Chương : 417
Hồng Đậu ban đầu vốn cảm thấy Mông Nhi yêu đương bây giờ là quá sớm, sau khi nghe A Miên nói xong, nàng liền cảm thấy Mông Nhi hiện tại yêu đương thật sự không tính là sớm, chờ đến khi âm thanh đóng cửa vang lên, Hồng Đậu mới nhớ tới điều gì, “Xong rồi, quên nói với Mông Nhi tình huống trong.”
“Không sao.” A Miên như cũ bình tĩnh, hắn mỉm cười, “Mông Nhi ứng phó được.”
Nói đến bên kia, Mông Nhi vừa đóng cửa phòng lại, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền sửng sốt.
Chỉ thấy trên giường hỗn độn, Tuyết Phân Phân cả người giống như con nhộng, bị cuộn trong chăn trói dây thừng bên ngoài, trong miệng nàng ta còn bị nhét giẻ, nước mắt trên mặt còn chưa khô. Nhìn thấy Mông Nhi bước vào, nàng ta cũng chỉ nhàn nhạt liếc mắt, liền thu ánh mắt về.
Không khóc cũng không nháo, thoạt nhìn đã từ bỏ hy vọng.
Mông Nhi nhìn cảnh trước mắt liền có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì, hắn chậm rãi bước đến, lấy giẻ trong miệng Tuyết Phân Phân ra, tràn đầy cảm xúc hỏi: “Sư huynh và sư tẩu ta đã tới à?”
“Hừ!” Tuyết Phân Phân quay đầu đi, “Các ngươi đều không phải người tốt!”
“Ngươi cũng không phải người tốt gì.”
Từ Ma giáo ra, không có ai tốt cả.
Tuyết Phân Phân mếu máo, “Ta chưa trở thành một người xấu đủ tư cách, ta đã phụ kỳ vọng của Giáo chủ!”
“Từ bỏ đi.” Mông Nhi hiếm khi có lòng tốt nói: “Ngươi đấu không lại sư huynh, sư tẩu ta.”
“Người Thánh giáo sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy?” Tuyết Phân Phân cả giận nói: “Đồ nhóc con như ngươi không hiểu được sự kiên trì của người lớn chúng ta!”
“Ồ.” Mông Nhi đáp lời có lệ, trực tiếp nhét lại mớ giẻ vào trong miệng nàng ta.
Tuyết Phân Phân phẫn nộ trừng hắn, vặn vẹo thân thể, lại chỉ có thể phát ra: “Ô ô ô!”
“Nhớ kỹ.” Mông Nhi chớp mắt, “Ta không thích người khác nói ta là nhóc con.”
“Ô ô ô!”
Mông Nhi rũ mắt, giơ tay, một thanh dao găm xuất hiện, “Nếu ngươi lại gọi ta là nhóc con, ta liền khắc lên mặt ngươi mấy chữ này.”
Tuyết Phân Phân lập tức im bặt, cũng bất động, đôi mắt to lộ vẻ sợ hãi, dần dần, trong mắt liền có ánh lệ.
Mông Nhi thu hồi dao găm, ngồi ở mép giường, sau một lúc lâu mới nói thêm: “Ngươi khóc thật khiến người ta phiền lòng.”
Tuyết Phân Phân nức nở một tiếng, chậm rãi dịch thân mình, muốn chuyển phương hướng, đáng tiếc nàng ta đã bị trói trong chăn thành “nhộng”, căn bản không nhích được thân, vì thế dáng vẻ nỗ lực hiện tại của nàng ta liền có chút buồn cười.
Nhưng nàng ta lại sợ tên nhóc khiến người ta sợ hãi này sẽ mất kiên nhẫn, vì thế liền càng sốt ruột, nước mắt không khống chế được, còn rớt càng mau.
Mông Nhi ngồi mép giường nhìn trong chốc lát, chợt nâng tay lên.
Hắn thật sự muốn hủy dung mình!
Tuyết Phân Phân nhắm chặt mắt lại, cả người căng cứng, nhưng đau đớn trong dự đoán không thấy đến, ngược lại khóe mắt nàng ta đụng phải gì thứ gì đó mềm mại, nàng ta hơi mở mắt, lại thấy Mông Nhi cầm một chiếc khăn tay, đang lau nước mắt trên khóe mắt nàng ta. Tuyết Phân Phân cứng đờ người.
“Sư tẩu nói, nữ tử không phải dùng để khóc thút thít.” Mông Nhi bình tĩnh nói: “Tuy rằng ngươi lớn hơn ta, thoạt nhìn là một bà dì già cả, nhưng miễn cưỡng cũng là nữ.”
Bà, bà dì già cả…
Khóe mắt Tuyết Phân Phân co giật, nàng ta năm nay cũng mới mười sáu tuổi có được không!?
Nàng ta nói không ra lời, chỉ có thể dùng ánh mắt kháng nghị, chẳng qua rất nhanh, nàng ta lại nhíu mày, mơ hồ cảm thấy khăn tay này dường có mùi gì quái quái. Ánh mắt nàng ta dừng trên chiếc khăn, rồi lại nhìn về phía Mông Nhi.
Mông Nhi cũng nhìn khăn, phản ứng lại mà nói: “Khăn này vốn dùng để lau cho Chi Chi.”
Chi Chi?
Con thằn lằn màu đỏ kia?
Tuyết Phân Phân khẽ sụt sịt, đôi mắt đỏ lên, nước mắt đã không thể nào ngưng được nữa.
“Không sao.” A Miên như cũ bình tĩnh, hắn mỉm cười, “Mông Nhi ứng phó được.”
Nói đến bên kia, Mông Nhi vừa đóng cửa phòng lại, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền sửng sốt.
Chỉ thấy trên giường hỗn độn, Tuyết Phân Phân cả người giống như con nhộng, bị cuộn trong chăn trói dây thừng bên ngoài, trong miệng nàng ta còn bị nhét giẻ, nước mắt trên mặt còn chưa khô. Nhìn thấy Mông Nhi bước vào, nàng ta cũng chỉ nhàn nhạt liếc mắt, liền thu ánh mắt về.
Không khóc cũng không nháo, thoạt nhìn đã từ bỏ hy vọng.
Mông Nhi nhìn cảnh trước mắt liền có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì, hắn chậm rãi bước đến, lấy giẻ trong miệng Tuyết Phân Phân ra, tràn đầy cảm xúc hỏi: “Sư huynh và sư tẩu ta đã tới à?”
“Hừ!” Tuyết Phân Phân quay đầu đi, “Các ngươi đều không phải người tốt!”
“Ngươi cũng không phải người tốt gì.”
Từ Ma giáo ra, không có ai tốt cả.
Tuyết Phân Phân mếu máo, “Ta chưa trở thành một người xấu đủ tư cách, ta đã phụ kỳ vọng của Giáo chủ!”
“Từ bỏ đi.” Mông Nhi hiếm khi có lòng tốt nói: “Ngươi đấu không lại sư huynh, sư tẩu ta.”
“Người Thánh giáo sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy?” Tuyết Phân Phân cả giận nói: “Đồ nhóc con như ngươi không hiểu được sự kiên trì của người lớn chúng ta!”
“Ồ.” Mông Nhi đáp lời có lệ, trực tiếp nhét lại mớ giẻ vào trong miệng nàng ta.
Tuyết Phân Phân phẫn nộ trừng hắn, vặn vẹo thân thể, lại chỉ có thể phát ra: “Ô ô ô!”
“Nhớ kỹ.” Mông Nhi chớp mắt, “Ta không thích người khác nói ta là nhóc con.”
“Ô ô ô!”
Mông Nhi rũ mắt, giơ tay, một thanh dao găm xuất hiện, “Nếu ngươi lại gọi ta là nhóc con, ta liền khắc lên mặt ngươi mấy chữ này.”
Tuyết Phân Phân lập tức im bặt, cũng bất động, đôi mắt to lộ vẻ sợ hãi, dần dần, trong mắt liền có ánh lệ.
Mông Nhi thu hồi dao găm, ngồi ở mép giường, sau một lúc lâu mới nói thêm: “Ngươi khóc thật khiến người ta phiền lòng.”
Tuyết Phân Phân nức nở một tiếng, chậm rãi dịch thân mình, muốn chuyển phương hướng, đáng tiếc nàng ta đã bị trói trong chăn thành “nhộng”, căn bản không nhích được thân, vì thế dáng vẻ nỗ lực hiện tại của nàng ta liền có chút buồn cười.
Nhưng nàng ta lại sợ tên nhóc khiến người ta sợ hãi này sẽ mất kiên nhẫn, vì thế liền càng sốt ruột, nước mắt không khống chế được, còn rớt càng mau.
Mông Nhi ngồi mép giường nhìn trong chốc lát, chợt nâng tay lên.
Hắn thật sự muốn hủy dung mình!
Tuyết Phân Phân nhắm chặt mắt lại, cả người căng cứng, nhưng đau đớn trong dự đoán không thấy đến, ngược lại khóe mắt nàng ta đụng phải gì thứ gì đó mềm mại, nàng ta hơi mở mắt, lại thấy Mông Nhi cầm một chiếc khăn tay, đang lau nước mắt trên khóe mắt nàng ta. Tuyết Phân Phân cứng đờ người.
“Sư tẩu nói, nữ tử không phải dùng để khóc thút thít.” Mông Nhi bình tĩnh nói: “Tuy rằng ngươi lớn hơn ta, thoạt nhìn là một bà dì già cả, nhưng miễn cưỡng cũng là nữ.”
Bà, bà dì già cả…
Khóe mắt Tuyết Phân Phân co giật, nàng ta năm nay cũng mới mười sáu tuổi có được không!?
Nàng ta nói không ra lời, chỉ có thể dùng ánh mắt kháng nghị, chẳng qua rất nhanh, nàng ta lại nhíu mày, mơ hồ cảm thấy khăn tay này dường có mùi gì quái quái. Ánh mắt nàng ta dừng trên chiếc khăn, rồi lại nhìn về phía Mông Nhi.
Mông Nhi cũng nhìn khăn, phản ứng lại mà nói: “Khăn này vốn dùng để lau cho Chi Chi.”
Chi Chi?
Con thằn lằn màu đỏ kia?
Tuyết Phân Phân khẽ sụt sịt, đôi mắt đỏ lên, nước mắt đã không thể nào ngưng được nữa.