Chương : 6
Vào lúc chạng vạng, Lục Y đã trở lại, nàng còn hưng phấn mang về một tin tức, “Phu nhân! Nô tỳ nghe nói trang chủ ngày mai sẽ trở về đó!”
Hồng Đậu bị một ngụm canh chưa kịp nuốt làm sặc, một hồi lâu sau, nàng mới ngừng được lại, hoa dung thất sắc hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
“Nô tỳ nói ngày mai trang chủ sẽ trở lại a.” Lục Y khó hiểu hỏi: “Phu nhân, người không vui sao?”
“Ta đương nhiên……” Nàng nói ngược lại lòng mình, “Vui vẻ.”
“Vậy thật đúng là tốt quá đi, phu nhân, hay là hiện tại suy nghĩ một chút ngày mai mặc cái gì đi?”
Hồng Đậu chỉ cảm thấy vẻ mặt cao hứng của Lục Y khiến nàng cực kỳ buồn bực, nàng bĩu môi, thầm nghĩ Thẩm Lạc Ngôn tên gia hỏa này sao lại trở về nhanh như vậy.
Không đúng, nàng rất nhanh nghĩ tới một vấn đề, “Ngươi nghe nói Thẩm Lạc Ngôn sắp về à, ngươi nghe ai nói?”
“Nha hoàn trong viện Phượng di nương đó ạ, nói là Phượng di nương nhận được ……..thư…….trang chủ…….gửi về nhà……” Lục Y nói chuyện thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng nàng vội vàng cẩn thận khuyên giải an ủi nói: “Phu nhân, trang chủ không gửi thư cho người cũng không phải do có ý gì đâu, có lẽ…… Có lẽ là bởi vì trang chủ quan tâm đến Thức Bạch thiếu gia, cho nên mới viết thư cho Phượng di nương!”
Hồng Đậu không biểu cảm nhìn tiểu nha đầu đang khẩn trương, tiếp tục uống canh vào miệng, có đồ ăn ngon để ăn, tâm tình nàng cũng tốt lên không ít, hứ, Thẩm Lạc Ngôn gia hỏa này đã sắp trở lại rồi, nàng phải nghĩ biện pháp chuồn nhanh đi mới được.
Hồng Đậu lúc trước định để Lục Y đi tìm hiểu xem Phượng di nương có ra cửa hay không, bây giờ cũng không rảnh bận tâm đến nữa, ngày hôm sau nàng liền ra cửa phòng, lại bắt đầu quanh quẩn khắp nơi, kỳ thật là đang nỗ lực tìm phương pháp có thể chạy trốn, trong lúc đi quanh quẩn đến quen thuộc cả hoa viên, nàng để ý thấy một con màu đen, chỉ thấy mèo đen đi đến góc tường vây, lại một lát sau, nó liền xuất hiện trên cây phía bên ngoài tường.
Mắt Hồng Đậu sáng ngời, ho khan một tiếng nói với Lục Y đang đứng phía sau: “Tiểu Lục Y nha, ta muốn uống nước, ngươi đi tới sân nhà ai gần đây pha cho ta ấm trà đến đây đi.”
Lục Y kinh ngạc mở to hai mắt.
Hồng Đậu khó hiểu, “Làm sao vậy?”
“Không, không có gì!” Lục Y xoay người chạy về phía sau, “Phu nhân, nô tỳ sẽ nhanh chóng trở về!”
Nhìn thấy Lục Y đi xa, Hồng Đậu lập tức đi đến cái góc kia, gạt đi đám cỏ dại, quả nhiên, nơi này có một cái……lỗ chó, đủ để một người nhỏ gầy chui lọt qua.
Hồng Đậu cắn móng tay cái, hắc hắc cười không ngừng, có điểm gian trá, còn có điểm đáng khinh, dù sao cũng không phải cái tiếng cười tốt lành gì.
Tận đến lúc cười xong, lúc này nàng mới phát hiện phía trước chân mình có một bóng đen, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy bé trai áo trắng đang đứng đó, nàng lắp bắp nói: “Thức, Thức Bạch…… Ngươi đứng chỗ này bao lâu rồi?”
“Trong lúc phu nhân còn đang tự đắm chìm.”
Vậy thì tính là cái kiểu trả lời gì?
Hồng Đậu nhìn bộ dáng nghiêm túc của thắng nhóc này cũng không có vẻ là sẽ nói giỡn, nàng không được tự nhiên hắng hắng giọng nói, “Ta đây là…… Ta đây là đang tìm đồ vật.”
“Phu nhân đang tìm cái gì?”
“Cái kia…… Chính là một cây trâm bạch ngọc của ta, nó bị rơi mất trên đường, rất đáng giá.”
“Trâm bạch ngọc ……” Ánh mắt Thức Bạch dừng trên đỉnh đầu nàng, thân mình hắn hơi hơi nghiêng về phía trước, duỗi tay chạm lên giữa búi tóc nàng, môi khẽ nhếch, nở một nụ cười khẽ, giống như xuân về hoa nở, “Cây trâm không phải ở trên đầu phu nhân sao?”
Hồng Đậu: “……”
Hắn nhìn thần sắc ngơ ngẩn của Hồng Đậu, nhẹ giọng hỏi: “Phu nhân, ngươi làm sao vậy?”
“Không……” Hồng Đậu vừa phục hồi tinh thần lại lập tức quay đầu đi cắn khăn tay, hu hu hu, nàng có tội, nàng là bà dì quái dị mà, cứ thế mà trong nháy mắt lại cảm thấy thằng nhóc này còn rất khiến cho người ta rung động nữa!
Đều tại Lục Y, đã nói hôm nay không cần trâm bạch ngọc, dùng trâm hoa đào, ai biết nha đầu này cảm thấy đẹp thừa lúc nàng ngủ gà ngủ gật lại thay cho nàng!
Hồng Đậu bị một ngụm canh chưa kịp nuốt làm sặc, một hồi lâu sau, nàng mới ngừng được lại, hoa dung thất sắc hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
“Nô tỳ nói ngày mai trang chủ sẽ trở lại a.” Lục Y khó hiểu hỏi: “Phu nhân, người không vui sao?”
“Ta đương nhiên……” Nàng nói ngược lại lòng mình, “Vui vẻ.”
“Vậy thật đúng là tốt quá đi, phu nhân, hay là hiện tại suy nghĩ một chút ngày mai mặc cái gì đi?”
Hồng Đậu chỉ cảm thấy vẻ mặt cao hứng của Lục Y khiến nàng cực kỳ buồn bực, nàng bĩu môi, thầm nghĩ Thẩm Lạc Ngôn tên gia hỏa này sao lại trở về nhanh như vậy.
Không đúng, nàng rất nhanh nghĩ tới một vấn đề, “Ngươi nghe nói Thẩm Lạc Ngôn sắp về à, ngươi nghe ai nói?”
“Nha hoàn trong viện Phượng di nương đó ạ, nói là Phượng di nương nhận được ……..thư…….trang chủ…….gửi về nhà……” Lục Y nói chuyện thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng nàng vội vàng cẩn thận khuyên giải an ủi nói: “Phu nhân, trang chủ không gửi thư cho người cũng không phải do có ý gì đâu, có lẽ…… Có lẽ là bởi vì trang chủ quan tâm đến Thức Bạch thiếu gia, cho nên mới viết thư cho Phượng di nương!”
Hồng Đậu không biểu cảm nhìn tiểu nha đầu đang khẩn trương, tiếp tục uống canh vào miệng, có đồ ăn ngon để ăn, tâm tình nàng cũng tốt lên không ít, hứ, Thẩm Lạc Ngôn gia hỏa này đã sắp trở lại rồi, nàng phải nghĩ biện pháp chuồn nhanh đi mới được.
Hồng Đậu lúc trước định để Lục Y đi tìm hiểu xem Phượng di nương có ra cửa hay không, bây giờ cũng không rảnh bận tâm đến nữa, ngày hôm sau nàng liền ra cửa phòng, lại bắt đầu quanh quẩn khắp nơi, kỳ thật là đang nỗ lực tìm phương pháp có thể chạy trốn, trong lúc đi quanh quẩn đến quen thuộc cả hoa viên, nàng để ý thấy một con màu đen, chỉ thấy mèo đen đi đến góc tường vây, lại một lát sau, nó liền xuất hiện trên cây phía bên ngoài tường.
Mắt Hồng Đậu sáng ngời, ho khan một tiếng nói với Lục Y đang đứng phía sau: “Tiểu Lục Y nha, ta muốn uống nước, ngươi đi tới sân nhà ai gần đây pha cho ta ấm trà đến đây đi.”
Lục Y kinh ngạc mở to hai mắt.
Hồng Đậu khó hiểu, “Làm sao vậy?”
“Không, không có gì!” Lục Y xoay người chạy về phía sau, “Phu nhân, nô tỳ sẽ nhanh chóng trở về!”
Nhìn thấy Lục Y đi xa, Hồng Đậu lập tức đi đến cái góc kia, gạt đi đám cỏ dại, quả nhiên, nơi này có một cái……lỗ chó, đủ để một người nhỏ gầy chui lọt qua.
Hồng Đậu cắn móng tay cái, hắc hắc cười không ngừng, có điểm gian trá, còn có điểm đáng khinh, dù sao cũng không phải cái tiếng cười tốt lành gì.
Tận đến lúc cười xong, lúc này nàng mới phát hiện phía trước chân mình có một bóng đen, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy bé trai áo trắng đang đứng đó, nàng lắp bắp nói: “Thức, Thức Bạch…… Ngươi đứng chỗ này bao lâu rồi?”
“Trong lúc phu nhân còn đang tự đắm chìm.”
Vậy thì tính là cái kiểu trả lời gì?
Hồng Đậu nhìn bộ dáng nghiêm túc của thắng nhóc này cũng không có vẻ là sẽ nói giỡn, nàng không được tự nhiên hắng hắng giọng nói, “Ta đây là…… Ta đây là đang tìm đồ vật.”
“Phu nhân đang tìm cái gì?”
“Cái kia…… Chính là một cây trâm bạch ngọc của ta, nó bị rơi mất trên đường, rất đáng giá.”
“Trâm bạch ngọc ……” Ánh mắt Thức Bạch dừng trên đỉnh đầu nàng, thân mình hắn hơi hơi nghiêng về phía trước, duỗi tay chạm lên giữa búi tóc nàng, môi khẽ nhếch, nở một nụ cười khẽ, giống như xuân về hoa nở, “Cây trâm không phải ở trên đầu phu nhân sao?”
Hồng Đậu: “……”
Hắn nhìn thần sắc ngơ ngẩn của Hồng Đậu, nhẹ giọng hỏi: “Phu nhân, ngươi làm sao vậy?”
“Không……” Hồng Đậu vừa phục hồi tinh thần lại lập tức quay đầu đi cắn khăn tay, hu hu hu, nàng có tội, nàng là bà dì quái dị mà, cứ thế mà trong nháy mắt lại cảm thấy thằng nhóc này còn rất khiến cho người ta rung động nữa!
Đều tại Lục Y, đã nói hôm nay không cần trâm bạch ngọc, dùng trâm hoa đào, ai biết nha đầu này cảm thấy đẹp thừa lúc nàng ngủ gà ngủ gật lại thay cho nàng!