Chương : 449
Editor: Xanh Lá
Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com
“A Miên… hiện tại chàng liền dẫn ta đi, được không?” Nàng giật giật, sửa thành khóa ngồi trên người hắn, lại nghiêng cả người qua, ôm chặt lấy eo hắn, “Ta không muốn tiếp tục chia cách chàng…”
Hắn một tay ôm vòng qua eo nàng, có thể cảm giác được sự trông đợi lúc này của nàng, nhưng có một số việc, hắn lại không định để nàng biết. Hơi cúi đầu, hắn khẽ hôn lên đỉnh đầu nàng, “Hồng Đậu, chúng ta sẽ không chia cách, ta chỉ tạm thời biến mất khỏi tầm nhìn của nàng thôi, ta vẫn luôn ở bên cạnh nàng, ta sẽ bảo vệ nàng, sẽ tiếp tục yêu nàng, cho dù mọi người trên thế giới này đều rời đi, ta cũng sẽ không rời khỏi nàng.”
“Ta không muốn tin lời chàng nói nữa!” Nàng bỗng nhiên kích động nói: “Trước kia chàng cũng nói sẽ không rời khỏi ta, nhưng chàng vẫn rời đi! Chỉ bỏ lại ta một mình! Chàng cũng từng nói, trước khi chàng chết, chàng sẽ dùng hết hơi sức cuối cùng mang ta cùng đi, nhưng chàng cũng không làm thế! A Miên, chàng là tên hỗn đản, chàng vẫn luôn gạt ta!” Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com
“Về sau Hồng Đậu sẽ hiểu…” Đôi mắt màu đen của hắn ánh lên, tựa như hắc diệu thạch trong suốt, thanh triệt lại hàm chứa vẻ ôn nhu như nước, “Lời ta nói đều là sự thật, ta tuyệt đối sẽ không bỏ lại nàng, cũng sẽ không không cần nàng. Nàng phải tin tưởng ta.”
“Ta biết… đây chỉ là nằm mơ mà thôi…” Hồng Đậu bỗng nhiên tắt lửa giận, nàng chậm rãi lần nữa dựa vào ngực A Miên, nhẹ nhàng nói: “Nhưng dù là nằm mơ… ta cũng không muốn tỉnh lại…”
Nàng nỉ non, giọng càng thêm mềm nhẹ.
Dần dần, tiếng nức nở của nàng cũng ngừng.
Đã vài ngày từ lúc A Miên rời khỏi nàng, nhưng đến tận hôm nay, hắn mới vào trong mộng của nàng, nàng không nên nổi giận với hắn, cũng không nên vô cớ gây rối, nàng không biết lần tiếp theo gặp lại hắn sẽ là khi nào, cho nên nàng phải quý trọng thật tốt, quý trọng cảnh trong mơ tới không dễ này.
Dù cho, cưỡng ép mình an tĩnh lại, sẽ chỉ khiến tim nàng càng đau hơn.
Ánh mắt hắn dần tối, Tử Mẫu cổ đang nhắc nhở hắn, nỗi thống khổ nàng hiện đang giấu giếm mãnh liệt cỡ nào. Hắn không thể không đau lòng khi thấy nàng như vậy, duỗi tay khẽ nâng cằm nàng, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng trắng bệch. Đột nhiên, một nụ hôn nhiệt liệt lại triền miên rơi xuống, đợi nụ hôn kết thúc, hắn ôn nhu nói: “Hồng Đậu, ta ở ngay chỗ này, cảm nhận được sao?”
Nàng chỉ bình tĩnh nhìn hắn, không nỡ chớp mắt một chút nào.
Trái tim hắn bỗng nhiên mềm nhũn, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên giữa môi nàng, hắn lại duỗi đầu lưỡi, miêu tả hình dáng môi nàng, “Hồng Đậu… Ta sẽ không rời khỏi nàng, bởi vì, ta sẽ không nhường nàng cho người khác.”
Nàng lúc này mới ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cẩn thận cảm thụ sự thân mật của hắn và nàng. Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com
Nụ hôn của hắn đã dừng trên cổ nàng, để lại ở đó một ấn ký màu đỏ nhạt. Tiếp theo, lại dừng trên xương quai xanh của nàng, khẽ cắn xương quai xanh của nàng một cái, cùng lúc đó, một bàn tay kéo mở cổ áo nàng, liền lộ ra chiếc yếm màu đỏ.
Hắn cách một tầng yếm hơi mỏng kia, lại nhẹ nhàng cắn lên nơi mềm mại đó.
Hồng Đậu ôm đầu hắn, khẽ “Hừ” một tiếng, nàng chợt có cảm giác thẹn thùng. Khó khăn lắm mới mơ thấy A Miên, lại biến thành một giấc mộng xuân như vậy.
Trong lúc nàng cảm thấy thẹn, A Miên cũng đã kéo yếm trên người nàng xuống. Tư thế khóa ngồi trên đùi hắn của nàng, không thể nghi ngờ là vô cùng thuận tiện cho hắn, ít nhất hắn có thể không chút chướng ngại mà “giở trò”.
Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com
“A Miên… hiện tại chàng liền dẫn ta đi, được không?” Nàng giật giật, sửa thành khóa ngồi trên người hắn, lại nghiêng cả người qua, ôm chặt lấy eo hắn, “Ta không muốn tiếp tục chia cách chàng…”
Hắn một tay ôm vòng qua eo nàng, có thể cảm giác được sự trông đợi lúc này của nàng, nhưng có một số việc, hắn lại không định để nàng biết. Hơi cúi đầu, hắn khẽ hôn lên đỉnh đầu nàng, “Hồng Đậu, chúng ta sẽ không chia cách, ta chỉ tạm thời biến mất khỏi tầm nhìn của nàng thôi, ta vẫn luôn ở bên cạnh nàng, ta sẽ bảo vệ nàng, sẽ tiếp tục yêu nàng, cho dù mọi người trên thế giới này đều rời đi, ta cũng sẽ không rời khỏi nàng.”
“Ta không muốn tin lời chàng nói nữa!” Nàng bỗng nhiên kích động nói: “Trước kia chàng cũng nói sẽ không rời khỏi ta, nhưng chàng vẫn rời đi! Chỉ bỏ lại ta một mình! Chàng cũng từng nói, trước khi chàng chết, chàng sẽ dùng hết hơi sức cuối cùng mang ta cùng đi, nhưng chàng cũng không làm thế! A Miên, chàng là tên hỗn đản, chàng vẫn luôn gạt ta!” Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com
“Về sau Hồng Đậu sẽ hiểu…” Đôi mắt màu đen của hắn ánh lên, tựa như hắc diệu thạch trong suốt, thanh triệt lại hàm chứa vẻ ôn nhu như nước, “Lời ta nói đều là sự thật, ta tuyệt đối sẽ không bỏ lại nàng, cũng sẽ không không cần nàng. Nàng phải tin tưởng ta.”
“Ta biết… đây chỉ là nằm mơ mà thôi…” Hồng Đậu bỗng nhiên tắt lửa giận, nàng chậm rãi lần nữa dựa vào ngực A Miên, nhẹ nhàng nói: “Nhưng dù là nằm mơ… ta cũng không muốn tỉnh lại…”
Nàng nỉ non, giọng càng thêm mềm nhẹ.
Dần dần, tiếng nức nở của nàng cũng ngừng.
Đã vài ngày từ lúc A Miên rời khỏi nàng, nhưng đến tận hôm nay, hắn mới vào trong mộng của nàng, nàng không nên nổi giận với hắn, cũng không nên vô cớ gây rối, nàng không biết lần tiếp theo gặp lại hắn sẽ là khi nào, cho nên nàng phải quý trọng thật tốt, quý trọng cảnh trong mơ tới không dễ này.
Dù cho, cưỡng ép mình an tĩnh lại, sẽ chỉ khiến tim nàng càng đau hơn.
Ánh mắt hắn dần tối, Tử Mẫu cổ đang nhắc nhở hắn, nỗi thống khổ nàng hiện đang giấu giếm mãnh liệt cỡ nào. Hắn không thể không đau lòng khi thấy nàng như vậy, duỗi tay khẽ nâng cằm nàng, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng trắng bệch. Đột nhiên, một nụ hôn nhiệt liệt lại triền miên rơi xuống, đợi nụ hôn kết thúc, hắn ôn nhu nói: “Hồng Đậu, ta ở ngay chỗ này, cảm nhận được sao?”
Nàng chỉ bình tĩnh nhìn hắn, không nỡ chớp mắt một chút nào.
Trái tim hắn bỗng nhiên mềm nhũn, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên giữa môi nàng, hắn lại duỗi đầu lưỡi, miêu tả hình dáng môi nàng, “Hồng Đậu… Ta sẽ không rời khỏi nàng, bởi vì, ta sẽ không nhường nàng cho người khác.”
Nàng lúc này mới ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cẩn thận cảm thụ sự thân mật của hắn và nàng. Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com
Nụ hôn của hắn đã dừng trên cổ nàng, để lại ở đó một ấn ký màu đỏ nhạt. Tiếp theo, lại dừng trên xương quai xanh của nàng, khẽ cắn xương quai xanh của nàng một cái, cùng lúc đó, một bàn tay kéo mở cổ áo nàng, liền lộ ra chiếc yếm màu đỏ.
Hắn cách một tầng yếm hơi mỏng kia, lại nhẹ nhàng cắn lên nơi mềm mại đó.
Hồng Đậu ôm đầu hắn, khẽ “Hừ” một tiếng, nàng chợt có cảm giác thẹn thùng. Khó khăn lắm mới mơ thấy A Miên, lại biến thành một giấc mộng xuân như vậy.
Trong lúc nàng cảm thấy thẹn, A Miên cũng đã kéo yếm trên người nàng xuống. Tư thế khóa ngồi trên đùi hắn của nàng, không thể nghi ngờ là vô cùng thuận tiện cho hắn, ít nhất hắn có thể không chút chướng ngại mà “giở trò”.