Chương : 413
Tuyết Phân Phân không muốn thừa nhận mình là một “thứ kê chân bàn”, miệng nàng ta mếu máo, tủi thân không thôi, “Các ngươi nói bậy, Giáo chủ coi trọng ta như thế, ngài ấy còn lâu mới đối xử với ta như vậy.”
“Ngươi cần gì phải tự lừa mình dối người đây?” Hồng Đậu đồng tình thở dài, “Nhận thức rõ về mình, đây là một chuyện tốt, tựa như ta thừa nhận mình xấu xí vậy, ngươi cũng có thể thừa nhận mình ngu xuẩn nha, không ai chê cười ngươi đâu.”
Cái gì?
Nàng xấu xí?
Tuyết Phân Phân trước tiên khựng lại, tiếp theo liền òa khóc, “Ngươi còn cố ý chế nhạo ta! Ngươi quá độc ác!”
“Ta không chế nhạo ngươi mà…” Hồng Đậu không rõ nguyên do, nàng luống cuống nói: “Ngươi đừng khóc nha, ta biết phải thừa nhận mình không tốt như trong tưởng tượng là một chuyện thực sự khó khăn, nhưng chỉ cần ngươi vượt qua khó khăn này, tất cả đều sẽ tốt. Ngươi xem, ta thừa nhận rất rõ ràng, ta xấu xí, chẳng phải vẫn tìm được A Miên sao?”
Tuyết Phân Phân cảm giác sâu sắc mình đang bị vũ nhục, nàng ta khóc lóc thảm thiết, hết xoay người ghé vào trên giường, lại co lại vào góc giường, còn chui cả người vào trong chăn.
Mắt Hồng Đậu lộ vẻ thương hại, tràn đầy cảm khái nói: “Thật hy vọng Tiểu Tuyết Nhi có thể kiên cường một chút, trên thế giới này, không có khó khăn nào không thể vượt qua.”
“Hồng Đậu.”
Hồng Đậu ngẩng đầu, “Ừm?”
“Kỳ thật…” A Miên nhìn khuôn mặt nhỏ mờ mịt của Hồng Đậu, hắn sắp xếp lại một chút lời nói, vẫn quyết định nói trắng ra: “Ta cảm thấy Tiểu Tuyết Nhi hiện tại khổ sở, chính là vì cái miệng nhỏ này của nàng.”
“Ý của A Miên … ta đã hiểu.” Hồng Đậu mím môi, trong mắt hiện sáng tỏ, nàng lại cúi đầu, nhìn “con nhộng” ở góc giường nói: “Tiểu Tuyết Nhi, ngươi đừmg khổ sở, vẻ ngoài của mỗi người đều là trời sinh, mặc dù ngươi cảm thấy miệng của ta đẹp hơn của ngươi, nhưng ngươi vẫn rất xinh đẹp, nếu ngươi không tin, chúng ta liền đi ra ngoài tùy tiện tìm một người để hỏi xem, rốt cuộc là ngươi đẹp hay ta đẹp, được chứ?”
Tiếng khóc trong ổ chăn ngừng một giây, bỗng nhiên, tiếng khóc truyền ra lại càng lớn hơn nữa.
So sánh với khuôn mặt diễm như đào lý của Hồng Đậu trước mặt người ngoài?
Đây không phải thuần túy khiến mình càng xấu hổ hay sao?
A Miên quay đầu đi, nhẹ thở dài một tiếng.
Hồng Đậu càng thêm cảm thấy không thể hiểu nổi, nàng chớp chớp mắt, lại lén lút kéo tay A Miên, “Tiểu Tuyết Nhi vì sao vẫn khóc không ngừng thế? Ta không bắt nạt nàng mà.”
Nàng không bắt nạt nàng ta, chẳng qua người ta lại cảm thấy nàng đang dùng ngôn ngữ để châm chọc mình.
Đương nhiên, A Miên sẽ không nói như vậy, hắn giơ tay, xoa xoa đỉnh đầu Hồng Đậu, cong môi cười, ôn hòa nhẹ nói, “Đó là vì Tiểu Tuyết Nhi nghe Hồng Đậu nói mà cảm động, nghĩ đến ở Thánh giáo chẳng có ai quan tâm đến nàng ta như Hồng Đậu cả.”
“Thì ra là thế.” Nghe A Miên nói xong, Hồng Đậu càng thương thay cho Tuyết Phân Phân, giọng nàng nhu hòa hơn rất nhiều, “Tiểu Tuyết Nhi, ngươi yên tâm, về sau ta sẽ quan tâm ngươi nhiều hơn nữa.”
“Ngươi đi đi!” Chăn giật giật, là Tuyết Phân Phân đạp một chân, nàng ta vừa khóc vừa cả giận nói: “Ta không cần ngươi quan tâm!”
Hồng Đậu cảm thấy hứng thú “Ồ ~” một tiếng, “Ngạo kiều cũng có chút đáng yêu nha.”
Tuyết Phân Phân đương nhiên không hiểu “ngạo kiều” là gì, nàng ta chỉ nghe ngữ khí của Hồng Đậu liền biết nàng khẳng định không quan tâm tới những gì mình nói, nàng ta thật muốn đánh một trận với Hồng Đậu, nhưng nàng ta chỉ có một mình, cũng không đánh lại Hồng Đậu được!
“Oa!”
Ngày hôm nay, tiếng khóc của Tuyết Phân Phân liền không hề ngừng lại.
“Ngươi cần gì phải tự lừa mình dối người đây?” Hồng Đậu đồng tình thở dài, “Nhận thức rõ về mình, đây là một chuyện tốt, tựa như ta thừa nhận mình xấu xí vậy, ngươi cũng có thể thừa nhận mình ngu xuẩn nha, không ai chê cười ngươi đâu.”
Cái gì?
Nàng xấu xí?
Tuyết Phân Phân trước tiên khựng lại, tiếp theo liền òa khóc, “Ngươi còn cố ý chế nhạo ta! Ngươi quá độc ác!”
“Ta không chế nhạo ngươi mà…” Hồng Đậu không rõ nguyên do, nàng luống cuống nói: “Ngươi đừng khóc nha, ta biết phải thừa nhận mình không tốt như trong tưởng tượng là một chuyện thực sự khó khăn, nhưng chỉ cần ngươi vượt qua khó khăn này, tất cả đều sẽ tốt. Ngươi xem, ta thừa nhận rất rõ ràng, ta xấu xí, chẳng phải vẫn tìm được A Miên sao?”
Tuyết Phân Phân cảm giác sâu sắc mình đang bị vũ nhục, nàng ta khóc lóc thảm thiết, hết xoay người ghé vào trên giường, lại co lại vào góc giường, còn chui cả người vào trong chăn.
Mắt Hồng Đậu lộ vẻ thương hại, tràn đầy cảm khái nói: “Thật hy vọng Tiểu Tuyết Nhi có thể kiên cường một chút, trên thế giới này, không có khó khăn nào không thể vượt qua.”
“Hồng Đậu.”
Hồng Đậu ngẩng đầu, “Ừm?”
“Kỳ thật…” A Miên nhìn khuôn mặt nhỏ mờ mịt của Hồng Đậu, hắn sắp xếp lại một chút lời nói, vẫn quyết định nói trắng ra: “Ta cảm thấy Tiểu Tuyết Nhi hiện tại khổ sở, chính là vì cái miệng nhỏ này của nàng.”
“Ý của A Miên … ta đã hiểu.” Hồng Đậu mím môi, trong mắt hiện sáng tỏ, nàng lại cúi đầu, nhìn “con nhộng” ở góc giường nói: “Tiểu Tuyết Nhi, ngươi đừmg khổ sở, vẻ ngoài của mỗi người đều là trời sinh, mặc dù ngươi cảm thấy miệng của ta đẹp hơn của ngươi, nhưng ngươi vẫn rất xinh đẹp, nếu ngươi không tin, chúng ta liền đi ra ngoài tùy tiện tìm một người để hỏi xem, rốt cuộc là ngươi đẹp hay ta đẹp, được chứ?”
Tiếng khóc trong ổ chăn ngừng một giây, bỗng nhiên, tiếng khóc truyền ra lại càng lớn hơn nữa.
So sánh với khuôn mặt diễm như đào lý của Hồng Đậu trước mặt người ngoài?
Đây không phải thuần túy khiến mình càng xấu hổ hay sao?
A Miên quay đầu đi, nhẹ thở dài một tiếng.
Hồng Đậu càng thêm cảm thấy không thể hiểu nổi, nàng chớp chớp mắt, lại lén lút kéo tay A Miên, “Tiểu Tuyết Nhi vì sao vẫn khóc không ngừng thế? Ta không bắt nạt nàng mà.”
Nàng không bắt nạt nàng ta, chẳng qua người ta lại cảm thấy nàng đang dùng ngôn ngữ để châm chọc mình.
Đương nhiên, A Miên sẽ không nói như vậy, hắn giơ tay, xoa xoa đỉnh đầu Hồng Đậu, cong môi cười, ôn hòa nhẹ nói, “Đó là vì Tiểu Tuyết Nhi nghe Hồng Đậu nói mà cảm động, nghĩ đến ở Thánh giáo chẳng có ai quan tâm đến nàng ta như Hồng Đậu cả.”
“Thì ra là thế.” Nghe A Miên nói xong, Hồng Đậu càng thương thay cho Tuyết Phân Phân, giọng nàng nhu hòa hơn rất nhiều, “Tiểu Tuyết Nhi, ngươi yên tâm, về sau ta sẽ quan tâm ngươi nhiều hơn nữa.”
“Ngươi đi đi!” Chăn giật giật, là Tuyết Phân Phân đạp một chân, nàng ta vừa khóc vừa cả giận nói: “Ta không cần ngươi quan tâm!”
Hồng Đậu cảm thấy hứng thú “Ồ ~” một tiếng, “Ngạo kiều cũng có chút đáng yêu nha.”
Tuyết Phân Phân đương nhiên không hiểu “ngạo kiều” là gì, nàng ta chỉ nghe ngữ khí của Hồng Đậu liền biết nàng khẳng định không quan tâm tới những gì mình nói, nàng ta thật muốn đánh một trận với Hồng Đậu, nhưng nàng ta chỉ có một mình, cũng không đánh lại Hồng Đậu được!
“Oa!”
Ngày hôm nay, tiếng khóc của Tuyết Phân Phân liền không hề ngừng lại.