Chương : 63
Hồng Đậu hỏi Ngôn Kỳ, “Sao ngươi còn không đi?”
“Ta vì sao phải đi?” Ngôn Kỳ nhướng mày cười hỏi: “Ta mới đến được bao lâu chứ, Đậu Xanh cô nương liền muốn vội vã đuổi ta đi sao?”
“Không phải ta muốn đuổi ngươi đi a, chỉ là ta cảm thấy ngươi không thích hợp ở chỗ này.” Hồng Đậu đem khăn vắt khô, lại đem khăn ném lên trên tay hắn.
Ngôn Kỳ cười cười, yên lặng dùng nội lực đem khăn hong khô, hắn cười nói: “Vì sao lại nói ta không thích hợp ở chỗ này?”
“Trực giác.” Hồng Đậu xoa tay ướt lên quần áo tùy ý lau khô, nàng đứng lên, lại nhìn ngôi nhà đèn đuốc sáng trưng cách đó không xa.
“Đậu Xanh cô nương.” Ngôn Kỳ cũng đứng lên, hắn cười, trong bóng đêm lại phảng phất như còn ôn nhu hơn ánh trăng mềm nhẹ, “Ta biết ngươi không muốn đi theo vị công tử họ Thẩm kia, ta giúp ngươi bỏ trốn, thế nào?”
Hồng Đậu lập tức trong lòng nhảy dựng, thầm nghĩ nếu có thể trốn được vậy thì không thể tốt hơn, chẳng qua, nàng chỉ cao hứng trong một chớp mắt, liền hoài nghi nhìn hắn, “Vì sao ngươi lại muốn giúp ta?”
“Ta đã nói rồi, đôi mắt cô nương thực đẹp, thật sự là khiến người ta không đành lòng dứt bỏ.” Ngôn Kỳ vỗ môi mà cười, thế nhưng lại khiến người ta sinh ra một ảo giác yêu dã đa tình.
Nhưng nhìn hắn một thân áo trắng, nên dùng hai chữ “thanh lãnh” mới phải, sao lại dùng hai chữ “Yêu dã” đây?
Nếu là người tầm thường tâm trí không kiên định, nhìn đến bộ dáng này của Ngôn Kỳ, chỉ sợ sớm đã bị mê đến thần hồn điên đảo, nhưng vẻ mặt Hồng Đậu vẫn trước sau như một, cũng không tỏ ra bị mê hoặc chút nào cả, điểm này làm Ngôn Kỳ cười càng thêm thú vị.
Hồng Đậu nhíu mày, nàng không thích người khác dùng loại ánh mắt như đang xem con mồi này nhìn mình, nàng lui về phía sau một bước, “Ta không cần ngươi hỗ trợ, cảm ơn.”
“Đậu Xanh cô nương lại không muốn rời đi sao?” Ngôn Kỳ dường như suy nghĩ trong chốc lát, hắn lại mỉm cười, “Hay là Đậu Xanh cô nương không yên lòng vị Du công tử kia?”
“Ha?”
Ngôn Kỳ cười càng thêm mê người, “Đậu Xanh cô nương hẳn là còn chưa biết, kỳ thật không lâu trước đây, ta đã từng gặp qua vị Du công tử kia.”
“Các ngươi từng gặp nhau?” Hồng Đậu bất ngờ nói: “Chẳng lẽ ngươi nói lúc ở trên phố, là ngươi bảo hắn đến đây tìm ta?”
“Không, trước đó, ta và hắn từng có một lần gặp mặt.”
Hồng Đậu nhấp môi, cái tin tức này làm nàng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
“Lúc ấy, Du công tử vì tìm người Thiên Kim Các hỏi vị trí của bí tịch võ công đệ nhất thiên hạ, cũng đã tới Vô Bạch thôn một chuyến, chẳng qua khi đó bên cạnh hắn còn có một vị cô nương.” Ngôn Kỳ có ý vị khác cười một chút, lại thấp giọng nói: “Ta còn nhớ rõ, vị cô nương kia cũng rất đẹp, đặc biệt là một đôi mắt kia của nàng ấy, càng có vài phần giống với Đậu Xanh cô nương, cũng là một đôi mắt mỹ lệ nha.”
Hắn lại hơi hơi thở dài một tiếng, cũng không biết là đang thở dài cái gì.
Cơ hồ ngay lập tức, Hồng Đậu liền nghĩ tới vị muội muội trên danh nghĩa của nàng, Phương Tử Mạch, tính theo tuyến thời gian, Phương Tử Mạch cũng thật sự đã quen Du Tử Tức, chuyện hai người bọn họ cùng đến Vô Bạch thôn cũng không kỳ quái.
Ngôn Kỳ tiếp tục nói: “Lúc trước thấy Du công tử cùng vị cô nương kia, thoạt nhìn chính là tình ý miên man, thật sự là khiến cho tại hạ cực kỳ hâm mộ.”
“Nga.” Hồng Đậu lạnh nhạt lên tiếng, căn bản là không có chút cảm xúc dao động nào.
Ngôn Kỳ từ điều này có thể xác định, nha đầu này căn bản là không thích bất kỳ ai trong hai người Thẩm, Du, chẳng lẽ nàng là vì Lý Tùy Phong mới không muốn đi cùng hắn?
Ngôn Kỳ căn bản không nghĩ tới, Hồng Đậu là do không tin hắn mới không muốn cùng hắn đi, rốt cuộc hắn vẫn luôn tự nhận mình là người giỏi mê hoặc nhân tâm nhất, ai có thể nghĩ đến khả năng miễn dịch của Hồng Đậu đối với hắn lại tốt như vậy đâu?
“Ta vì sao phải đi?” Ngôn Kỳ nhướng mày cười hỏi: “Ta mới đến được bao lâu chứ, Đậu Xanh cô nương liền muốn vội vã đuổi ta đi sao?”
“Không phải ta muốn đuổi ngươi đi a, chỉ là ta cảm thấy ngươi không thích hợp ở chỗ này.” Hồng Đậu đem khăn vắt khô, lại đem khăn ném lên trên tay hắn.
Ngôn Kỳ cười cười, yên lặng dùng nội lực đem khăn hong khô, hắn cười nói: “Vì sao lại nói ta không thích hợp ở chỗ này?”
“Trực giác.” Hồng Đậu xoa tay ướt lên quần áo tùy ý lau khô, nàng đứng lên, lại nhìn ngôi nhà đèn đuốc sáng trưng cách đó không xa.
“Đậu Xanh cô nương.” Ngôn Kỳ cũng đứng lên, hắn cười, trong bóng đêm lại phảng phất như còn ôn nhu hơn ánh trăng mềm nhẹ, “Ta biết ngươi không muốn đi theo vị công tử họ Thẩm kia, ta giúp ngươi bỏ trốn, thế nào?”
Hồng Đậu lập tức trong lòng nhảy dựng, thầm nghĩ nếu có thể trốn được vậy thì không thể tốt hơn, chẳng qua, nàng chỉ cao hứng trong một chớp mắt, liền hoài nghi nhìn hắn, “Vì sao ngươi lại muốn giúp ta?”
“Ta đã nói rồi, đôi mắt cô nương thực đẹp, thật sự là khiến người ta không đành lòng dứt bỏ.” Ngôn Kỳ vỗ môi mà cười, thế nhưng lại khiến người ta sinh ra một ảo giác yêu dã đa tình.
Nhưng nhìn hắn một thân áo trắng, nên dùng hai chữ “thanh lãnh” mới phải, sao lại dùng hai chữ “Yêu dã” đây?
Nếu là người tầm thường tâm trí không kiên định, nhìn đến bộ dáng này của Ngôn Kỳ, chỉ sợ sớm đã bị mê đến thần hồn điên đảo, nhưng vẻ mặt Hồng Đậu vẫn trước sau như một, cũng không tỏ ra bị mê hoặc chút nào cả, điểm này làm Ngôn Kỳ cười càng thêm thú vị.
Hồng Đậu nhíu mày, nàng không thích người khác dùng loại ánh mắt như đang xem con mồi này nhìn mình, nàng lui về phía sau một bước, “Ta không cần ngươi hỗ trợ, cảm ơn.”
“Đậu Xanh cô nương lại không muốn rời đi sao?” Ngôn Kỳ dường như suy nghĩ trong chốc lát, hắn lại mỉm cười, “Hay là Đậu Xanh cô nương không yên lòng vị Du công tử kia?”
“Ha?”
Ngôn Kỳ cười càng thêm mê người, “Đậu Xanh cô nương hẳn là còn chưa biết, kỳ thật không lâu trước đây, ta đã từng gặp qua vị Du công tử kia.”
“Các ngươi từng gặp nhau?” Hồng Đậu bất ngờ nói: “Chẳng lẽ ngươi nói lúc ở trên phố, là ngươi bảo hắn đến đây tìm ta?”
“Không, trước đó, ta và hắn từng có một lần gặp mặt.”
Hồng Đậu nhấp môi, cái tin tức này làm nàng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
“Lúc ấy, Du công tử vì tìm người Thiên Kim Các hỏi vị trí của bí tịch võ công đệ nhất thiên hạ, cũng đã tới Vô Bạch thôn một chuyến, chẳng qua khi đó bên cạnh hắn còn có một vị cô nương.” Ngôn Kỳ có ý vị khác cười một chút, lại thấp giọng nói: “Ta còn nhớ rõ, vị cô nương kia cũng rất đẹp, đặc biệt là một đôi mắt kia của nàng ấy, càng có vài phần giống với Đậu Xanh cô nương, cũng là một đôi mắt mỹ lệ nha.”
Hắn lại hơi hơi thở dài một tiếng, cũng không biết là đang thở dài cái gì.
Cơ hồ ngay lập tức, Hồng Đậu liền nghĩ tới vị muội muội trên danh nghĩa của nàng, Phương Tử Mạch, tính theo tuyến thời gian, Phương Tử Mạch cũng thật sự đã quen Du Tử Tức, chuyện hai người bọn họ cùng đến Vô Bạch thôn cũng không kỳ quái.
Ngôn Kỳ tiếp tục nói: “Lúc trước thấy Du công tử cùng vị cô nương kia, thoạt nhìn chính là tình ý miên man, thật sự là khiến cho tại hạ cực kỳ hâm mộ.”
“Nga.” Hồng Đậu lạnh nhạt lên tiếng, căn bản là không có chút cảm xúc dao động nào.
Ngôn Kỳ từ điều này có thể xác định, nha đầu này căn bản là không thích bất kỳ ai trong hai người Thẩm, Du, chẳng lẽ nàng là vì Lý Tùy Phong mới không muốn đi cùng hắn?
Ngôn Kỳ căn bản không nghĩ tới, Hồng Đậu là do không tin hắn mới không muốn cùng hắn đi, rốt cuộc hắn vẫn luôn tự nhận mình là người giỏi mê hoặc nhân tâm nhất, ai có thể nghĩ đến khả năng miễn dịch của Hồng Đậu đối với hắn lại tốt như vậy đâu?