Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Nữ Vương Đồng Nát Ở Tinh Tế

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Nữ Vương Đồng Nát Ở Tinh Tế
  3. Chương 95: Lại Làm Một Trận!

Chương 95: Lại Làm Một Trận!

Phòng điều khiển.

Hai con thỏ chết thảm, là người đã quen nhìn sóng to gió lớn nên lúc này biểu cảm trên mặt của hiệu trưởng Hồng vẫn còn tính là bình tĩnh.

Trận diễn tập nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, 100 con thỏ rải đi, ngoại trừ cá biệt cực kỳ xui xẻo rơi vào trong ngực của người khác thì các con thỏ khác đã chạy trốn khắp mọi nơi, màu lông xám xịt của chúng chui vào bụi cỏ, bụi gai, hang hốc…… Lập tức không còn bóng dáng.

Đến đâu để tìm?

100 con?

Hừ hừ?

Nằm mơ đi.

Trong mộng có nhiều hơn đấy.

Trong phòng điều khiển, sau khi các vị giảng viên trơ mắt nhìn hai con thỏ chui vào bụng của đám người Quý Dữu và Sở Kiều Kiều thì tất cả đều hơi kinh hoảng.

Một vị giảng viên trong phòng giáo vụ liếc nhìn thần sắc bình tĩnh của hiệu trưởng Hồng rồi nghĩ thầm quả nhiên là hiệu trưởng, ông ta nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Hiệu trưởng, tình huống này có cần xử lý đặc biệt không?”

Tuy trận diễn tập có quy định nhưng với tình huống đặc thù cũng sẽ có xử lý đặc thù.

Mang tiếng làm giảng viên thi hành giáo dục nhiều năm như vậy thế mà chưa từng thấy có sinh viên nào dám nướng ăn đạo cụ. Đây có thể nói là từ lúc thành lập trường đến nay mới có.

Hiệu trưởng Hồng xụ mặt xuống, tạm thời chưa hé răng.

Ở bên cạnh có một vị giảng viên nói: “Đột nhiên sửa quy tắc cũng không tốt đâu. Huống hồ mấy đứa nhỏ ham chơi mà thôi thì có thể tạo được sóng gió gì?” Cái khác không nói, vừa rồi mấy đứa nhỏ nướng thịt thỏ, nhìn màu sắc kia kìa, mùi hương bốc lên kia kìa, cách cả màn hình mà ông ta đều có thể cảm giác được có bao nhiêu là ngon miệng nha.

Ôi chao, hê ~

Nếu không phải chính ông ta ngồi ở trong phòng điều khiển, lại là phận làm thầy thì ông ta đều muốn đi bắt con thỏ tới nướng.

Có người mở lời thì lập tức cũng có người phản bác: “Những con thỏ này chính là bộ nông nghiệp đặc biệt phê chuẩn, dùng xong còn phải trả lại đấy. Tuy rằng bộ nông nghiệp có phê chuẩn về lượng tỷ suất hao tổn nhất định nhưng nhỡ đâu mấy đứa nhóc náo loạn ầm ĩ lên thì mấy con thỏ đó nên làm cái gì bây giờ?”

“Mấy tân sinh viên mà thôi, có thể làm ầm ĩ được lớn đến mức nào? Bọn chúng chạy nhanh bằng con thỏ sao? Bọn chúng tìm được con thỏ sao?”

“Từ khi chúng ta thả con thỏ xuống đến bây giờ cũng chỉ mới bắt được 30 con mà thôi, còn 70 con chạy không thấy bóng đâu.”

Các giảng viên mỗi người mỗi ý.

“Được rồi, đừng cãi nhau nữa.” Nghĩ xong hiệu trưởng Hồng giơ tay lên nói: “Tạm thời cứ quan sát trước đã.”

A ~

Cùng lắm là mất hai con thỏ mà thôi.

Nhìn các thầy này xem, các thầy cứ chuyện bé xé ra to.

Thật là không có tí kiến thức.

Hiệu trưởng Hồng tiếp tục rung chân: “Để cho tôi xem mấy đồ vô sỉ này cuối cùng có thể ầm ĩ lớn đến mức nào.”

Bên cạnh, Thẩm Trường Thanh vẫn luôn im lặng ngồi trên băng ghế nhỏ, cậu ta đã quan sát xong biểu hiện toàn bộ hành trình của mình nên cũng biết nguyên nhân cái chết của bản thân, một lúc sau Thẩm Trường Thanh chìm vào tĩnh lặng thật lâu.

Khi thấy người hại chết mình thế mà có ý tưởng kỳ lạ là làm thịt thỏ để ăn, không biết vì cái gì mà Thẩm Trường Thanh dâng lên nỗi đồng tình với con thỏ. Trong phòng điều khiển, dù là các thầy hay hiệu trưởng Hồng hình như đều rất lạc quan.

Thẩm Trường Thanh không hé răng.

Bởi vì cậu ta cũng muốn nhìn xem năm người Quý Dữu số 4444 và Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên, Sở Kiều Kiều, Thịnh Thanh Nhan có thể làm ra động tĩnh lớn tới mức nào.

Trận diễn tập.

Trong khu rừng núi yên tĩnh.

Bên cạnh một khe núi, năm người tay chân rón rén tới gần một lùm cây, chỗ đó có một con thỏ xám đang nằm bò ra, nhưng con thỏ cực kỳ cẩn thận nên không để rút dây động rừng, Quý Dữu mang theo vài người lặng yên tới gần.

Quý Dữu duỗi tay ra để ở bên môi: “Suỵt ---”

Cô vươn một bàn tay làm ra thủ thế ra tay đánh trận, khi cô vươn ra ngón tay thứ ba thì Nhạc Tê Quang và Nhạc Tê Nguyên ở bên cạnh đã tiến lên một bước xa, Sở Kiều Kiều và Thịnh Thanh Nhan chia nhau ra từ hai bên trái phải bọc đánh ---

Loạt xoạt ---

Con thỏ bị kinh hoảng bỗng nhiên nhảy dựng lên, khi mọi người không kịp phòng thì đã bật nhảy đạp lên trên đầu của Nhạc Tê Quang rồi nhảy nhót chạy thật xa.

Chạy xa tít tắp ---

***Chạy xa tít tắp: Bản convert là ‘nhất kỵ tuyệt trần’. Câu này xuất xứ từ thành ngữ xưa: ‘Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai’ (thấy ngựa tung vó bụi mù đám phi tần cùng nhau mỉm cười, có điều không ai biết rằng đó là do trái vải đã về tới). Câu này nói về chuyện Dương Quý Phi thích ăn trái vải, hoàng đế liền sai người dùng khoái mã vận chuyển. Ý muốn nói tốc độ rất nhanh, chỉ có thể thấy khói bụi mù mịt chứ không thấy bóng ngựa phi qua, về sau nói tắt thành ‘nhất kỵ tuyệt trần’. Hiện nay câu này mang ý: Có một số người ở phương diện nào đó có năng lực hơn hẳn người thường khiến cho người khác chỉ nhìn chứ không theo nổi.

Mọi người: “……”

Trầm lặng.

Trầm lặng.

Tĩnh mịch trầm lặng.

Thật lâu sau.

Sở Kiều Kiều bực bội than vãn: “Con thỏ này cũng quá khó bắt đi mất, bà đây tìm mấy cái đỉnh núi mới tìm được một con, lần này cẩn thận thế mà lại để chạy mất……”

Thịnh Thanh Nhan duỗi tay che lấy mặt: “Người ta mệt mỏi quá nha, mệt chết nha……”

Nhạc Tê Quang táo bạo xoay vòng vòng.

Nhạc Tê Nguyên ngồi xổm ở một bên không hé răng nhưng trên mặt cũng hiện lên thần sắc suy sụp.

Quý Dữu nhìn lên bầu trời rồi đột nhiên hỏi: “Trận diễn tập này bây giờ còn bao nhiêu người vậy?”

Nhạc Tê Quang buồn bực: “Mày hỏi cái này làm gì? Nhiệm vụ hiện tại của chúng ta không phải giết mấy đồ ngu xuẩn dốt nát đó mà là bắt thỏ ăn!” Có thể nói đối với hành hạ đồ ngu dốt đó cậu ta đã không còn hứng thú nữa, kiếm vài điểm tích lũy này còn không thống khoái bằng ăn một con thỏ đâu.

Huống hồ bắt được một con thỏ còn được 10 điểm đấy.

Sở Kiều Kiều thúc giục: “Đuổi hay không đuổi theo thế? Con thỏ đều chạy không còn cái bóng đâu đấy, không đuổi theo sao?”

Chỉ có Nhạc Tê Nguyên trả lời: “891 người.”

Quý Dữu: “Ô? Chết nhiều như vậy?”

Nhạc Tê Nguyên nói: “Louis và người của Thẩm Trường Thanh hỗn chiến tạo thành, còn có mấy thế lực nhỏ đục nước béo cò nữa.”

Đại hỗn chiến làm chết người dễ dàng nhất.

Quý Dữu sờ cằm: “Các cậu nói hiện tại tôi tiếp tục làm mồi dụ còn có người mắc câu nữa không?”

Nhạc Tê Quang vừa nghe thấy lập tức khinh bỉ lên: “Mày nghĩ người khác ngốc hả? Lúc trước người khác không biết sau lưng mày là cao thủ như ba ba đây cũng thôi đi, hiện tại bọn họ cũng đều biết chúng ta đi câu cá thì ai còn bị lừa mắc câu nữa chứ?”

Trước kia Quý Dữu chỉ có một người lại là đồ yếu nhớt, vừa xuất hiện là đương nhiên có người muốn làm thịt cô. Nhưng câu cá nhiều luôn có cá cắn câu chạy trốn được, sau khi người chạy trốn thành công tuyên truyền hành động ác độc của đám người Quý Dữu và Nhạc Tê Quang thì lập tức cả trận diễn tập đều truyền khắp dẫn tới hiện tại người mắc câu cực kỳ ít.

Hiện tại muốn câu cá?

Một chữ: Khó.

Quý Dữu liếc cậu ta rồi hơi mỉm cười: “Hóa ra cậu cũng không ngốc đâu.”

Nhạc Tê Quang: “Đương nhiên rồi ---” Ý thực được cái gì, đột nhiên cậu ta dừng lại bởi vì cứ cảm thấy nói như vậy quái quái chỗ nào, như là thừa nhận chính mình ngốc vậy.

Quý Dữu nhướn mày cười với cậu ta rồi nhìn cả bốn người, đột nhiên nói: “Các bạn học thân mến, tôi quyết định một sự kiện, hy vọng mọi người nỗ lực phối hợp với tôi.”

Nhạc Tê Quang không nhẫn nại: “Có rắm mau đánh.”

Sở Kiều Kiều thể hiện ra ích lợi tối thượng: “Chỉ cần là chuyện tốt thì đương nhiên không thành vấn đề.”

Nhạc Tê Nguyên suy nghĩ sâu xa: “Hử? Chuyện gì?”

Thịnh Thanh Nhan khẽ mở đôi môi đang muốn nói thì Quý Dữu lập tức thông báo: “Tôi quyết định lấy thân mình lại đi câu cá một lần nữa.”

Biểu cảm xem đồ ngốc của Nhạc Tê Quang hiện lên trên mặt: “Còn câu?”

Quý Dữu mỉm cười: “Đương nhiên.”

Nhạc Tê Nguyên hỏi: “Nói như thế nào?”

Quý Dữu nhìn sắc trời rồi nói: “Lần này chúng ta không câu người mà chúng ta câu con thỏ!”

Mọi người: “???”

Vẻ mặt của mọi người ngơ ngác hẳn, khi đang không sờ được đầu óc thì Nhạc Tê Quang càng trào phúng không thèm khách khí: “Ngốc hay không ngốc? Con thỏ là mày muốn câu là có thể câu đến?”

Quý Dữu không để ý tới cậu ta mà nhìn vào ba người còn lại rồi hỏi: “Vậy hỏi các cậu là các cậu có làm hay không?”

Sở Kiều Kiều, Thịnh Thanh Nhan và Nhạc Tê Nguyên đồng thanh nói: “Làm!”

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5759 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5285 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5016 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4595 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4519 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4473 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter