Chương 6
Ôn Oanh ngơ ngác nhìn anh, Lâm Tự Ngôn cảm thấy chắc hẳn não cô giờ phút này đang tự hỏi rất nhiều vấn đề, như là đang phân tích xem mình có thật sự thích Nghiêm Lạc An hay không.
Thật lâu sau, Ôn Oanh cũng ngây ngốc mở miệng nói: “Không hổ là người đã diễn qua nhiều phim truyền hình như vậy nha…… lời thoại này rất đúng lúc……”
“……”
Lâm Tự Ngôn nỗ lực áp xuống cảm giác muốn trợn trắng của mình, yên lặng đi về phòng.
Đàn gảy tai trâu
Thời gian cũng mặc kệ tối nay xảy ra chuyện gì, ai mất ngủ, ai tức giận, một phút một giây vẫn như cũ trôi đi.
Ngày hôm sau vẫn khua chiêng gõ mõ quay hình như cũ.
Bởi vì có diễn viên xảy ra vấn đề còn chưa vào đoàn, đạo diễn vì phải đuổi kịp tiến độ liền sắp xếp nhóm vai chính diễn trước, nội dung quay hôm nay vừa vặn là Hoàng Hậu Vu Tạ Vận nói với Vũ Văn Duyên về chuyện hôn sự của Tô Nhược Chiêu. Hoàng Hậu đã phát hiện Tô Nhược Chiêu đối với Vũ Văn Duyên có chỗ không đúng, Vũ Văn Duyên rất ít khi đến hậu cung, cô ban đầu cho là Vũ Văn Duyên đem chuyện triều chính xem là trọng tâm cho nên cũng không nghi ngờ sau đó lại phát hiện chỉ khi bên cạnh Tô Nhược Chiêu thì Vũ Văn Duyên mới là một con người có máu thịt. Hắn sẽ bởi vì Tô Nhược Chiêu buổi sáng búi tóc xấu thực mà cười nhạo nàng, cũng sẽ vì Tô Nhược Chiêu vì tấu chương mà quên dùng điểm tâm mà trách cứ nàng mà những chuyện này chính Hoàng Hậu còn chưa từng được như vậy.
Hắn chỉ biết khoan dung đối với nàng cười, chuyện nàng là tốt hay xấu đều không bố thí cho nàng một chút cảm xúc nào nàng tự an ủi mình không việc gì Tô Nhược Chiêu không có danh phận còn nàng mới là nhất quốc chi mẫu.
Sau này khi hoa tùng ở Ngự Hoa Viên nở ở bàn đu dây chưa bao giờ có người ngồi lại xuất hiện Tô Nhược Chiêu lúc này nàng lại không giống bình thường lúc này nàng ta là một thiếu nữ mỉm cười xinh đẹp. Bình thường đều nói Tô cô nương ít khi cười, cũng không để lộ cảm xúc ra ngoài nhưnh giờ phút này nàng ta ngồi trên bàn đu dây cười vui vẻ mà trượng phu của Vu Tạ Vận cô lại có vẻ mặt sủng nịch đứng phía sau nàng ta không đến gần cùng không rời đi cứ như vậy nhìn nàng.
Nàng vẫn luôn cho rằng bệ hạ là đơn phương tương tư, lại không ngờ rằng……
Hai ngươi là lưỡng tình tương duyệt, nàng phải ngăn cản như thế nào, Tô Nhược Chiêu có thể hay không đe dọa hậu vị của nàng?
Rốt cuộc, nàng cũng nói với bệ hạ việc hôn sự của Tô Nhược Chiêu.
Vốn là chuyện riêng của đế hậu hai người, nhưng Vu Tạ Vận không dự đoán được Tô Nhược Chiêu ở trong cung đi lại không cần bất kì thông báo nào vốn dĩ muốn đẩy cửa Ngự Thư Phòng nhưng lại âm thầm nghe chuyện.
Một đoạn này vô cùng khảo nghiệm kỹ thuật diễn, đạo diễn cố ý an bài nhiều góc máy quay Ôn Oanh, mục đích chính là quay được trạng thái tốt nhất, Ôn Oanh nghĩ nữ chính Tô Nhược Chiêu phải có cảnh nội tâm, lúc này biểu tình cũng lộ ra một vẻ bi ai.
Cô thích một người, cô có thể không để bụng chuyện người đó đã cưới người khác làm thê tử, nhưng cô lại không chịu được chuyện người kia lại muốn đem cô tách khỏi hắn.
Rốt cuộc cũng nhịn không được rơi nước mắt, cô nhắm mắt lại muốn ngăn cản nước mắt tràn ra, nhưng nước mắt giống như trân châu lạch cạch lạch cạch chảy từ mặt cô rơi xuống tay, Tô Nhược Chiêu cảm thấy bi ai, nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười, nụ cười vừa vui vừa buồn cũng vừa thật vừa giả, hàm dưới cô không căng cứng như là đang áp tiếng nức nở xuống, nghe hết nửa ngày chung quy cũng phải xoay người rời đi, dùng tay áo lau đi nước mắt trên mặt cuối cùng sau khi bình tĩnh lại ngẩng đầu nhìn trời hơi cong khóe miệng yên lặng cười cười, quay đầu đi chưa từng quay lại.
Thôi, mặc cho số phận.
“Cắt!” đạo diễn Lưu trong lòng bội phục kỹ thuật diễn của Ôn Oanh, nghĩ thầm chính mình đúng là không nhìn lầm người, tâm tình rất tốt khen tặng “Ôn Oanh đoạn này quay rất tốt, cực tốt! Chúng ta chuẩn bị cảnh tiếp theo.”
Ôn Oanh còn chưa thoát vai, nước mắt còn chảy ra ngoài, trợ lý vội vàng cầm khăn giấy lau mặt cho cô lại kêu chuyên viên trang điểm đến trang điểm lại, một bên nhân viên đoàn phim cũng xem say sưa, giờ phút này trong lòng cũng tahy nữ chính thấy bất công.
Lục Nhã đi tới, không ngừng tấm tắc nói: “Xong rồi, khi phim chiếu trên mạng tuyệt đối sẽ mắng tôi đến chết.”
Nghe Lục Nhã lẩm nhẩm, Ôn Oanh cũng thoát vai, nói giỡn: “Chị sẽ được nếm thử chuyện đang đi trên đường bị người khác nhận ra nhưng không phải xin chữ ký mà là hận không thể ném trứng gà vào mặt” cô đã diễn qua các loại vai phản diện, đối với loại cảm giác này sớm đã kinh nghiệm đầy mình.
Lâm Tự Ngôn vẫn luôn ở bên cạnh nhìn, trong lòng đối với Ôn Oanh càng thêm nhận định.
Cái cô gái này, có thiên phú cũng chịu nỗ lực đây là thứ rất nhiều nữ nghệ sĩ không có, cũng khó trách đạo diễn thưởng thức cô như vậy, cứ khăng khăng chọn cô làm nữ chính.
Nghiêm Lạc An không thích cô, anh cũng không thể nói rõ rốt cuộc là ai chịu thiệt.
Cảnh tiếp theo là cảnh Vũ Văn Duyên phát hiện Tô Nhược Chiêu đã mấy ngày không cùng hắn nói chuyện, hắn rốt cuộc cũng nhịn không được đi tìm nàng hỏi rõ ràng.
Trước lúc quay Nghiêm Lạc An trêu ghẹo nói: “Em sắp phải khóc hu hu rồi.”
Ôn Oanh liếc anh ta, không chút nể tình nói: “Tôi ngày hôm qua đã khóc một hồi rồi.”
“……” Cũng đừng nói trắng ra dị chứ.
Hai người tiến vào trạng thái đều rất nhanh, quay đầu một cái hai người họ liền không phải là Nghiêm Lạc An và Ôn Oanh mà là Vũ Văn Duyên và Tô Nhược Chiêu.
“Nhược Chiêu, nàng đã vài ngày không để ý tới ta rồi” Vũ Văn Duyên thật cẩn thận tới gần Tô Nhược Chiêu đang ở bên cạnh hồ cho cá ăn.
Tô Nhược Chiêu mặc một thân bạch y, không son phấn, cũng không búi tóc, một đầu tóc đen thả phía sau lưng, nàng càng thêm vẻ xuất trần, nàng cũng khônh xoay người bình tĩnh trả lời: “Không có gì, mấy ngày nay có chút mệt thôi.”
Vũ Văn Duyên nghe nói lập tức sốt ruột hỏi: “Nàng không thoải mái sao? Có cần kêu thái y đến nhìn một cái hay không?”
“Không quan trọng, ngài hồi cung đi, hẳn là còn rất nhiều tấu chương chưa phê xong.”
Biết được nàng tâm tình không tốt, Vũ Văn Duyên dỗ ngon dỗ ngọt nàng, nhưng Tô Nhược Chiêu vẻ mặt không kiên nhẫn trả lời cho có lệ. Vũ Văn duyên thấy không có hiệu quả, liền đề nghị mang nàng đi cung điện mới tu sửa gần đây dạo, nơi đó có các kỳ trân dị bảo của các tiểu quốc tiến cống, Tô Nhược Chiêu lại nói không muốn tiến cung.
Vũ Văn Duyên chưa từ bỏ ý định lại đề nghị đi nơi này đi nơi kia, Tô Nhược Chiêu đến trả lời cũng lười, trực tiếp làm lơ hắn nói, tiếp tục nhìn con cá xinh đẹp trong hồ đến phát ngốc.
Cuối cùng âm thanh ồn ào của hẳn cũng đem nàng chọc giận.
Cầm đĩa thức ăn cho cá ném toàn bộ vào đầu Vũ Văn Duyên, Vũ Văn Duyên đột nhiên bị một kích, thịt phơi khô dính đầy trên cài đầu trên mặt thậm chí rơi vào vạt áo hắn, hắn cũng không tức giận hắn nhẫn nại hỏi nàng làm sao vậy, vì cái gì tâm tình không tốt.
Tô Nhược Chiêu tựa như một con thú xù lông, từ trên xuống dưới đều là tức giận, ánh mắt nàng sắc bén trừng mắt hắn, vọt tới trước mặt hắn dùng sức xô đẩy: “Ngài sao lại phiền như vậy! Ngài có thể đi khuất mắt ta hay không!”
Vũ Văn Duyên không biết làm sao chỉ có thể mặc cho nàng xô đẩy.
“Ngài không thích ta thì đừng có giả vờ với ta! Ngài làm bộ làm tịch cái gì! Ngài cho rằng ngài tốt với ta thì ta sẽ cảm kích ngài? Ta cũng không hiếm lạ!” Tô Nhược Chiêu gào rống, dùng tay bắt lấy cổ áo hắn không ngừng gào, đôi tay chính mình lại không ngừng run rẩy.
Lưu đạo diễn xem biểu tình Ôn Oanh trên máy theo dõi, lắc đầu tán dương nói: “Này cũng quá giống thiệt quá, giống như Nghiêm Lạc An thật sự làm việc với nó…… Chậc chậc chậc, khí chất diễn viên chuyên nghiệp a.”
Lâm Tự Ngôn ở một bên cạnh khóe miệng hơi hơi run rẩy, đây thật sự là thật mà…… Cảm giác Nghiêm Lạc An cũng bị cô làm hoảng muốn chết.
Ôn Oanh xác thật là mang theo cảm xúc cá nhân vào, đây là lần đầu tiên cô thích người khác nhưng lại bị cự tuyệt tàn nhẫn, mà cô lại bị lời nói Lâm Tự Ngôn làm mất ngủ cả một đêm, phát hiện cô thật sự bởi vì Nghiêm Lạc An đối với cô tốt một chút liền ảo tưởng anh thích cô, không khỏi ảo não chính mình không có đầu óc.
Đạo diễn ở một bên xem đến nhiệt huyết sôi trào, nếu không vì giữ yên lặng phỏng chừng còn nhảy dựng vỗ tay cho Ôn Oanh.
Lúc này Vũ Văn Duyên hiểu đại khái vì sao Tô Nhược Chiêu lên án, hắn buồn cười đem nàng ôm vào lòng, mặc cho nàng giãy giụa như nào cũng không buông tay, chỉ bất đắc dĩ nói: “Nhược Chiêu, nàng không có biết nàng đối với ta có bao nhiêu quan trọng.”
Hắn thích nàng, cho nên ích kỷ hy vọng nàng không gả cho bất luận kẻ nào, hôm qua Hoàng Hậu kiến nghị đã bị hắn lập tức từ chối, Nhược Chiêu có lẽ không nghe được hắn từ chối.
“Nhược Chiêu, ta biết là ta ích kỷ nhưng là ta cũng không khẩn cầu nàng có thể tha thứ ta, coi ta là một người xấu cũng được.” Nhận thấy nàng đã bình tĩnh, anh vùi đầu vào cổ nàng, ngửi mùi thơm của cơ thể nàng.
Nhưng Nhược Chiêu, nếu ngày nào đó nàng có thích người khác, xin nàng không cần nói cho ta, bởi vì ta tuyệt đối không có khả năng cho phép nàng gả cho người khác. Hắn nghĩ như vậy, trong lòng thầm phỉ nhổ mình ích kỷ.
“Cắt!” đạo diễn Lưu nhịn không được cười “Ha ha ha ha ha tốt tốt tốt một đoạn này quả thực rất xuất sắc, Ôn Oanh bác cho con một trăm điểm!”
Đạo diễn bác rụt rè một chút, có thể hay không ngồi xuống trước. Phó đạo diễn ở một bên đổ mồ hôi lạnh, sợ bộ xương già của đạo diễn ngã xuống.
Ôn Oanh quay liền hai cảnh khóc, lúc này thực sự không có tâm tình đáp lại lời khen của đạo diễn, cô quay cảnh khóc rất tốt, cam đoan lần tới kịch bản tốt cô sẽ diễn cảnh khóc đến che trời lấp đất.
Không chút lưu tình đẩy Nghiêm Lạc An ra, đi tới một bên trang điểm lại.
Nghiêm Lạc An ủy khuất muốn chết, nhưng lại chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng.
“Tự Ngôn tui đâu có chiêu chọc ai đâu.” Nghiêm Lạc An chỉ có thể tới tìm anh kiếm an ủi.
“Ông làm người khác thương tâm, như vậy đã là khoan dung với ông rồi.” Anh không chút lưu tình đả kích, cảnh tiếp theo là cảnh anh và Ôn Oanh, cũng là nội dung mà bọn họ đối diễn trong xe hôm đó, nghĩ đến đây anh cũng lười quan tâm biểu tình của Nghiêm Lạc An có bao nhiêu ủy khuất, trực tiếp đi về phía Ôn Oanh.
Ôn Oanh nhìn anh đi tới, trong lòng còn ghim chuyện tối qua anh chụp lén cô, giờ phút này kiêu ngạo quay đầu đi, cao lãnh liếc anh cũng không muốn chào hỏi với anh.
Rốt cuộc danh hiệu nữ vương của cô cũng từ như này mà có.
Nghĩ đến những bức hình fans gửi cho anh xem, thật sự cảm thấy cái danh “Nữ vương” rất hợp với cô.
Cái biểu tình này thật sự phải chụp lại. Lâm Tự Ngôn theo bản năng muốn cầm di động lên, lại phát hiện mình hiện tại đang mặc trang phục diễn đành phải buông tay, chỉ có thể đi tìm trợ lý lấy di động.
Ôn Oanh cho rằng anh đi đến đây để xin lỗi, đợi một lúc lâu liền phát hiện không có động tĩnh, quay đầu nhìn xem thì Lâm Tự Ngôn đã ở phía bên kia rồi.
Móa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa còn phải diễn tiếp.
“Ôn Oanh.” Đột nhiên tiếng nói quen thuộc vang lên.
Tiếng nói trầm thấp ôn hòa, giống như một dòng suối rót vào lòng người, Ôn Oanh có chút thanh khống, tuy rằng biết rõ chính mình giận anh nhưng biết rõ mình là vãn bối a, đã đắc tội một Nghiêm Lạc An, trăm triệu lần không thể đắc tội người thứ hai a, cô về sau cũng sống chung một bầu trời với họ cho nên lại mở mắt nhưng là chỉ có thể liếc xéo anh, chỉ cho anh thấy tròng trắng.
Tiếng răng rắc quen thuộc.
……
Cô cảm thấy Lâm Tự Ngôn có tiềm chất đi chụp lén thiệt chứ.
#Đường Mật
Thật lâu sau, Ôn Oanh cũng ngây ngốc mở miệng nói: “Không hổ là người đã diễn qua nhiều phim truyền hình như vậy nha…… lời thoại này rất đúng lúc……”
“……”
Lâm Tự Ngôn nỗ lực áp xuống cảm giác muốn trợn trắng của mình, yên lặng đi về phòng.
Đàn gảy tai trâu
Thời gian cũng mặc kệ tối nay xảy ra chuyện gì, ai mất ngủ, ai tức giận, một phút một giây vẫn như cũ trôi đi.
Ngày hôm sau vẫn khua chiêng gõ mõ quay hình như cũ.
Bởi vì có diễn viên xảy ra vấn đề còn chưa vào đoàn, đạo diễn vì phải đuổi kịp tiến độ liền sắp xếp nhóm vai chính diễn trước, nội dung quay hôm nay vừa vặn là Hoàng Hậu Vu Tạ Vận nói với Vũ Văn Duyên về chuyện hôn sự của Tô Nhược Chiêu. Hoàng Hậu đã phát hiện Tô Nhược Chiêu đối với Vũ Văn Duyên có chỗ không đúng, Vũ Văn Duyên rất ít khi đến hậu cung, cô ban đầu cho là Vũ Văn Duyên đem chuyện triều chính xem là trọng tâm cho nên cũng không nghi ngờ sau đó lại phát hiện chỉ khi bên cạnh Tô Nhược Chiêu thì Vũ Văn Duyên mới là một con người có máu thịt. Hắn sẽ bởi vì Tô Nhược Chiêu buổi sáng búi tóc xấu thực mà cười nhạo nàng, cũng sẽ vì Tô Nhược Chiêu vì tấu chương mà quên dùng điểm tâm mà trách cứ nàng mà những chuyện này chính Hoàng Hậu còn chưa từng được như vậy.
Hắn chỉ biết khoan dung đối với nàng cười, chuyện nàng là tốt hay xấu đều không bố thí cho nàng một chút cảm xúc nào nàng tự an ủi mình không việc gì Tô Nhược Chiêu không có danh phận còn nàng mới là nhất quốc chi mẫu.
Sau này khi hoa tùng ở Ngự Hoa Viên nở ở bàn đu dây chưa bao giờ có người ngồi lại xuất hiện Tô Nhược Chiêu lúc này nàng lại không giống bình thường lúc này nàng ta là một thiếu nữ mỉm cười xinh đẹp. Bình thường đều nói Tô cô nương ít khi cười, cũng không để lộ cảm xúc ra ngoài nhưnh giờ phút này nàng ta ngồi trên bàn đu dây cười vui vẻ mà trượng phu của Vu Tạ Vận cô lại có vẻ mặt sủng nịch đứng phía sau nàng ta không đến gần cùng không rời đi cứ như vậy nhìn nàng.
Nàng vẫn luôn cho rằng bệ hạ là đơn phương tương tư, lại không ngờ rằng……
Hai ngươi là lưỡng tình tương duyệt, nàng phải ngăn cản như thế nào, Tô Nhược Chiêu có thể hay không đe dọa hậu vị của nàng?
Rốt cuộc, nàng cũng nói với bệ hạ việc hôn sự của Tô Nhược Chiêu.
Vốn là chuyện riêng của đế hậu hai người, nhưng Vu Tạ Vận không dự đoán được Tô Nhược Chiêu ở trong cung đi lại không cần bất kì thông báo nào vốn dĩ muốn đẩy cửa Ngự Thư Phòng nhưng lại âm thầm nghe chuyện.
Một đoạn này vô cùng khảo nghiệm kỹ thuật diễn, đạo diễn cố ý an bài nhiều góc máy quay Ôn Oanh, mục đích chính là quay được trạng thái tốt nhất, Ôn Oanh nghĩ nữ chính Tô Nhược Chiêu phải có cảnh nội tâm, lúc này biểu tình cũng lộ ra một vẻ bi ai.
Cô thích một người, cô có thể không để bụng chuyện người đó đã cưới người khác làm thê tử, nhưng cô lại không chịu được chuyện người kia lại muốn đem cô tách khỏi hắn.
Rốt cuộc cũng nhịn không được rơi nước mắt, cô nhắm mắt lại muốn ngăn cản nước mắt tràn ra, nhưng nước mắt giống như trân châu lạch cạch lạch cạch chảy từ mặt cô rơi xuống tay, Tô Nhược Chiêu cảm thấy bi ai, nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười, nụ cười vừa vui vừa buồn cũng vừa thật vừa giả, hàm dưới cô không căng cứng như là đang áp tiếng nức nở xuống, nghe hết nửa ngày chung quy cũng phải xoay người rời đi, dùng tay áo lau đi nước mắt trên mặt cuối cùng sau khi bình tĩnh lại ngẩng đầu nhìn trời hơi cong khóe miệng yên lặng cười cười, quay đầu đi chưa từng quay lại.
Thôi, mặc cho số phận.
“Cắt!” đạo diễn Lưu trong lòng bội phục kỹ thuật diễn của Ôn Oanh, nghĩ thầm chính mình đúng là không nhìn lầm người, tâm tình rất tốt khen tặng “Ôn Oanh đoạn này quay rất tốt, cực tốt! Chúng ta chuẩn bị cảnh tiếp theo.”
Ôn Oanh còn chưa thoát vai, nước mắt còn chảy ra ngoài, trợ lý vội vàng cầm khăn giấy lau mặt cho cô lại kêu chuyên viên trang điểm đến trang điểm lại, một bên nhân viên đoàn phim cũng xem say sưa, giờ phút này trong lòng cũng tahy nữ chính thấy bất công.
Lục Nhã đi tới, không ngừng tấm tắc nói: “Xong rồi, khi phim chiếu trên mạng tuyệt đối sẽ mắng tôi đến chết.”
Nghe Lục Nhã lẩm nhẩm, Ôn Oanh cũng thoát vai, nói giỡn: “Chị sẽ được nếm thử chuyện đang đi trên đường bị người khác nhận ra nhưng không phải xin chữ ký mà là hận không thể ném trứng gà vào mặt” cô đã diễn qua các loại vai phản diện, đối với loại cảm giác này sớm đã kinh nghiệm đầy mình.
Lâm Tự Ngôn vẫn luôn ở bên cạnh nhìn, trong lòng đối với Ôn Oanh càng thêm nhận định.
Cái cô gái này, có thiên phú cũng chịu nỗ lực đây là thứ rất nhiều nữ nghệ sĩ không có, cũng khó trách đạo diễn thưởng thức cô như vậy, cứ khăng khăng chọn cô làm nữ chính.
Nghiêm Lạc An không thích cô, anh cũng không thể nói rõ rốt cuộc là ai chịu thiệt.
Cảnh tiếp theo là cảnh Vũ Văn Duyên phát hiện Tô Nhược Chiêu đã mấy ngày không cùng hắn nói chuyện, hắn rốt cuộc cũng nhịn không được đi tìm nàng hỏi rõ ràng.
Trước lúc quay Nghiêm Lạc An trêu ghẹo nói: “Em sắp phải khóc hu hu rồi.”
Ôn Oanh liếc anh ta, không chút nể tình nói: “Tôi ngày hôm qua đã khóc một hồi rồi.”
“……” Cũng đừng nói trắng ra dị chứ.
Hai người tiến vào trạng thái đều rất nhanh, quay đầu một cái hai người họ liền không phải là Nghiêm Lạc An và Ôn Oanh mà là Vũ Văn Duyên và Tô Nhược Chiêu.
“Nhược Chiêu, nàng đã vài ngày không để ý tới ta rồi” Vũ Văn Duyên thật cẩn thận tới gần Tô Nhược Chiêu đang ở bên cạnh hồ cho cá ăn.
Tô Nhược Chiêu mặc một thân bạch y, không son phấn, cũng không búi tóc, một đầu tóc đen thả phía sau lưng, nàng càng thêm vẻ xuất trần, nàng cũng khônh xoay người bình tĩnh trả lời: “Không có gì, mấy ngày nay có chút mệt thôi.”
Vũ Văn Duyên nghe nói lập tức sốt ruột hỏi: “Nàng không thoải mái sao? Có cần kêu thái y đến nhìn một cái hay không?”
“Không quan trọng, ngài hồi cung đi, hẳn là còn rất nhiều tấu chương chưa phê xong.”
Biết được nàng tâm tình không tốt, Vũ Văn Duyên dỗ ngon dỗ ngọt nàng, nhưng Tô Nhược Chiêu vẻ mặt không kiên nhẫn trả lời cho có lệ. Vũ Văn duyên thấy không có hiệu quả, liền đề nghị mang nàng đi cung điện mới tu sửa gần đây dạo, nơi đó có các kỳ trân dị bảo của các tiểu quốc tiến cống, Tô Nhược Chiêu lại nói không muốn tiến cung.
Vũ Văn Duyên chưa từ bỏ ý định lại đề nghị đi nơi này đi nơi kia, Tô Nhược Chiêu đến trả lời cũng lười, trực tiếp làm lơ hắn nói, tiếp tục nhìn con cá xinh đẹp trong hồ đến phát ngốc.
Cuối cùng âm thanh ồn ào của hẳn cũng đem nàng chọc giận.
Cầm đĩa thức ăn cho cá ném toàn bộ vào đầu Vũ Văn Duyên, Vũ Văn Duyên đột nhiên bị một kích, thịt phơi khô dính đầy trên cài đầu trên mặt thậm chí rơi vào vạt áo hắn, hắn cũng không tức giận hắn nhẫn nại hỏi nàng làm sao vậy, vì cái gì tâm tình không tốt.
Tô Nhược Chiêu tựa như một con thú xù lông, từ trên xuống dưới đều là tức giận, ánh mắt nàng sắc bén trừng mắt hắn, vọt tới trước mặt hắn dùng sức xô đẩy: “Ngài sao lại phiền như vậy! Ngài có thể đi khuất mắt ta hay không!”
Vũ Văn Duyên không biết làm sao chỉ có thể mặc cho nàng xô đẩy.
“Ngài không thích ta thì đừng có giả vờ với ta! Ngài làm bộ làm tịch cái gì! Ngài cho rằng ngài tốt với ta thì ta sẽ cảm kích ngài? Ta cũng không hiếm lạ!” Tô Nhược Chiêu gào rống, dùng tay bắt lấy cổ áo hắn không ngừng gào, đôi tay chính mình lại không ngừng run rẩy.
Lưu đạo diễn xem biểu tình Ôn Oanh trên máy theo dõi, lắc đầu tán dương nói: “Này cũng quá giống thiệt quá, giống như Nghiêm Lạc An thật sự làm việc với nó…… Chậc chậc chậc, khí chất diễn viên chuyên nghiệp a.”
Lâm Tự Ngôn ở một bên cạnh khóe miệng hơi hơi run rẩy, đây thật sự là thật mà…… Cảm giác Nghiêm Lạc An cũng bị cô làm hoảng muốn chết.
Ôn Oanh xác thật là mang theo cảm xúc cá nhân vào, đây là lần đầu tiên cô thích người khác nhưng lại bị cự tuyệt tàn nhẫn, mà cô lại bị lời nói Lâm Tự Ngôn làm mất ngủ cả một đêm, phát hiện cô thật sự bởi vì Nghiêm Lạc An đối với cô tốt một chút liền ảo tưởng anh thích cô, không khỏi ảo não chính mình không có đầu óc.
Đạo diễn ở một bên xem đến nhiệt huyết sôi trào, nếu không vì giữ yên lặng phỏng chừng còn nhảy dựng vỗ tay cho Ôn Oanh.
Lúc này Vũ Văn Duyên hiểu đại khái vì sao Tô Nhược Chiêu lên án, hắn buồn cười đem nàng ôm vào lòng, mặc cho nàng giãy giụa như nào cũng không buông tay, chỉ bất đắc dĩ nói: “Nhược Chiêu, nàng không có biết nàng đối với ta có bao nhiêu quan trọng.”
Hắn thích nàng, cho nên ích kỷ hy vọng nàng không gả cho bất luận kẻ nào, hôm qua Hoàng Hậu kiến nghị đã bị hắn lập tức từ chối, Nhược Chiêu có lẽ không nghe được hắn từ chối.
“Nhược Chiêu, ta biết là ta ích kỷ nhưng là ta cũng không khẩn cầu nàng có thể tha thứ ta, coi ta là một người xấu cũng được.” Nhận thấy nàng đã bình tĩnh, anh vùi đầu vào cổ nàng, ngửi mùi thơm của cơ thể nàng.
Nhưng Nhược Chiêu, nếu ngày nào đó nàng có thích người khác, xin nàng không cần nói cho ta, bởi vì ta tuyệt đối không có khả năng cho phép nàng gả cho người khác. Hắn nghĩ như vậy, trong lòng thầm phỉ nhổ mình ích kỷ.
“Cắt!” đạo diễn Lưu nhịn không được cười “Ha ha ha ha ha tốt tốt tốt một đoạn này quả thực rất xuất sắc, Ôn Oanh bác cho con một trăm điểm!”
Đạo diễn bác rụt rè một chút, có thể hay không ngồi xuống trước. Phó đạo diễn ở một bên đổ mồ hôi lạnh, sợ bộ xương già của đạo diễn ngã xuống.
Ôn Oanh quay liền hai cảnh khóc, lúc này thực sự không có tâm tình đáp lại lời khen của đạo diễn, cô quay cảnh khóc rất tốt, cam đoan lần tới kịch bản tốt cô sẽ diễn cảnh khóc đến che trời lấp đất.
Không chút lưu tình đẩy Nghiêm Lạc An ra, đi tới một bên trang điểm lại.
Nghiêm Lạc An ủy khuất muốn chết, nhưng lại chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng.
“Tự Ngôn tui đâu có chiêu chọc ai đâu.” Nghiêm Lạc An chỉ có thể tới tìm anh kiếm an ủi.
“Ông làm người khác thương tâm, như vậy đã là khoan dung với ông rồi.” Anh không chút lưu tình đả kích, cảnh tiếp theo là cảnh anh và Ôn Oanh, cũng là nội dung mà bọn họ đối diễn trong xe hôm đó, nghĩ đến đây anh cũng lười quan tâm biểu tình của Nghiêm Lạc An có bao nhiêu ủy khuất, trực tiếp đi về phía Ôn Oanh.
Ôn Oanh nhìn anh đi tới, trong lòng còn ghim chuyện tối qua anh chụp lén cô, giờ phút này kiêu ngạo quay đầu đi, cao lãnh liếc anh cũng không muốn chào hỏi với anh.
Rốt cuộc danh hiệu nữ vương của cô cũng từ như này mà có.
Nghĩ đến những bức hình fans gửi cho anh xem, thật sự cảm thấy cái danh “Nữ vương” rất hợp với cô.
Cái biểu tình này thật sự phải chụp lại. Lâm Tự Ngôn theo bản năng muốn cầm di động lên, lại phát hiện mình hiện tại đang mặc trang phục diễn đành phải buông tay, chỉ có thể đi tìm trợ lý lấy di động.
Ôn Oanh cho rằng anh đi đến đây để xin lỗi, đợi một lúc lâu liền phát hiện không có động tĩnh, quay đầu nhìn xem thì Lâm Tự Ngôn đã ở phía bên kia rồi.
Móa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa còn phải diễn tiếp.
“Ôn Oanh.” Đột nhiên tiếng nói quen thuộc vang lên.
Tiếng nói trầm thấp ôn hòa, giống như một dòng suối rót vào lòng người, Ôn Oanh có chút thanh khống, tuy rằng biết rõ chính mình giận anh nhưng biết rõ mình là vãn bối a, đã đắc tội một Nghiêm Lạc An, trăm triệu lần không thể đắc tội người thứ hai a, cô về sau cũng sống chung một bầu trời với họ cho nên lại mở mắt nhưng là chỉ có thể liếc xéo anh, chỉ cho anh thấy tròng trắng.
Tiếng răng rắc quen thuộc.
……
Cô cảm thấy Lâm Tự Ngôn có tiềm chất đi chụp lén thiệt chứ.
#Đường Mật