Chương : 431
Theo một trận gió quét qua, thân mình gầy yếu của Đường Linh Linh hơi lảo đảo, giống như tờ giấy mỏng, vô lực ngã xuống theo gió.
“Linh Linh!” Ngụy Thức lại động bước chân, đỡ được thân mình Đường Linh Linh đang ngã xuống, lúc này trên mặt hắn không còn chút máu, cũng không biết là vì hắn bệnh, hay vì hắn đang thấp thỏm lo âu, “Nàng để thuốc giải ở chỗ nào? Ta đi lấy tới đây.”
Đường Linh Linh cố sức mở to mắt, sắc môi hồng nhuận của nàng cũng dần biến mất, người ngoài cũng có thể rõ ràng nhìn ra, sinh mệnh nàng đang biến mất rất nhanh, môi nàng khẽ động, phát ra giọng nói mỏng manh, “Chàng biết mà… độc trên ám khí của ta, vốn không có thuốc giải…”
“Ta biết… Ta biết…” Ngụy Thức chậm rãi xoa mặt nàng, ngữ khí như đang dỗ một đứa trẻ, nhẹ nhàng nói: “Linh Linh… Nói cho ta, nàng dùng thuốc độc gì, ta đi tìm người, nhất định có người có thể chế được thuốc giải.”
Đường Linh Linh chậm rãi nhoẻn miệng cười, không nói.
Hồng Đậu nhìn về phía A Miên, A Miên thở dài, nói: “Độc này tên là Mỹ Nhân Bạc Mệnh, đã biến mất trên giang hồ mấy chục năm, Đường cô nương có thể khiến độc này tái hiện, nhưng không có nghĩa những người khác cũng có thể chế ra thuốc giải nhanh như thế.”
Thần sắc Ngụy Thức cứng đờ.
“Mỹ Nhân Bạc Mệnh… Là sau khi ta lật qua rất nhiều sách, mới phối ra…” Ánh mắt Đường Linh Linh chậm rãi dừng trên người A Miên, “A Miên công tử liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra… Ngươi rất lợi hại…”
“Đa tạ đã khen.” A Miên dắt tay Hồng Đậu, lịch sự khẽ mỉm cười.
Hồng Đậu lại nhéo eo hắn một cái, hiện tại không lúc để mỉm cười!
“Linh Linh…” Ngụy Thức cuống quít bắt lấy tay nàng, “Nàng sẽ không sao cả…”
“Ta rất rõ tình huống của mình… Tướng công, chàng biết đấy, ta vẫn luôn không thích lừa mình dối người.” Đường Linh Linh hít sâu một hơi, dùng điều này để giảm bớt đau đớn trong thân thể mình, “Chàng không cần có bất cứ gánh nặng gì. Cha ta chết, không liên quan đến chàng… Ta chết, cũng không liên quan đến chàng…”
Hai câu ‘không liên quan’, lại càng khiến tim người ta như bị dao cắt.
Ngụy Thức nắm chặt tay nàng, nàng lại không hề cảm thấy đau.
“Ta chưa từng trách chàng. Ta biết, chàng có kiên trì của chàng, nhưng … ta cũng có lựa chọn của ta…” Đường Linh Linh hơi ngừng một chút, nàng cần một chút thời gian điều chỉnh lại hô hấp ngày càng khó khăn của mình, “Tướng công… Ta vẫn luôn biết, suy nghĩ trong lòng chàng… Bất luận ta ở bên cạnh chàng bao lâu, chàng cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình…”
“Linh Linh…”
“Nghe ta nói hết.” Đường Linh Linh nhíu mày, giữa trán toát ra mồ hôi lạnh, hiện tại thân thể nàng rất thống khổ, nhưng nàng đang cực lực nhẫn nại, mà sự nhẫn nại của nàng, cũng đã tới cực hạn. Trong thời khắc hấp hối, nàng nở một nụ cười yếu ớt tái nhợt, “Ta là thê tử của chàng, chàng đối với ta rất tốt… thật sự rất tốt. Bất luận chàng muốn làm gì… Ta cũng chưa từng hận chàng… Ta chỉ, chỉ muốn mình có thể giải thoát mà thôi… Ta không thể tiếp tục ở cạnh chàng. Nếu có thể, chàng hãy… hãy quên ta đi…”
Nàng thở ra một hơi cuối cùng, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
“Linh Linh… Linh Linh?” Ngụy Thức nỉ non, lại không nghe được nàng trả lời, thân hình trong ngực rất nhanh lạnh đi, hắn mới đột nhiên ý thức được, nàng sẽ không bao giờ trả lời mình nữa. Thân mình Ngụy Thức run nhẹ, ôm chặt nàng vào trong ngực mình.
Lý Tùy Phong đứng nhìn thở dài, ôm lấy Đường Nhất Nhất đang rơi lệ. Đường Nhất Nhất lúc này lại không bận tâm đến việc đẩy hắn ra.
“Linh Linh!” Ngụy Thức lại động bước chân, đỡ được thân mình Đường Linh Linh đang ngã xuống, lúc này trên mặt hắn không còn chút máu, cũng không biết là vì hắn bệnh, hay vì hắn đang thấp thỏm lo âu, “Nàng để thuốc giải ở chỗ nào? Ta đi lấy tới đây.”
Đường Linh Linh cố sức mở to mắt, sắc môi hồng nhuận của nàng cũng dần biến mất, người ngoài cũng có thể rõ ràng nhìn ra, sinh mệnh nàng đang biến mất rất nhanh, môi nàng khẽ động, phát ra giọng nói mỏng manh, “Chàng biết mà… độc trên ám khí của ta, vốn không có thuốc giải…”
“Ta biết… Ta biết…” Ngụy Thức chậm rãi xoa mặt nàng, ngữ khí như đang dỗ một đứa trẻ, nhẹ nhàng nói: “Linh Linh… Nói cho ta, nàng dùng thuốc độc gì, ta đi tìm người, nhất định có người có thể chế được thuốc giải.”
Đường Linh Linh chậm rãi nhoẻn miệng cười, không nói.
Hồng Đậu nhìn về phía A Miên, A Miên thở dài, nói: “Độc này tên là Mỹ Nhân Bạc Mệnh, đã biến mất trên giang hồ mấy chục năm, Đường cô nương có thể khiến độc này tái hiện, nhưng không có nghĩa những người khác cũng có thể chế ra thuốc giải nhanh như thế.”
Thần sắc Ngụy Thức cứng đờ.
“Mỹ Nhân Bạc Mệnh… Là sau khi ta lật qua rất nhiều sách, mới phối ra…” Ánh mắt Đường Linh Linh chậm rãi dừng trên người A Miên, “A Miên công tử liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra… Ngươi rất lợi hại…”
“Đa tạ đã khen.” A Miên dắt tay Hồng Đậu, lịch sự khẽ mỉm cười.
Hồng Đậu lại nhéo eo hắn một cái, hiện tại không lúc để mỉm cười!
“Linh Linh…” Ngụy Thức cuống quít bắt lấy tay nàng, “Nàng sẽ không sao cả…”
“Ta rất rõ tình huống của mình… Tướng công, chàng biết đấy, ta vẫn luôn không thích lừa mình dối người.” Đường Linh Linh hít sâu một hơi, dùng điều này để giảm bớt đau đớn trong thân thể mình, “Chàng không cần có bất cứ gánh nặng gì. Cha ta chết, không liên quan đến chàng… Ta chết, cũng không liên quan đến chàng…”
Hai câu ‘không liên quan’, lại càng khiến tim người ta như bị dao cắt.
Ngụy Thức nắm chặt tay nàng, nàng lại không hề cảm thấy đau.
“Ta chưa từng trách chàng. Ta biết, chàng có kiên trì của chàng, nhưng … ta cũng có lựa chọn của ta…” Đường Linh Linh hơi ngừng một chút, nàng cần một chút thời gian điều chỉnh lại hô hấp ngày càng khó khăn của mình, “Tướng công… Ta vẫn luôn biết, suy nghĩ trong lòng chàng… Bất luận ta ở bên cạnh chàng bao lâu, chàng cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình…”
“Linh Linh…”
“Nghe ta nói hết.” Đường Linh Linh nhíu mày, giữa trán toát ra mồ hôi lạnh, hiện tại thân thể nàng rất thống khổ, nhưng nàng đang cực lực nhẫn nại, mà sự nhẫn nại của nàng, cũng đã tới cực hạn. Trong thời khắc hấp hối, nàng nở một nụ cười yếu ớt tái nhợt, “Ta là thê tử của chàng, chàng đối với ta rất tốt… thật sự rất tốt. Bất luận chàng muốn làm gì… Ta cũng chưa từng hận chàng… Ta chỉ, chỉ muốn mình có thể giải thoát mà thôi… Ta không thể tiếp tục ở cạnh chàng. Nếu có thể, chàng hãy… hãy quên ta đi…”
Nàng thở ra một hơi cuối cùng, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
“Linh Linh… Linh Linh?” Ngụy Thức nỉ non, lại không nghe được nàng trả lời, thân hình trong ngực rất nhanh lạnh đi, hắn mới đột nhiên ý thức được, nàng sẽ không bao giờ trả lời mình nữa. Thân mình Ngụy Thức run nhẹ, ôm chặt nàng vào trong ngực mình.
Lý Tùy Phong đứng nhìn thở dài, ôm lấy Đường Nhất Nhất đang rơi lệ. Đường Nhất Nhất lúc này lại không bận tâm đến việc đẩy hắn ra.