Chương : 47
“Nương! Con đã trở về!” Du Tử Tức mặt xám mày tro từ bên ngoài chạy về, “Con còn mang theo lễ vật!”
Hồng Đậu vừa thấy trên tay hắn cầm một con chuột, còn là một con chuột lớn nhảy nhót tung tăng, nàng liền lập tức cầm một cái gáo ném qua, “Ngươi cút ngay cho ta!”
Cái gáo kia đập trúng vào ót Du Tử Tức, hắn choáng váng lảo đảo, chẳng qua vẫn còn chưa ngã xuống.
Hồng Đậu trực tiếp vòng qua hắn chạy ra khỏi bếp.
Tối nay giờ Tý, Hồng Đậu đương nhiên cũng không hề đến rừng cây nhỏ, liền ngay trong đêm hôm đó, nàng lại thu được vài mũi tên, chẳng qua lần này tờ giấy trên mũi tên chỉ viết một câu: Tiểu cô nương, làm người không thể dễ quên a.
Trên tờ giấy này dường như âm thầm lộ ra oán khí dày đặc.
…… Cái quỷ gì?
Hồng Đậu lại ném cả tờ giấy đó và mũi tên vào bếp lửa, chẳng qua khi Phúc thẩm cổ động, nàng vẫn quyết định cầm hoa lan mà Phúc thẩm không biết tìm ở đâu tới cho nàng, đi tham dự lễ hoa lan.
Cho dù không phải đi tìm hôn phu, đến đó chơi chơi trải nghiệm phong thổ cổ đại cũng tốt mà, tiền đề là nàng có thể bỏ rơi Du Tử Tức……
“Nương, những bông hoa đó đều thật xinh đẹp a!” Du Tử Tức đi trên đường phố nhòm tới ngó lui, cuối cùng hắn dừng lại trước một quán bán hoa lan, hưng phấn cầm lấy một chậu hoa lan màu trắng rồi lập tức bước đi.
“Ê ê ê, ngươi làm gì đó!” Người bán hàng rong vội đi qua ngăn cản Du Tử Tức, không cho hắn rời đi.
Du Tử Tức chớp chớp mắt, “Ta muốn đưa hoa cho nương ta nha.”
“Nương ngươi? Nương ngươi ở chỗ nào?”
“Đó chính là nương ta a.” Du Tử Tức duỗi tay chỉ vào Hồng Đậu cách đó không xa đang muốn làm bộ xem cây quạt, tỏ vẻ chính mình không quen biết hắn.
Hồng Đậu nghe được thanh âm của Du Tử Tức, âm thầm cắn răng, lại yên lặng di chuyển thân mình, nàng không muốn có liên quan tới hắn trước mặt nhiều người như vậy.
Người bán hàng rong vừa nghe Du Tử Tức nói liền cười, “Ngươi chẳng lẽ là kẻ ngốc sao? Vị cô nương kia trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể là nương ngươi chứ?”
“Đúng mà…… Đó chính là nương ta a.” Du Tử Tức dùng ánh mắt ngây thơ nhìn Hồng Đậu, đại khái là không rõ vì cái gì nàng lại không muốn đi chung với mình.
Người bán hàng rong có thể xác định hắn là ngốc tử, hắn muốn cướp lại đồ trong tay Du Tử Tức, nhưng Du Tử Tức ôm chặt chậu hoa không bỏ, “Ngươi cái đồ ngốc tử buông tay cho ta!”
“Không được…… Hoa này ta muốn tặng cho nương ta, nương ta thích hoa lan nhất……” Du Tử Tức đã không còn biết cách vận dụng võ công của chính mình, chỉ có thể dùng sức ôm chặt chậu hoa mà thôi.
Người bán hàng rong vừa nghe liền tức giận, “Ngươi cái đồ ngốc tử còn muốn cướp hoa của ta sao?”
Hắn cầm lấy một cây gậy bên cạnh, đột nhiên đánh lên lưng Du Tử Tức, Du Tử Tức kêu đau thành tiếng, mà vẫn không buông tay, người chung quanh tụ tập lại đây càng ngày càng nhiều, chẳng qua cũng đều là xem náo nhiệt.
“Ngươi rốt cuộc có buông tay hay không!”
“Không buông!”
“Được…… Đồ ngốc tử nhà ngươi có cốt khí, xem ta có đánh chết ngươi không!” Gậy trong tay người bán hàng rong vung lên, lần này muốn đập vào đỉnh đầu Du Tử Tức.
Một bàn tay kéo Du Tử Tức ra, cây gậy kia liền đánh trượt.
Bộ dáng Du Tử Tức chật vật không ít, hắn không rảnh lo đau đớn, vui vẻ nhìn Hồng Đậu, “Nương, người đã để ý đến con rồi!”
“Ngốc tử câm miệng.” Hồng Đậu liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy trên cánh tay hắn có vết xanh tím do bị gậy đập vào, lại hơi trầm mặc trong chốc lát, lúc này mới nói với ông chủ kia: “Bồn này bao nhiêu tiền? Ta mua.”
“Hóa ra vị cô nương này đúng là có quen tên ngốc tử kia a.” Người bán hàng rong buông gậy xuống, có ý vị khác cười cười, “Ta thấy tuổi tác của mẫu tử các ngươi thật không đúng, chẳng lẽ là nam nữ bỏ trốn cùng nhau đến Vô Bạch thôn chúng ta lánh nạn?”
Hồng Đậu nhíu mày, không ưa vẻ dâm tà trong ánh mắt người bán hàng rong, nàng lạnh nhạt nói: “Việc này không liên quan tới ngươi.”
“Ta xem tên ngốc tử này đúng thật là một kẻ ngốc, cô nương hoa dung nguyệt mạo, sao không tìm rể hiền khác đây?”
Nàng trong lòng không kiên nhẫn, “Việc này không liên quan đến ngươi, ngươi cứ nói thẳng bồn này bao nhiêu tiền là được.”
“Cô nương là người bên ngoài, hẳn là không biết quy củ, hoa lan của chúng ta đều không phải dùng tiền bạc để mua, nếu ngươi muốn, vậy phải dùng phương thức khác.”
Hồng Đậu trực tiếp cầm chậu hoa trong tay Du Tử Tức đặt lên sạp của người bán, “Chúng ta từ bỏ.”
“Ai, hoa của ta cũng đều bị ngốc tử này làm bẩn, sao ngươi có thể nói không cần liền từ bỏ? Hoa này không ai mua, chẳng phải ta sẽ bị thiệt sao?”
Hồng Đậu hít sâu một hơi, nói cho chính mình phải bình tĩnh, “Vậy ngươi rốt cuộc muốn làm sao bây giờ?”
“Nói thật cho cô nương vậy, muốn đổi lấy hoa lan, vậy phải dùng thơ.” Người bán hàng rong nói rộng lượng, “Chỉ cần cô nương có thể đối ba câu thơ của ta, vậy hoa này chính là của ngươi.”
Thực rõ ràng, hắn không tin một nữ tử có thể có trình độ văn hóa.
Hồng Đậu cũng híp mắt cười, “Được a, ngươi muốn đối thơ gì với ta?”
Thân là một sinh viên đại học năm tư chuyên ngành văn học Hán ngữ …… Trình độ văn học cơ bản nàng vẫn phải có nha.
“Như vậy, ta nói câu trước, ngươi đối câu sau.” Người bán hàng rong đắc ý cười, “Trước hết ta nói một câu đơn giản nhất vậy, sàng tiền minh nguyệt quang.” (đầu giường ánh trăng rọi)
“Nhĩ đa thụy đắc hương.”
(Cha ngươi ngủ ngon giấc)
Người bán hàng rong sửng sốt, lại nói: “Cử đầu vọng minh nguyệt.” (Ngẩng đầu nhìn trăng sáng)
“Đê đầu hỉ đương đa.”
(Cúi đầu muốn làm cha)
Quần chúng vây xem xung quanh cười trộm, sắc mặt người bán hàng rong lúc đỏ lúc trắng, phỏng chừng muốn chửi ầm lên mà phải vội vàng nhịn xuống.
Hắn lại nói: “Lưỡng chỉ hoàng li minh thúy liễu.” (Đôi hoàng anh hót trong hàng liễu)
“Nhất hành bạch lộ hỉ đương đa.”
(Một đàn cò trắng muốn làm cha)
“Đào hoa đàm thủy thâm thiên xích.”
(Nước đầm Đào Hoa sâu ngàn thước)
“Bất cập Uông Luân hỉ đương đa.”
(Không bằng Uông Luân muốn làm cha)
“Trầm chu trắc bạn thiên phàm quá.”
(Bên cạnh thuyền chìm nghìn buồm lướt)
“Bệnh thụ tiền đầu hỉ đương đa.”
(Phía trước cây bệnh muốn làm cha)
(*Editor lý giải: Đây là các câu thơ trong các bài thơ nổi tiếng, ý ông bán hàng nghĩ nữ 9 dốt nên đố kiểu ổng đọc câu trước, nữ 9 phải đọc câu sau trong bài thơ, nữ 9 biết hết nhưng chỉ đọc nửa đầu câu sau đó và chế thêm 3 chữ “hỉ đương đa” (muốn làm cha) vào nửa sau để trêu chọc ông bán hàng, vẫn cho người ta thấy là mình biết nhưng phải chọc tức người ta cơ:))))))
Người bán hàng rong rốt cuộc xanh mặt, bởi vì hắn đã bị ba chữ “muốn làm cha” này tẩy não.
Hồng Đậu cầm lấy một chiếc quạt xếp ở sạp hàng bên cạnh tiêu sái mở ra, nàng dương môi, phong lưu cười, “Thế nào, ông còn muốn đấu nữa không?”
Hồng Đậu vừa thấy trên tay hắn cầm một con chuột, còn là một con chuột lớn nhảy nhót tung tăng, nàng liền lập tức cầm một cái gáo ném qua, “Ngươi cút ngay cho ta!”
Cái gáo kia đập trúng vào ót Du Tử Tức, hắn choáng váng lảo đảo, chẳng qua vẫn còn chưa ngã xuống.
Hồng Đậu trực tiếp vòng qua hắn chạy ra khỏi bếp.
Tối nay giờ Tý, Hồng Đậu đương nhiên cũng không hề đến rừng cây nhỏ, liền ngay trong đêm hôm đó, nàng lại thu được vài mũi tên, chẳng qua lần này tờ giấy trên mũi tên chỉ viết một câu: Tiểu cô nương, làm người không thể dễ quên a.
Trên tờ giấy này dường như âm thầm lộ ra oán khí dày đặc.
…… Cái quỷ gì?
Hồng Đậu lại ném cả tờ giấy đó và mũi tên vào bếp lửa, chẳng qua khi Phúc thẩm cổ động, nàng vẫn quyết định cầm hoa lan mà Phúc thẩm không biết tìm ở đâu tới cho nàng, đi tham dự lễ hoa lan.
Cho dù không phải đi tìm hôn phu, đến đó chơi chơi trải nghiệm phong thổ cổ đại cũng tốt mà, tiền đề là nàng có thể bỏ rơi Du Tử Tức……
“Nương, những bông hoa đó đều thật xinh đẹp a!” Du Tử Tức đi trên đường phố nhòm tới ngó lui, cuối cùng hắn dừng lại trước một quán bán hoa lan, hưng phấn cầm lấy một chậu hoa lan màu trắng rồi lập tức bước đi.
“Ê ê ê, ngươi làm gì đó!” Người bán hàng rong vội đi qua ngăn cản Du Tử Tức, không cho hắn rời đi.
Du Tử Tức chớp chớp mắt, “Ta muốn đưa hoa cho nương ta nha.”
“Nương ngươi? Nương ngươi ở chỗ nào?”
“Đó chính là nương ta a.” Du Tử Tức duỗi tay chỉ vào Hồng Đậu cách đó không xa đang muốn làm bộ xem cây quạt, tỏ vẻ chính mình không quen biết hắn.
Hồng Đậu nghe được thanh âm của Du Tử Tức, âm thầm cắn răng, lại yên lặng di chuyển thân mình, nàng không muốn có liên quan tới hắn trước mặt nhiều người như vậy.
Người bán hàng rong vừa nghe Du Tử Tức nói liền cười, “Ngươi chẳng lẽ là kẻ ngốc sao? Vị cô nương kia trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể là nương ngươi chứ?”
“Đúng mà…… Đó chính là nương ta a.” Du Tử Tức dùng ánh mắt ngây thơ nhìn Hồng Đậu, đại khái là không rõ vì cái gì nàng lại không muốn đi chung với mình.
Người bán hàng rong có thể xác định hắn là ngốc tử, hắn muốn cướp lại đồ trong tay Du Tử Tức, nhưng Du Tử Tức ôm chặt chậu hoa không bỏ, “Ngươi cái đồ ngốc tử buông tay cho ta!”
“Không được…… Hoa này ta muốn tặng cho nương ta, nương ta thích hoa lan nhất……” Du Tử Tức đã không còn biết cách vận dụng võ công của chính mình, chỉ có thể dùng sức ôm chặt chậu hoa mà thôi.
Người bán hàng rong vừa nghe liền tức giận, “Ngươi cái đồ ngốc tử còn muốn cướp hoa của ta sao?”
Hắn cầm lấy một cây gậy bên cạnh, đột nhiên đánh lên lưng Du Tử Tức, Du Tử Tức kêu đau thành tiếng, mà vẫn không buông tay, người chung quanh tụ tập lại đây càng ngày càng nhiều, chẳng qua cũng đều là xem náo nhiệt.
“Ngươi rốt cuộc có buông tay hay không!”
“Không buông!”
“Được…… Đồ ngốc tử nhà ngươi có cốt khí, xem ta có đánh chết ngươi không!” Gậy trong tay người bán hàng rong vung lên, lần này muốn đập vào đỉnh đầu Du Tử Tức.
Một bàn tay kéo Du Tử Tức ra, cây gậy kia liền đánh trượt.
Bộ dáng Du Tử Tức chật vật không ít, hắn không rảnh lo đau đớn, vui vẻ nhìn Hồng Đậu, “Nương, người đã để ý đến con rồi!”
“Ngốc tử câm miệng.” Hồng Đậu liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy trên cánh tay hắn có vết xanh tím do bị gậy đập vào, lại hơi trầm mặc trong chốc lát, lúc này mới nói với ông chủ kia: “Bồn này bao nhiêu tiền? Ta mua.”
“Hóa ra vị cô nương này đúng là có quen tên ngốc tử kia a.” Người bán hàng rong buông gậy xuống, có ý vị khác cười cười, “Ta thấy tuổi tác của mẫu tử các ngươi thật không đúng, chẳng lẽ là nam nữ bỏ trốn cùng nhau đến Vô Bạch thôn chúng ta lánh nạn?”
Hồng Đậu nhíu mày, không ưa vẻ dâm tà trong ánh mắt người bán hàng rong, nàng lạnh nhạt nói: “Việc này không liên quan tới ngươi.”
“Ta xem tên ngốc tử này đúng thật là một kẻ ngốc, cô nương hoa dung nguyệt mạo, sao không tìm rể hiền khác đây?”
Nàng trong lòng không kiên nhẫn, “Việc này không liên quan đến ngươi, ngươi cứ nói thẳng bồn này bao nhiêu tiền là được.”
“Cô nương là người bên ngoài, hẳn là không biết quy củ, hoa lan của chúng ta đều không phải dùng tiền bạc để mua, nếu ngươi muốn, vậy phải dùng phương thức khác.”
Hồng Đậu trực tiếp cầm chậu hoa trong tay Du Tử Tức đặt lên sạp của người bán, “Chúng ta từ bỏ.”
“Ai, hoa của ta cũng đều bị ngốc tử này làm bẩn, sao ngươi có thể nói không cần liền từ bỏ? Hoa này không ai mua, chẳng phải ta sẽ bị thiệt sao?”
Hồng Đậu hít sâu một hơi, nói cho chính mình phải bình tĩnh, “Vậy ngươi rốt cuộc muốn làm sao bây giờ?”
“Nói thật cho cô nương vậy, muốn đổi lấy hoa lan, vậy phải dùng thơ.” Người bán hàng rong nói rộng lượng, “Chỉ cần cô nương có thể đối ba câu thơ của ta, vậy hoa này chính là của ngươi.”
Thực rõ ràng, hắn không tin một nữ tử có thể có trình độ văn hóa.
Hồng Đậu cũng híp mắt cười, “Được a, ngươi muốn đối thơ gì với ta?”
Thân là một sinh viên đại học năm tư chuyên ngành văn học Hán ngữ …… Trình độ văn học cơ bản nàng vẫn phải có nha.
“Như vậy, ta nói câu trước, ngươi đối câu sau.” Người bán hàng rong đắc ý cười, “Trước hết ta nói một câu đơn giản nhất vậy, sàng tiền minh nguyệt quang.” (đầu giường ánh trăng rọi)
“Nhĩ đa thụy đắc hương.”
(Cha ngươi ngủ ngon giấc)
Người bán hàng rong sửng sốt, lại nói: “Cử đầu vọng minh nguyệt.” (Ngẩng đầu nhìn trăng sáng)
“Đê đầu hỉ đương đa.”
(Cúi đầu muốn làm cha)
Quần chúng vây xem xung quanh cười trộm, sắc mặt người bán hàng rong lúc đỏ lúc trắng, phỏng chừng muốn chửi ầm lên mà phải vội vàng nhịn xuống.
Hắn lại nói: “Lưỡng chỉ hoàng li minh thúy liễu.” (Đôi hoàng anh hót trong hàng liễu)
“Nhất hành bạch lộ hỉ đương đa.”
(Một đàn cò trắng muốn làm cha)
“Đào hoa đàm thủy thâm thiên xích.”
(Nước đầm Đào Hoa sâu ngàn thước)
“Bất cập Uông Luân hỉ đương đa.”
(Không bằng Uông Luân muốn làm cha)
“Trầm chu trắc bạn thiên phàm quá.”
(Bên cạnh thuyền chìm nghìn buồm lướt)
“Bệnh thụ tiền đầu hỉ đương đa.”
(Phía trước cây bệnh muốn làm cha)
(*Editor lý giải: Đây là các câu thơ trong các bài thơ nổi tiếng, ý ông bán hàng nghĩ nữ 9 dốt nên đố kiểu ổng đọc câu trước, nữ 9 phải đọc câu sau trong bài thơ, nữ 9 biết hết nhưng chỉ đọc nửa đầu câu sau đó và chế thêm 3 chữ “hỉ đương đa” (muốn làm cha) vào nửa sau để trêu chọc ông bán hàng, vẫn cho người ta thấy là mình biết nhưng phải chọc tức người ta cơ:))))))
Người bán hàng rong rốt cuộc xanh mặt, bởi vì hắn đã bị ba chữ “muốn làm cha” này tẩy não.
Hồng Đậu cầm lấy một chiếc quạt xếp ở sạp hàng bên cạnh tiêu sái mở ra, nàng dương môi, phong lưu cười, “Thế nào, ông còn muốn đấu nữa không?”