Chương : 77
Hồng Đậu bị Thẩm Lạc Ngôn quát một tiếng, lập tức liền y như quả cà tím héo, nhấp miệng một câu cũng không dám nói.
Bộ dáng yên phận như thế của nàng, nhưng thật ra lại khiến tích tụ trong lòng Thẩm Lạc Ngôn giảm bớt đi không ít, tính tình Hồng Đậu thích hợp dùng cụm từ bắt nạt kẻ yếu để hình dung, lần nào cũng thế, cứ phải hắn lạnh mặt, nàng mới nguyện ý biểu hiện ngoan ngoãn được như vậy, nhưng trong lòng Thẩm Lạc Ngôn cũng biết, một khi cho nàng cơ hội mở miệng, chắc chắn sẽ tức chết người không đền mạng cho xem.
Ngoài cửa sổ, hắc ưng lại kêu một tiếng dài vang vọng, Ngôn Kỳ nhướng mày cười, dưới ánh trăng, quả nhiên là nụ cười làm say lòng người khác, phong lưu vô hạn, “Xem ra Thẩm trang chủ mượn dùng hắc ưng dẫn đường mà đến, chẳng qua, ta còn nhớ rõ, hắc ưng này là do Du giáo chủ nhiều năm trước kia đã mua từ người Quỷ thôn, hắc ưng chỉ biết phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân, hiện giờ hắc ưng thế mà lại dẫn đường cho một người không phải chủ nhân của mình……cũng thật là kỳ quái.”
Vậy chỉ có một khả năng, chủ nhân của hắc ưng muốn hắc ưng nghe lệnh Thẩm Lạc Ngôn.
“Không có gì kì quái cả, quan trọng là, âm mưu của ngươi hôm nay khó có thể thực hiện được.” So với Ngôn Kỳ luôn luôn cười nói, Thẩm Lạc Ngôn ít khi nói cười tất nhiên sẽ có vẻ nghiêm trang hơn.
Ngôn Kỳ cũng không hoảng loạn, hắn vẫn cười, “Ta có thể thực hiện được hay không, chuyện này cũng không phải do Thẩm trang chủ ngươi định đoạt.”
Nhưng vào lúc này, ánh nến trong phòng chợt tắt, ánh trăng vừa vặn trốn vào tầng mây, trong phòng lập tức tối đen đến mức duỗi tay không nhìn thấy năm ngón, dưới tình huống cái gì cũng thấy không rõ này, cũng chỉ có thể chỉ dùng cảm quan cùng tiếng gió rất nhỏ và không khí lưu động để phán đoán địch nhân ở chỗ nào.
Hồng Đậu bị điểm huyệt không thể động đậy càng khẩn trương một cách dị thường, nàng chỉ có thể nghe được trong không khí truyền đến tiếng binh khí chạm nhau, lại không cách nào phán đoán rốt cuộc là ai có thể chiếm thượng phong trong cuộc đấu, tuy rằng đối với Thẩm Lạc Ngôn, nàng cũng không có ý nghĩ dư thừa nào, nhưng mặc kệ nói sao, Ngôn Kỳ chính là một kẻ ban đầu thì muốn lấy hai mắt nàng, sau lại muốn vẽ nàng lõa thể, cho nên, nếu Thẩm Lạc Ngôn cùng Ngôn Kỳ đánh nhau mà nói, nàng tự nhiên sẽ lựa chọn đứng về phía Thẩm Lạc Ngôn.
Bỗng nhiên, thanh âm đánh nhau ngừng lại, mây đen dần dần tan đi, ánh trăng một lần nữa xuyên thấu qua cửa sổ rải vào phòng.
Cảnh tượng trước mắt cũng dần dần rõ ràng lên, trước người Hồng Đậu vẫn như cũ là Thẩm Lạc Ngôn, bóng dáng hắn trước sau như một thẳng tắp cao dài, không rõ tại sao, nàng hiếm khi lại nghĩ tới bốn chữ cảm giác an toàn.
Trong không khí an tĩnh, một giọt máu nhỏ trên sàn nhà, đánh vỡ sự tĩnh lặng.
Hồng Đậu nhìn máu tươi trên cánh tay Thẩm Lạc Ngôn, nàng không chút suy nghĩ liền hô lên, “Thẩm Lạc Ngôn! Ngươi không sao chứ!”
Thẩm Lạc Ngôn vẫn chưa quay đầu lại, cũng không lên tiếng.
“Thẩm Lạc Ngôn!” Hồng Đậu càng thêm sốt ruột, “Ngươi đừng có chết a!”
Giữa tình thế cấp bách như vậy, khí tức quay cuồng trong người nàng, cư nhiên cứ đánh bậy đánh bạ như thế mà giải được huyệt đạo, không kịp nghĩ tại sao mình đột nhiên có thể cử động được, ngay khi có thể động, Hồng Đậu đã theo bản năng đi tới bên cạnh Thẩm Lạc Ngôn, đến bên cạnh hắn, mới phát hiện trên người hắn cư nhiên không chỉ có vết máu trên tay, trước ngực áo hắn cùng những nơi khác, hoặc nhiều hoặc ít đều có vết máu.
Hồng Đậu muốn đỡ Thẩm Lạc Ngôn, rồi lại không biết nên xuống tay như thế nào, nàng gấp muốn khóc, “Thẩm Lạc Ngôn, ngươi đừng chết a……”
“Câm miệng……” Thẩm Lạc Ngôn rốt cuộc quay đầu nhìn về phía nàng, có lẽ là do tác dụng của ánh trăng, sắc mặt hắn tái nhợt khác thường, “Ngươi từ trước đến nay đều thực chán ghét ta, nếu ta mà chết, chẳng phải ngươi nên cao hứng à?”
“Ta…… Ta……” Hồng Đậu nhấp môi, bỗng nhiên liền lau đôi mắt một chút mà nói: “Ta không muốn làm quả phụ a…… Đeo cái danh quả phụ ta sẽ thực mất giá, nếu không……thừa dịp ngươi bây giờ vẫn còn một hơi, ngươi trước hết hưu ta đã……”
Bộ dáng yên phận như thế của nàng, nhưng thật ra lại khiến tích tụ trong lòng Thẩm Lạc Ngôn giảm bớt đi không ít, tính tình Hồng Đậu thích hợp dùng cụm từ bắt nạt kẻ yếu để hình dung, lần nào cũng thế, cứ phải hắn lạnh mặt, nàng mới nguyện ý biểu hiện ngoan ngoãn được như vậy, nhưng trong lòng Thẩm Lạc Ngôn cũng biết, một khi cho nàng cơ hội mở miệng, chắc chắn sẽ tức chết người không đền mạng cho xem.
Ngoài cửa sổ, hắc ưng lại kêu một tiếng dài vang vọng, Ngôn Kỳ nhướng mày cười, dưới ánh trăng, quả nhiên là nụ cười làm say lòng người khác, phong lưu vô hạn, “Xem ra Thẩm trang chủ mượn dùng hắc ưng dẫn đường mà đến, chẳng qua, ta còn nhớ rõ, hắc ưng này là do Du giáo chủ nhiều năm trước kia đã mua từ người Quỷ thôn, hắc ưng chỉ biết phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân, hiện giờ hắc ưng thế mà lại dẫn đường cho một người không phải chủ nhân của mình……cũng thật là kỳ quái.”
Vậy chỉ có một khả năng, chủ nhân của hắc ưng muốn hắc ưng nghe lệnh Thẩm Lạc Ngôn.
“Không có gì kì quái cả, quan trọng là, âm mưu của ngươi hôm nay khó có thể thực hiện được.” So với Ngôn Kỳ luôn luôn cười nói, Thẩm Lạc Ngôn ít khi nói cười tất nhiên sẽ có vẻ nghiêm trang hơn.
Ngôn Kỳ cũng không hoảng loạn, hắn vẫn cười, “Ta có thể thực hiện được hay không, chuyện này cũng không phải do Thẩm trang chủ ngươi định đoạt.”
Nhưng vào lúc này, ánh nến trong phòng chợt tắt, ánh trăng vừa vặn trốn vào tầng mây, trong phòng lập tức tối đen đến mức duỗi tay không nhìn thấy năm ngón, dưới tình huống cái gì cũng thấy không rõ này, cũng chỉ có thể chỉ dùng cảm quan cùng tiếng gió rất nhỏ và không khí lưu động để phán đoán địch nhân ở chỗ nào.
Hồng Đậu bị điểm huyệt không thể động đậy càng khẩn trương một cách dị thường, nàng chỉ có thể nghe được trong không khí truyền đến tiếng binh khí chạm nhau, lại không cách nào phán đoán rốt cuộc là ai có thể chiếm thượng phong trong cuộc đấu, tuy rằng đối với Thẩm Lạc Ngôn, nàng cũng không có ý nghĩ dư thừa nào, nhưng mặc kệ nói sao, Ngôn Kỳ chính là một kẻ ban đầu thì muốn lấy hai mắt nàng, sau lại muốn vẽ nàng lõa thể, cho nên, nếu Thẩm Lạc Ngôn cùng Ngôn Kỳ đánh nhau mà nói, nàng tự nhiên sẽ lựa chọn đứng về phía Thẩm Lạc Ngôn.
Bỗng nhiên, thanh âm đánh nhau ngừng lại, mây đen dần dần tan đi, ánh trăng một lần nữa xuyên thấu qua cửa sổ rải vào phòng.
Cảnh tượng trước mắt cũng dần dần rõ ràng lên, trước người Hồng Đậu vẫn như cũ là Thẩm Lạc Ngôn, bóng dáng hắn trước sau như một thẳng tắp cao dài, không rõ tại sao, nàng hiếm khi lại nghĩ tới bốn chữ cảm giác an toàn.
Trong không khí an tĩnh, một giọt máu nhỏ trên sàn nhà, đánh vỡ sự tĩnh lặng.
Hồng Đậu nhìn máu tươi trên cánh tay Thẩm Lạc Ngôn, nàng không chút suy nghĩ liền hô lên, “Thẩm Lạc Ngôn! Ngươi không sao chứ!”
Thẩm Lạc Ngôn vẫn chưa quay đầu lại, cũng không lên tiếng.
“Thẩm Lạc Ngôn!” Hồng Đậu càng thêm sốt ruột, “Ngươi đừng có chết a!”
Giữa tình thế cấp bách như vậy, khí tức quay cuồng trong người nàng, cư nhiên cứ đánh bậy đánh bạ như thế mà giải được huyệt đạo, không kịp nghĩ tại sao mình đột nhiên có thể cử động được, ngay khi có thể động, Hồng Đậu đã theo bản năng đi tới bên cạnh Thẩm Lạc Ngôn, đến bên cạnh hắn, mới phát hiện trên người hắn cư nhiên không chỉ có vết máu trên tay, trước ngực áo hắn cùng những nơi khác, hoặc nhiều hoặc ít đều có vết máu.
Hồng Đậu muốn đỡ Thẩm Lạc Ngôn, rồi lại không biết nên xuống tay như thế nào, nàng gấp muốn khóc, “Thẩm Lạc Ngôn, ngươi đừng chết a……”
“Câm miệng……” Thẩm Lạc Ngôn rốt cuộc quay đầu nhìn về phía nàng, có lẽ là do tác dụng của ánh trăng, sắc mặt hắn tái nhợt khác thường, “Ngươi từ trước đến nay đều thực chán ghét ta, nếu ta mà chết, chẳng phải ngươi nên cao hứng à?”
“Ta…… Ta……” Hồng Đậu nhấp môi, bỗng nhiên liền lau đôi mắt một chút mà nói: “Ta không muốn làm quả phụ a…… Đeo cái danh quả phụ ta sẽ thực mất giá, nếu không……thừa dịp ngươi bây giờ vẫn còn một hơi, ngươi trước hết hưu ta đã……”