Chương : 437
Du Tử Tức xoay người né qua, hắn chỉ nhìn thấy hồng y lướt tới, khi mũi nhọn của nhánh cây cách hắn chưa đến một thước, hắn bình tĩnh nói: “Hiện giờ ngươi giết ta, vậy Mông Nhi cũng sống không lâu được.”
Nhánh cây ngừng cách mặt hắn vài centimet.
Tầm mắt Hồng Đậu khẽ dời, thấy Mông Nhi bị Tuyết Phân Phân bắt cóc đến.
Mông Nhi bị điểm huyệt, không thể nói, nhưng khi mắt hắn nhìn đến A Miên, liền lộ thần sắc cực kỳ thống khổ.
“Giáo, Giáo chủ…” Tuyết Phân Phân lấy dao găm chĩa lên cổ Mông Nhi, nàng ta bất an thấp giọng hỏi: “Chẳng phải người nói… người sẽ không giết ai sao?”
“Bản Giáo chủ quả thực không giết người nha.” Du Tử Tức thản nhiên nói: “Giết người chính là vị Thẩm Trang chủ này, chứ đâu phải là ta.”
Tuyết Phân Phân ngậm miệng, nàng ta cũng biết Du Tử Tức am hiểu nhất chính là mượn đao giết người, nàng ta thầm nghĩ: Người tự mình động thủ, so với khống chế người khác động thủ, đây chẳng phải là một sao?
Du Tử Tức nhìn về phía Hồng Đậu, hắn cười, “Vương cô nương, trên tay ta có mạng người đấy. Ngươi xác định, muốn ta và Mông Nhi đồng quy vu tận sao?”
Hồng Đậu nắm chặt nhánh cây, mặt không biểu cảm, trong tay nàng là nhánh cây, không thua gì một lưỡi dao sắc bén, nhưng rốt cuộc lại không cách nào đâm về phía trước mảy may.
Vì Du Tử Tức có con tin trong tay, Diệp Thu Bạch cùng Thẩm Lạc Ngôn, và cả Lý Tùy Phong nhất thời cũng không cách nào hành động.
Du Tử Tức giơ tay, ngón tay chậm rãi đẩy ra nhánh cây đang chỉ vào mình. Hắn cười, “Bản Giáo chủ hôm nay tới đây chỉ vì một chuyện. Vương cô nương, chúng ta làm giao dịch nhé, ngươi đưa Trường Sinh Quyển cho ta, ta liền thả Mông Nhi.”
“Ngươi cho rằng…” Hồng Đậu nước mắt chưa khô, trong giọng nói lộ ra hàn ý, “Ta sẽ tin lời ngươi nói sao?”
“Nhưng ngươi không tin ta, lại có thể tin ai đây chứ?”
Lúc này, Du Tử Tức đã có kinh nghiệm, liền cho mấy chục người Ma giáo ẩn nấp ở nơi tối tăm, hắn sẽ không lần nữa sơ ý bị người ta đánh lén. Nói thực ra, tác dụng của Tuyết Phân Phân cũng nằm ngoài dự kiến của hắn, tuy Tuyết Phân Phân chẳng làm nên trò trống gì, chẳng qua thuốc nổ lại chôn khá tốt, nếu không phải Du Tử Tức liếc mắt một cái liền nhìn ra nha đầu Tuyết Phân Phân này không hề bị trúng cổ, chỉ e nàng ta vẫn còn bị Mông Nhi nắm mũi dắt đi.
Chỉ cần Du Tử Tức nhận thấy tình huống không ổn, hắn ra lệnh một tiếng, người Ma giáo ẩn nấp trong chỗ tối sẽ lập tức châm thuốc nổ.
Du Tử Tức nhìn ra được, Hồng Đậu hiện tại rất muốn giết hắn. Lần đầu tiên trong đôi mắt sạch sẽ kia, hắn nhìn thấy sát khí xuất hiện.
Một luồng sát khí không cách nào tan đi.
Không khí an tĩnh xuống.
Một lát sau, Hồng Đậu lấy ra một tờ giấy màu đỏ, nàng nói: “Thà Mông Nhi.”
Du Tử Tức tiếp nhận tờ giấy này, vừa lòng cười nói: “Tuyết Phân Phân, thả người.”
“Dạ…” Tuyết Phân Phân giải huyệt đạo cho Mông Nhi.
Cũng chính thừa dịp này, thân ảnh Hồng Đậu chớp nhoáng, Du Tử Tức tránh không kịp, trực tiếp trúng một chưởng. Bên kia, Diệp Thu Bạch và Thẩm Lạc Ngôn cũng đồng thời hành động.
Du Tử Tức phun ra một búng máu, “Hừ” một tiếng, thổi một chiếc sáo nhỏ, lập tức, đất rung núi chuyển lại lần nữa xuất hiện.
Mà trận nổ lần này, còn mạnh hơn cả đợt trước, chỉ cần hơi vô ý, người sẽ liền đứng không vững mà ngã vào trận nổ.
“A Miên!” Hồng Đậu không rảnh lo giết Du Tử Tức, mà khi thấy vách núi vỡ ra, nàng liền xoay người chạy tới. Nàng vươn tay, bước chân vì địa hình vỡ ra mà lảo đảo một bước, trong khi đó, vách núi bên cạnh đã gãy ra.
Theo đá rơi vào sơn cốc, là thân thể A Miên.
“Không …” Hồng Đậu kiên quyết lao về phía trước nhảy xuống vực.
“Hồng Đậu!”
Thẩm Lạc Ngôn nhanh chóng chạy về phía trước, bắt được một bàn tay Hồng Đậu.
Thân thể Hồng Đậu treo bên vách núi, nàng mở to hai mắt, chỉ có thể nhìn mình bắt được một góc áo màu xanh. Miếng vải bị xé rách, nàng rốt cuộc không bắt được thêm gì nữa.
Vực sâu vạn trượng giống như cái miệng khổng lồ không ánh sáng, rất nhanh liền cắn nuốt hết thảy.
“A Miên…” Gió lạnh ban đêm lạnh thấu xương, cũng thổi rét tâm nàng. Nắm chặt lấy mảnh vải màu xanh kia, nước mắt lạnh băng theo gương mặt nàng rơi xuống, nàng nhắm mắt lại thống khổ than khóc, “A Miên!”
Bóng đêm thê lương, người tuyệt vọng, cho dù là người đứng xem, cũng không khỏi động dung.
Thẩm Lạc Ngôn kéo Hồng Đậu lên, chờ đến khi đứng trên mặt đất, Hồng Đậu liền cả người vô lực muốn ngã. Thẩm Lạc Ngôn vội vàng ôm lấy nàng.
Du Tử Tức sớm đã nhân dịp loạn chạy xa.
Chỉ là địa chấn trên vách núi vẫn chưa ngừng lại.
Diệp Thu Bạch nói: “Hiện tại nơi này địa hình không vững, rất không an toàn, chúng ta nên rời đi nhanh một chút.”
“Không cần…” Hồng Đậu đẩy Thẩm Lạc Ngôn ra, nàng xoay người, lại thất thểu đi về phía vách núi, “Ta muốn đi tìm A Miên…”
Bất chợt, cổ nàng đau nhói, hai mắt nhắm lại, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Thân mình nàng ngã ra sau, dựa trên ngực nam nhân.
Thẩm Lạc Ngôn một tay đỡ bả vai nàng, lại vươn một tay khác, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt nàng. Cuối cùng, hắn bế nàng lên, nhìn thoáng qua vực sâu không thấy đáy kia, ôm nàng xoay người rời khỏi.
Nhánh cây ngừng cách mặt hắn vài centimet.
Tầm mắt Hồng Đậu khẽ dời, thấy Mông Nhi bị Tuyết Phân Phân bắt cóc đến.
Mông Nhi bị điểm huyệt, không thể nói, nhưng khi mắt hắn nhìn đến A Miên, liền lộ thần sắc cực kỳ thống khổ.
“Giáo, Giáo chủ…” Tuyết Phân Phân lấy dao găm chĩa lên cổ Mông Nhi, nàng ta bất an thấp giọng hỏi: “Chẳng phải người nói… người sẽ không giết ai sao?”
“Bản Giáo chủ quả thực không giết người nha.” Du Tử Tức thản nhiên nói: “Giết người chính là vị Thẩm Trang chủ này, chứ đâu phải là ta.”
Tuyết Phân Phân ngậm miệng, nàng ta cũng biết Du Tử Tức am hiểu nhất chính là mượn đao giết người, nàng ta thầm nghĩ: Người tự mình động thủ, so với khống chế người khác động thủ, đây chẳng phải là một sao?
Du Tử Tức nhìn về phía Hồng Đậu, hắn cười, “Vương cô nương, trên tay ta có mạng người đấy. Ngươi xác định, muốn ta và Mông Nhi đồng quy vu tận sao?”
Hồng Đậu nắm chặt nhánh cây, mặt không biểu cảm, trong tay nàng là nhánh cây, không thua gì một lưỡi dao sắc bén, nhưng rốt cuộc lại không cách nào đâm về phía trước mảy may.
Vì Du Tử Tức có con tin trong tay, Diệp Thu Bạch cùng Thẩm Lạc Ngôn, và cả Lý Tùy Phong nhất thời cũng không cách nào hành động.
Du Tử Tức giơ tay, ngón tay chậm rãi đẩy ra nhánh cây đang chỉ vào mình. Hắn cười, “Bản Giáo chủ hôm nay tới đây chỉ vì một chuyện. Vương cô nương, chúng ta làm giao dịch nhé, ngươi đưa Trường Sinh Quyển cho ta, ta liền thả Mông Nhi.”
“Ngươi cho rằng…” Hồng Đậu nước mắt chưa khô, trong giọng nói lộ ra hàn ý, “Ta sẽ tin lời ngươi nói sao?”
“Nhưng ngươi không tin ta, lại có thể tin ai đây chứ?”
Lúc này, Du Tử Tức đã có kinh nghiệm, liền cho mấy chục người Ma giáo ẩn nấp ở nơi tối tăm, hắn sẽ không lần nữa sơ ý bị người ta đánh lén. Nói thực ra, tác dụng của Tuyết Phân Phân cũng nằm ngoài dự kiến của hắn, tuy Tuyết Phân Phân chẳng làm nên trò trống gì, chẳng qua thuốc nổ lại chôn khá tốt, nếu không phải Du Tử Tức liếc mắt một cái liền nhìn ra nha đầu Tuyết Phân Phân này không hề bị trúng cổ, chỉ e nàng ta vẫn còn bị Mông Nhi nắm mũi dắt đi.
Chỉ cần Du Tử Tức nhận thấy tình huống không ổn, hắn ra lệnh một tiếng, người Ma giáo ẩn nấp trong chỗ tối sẽ lập tức châm thuốc nổ.
Du Tử Tức nhìn ra được, Hồng Đậu hiện tại rất muốn giết hắn. Lần đầu tiên trong đôi mắt sạch sẽ kia, hắn nhìn thấy sát khí xuất hiện.
Một luồng sát khí không cách nào tan đi.
Không khí an tĩnh xuống.
Một lát sau, Hồng Đậu lấy ra một tờ giấy màu đỏ, nàng nói: “Thà Mông Nhi.”
Du Tử Tức tiếp nhận tờ giấy này, vừa lòng cười nói: “Tuyết Phân Phân, thả người.”
“Dạ…” Tuyết Phân Phân giải huyệt đạo cho Mông Nhi.
Cũng chính thừa dịp này, thân ảnh Hồng Đậu chớp nhoáng, Du Tử Tức tránh không kịp, trực tiếp trúng một chưởng. Bên kia, Diệp Thu Bạch và Thẩm Lạc Ngôn cũng đồng thời hành động.
Du Tử Tức phun ra một búng máu, “Hừ” một tiếng, thổi một chiếc sáo nhỏ, lập tức, đất rung núi chuyển lại lần nữa xuất hiện.
Mà trận nổ lần này, còn mạnh hơn cả đợt trước, chỉ cần hơi vô ý, người sẽ liền đứng không vững mà ngã vào trận nổ.
“A Miên!” Hồng Đậu không rảnh lo giết Du Tử Tức, mà khi thấy vách núi vỡ ra, nàng liền xoay người chạy tới. Nàng vươn tay, bước chân vì địa hình vỡ ra mà lảo đảo một bước, trong khi đó, vách núi bên cạnh đã gãy ra.
Theo đá rơi vào sơn cốc, là thân thể A Miên.
“Không …” Hồng Đậu kiên quyết lao về phía trước nhảy xuống vực.
“Hồng Đậu!”
Thẩm Lạc Ngôn nhanh chóng chạy về phía trước, bắt được một bàn tay Hồng Đậu.
Thân thể Hồng Đậu treo bên vách núi, nàng mở to hai mắt, chỉ có thể nhìn mình bắt được một góc áo màu xanh. Miếng vải bị xé rách, nàng rốt cuộc không bắt được thêm gì nữa.
Vực sâu vạn trượng giống như cái miệng khổng lồ không ánh sáng, rất nhanh liền cắn nuốt hết thảy.
“A Miên…” Gió lạnh ban đêm lạnh thấu xương, cũng thổi rét tâm nàng. Nắm chặt lấy mảnh vải màu xanh kia, nước mắt lạnh băng theo gương mặt nàng rơi xuống, nàng nhắm mắt lại thống khổ than khóc, “A Miên!”
Bóng đêm thê lương, người tuyệt vọng, cho dù là người đứng xem, cũng không khỏi động dung.
Thẩm Lạc Ngôn kéo Hồng Đậu lên, chờ đến khi đứng trên mặt đất, Hồng Đậu liền cả người vô lực muốn ngã. Thẩm Lạc Ngôn vội vàng ôm lấy nàng.
Du Tử Tức sớm đã nhân dịp loạn chạy xa.
Chỉ là địa chấn trên vách núi vẫn chưa ngừng lại.
Diệp Thu Bạch nói: “Hiện tại nơi này địa hình không vững, rất không an toàn, chúng ta nên rời đi nhanh một chút.”
“Không cần…” Hồng Đậu đẩy Thẩm Lạc Ngôn ra, nàng xoay người, lại thất thểu đi về phía vách núi, “Ta muốn đi tìm A Miên…”
Bất chợt, cổ nàng đau nhói, hai mắt nhắm lại, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Thân mình nàng ngã ra sau, dựa trên ngực nam nhân.
Thẩm Lạc Ngôn một tay đỡ bả vai nàng, lại vươn một tay khác, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt nàng. Cuối cùng, hắn bế nàng lên, nhìn thoáng qua vực sâu không thấy đáy kia, ôm nàng xoay người rời khỏi.