Chương 29: Sự thật đêm năm năm trước 1
Thời Ngữ Yên với gương mặt lo lắng vừa bừng bừng tức giận đi đến nắm lấy cổ áo của Cố Thành, rồi giận dữ hét lên.
- Anh đã làm gì với thằng bé vậy hả? Nếu thằng bé mà có mệnh hệ gì thì anh đừng có trách tôi...
Bà Thời thấy thế cũng chạy đến ngăn cản cô.
- Tiểu Yên à, đừng vậy mà con cậu ấy vừa mới truyền máu cho Kỳ Kỳ xong đấy con, cậu ấy có vẻ đang rất mệt....với lại chuyện Kỳ Kỳ dị ứng với dâu tây cậu ấy không hề hay biết mà
Thời Ngữ Yên nghe thế cũng buông tay ra, cô ngồi phập xuống ghế ánh mắt đau khổ nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu, nếu thằng bé mà có mệnh hệ gì thì cô không biết phải làm sao nữa chắc cô không thể sống nổi mất.
Leonard đi đến trên tay anh ta đang cầm một đôi dép rồi đến bên cạnh Cố Thành.
- Chủ nhân
- Cậu hãy đưa cho dì ấy mang đi
Anh ta nghe lời đi đến chỗ bà Thời rồi mời bà mang đôi dép, thấy lòng tốt của anh ta nên bà cũng nhận lấy xong việc Leonard cũng nhanh chóng rời đi, không gian bây giờ vô cùng bao trùm sự tĩnh lặng không một ai nói gì mỗi người với một vẻ tâm trạng, bà Thời ở bên cầu nguyện cho cháu ngoại còn Thời Ngữ Yên như người mất hồn bởi trong lòng cô vô cùng đang sợ hãi chưa bao giờ cô có một loại cảm giác như thế này, trái tim cô dường như bị bóp nghẹn nên đau quặn thắt lên.
Còn riêng về Cố Thành, không hiểu sao anh lại có thể trở nên hấp tấp đến như vậy trước giờ anh luôn trầm tĩnh cho dù có gặp chuyện gì đi chăng nữa thì anh cũng không hấp tấp như thế này cả, với cả là trái tim anh không ngừng nhói nhói đau khi trong lúc đưa Thiên Kỳ đến bệnh viện và chứng kiến cậu nôn ra máu rất nhiều,. Nếu nhìn Thời Ngữ Yên đau một thì anh lại đau mười, anh dường như có cảm giác rằng giữa anh và Thiên Kỳ có sự liên kết gì đó rất quan trọng nhưng nghĩ mãi anh không nghĩ ra được.
Sau bao nhiêu cố gắng chờ đợi cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng mở ra, Thời Ngữ Yên không hề chần chừ mà đi đến nắm lấy cánh tay bác sĩ mà run run hỏi.
- Con trai của tôi thế nào rồi hả bác sĩ?
Một trong số bác sĩ thì trong đó có viện trưởng Lục lên tiếng thông báo về tình hình của Thiên Kỳ.
- Hiện tại bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, giờ bệnh nhân vẫn còn đang hôn mê nên cứ đợi bệnh nhân nghỉ ngơi đủ sẽ tỉnh lại ngay, chúng tôi sẽ đưa bệnh nhân đến phòng chăm sóc đặt biệt để tiện theo dõi và chăm sóc hơn...
- Hãy đưa thằng bé vào phòng VIP đi
Bất ngờ Cố Thành lên tiếng, nghe vậy viện trưởng Lục gật đầu mau chóng đưa Thiên Kỳ đến phòng VIP để cậu có không gian thoáng mát hơn. Thời Ngữ Yên trong lòng cũng bớt lo lắng hơn, nhưng trong lòng không yên tâm chỉ khi cậu tỉnh lại cô mới thôi lo lắng và xót thương.
Thiên Kỳ cũng được đưa vào phòng chăm sóc đặt biệt, bà Thời phải quay về lấy đồ đạc cá nhân rồi đem lên giờ chỉ còn Thời Ngữ Yên và Cố Thành, cô nhận ra vì quá lo lắng nên đã nhất thời thô lỗ với anh.
- Thành thật xin lỗi anh, có lẽ vì tâm lý quá lo lắng nên tôi không giữ được bình tĩnh nên có chút thô lỗ với anh mong anh lượng thứ
Cố Thành ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn Thiên Kỳ đang ngủ say mê, sau đó nói.
- Tôi có thể hiểu mà, thấy con mình gặp nguy hiểm ai mà không giữ vững được tâm lý...
- Cảm ơn anh
Thời Ngữ Yên nhẹ nhàng nói, sau đó cả hai cũng rơi vào khoảnh khắc im lặng không ai nói thêm bất cứ chuyện gì nữa, bỗng lúc này viện trưởng Lục và y tá đến kiểm tra cho Thiên Kỳ.
- Chúng ta đến kiểm tra cho bé Thiên Kỳ
- À được, bác sĩ cứ tự nhiên
Nói rồi cô và anh đứng dậy rồi đứng sang một bên để cho viện trưởng Lục khám kiểm tra cho thằng nhóc Thiên Kỳ, một lúc sau bác sĩ thông báo cậu không có biểu hiện gì xấu chỉ cần cậu nghỉ ngơi rồi cũng sẽ tự động tỉnh lại, nghe vậy cả hai người cũng yên tâm vài phần.
Bất ngờ viện trưởng Lục quay sang Cố Thành, ông ấy vô cùng lịch sự khuyên anh.
- Cố tổng, ngài cũng nên nghỉ ngơi đi ạ, ngài truyền máu cho con trai ngài cũng mất khá nhiều máu nếu ngài không nghỉ ngơi sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe và cũng có thể sẽ gặp nguy hiểm đấy ạ
Cố Thành nghe còn tưởng viện trưởng Lục đang hiểu nhầm anh là ba của Thiên Kỳ, nên xua tay nói.
- Viện trưởng Lục à, tôi không sao hết cơ thể của tôi tôi hiểu rất rõ mà, với lại tôi không phải ba của thằng bé hình như ông hiểu nhầm rồi
Nghe thế, viện trưởng Lục lại càng khó hiểu hơn không phải ba của thằng bé tại sao máu anh và thằng bé trùng khớp đến như vậy và cũng đã cho đi xét nghiệm máu.
- Cố tổng à, ngài chính là ba ruột của thằng bé đấy ạ chúng tôi cũng đã xét nghiệm máu và ra kết quả hai người có cùng huyết thống, nếu như ngài không tin thì chúng tôi sẽ đưa ngài tờ giấy xác nhận kết quả...
- Ông nói cái gì cơ?
Ngay cả Cố Thành và Thời Ngữ Yên đồng thời thốt lên, trên gương mặt của hai người đều giống nhau đều là sự kinh ngạc xen lẫn không thể tin được vào chính tai của mình.
- Anh đã làm gì với thằng bé vậy hả? Nếu thằng bé mà có mệnh hệ gì thì anh đừng có trách tôi...
Bà Thời thấy thế cũng chạy đến ngăn cản cô.
- Tiểu Yên à, đừng vậy mà con cậu ấy vừa mới truyền máu cho Kỳ Kỳ xong đấy con, cậu ấy có vẻ đang rất mệt....với lại chuyện Kỳ Kỳ dị ứng với dâu tây cậu ấy không hề hay biết mà
Thời Ngữ Yên nghe thế cũng buông tay ra, cô ngồi phập xuống ghế ánh mắt đau khổ nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu, nếu thằng bé mà có mệnh hệ gì thì cô không biết phải làm sao nữa chắc cô không thể sống nổi mất.
Leonard đi đến trên tay anh ta đang cầm một đôi dép rồi đến bên cạnh Cố Thành.
- Chủ nhân
- Cậu hãy đưa cho dì ấy mang đi
Anh ta nghe lời đi đến chỗ bà Thời rồi mời bà mang đôi dép, thấy lòng tốt của anh ta nên bà cũng nhận lấy xong việc Leonard cũng nhanh chóng rời đi, không gian bây giờ vô cùng bao trùm sự tĩnh lặng không một ai nói gì mỗi người với một vẻ tâm trạng, bà Thời ở bên cầu nguyện cho cháu ngoại còn Thời Ngữ Yên như người mất hồn bởi trong lòng cô vô cùng đang sợ hãi chưa bao giờ cô có một loại cảm giác như thế này, trái tim cô dường như bị bóp nghẹn nên đau quặn thắt lên.
Còn riêng về Cố Thành, không hiểu sao anh lại có thể trở nên hấp tấp đến như vậy trước giờ anh luôn trầm tĩnh cho dù có gặp chuyện gì đi chăng nữa thì anh cũng không hấp tấp như thế này cả, với cả là trái tim anh không ngừng nhói nhói đau khi trong lúc đưa Thiên Kỳ đến bệnh viện và chứng kiến cậu nôn ra máu rất nhiều,. Nếu nhìn Thời Ngữ Yên đau một thì anh lại đau mười, anh dường như có cảm giác rằng giữa anh và Thiên Kỳ có sự liên kết gì đó rất quan trọng nhưng nghĩ mãi anh không nghĩ ra được.
Sau bao nhiêu cố gắng chờ đợi cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng mở ra, Thời Ngữ Yên không hề chần chừ mà đi đến nắm lấy cánh tay bác sĩ mà run run hỏi.
- Con trai của tôi thế nào rồi hả bác sĩ?
Một trong số bác sĩ thì trong đó có viện trưởng Lục lên tiếng thông báo về tình hình của Thiên Kỳ.
- Hiện tại bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, giờ bệnh nhân vẫn còn đang hôn mê nên cứ đợi bệnh nhân nghỉ ngơi đủ sẽ tỉnh lại ngay, chúng tôi sẽ đưa bệnh nhân đến phòng chăm sóc đặt biệt để tiện theo dõi và chăm sóc hơn...
- Hãy đưa thằng bé vào phòng VIP đi
Bất ngờ Cố Thành lên tiếng, nghe vậy viện trưởng Lục gật đầu mau chóng đưa Thiên Kỳ đến phòng VIP để cậu có không gian thoáng mát hơn. Thời Ngữ Yên trong lòng cũng bớt lo lắng hơn, nhưng trong lòng không yên tâm chỉ khi cậu tỉnh lại cô mới thôi lo lắng và xót thương.
Thiên Kỳ cũng được đưa vào phòng chăm sóc đặt biệt, bà Thời phải quay về lấy đồ đạc cá nhân rồi đem lên giờ chỉ còn Thời Ngữ Yên và Cố Thành, cô nhận ra vì quá lo lắng nên đã nhất thời thô lỗ với anh.
- Thành thật xin lỗi anh, có lẽ vì tâm lý quá lo lắng nên tôi không giữ được bình tĩnh nên có chút thô lỗ với anh mong anh lượng thứ
Cố Thành ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn Thiên Kỳ đang ngủ say mê, sau đó nói.
- Tôi có thể hiểu mà, thấy con mình gặp nguy hiểm ai mà không giữ vững được tâm lý...
- Cảm ơn anh
Thời Ngữ Yên nhẹ nhàng nói, sau đó cả hai cũng rơi vào khoảnh khắc im lặng không ai nói thêm bất cứ chuyện gì nữa, bỗng lúc này viện trưởng Lục và y tá đến kiểm tra cho Thiên Kỳ.
- Chúng ta đến kiểm tra cho bé Thiên Kỳ
- À được, bác sĩ cứ tự nhiên
Nói rồi cô và anh đứng dậy rồi đứng sang một bên để cho viện trưởng Lục khám kiểm tra cho thằng nhóc Thiên Kỳ, một lúc sau bác sĩ thông báo cậu không có biểu hiện gì xấu chỉ cần cậu nghỉ ngơi rồi cũng sẽ tự động tỉnh lại, nghe vậy cả hai người cũng yên tâm vài phần.
Bất ngờ viện trưởng Lục quay sang Cố Thành, ông ấy vô cùng lịch sự khuyên anh.
- Cố tổng, ngài cũng nên nghỉ ngơi đi ạ, ngài truyền máu cho con trai ngài cũng mất khá nhiều máu nếu ngài không nghỉ ngơi sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe và cũng có thể sẽ gặp nguy hiểm đấy ạ
Cố Thành nghe còn tưởng viện trưởng Lục đang hiểu nhầm anh là ba của Thiên Kỳ, nên xua tay nói.
- Viện trưởng Lục à, tôi không sao hết cơ thể của tôi tôi hiểu rất rõ mà, với lại tôi không phải ba của thằng bé hình như ông hiểu nhầm rồi
Nghe thế, viện trưởng Lục lại càng khó hiểu hơn không phải ba của thằng bé tại sao máu anh và thằng bé trùng khớp đến như vậy và cũng đã cho đi xét nghiệm máu.
- Cố tổng à, ngài chính là ba ruột của thằng bé đấy ạ chúng tôi cũng đã xét nghiệm máu và ra kết quả hai người có cùng huyết thống, nếu như ngài không tin thì chúng tôi sẽ đưa ngài tờ giấy xác nhận kết quả...
- Ông nói cái gì cơ?
Ngay cả Cố Thành và Thời Ngữ Yên đồng thời thốt lên, trên gương mặt của hai người đều giống nhau đều là sự kinh ngạc xen lẫn không thể tin được vào chính tai của mình.