Chương : 434
Gió thổi tan mùi máu. Âm thanh máu tươi nhỏ giọt trên đất, là chói tai như vậy.
Người trước tiên có động tác là Diệp Thu Bạch, hắn tiến lên bắt được tay Thẩm Lạc Ngôn, kinh hãi hỏi: “Ngươi đang làm gì?”
Theo tiếng quát khẽ này, trong ánh mắt trống rỗng của Thẩm Lạc Ngôn dần có thần thái, lông mi hắn khẽ run, tất cả thần trí trở về trong một khắc này. Huyết sắc dưới ánh trăng giống như một con rắn khát máu đang mở cái miệng rất to, muốn nuốt trọn người ta trong một ngụm.
Trường kiếm trong tay Thẩm Lạc Ngôn đột nhiên rơi xuống đất, hắn kinh hoảng thất thố lui một bước về sau.
“A Miên…” Hồng Đậu ôm thân thể A Miên, chậm rãi ngồi quỳ trên đất.
Đầu A Miên dựa vào vai nàng. Nàng không nhìn thấy mặt hắn, nhưng vẫn sờ được cảm giác ấm áp trên tay. Máu của hắn, như khiến da nàng bỏng rát.
A Miên hơi ngẩng đầu, hắn khẽ cười suy yếu, một bàn tay chậm rãi lau khóe mắt nàng, “Sao lại khóc…”
“A Miên, ta dẫn chàng đi khám đại phu.” Hồng Đậu bắt được tay hắn, muốn đỡ hắn đứng lên, nhưng nàng vừa động đậy, máu trên miệng vết thương của A Miên lại chảy càng nhanh.
Diệp Thu Bạch nhìn ánh mắt kinh sợ đến ngây ngốc của Thẩm Lạc Ngôn, hắn tiến lên một bước, nói: “Vết thương của hắn, đã tổn thương tới yếu hại… Không thể hoạt động tùy ý.”
“Vậy ta phải làm sao bây giờ…” Hồng Đậu đỏ mắt, giận dữ nói với Diệp Thu Bạch: “Ngươi nói cho ta biết, ta phải làm sao bây giờ!”
Diệp Thu Bạch trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng thở dài một tiếng, lại lui ra sau một bước.
Vết thương xuyên qua ngực, lại có thể làm sao bây giờ đây?
“A Miên… Chúng ta sẽ có biện pháp…” Hồng Đậu chân tay luống cuống móc khăn tay ra, muốn che kín miệng vết thương của hắn, nhưng máu trên miệng vết thương lại rất nhanh nhuộm đỏ chiếc khăn trắng tinh.
“Ta sẽ không để chàng xảy ra chuyện…” Trong giọng nói của nàng rất nhanh đã tràn đầy nghẹn ngào khó giấu, “A Miên… Ta sẽ không để chàng có việc…”
A Miên vô lực dựa vào trên người nàng, hắn thở dài một hơi, khẽ ngước mắt, chiếu ra gương mặt nàng hiện giờ còn tái nhợt hơn cả hắn, “Không sao cả… Hồng Đậu, đây không phải lỗi của nàng.”
“Ta mặc kệ là ai sai… Tóm lại, tóm lại chàng không thể rời khỏi ta…” Tay Hồng Đậu run rẩy, cả người đều đang run rẩy.
Hơi thở của A Miên càng lúc càng ngắn, dù muốn lưu lại nụ cười đẹp đẽ cuối cùng trong trí nhớ của nàng, nhưng chuyện đơn giản như vậy hiện giờ muốn làm cũng cực kỳ khó khăn, “Lúc ta không ở cạnh Hồng Đậu … Hồng Đậu cũng phải thật vui vẻ…”
“Không… Ta không cần!” Nước mắt khiến tầm mắt mơ hồ, Hồng Đậu nức nở, “A Miên, chàng đã đồng ý với ta, sẽ không bỏ mặc ta mà!”
“Chỉ là… ta phải nuốt lời thôi…” Giọng hắn đứt quãng, chỉ có đôi mắt đẹp khi nhìn nàng vĩnh viễn tràn đầy ánh sáng nhu hòa, ý cười ôn nhã, có thể bao dung tất cả sự tùy hứng ngang ngược của nàng, nhưng hắn rốt cuộc vẫn không yên tâm, “Hồng Đậu… không có ta làm đồ ăn cho nàng… không có ta chải đầu trang điểm cho nàng… không có ta… không có ta ở bên cạnh nàng… nàng phải làm sao bây giờ đây?”
“Cho nên chàng không thể rời khỏi ta… A Miên, ta sẽ đưa chàng trở lại quê quán của ta, chờ ta gom đủ tất cả Mao gia gia, ta sẽ có thể đưa chàng trở lại thế giới của ta!” Hồng Đậu liều mạng muốn làm ngơ vết máu trên tay mình, nhưng huyết sắc tràn ngập, nàng lại không thể bỏ qua, chỉ có thể nói với giọng cầu khẩn: “Ta cầu xin chàng… hãy sống sót, ta đã quyết định … Ta sẽ đưa chàng về nhà…”
A Miên dần dần nhắm mắt, hắn nỉ non, “Quê nhà Hồng Đậu … nhất định rất… đẹp…”
Chậm rãi cúi thấp đầu xuống, A Miên dựa vào đầu vai nàng, ôn nhu như nước chảy, đẹp đến mức khiến người ta kinh tâm.
Người trước tiên có động tác là Diệp Thu Bạch, hắn tiến lên bắt được tay Thẩm Lạc Ngôn, kinh hãi hỏi: “Ngươi đang làm gì?”
Theo tiếng quát khẽ này, trong ánh mắt trống rỗng của Thẩm Lạc Ngôn dần có thần thái, lông mi hắn khẽ run, tất cả thần trí trở về trong một khắc này. Huyết sắc dưới ánh trăng giống như một con rắn khát máu đang mở cái miệng rất to, muốn nuốt trọn người ta trong một ngụm.
Trường kiếm trong tay Thẩm Lạc Ngôn đột nhiên rơi xuống đất, hắn kinh hoảng thất thố lui một bước về sau.
“A Miên…” Hồng Đậu ôm thân thể A Miên, chậm rãi ngồi quỳ trên đất.
Đầu A Miên dựa vào vai nàng. Nàng không nhìn thấy mặt hắn, nhưng vẫn sờ được cảm giác ấm áp trên tay. Máu của hắn, như khiến da nàng bỏng rát.
A Miên hơi ngẩng đầu, hắn khẽ cười suy yếu, một bàn tay chậm rãi lau khóe mắt nàng, “Sao lại khóc…”
“A Miên, ta dẫn chàng đi khám đại phu.” Hồng Đậu bắt được tay hắn, muốn đỡ hắn đứng lên, nhưng nàng vừa động đậy, máu trên miệng vết thương của A Miên lại chảy càng nhanh.
Diệp Thu Bạch nhìn ánh mắt kinh sợ đến ngây ngốc của Thẩm Lạc Ngôn, hắn tiến lên một bước, nói: “Vết thương của hắn, đã tổn thương tới yếu hại… Không thể hoạt động tùy ý.”
“Vậy ta phải làm sao bây giờ…” Hồng Đậu đỏ mắt, giận dữ nói với Diệp Thu Bạch: “Ngươi nói cho ta biết, ta phải làm sao bây giờ!”
Diệp Thu Bạch trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng thở dài một tiếng, lại lui ra sau một bước.
Vết thương xuyên qua ngực, lại có thể làm sao bây giờ đây?
“A Miên… Chúng ta sẽ có biện pháp…” Hồng Đậu chân tay luống cuống móc khăn tay ra, muốn che kín miệng vết thương của hắn, nhưng máu trên miệng vết thương lại rất nhanh nhuộm đỏ chiếc khăn trắng tinh.
“Ta sẽ không để chàng xảy ra chuyện…” Trong giọng nói của nàng rất nhanh đã tràn đầy nghẹn ngào khó giấu, “A Miên… Ta sẽ không để chàng có việc…”
A Miên vô lực dựa vào trên người nàng, hắn thở dài một hơi, khẽ ngước mắt, chiếu ra gương mặt nàng hiện giờ còn tái nhợt hơn cả hắn, “Không sao cả… Hồng Đậu, đây không phải lỗi của nàng.”
“Ta mặc kệ là ai sai… Tóm lại, tóm lại chàng không thể rời khỏi ta…” Tay Hồng Đậu run rẩy, cả người đều đang run rẩy.
Hơi thở của A Miên càng lúc càng ngắn, dù muốn lưu lại nụ cười đẹp đẽ cuối cùng trong trí nhớ của nàng, nhưng chuyện đơn giản như vậy hiện giờ muốn làm cũng cực kỳ khó khăn, “Lúc ta không ở cạnh Hồng Đậu … Hồng Đậu cũng phải thật vui vẻ…”
“Không… Ta không cần!” Nước mắt khiến tầm mắt mơ hồ, Hồng Đậu nức nở, “A Miên, chàng đã đồng ý với ta, sẽ không bỏ mặc ta mà!”
“Chỉ là… ta phải nuốt lời thôi…” Giọng hắn đứt quãng, chỉ có đôi mắt đẹp khi nhìn nàng vĩnh viễn tràn đầy ánh sáng nhu hòa, ý cười ôn nhã, có thể bao dung tất cả sự tùy hứng ngang ngược của nàng, nhưng hắn rốt cuộc vẫn không yên tâm, “Hồng Đậu… không có ta làm đồ ăn cho nàng… không có ta chải đầu trang điểm cho nàng… không có ta… không có ta ở bên cạnh nàng… nàng phải làm sao bây giờ đây?”
“Cho nên chàng không thể rời khỏi ta… A Miên, ta sẽ đưa chàng trở lại quê quán của ta, chờ ta gom đủ tất cả Mao gia gia, ta sẽ có thể đưa chàng trở lại thế giới của ta!” Hồng Đậu liều mạng muốn làm ngơ vết máu trên tay mình, nhưng huyết sắc tràn ngập, nàng lại không thể bỏ qua, chỉ có thể nói với giọng cầu khẩn: “Ta cầu xin chàng… hãy sống sót, ta đã quyết định … Ta sẽ đưa chàng về nhà…”
A Miên dần dần nhắm mắt, hắn nỉ non, “Quê nhà Hồng Đậu … nhất định rất… đẹp…”
Chậm rãi cúi thấp đầu xuống, A Miên dựa vào đầu vai nàng, ôn nhu như nước chảy, đẹp đến mức khiến người ta kinh tâm.