Chương : 454
Editor: Xanh Lá
Mắt Ôn Diễn tối sầm lại, rồi lại nghe nàng nói: “Là ‘thích’ của đồ đệ đối với sư phụ.”
Ý cười hơi lạnh của hắn lúc này mới khôi phục vẻ ấm áp như ngày xuân.
Ôn Diễn vui sướng phi thường nói: “Ngươi thích là tốt rồi.”
Đương nhiên, “thích” mà hắn nói cũng không phải là “thích” kia.
“Tốt cái gì?” Hồng Đậu nhàn nhạt hỏi một câu.
Ôn Diễn cười nói: “Đương nhiên là có lợi đối với giao dịch của chúng ta.”
“Lời này của sư thúc là có ý gì?”
“Đậu Nhi ngoan, ngươi rất thông minh, đương nhiên ngươi có thể nghĩ ra được lời ta nói có ý gì.” Ôn Diễn một tay chống cằm, chỉ ôn nhu nhìn nàng, nhưng ánh mắt ôn nhu này lại nhất thời khiến người ta khó phân thật giả.
Trong ấn tượng của Hồng Đậu, nàng và vị sư thúc này gặp mặt cũng không nhiều lắm, mà mỗi một lần nhìn thấy vị sư thúc này, trong lòng nàng đều chỉ có một đánh giá, đó chính là một con hổ mỉm cười.
Sư phụ nàng cũng từng nói, Ôn Diễn là con thân sinh của sư phụ và sư nương người, nhưng tính tình Ôn Diễn lại không giống cha hắn, cũng không giống mẹ hắn, vì để phòng ngừa tương lai Ôn Diễn sẽ gây ra chuyện gì không tốt trong chốn võ lâm, lúc này họ mới nhận nuôi thêm Ôn Quyết.
Nhưng bất luận là ai, khi gặp Ôn Diễn cũng đều chỉ nói một câu khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc, ai cũng không liên tưởng được hắn sẽ là tai họa gì cho võ lâm.
Nhưng Hồng Đậu lại cảm thấy, Ôn Diễn càng tỏ ra không tranh với đời, chỉ càng cho thấy người nam nhân này không thích hợp. Nàng không biết cảm giác này là bởi những lời sư phụ nàng từng nhắc qua kia, hay là vì trực giác không có lý do kia của nàng. Tóm lại, sự thật chứng minh, cảm giác của nàng không hề sai.
Ôn Diễn vốn không đơn giản như biểu hiện bề ngoài của hắn.
Nàng thầm nghĩ, đừng tưởng hắn dùng ánh mắt ôn nhu như vậy nhìn nàng, nàng sẽ liền thả lỏng cảnh giác với hắn. Nàng cũng không phải người dễ mắc mưu như vậy.
Đôi mắt mang theo ý cười của Ôn Diễn nhìn chằm chằm nàng, một lát sau, hắn lại cười, “Cho dù là dáng vẻ đề phòng… cũng đáng yêu như vậy.”
Thái dương Hồng Đậu giật giật.
Ôn Diễn lại đổi sang tay khác chống cằm, hai mắt hắn híp lại, khóe mắt nhướn lên, tựa như chỉ cần nhìn nàng đã là một chuyện khiến người ta cực kỳ hạnh phúc.
Hồng Đậu lại bị làm cho nổi da gà, nàng không hiểu ý định của Ôn Diễn là gì, có phải đang nghĩ mấy ý đồ xấu tới bẫy nàng hay không. Rốt cuộc bị hắn dùng ánh mắt có thể nói là “si mê” nhìn chằm chằm, nàng cũng sẽ cảm thấy cả người mất tự nhiên.
Nàng đợi hơn nửa ngày, cũng không chờ được hắn lần thứ hai mở miệng, không khỏi lại chửi thầm, gia hỏa này hôm nay tới đây, không phải chỉ để nhìn chằm chằm nàng đấy chứ?
Theo thời gian trôi đi, Hồng Đậu đã từ cả người mất tự nhiên biến thành cả người khó chịu, nàng nhẹ nhàng khụ một tiếng, ý đồ nhắc nhở hắn, đừng có tiếp tục chỉ nhìn chằm chằm nàng.
Nhưng cũng không biết hắn cố ý hay vô tình không hiểu, vẫn như cũ chỉ cười tủm tỉm nhìn nàng.
Hồng Đậu không nhịn được, nàng kêu lên: “Sư thúc.”
“Ừm?” Hắn lười biếng đáp lại, thần thái rất lười biếng.
Mặt Hồng Đậu không biểu cảm, “Hôm nay rốt cuộc người muốn nói gì với ta?”
“Ta chỉ muốn làm giao dịch với Đậu Nhi ngoan mà thôi.” Ôn Diễn cười khẽ, “Chỉ cần Hồng Đậu giao bản đồ Tuyết sơn ra đây, ta liền cho ngươi biết sư huynh ở chỗ nào.”
“Bản đồ Tuyết sơn…” Hồng Đậu móc ra một tờ Mao gia gia màu đỏ, “Ý người nói chính là thứ này?”
“Đây chẳng qua là một tờ giấy bỏ đi thôi, ngoại trừ màu sắc tươi đẹp một chút, cũng không có tác dụng gì khác cả.” Ôn Diễn cười, “Ý ta nói, là bản đồ Tuyết sơn thực sự.”
Mắt Ôn Diễn tối sầm lại, rồi lại nghe nàng nói: “Là ‘thích’ của đồ đệ đối với sư phụ.”
Ý cười hơi lạnh của hắn lúc này mới khôi phục vẻ ấm áp như ngày xuân.
Ôn Diễn vui sướng phi thường nói: “Ngươi thích là tốt rồi.”
Đương nhiên, “thích” mà hắn nói cũng không phải là “thích” kia.
“Tốt cái gì?” Hồng Đậu nhàn nhạt hỏi một câu.
Ôn Diễn cười nói: “Đương nhiên là có lợi đối với giao dịch của chúng ta.”
“Lời này của sư thúc là có ý gì?”
“Đậu Nhi ngoan, ngươi rất thông minh, đương nhiên ngươi có thể nghĩ ra được lời ta nói có ý gì.” Ôn Diễn một tay chống cằm, chỉ ôn nhu nhìn nàng, nhưng ánh mắt ôn nhu này lại nhất thời khiến người ta khó phân thật giả.
Trong ấn tượng của Hồng Đậu, nàng và vị sư thúc này gặp mặt cũng không nhiều lắm, mà mỗi một lần nhìn thấy vị sư thúc này, trong lòng nàng đều chỉ có một đánh giá, đó chính là một con hổ mỉm cười.
Sư phụ nàng cũng từng nói, Ôn Diễn là con thân sinh của sư phụ và sư nương người, nhưng tính tình Ôn Diễn lại không giống cha hắn, cũng không giống mẹ hắn, vì để phòng ngừa tương lai Ôn Diễn sẽ gây ra chuyện gì không tốt trong chốn võ lâm, lúc này họ mới nhận nuôi thêm Ôn Quyết.
Nhưng bất luận là ai, khi gặp Ôn Diễn cũng đều chỉ nói một câu khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc, ai cũng không liên tưởng được hắn sẽ là tai họa gì cho võ lâm.
Nhưng Hồng Đậu lại cảm thấy, Ôn Diễn càng tỏ ra không tranh với đời, chỉ càng cho thấy người nam nhân này không thích hợp. Nàng không biết cảm giác này là bởi những lời sư phụ nàng từng nhắc qua kia, hay là vì trực giác không có lý do kia của nàng. Tóm lại, sự thật chứng minh, cảm giác của nàng không hề sai.
Ôn Diễn vốn không đơn giản như biểu hiện bề ngoài của hắn.
Nàng thầm nghĩ, đừng tưởng hắn dùng ánh mắt ôn nhu như vậy nhìn nàng, nàng sẽ liền thả lỏng cảnh giác với hắn. Nàng cũng không phải người dễ mắc mưu như vậy.
Đôi mắt mang theo ý cười của Ôn Diễn nhìn chằm chằm nàng, một lát sau, hắn lại cười, “Cho dù là dáng vẻ đề phòng… cũng đáng yêu như vậy.”
Thái dương Hồng Đậu giật giật.
Ôn Diễn lại đổi sang tay khác chống cằm, hai mắt hắn híp lại, khóe mắt nhướn lên, tựa như chỉ cần nhìn nàng đã là một chuyện khiến người ta cực kỳ hạnh phúc.
Hồng Đậu lại bị làm cho nổi da gà, nàng không hiểu ý định của Ôn Diễn là gì, có phải đang nghĩ mấy ý đồ xấu tới bẫy nàng hay không. Rốt cuộc bị hắn dùng ánh mắt có thể nói là “si mê” nhìn chằm chằm, nàng cũng sẽ cảm thấy cả người mất tự nhiên.
Nàng đợi hơn nửa ngày, cũng không chờ được hắn lần thứ hai mở miệng, không khỏi lại chửi thầm, gia hỏa này hôm nay tới đây, không phải chỉ để nhìn chằm chằm nàng đấy chứ?
Theo thời gian trôi đi, Hồng Đậu đã từ cả người mất tự nhiên biến thành cả người khó chịu, nàng nhẹ nhàng khụ một tiếng, ý đồ nhắc nhở hắn, đừng có tiếp tục chỉ nhìn chằm chằm nàng.
Nhưng cũng không biết hắn cố ý hay vô tình không hiểu, vẫn như cũ chỉ cười tủm tỉm nhìn nàng.
Hồng Đậu không nhịn được, nàng kêu lên: “Sư thúc.”
“Ừm?” Hắn lười biếng đáp lại, thần thái rất lười biếng.
Mặt Hồng Đậu không biểu cảm, “Hôm nay rốt cuộc người muốn nói gì với ta?”
“Ta chỉ muốn làm giao dịch với Đậu Nhi ngoan mà thôi.” Ôn Diễn cười khẽ, “Chỉ cần Hồng Đậu giao bản đồ Tuyết sơn ra đây, ta liền cho ngươi biết sư huynh ở chỗ nào.”
“Bản đồ Tuyết sơn…” Hồng Đậu móc ra một tờ Mao gia gia màu đỏ, “Ý người nói chính là thứ này?”
“Đây chẳng qua là một tờ giấy bỏ đi thôi, ngoại trừ màu sắc tươi đẹp một chút, cũng không có tác dụng gì khác cả.” Ôn Diễn cười, “Ý ta nói, là bản đồ Tuyết sơn thực sự.”