hương nhẹ, dịu dàng, không quá thơm, chỉ thoang thoảng. Ở phía dưới thân còn có những chiếc lá hình tròn, có răng cưa, ánh lên màu xanh. Dưới mỗi cái lá đều thấp thoáng một cái quả nhỏ màu xanh nhạt, nếu không để ý sẽ không tài nào phát hiện được. Trịnh Lam Dực cầm lấy bó hoa, khẽ vận nội lực. Cả bó hoa lập tức phát ra một ánh sáng màu đỏ kỳ dị. Trịnh Lam Dực thu hồi nội lực, đưa cho nó, nói:
- Cái này là ta tặng ngươi!
- Ân...
Cô đón lấy nhìn nhìn ngắm ngắm, lát sau đưa cho Hồng Ngục Đào. Lúc này, lần thứ hai trên bầu trời xuất hiện một đoàn người mặc hắc y đạp gió đi tới. Bốn người kia khiêng một cái kiệu khá lớn, bên ngoài trạm trổ một con hắc phượng đang vô cùng kiêu ngạo mà đứng trên một đống hài cốt trắng. Rèm cửa màu tím đậm, ở chính giữa có một chữ "Ma" lớn thêu bằng chỉ bạc nổi bật. Mọi người lại lần nữa hít ngụm khí lạnh - Mẹ ơi, lại thêm một tên ác ma chính hiệu. Giáo chủ của Ma Minh Ngục đấy!
Trịnh Lam Dực vô cùng phấn khởi nhìn đoàn người hạ xuống. Vừa thấy rèm cửa mở ra là đã lao ngay tới. Ôm chầm lấy người vừa bước xuống chưa được nửa bước kia. Tần Úy Diên vẻ mặt ghét bỏ nhìn Trịnh Lam Dực đang ôm lấy mình mà cọ a cọ. Mọi người lần nữa cảm thán - Lại là một tên yêu nghiệt! Trời ơi, người muốn chúng con sống thế nào đây?!
Tần Úy Diên đẩy Trịnh Lam Dực ra, bước tới phía hắn và cô. Lấy từ trong tay áo một chiếc hộp gỗ nhỏ, đưa cho cô, nói:
- Tặng ngươi!
Cô đón lấy, mở ra. Sửng sốt nhìn Tần Úy Diên. Bên trong chiếc hộp là một chiếc lắc chân bằng bạc, vô cùng đơn giản, khá giống với cái của cô. Cô nhìn Tần Úy Diên, đưa chiếc hộp cho Hồng Ngục Đào, nói một tiếng " Cảm tạ!" với cả hai người. Cô nhìn quanh một hồi, chỉ thấy hai cha con Lãnh gia đang vô cùng kinh ngạc đứng ở một bên, cũng không có ít quan sai đại thần sứ giả có cùng biểu cảm. Hoàng hậu trên kia chỉ nhìn chứ không nói. Mấy vị hoàng tử công chúa đa số đều là vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô. Tần Úy Diên và Trịnh Lam Dực không phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể nhìn thấy sự ngưng trọng này. Lãnh Tầm Vũ cúi người, chắp tay với Tần Úy Diên và Trịnh Lam Dực, nói
- Ngưỡng mộ hai vị đã lâu.
- Ngươi là ai?! - Tần Úy Diên lạnh lùng hỏi
- Ta tên Lãnh Tầm Vũ!
- Bổn giáo chủ có quen ngươi sao?! - Tần Úy Diên nhíu mi
- Cái này... - Lãnh Tầm Vũ không biết trả lời ra sao
- Xin hỏi hai vị, cơn gió nào đưa hai vị tới đây?! - Hoàng hậu lúc này đã bớt giận, đứng lên, chắp tay hỏi. Y dù sao cũng mấy năm phiêu bạt giang hồ, đương nhiên biết quy tắc.
- Hoàng hậu nương nương nói quá rồi! Bổn đường chủ chẳng qua chỉ tới chúc mừng lễ thành thân của hảo bằng hữu thôi! - Trịnh Lam Dực đối với nữ luôn luôn ôn hòa, cười một cái, đáp
- Hảo bằng hữu đường chủ nói là ai?! - Hoàng hậu nghi hoặc
- Là vị thái tử phi tương lai đây! - Trịnh lam Dực nhận được ánh mắt cảnh cáo của hắn, nhanh chóng đổi người
- A..?! - mọi người đều sửng sốt - này....quan hệ của vị thái tử phi tương lai này cũng quá....
- Ta đã làm phiền rồi sao?! - Tần Úy Diên nhìn hai cha con Lãnh gia, hỏi
- Nào có! Đây là vinh hạnh của chúng ta! - Hoàng hậu nương nương cười
- Hoàng hậu...chuyện kia.... - Lãnh Tầm Vinh ấp úng mở miệng
- Câm miệng! - Hoàng hậu trừng mắt một cái. Cô vươn tay cởi bỏ khăn voan trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt yêu nghiệt của mình. Cả gia tộc Lãnh gia lập tức sửng sốt, kinh ngạc cùng không dám tin nhìn cô. Hoàng hậu nhìn thấy mà vui mừng - Tiểu Phong!! Mà những người khác đều trợn mắt há mồm nhìn dung nhan của cô - Mẫu thân a, nữ thần kìa. Quá yêu nghiệt. Còn nhỏ đã như vậy, lớn lên thì sẽ thành cái dạng khuynh đảo thiên địa gì a?!
Lãnh Tầm Vinh hoảng sợ, run rẩy chỉ vào cô mà nói đứt quãng:
- Ngươi...ngươi...làm sao mà...ngươi.....ngươi....
- Thấy ta còn sống, sợ lắm sao?! - cô ung dung hỏi
- Làm sao có thể?! Ta vứt ngươi ở tận đỉnh núi...làm sao ngươi.... - Lãnh Tầm Vũ hoảng hốt nói
- Bởi vì ta không phải cái Huyết Lãnh Băng Phong yếu ớt đó. Ta là Huyết Lãnh Băng Phong người gặp thì quỳ, thần gặp cũng quỳ, quỷ gặp cũng chỉ có thể quỳ! - Cô vô cùng kiêu ngạo mà nói
- Ngươi...ngươi.....TẠP CHỦNG........CHẾT ĐIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!