Chương : 409
Diệp Thu Bạch ôn hòa cười cười, “Phiền Phương cô nương quan tâm, ta hiện tại khôi phục rất tốt, cũng không có vấn đề gì lớn.”
Đó chính là còn có chút vấn đề nhỏ.
Hồng Đậu thấy Diệp Thu Bạch không nói, nghĩ thầm có lẽ là vì hắn không tiện nói ra, vậy nàng cũng sẽ không hỏi nhiều. Nàng cười nói: “Nếu không sao, vậy là tốt rồi.”
“Lần này ta tới đây, là để tặng lễ.” Diệp Thu Bạch lấy ra một chiếc hộp, đưa tới trên tay Hồng Đậu, “Nghe nói Phương cô nương và A Miên công tử đã kết làm phu thê, ta lại chưa kịp thời tặng lễ, rốt cuộc vẫn cảm thấy không ổn, hiện tại mới bổ sung, hy vọng hai vị không lấy làm phiền lòng.”
Hồng Đậu thầm nghĩ mình còn chưa đi ‘đăng ký’ với A Miên đâu, vậy mà Diệp Thu Bạch đã đưa lễ tới, chẳng qua hiện tại tất cả mọi người đều cảm thấy Hồng Đậu và A Miên đã thành thân, nàng cũng lười phủ nhận. Ở trong mắt người cổ đại, phỏng chừng họ sẽ cảm thấy ở chung trước hôn nhân là một chuyện rất không tốt, cho nên nàng nhận lấy lễ vật, lại khô khốc nói một tiếng: “Cảm ơn.”
“Bổn tiểu thư tới vội vàng, chưa chuẩn bị lễ.” Đan Tiểu Phiến ngước đầu lên, kiêu ngạo nói: “Vậy bổn tiểu thư liền cho ngươi miễn phí hỏi Thiên Kim Các một vấn đề. Thông thường hỏi Thiên Kim Các chúng ta một câu phải mất ngàn lượng vàng đấy, ngươi đã kiếm lời rồi nha.”
Hồng Đậu: “Vậy…”
“Bổn tiểu thư không trả lời vấn đề riêng tư!” Đan Tiểu Phiến lập tức bổ sung một câu, nàng vẫn nhớ rất rõ chuyện Hồng Đậu hỏi mình mấy tuổi thì hết đái dầm.
“Vậy ta liền không có gì để hỏi.” Hồng Đậu hết hứng thú bĩu môi.
Đan Tiểu Phiến tức đến ngứa răng, bất chợt, nàng ấy cảm thấy bên chân có thứ gì cọ cọ, vừa cúi đầu, liền thấy là một con thằn lằn đỏ. Đan Tiểu Phiến hét lên một tiếng, lập tức trốn ra sau lưng Diệp Thu Bạch. Đừng hỏi vì sao là Diệp Thu Bạch, bởi vì Diệp Thu Bạch cách nàng ấy gần nhất.
Đan Tiểu Phiến kêu to, “Có sâu!”
“Đây không phải sâu.” Mông Nhi từ trong phòng đi ra, hắn khom lưng cúi người xuống, thằn lằn lửa liền chạy về lòng bàn tay hắn. Hắn lại đứng thẳng lên, nói: “Đây là Chi Chi.”
“Còn là một con sâu đầy thịt!” Đan Tiểu Phiến khủng hoảng, “Thật buồn nôn!”
Thôi được rồi…
Mông Nhi từ bỏ tranh luận. Đầu tiên là Hồng Đậu cùng A Miên hoàn toàn xem nhẹ tên Chi Chi, một mực gọi là Tiểu Hồng, giờ lại thêm Đan Tiểu Phiến gọi là sâu, hắn cảm thấy mình cứ quen đi là được.
Đan Tiểu Phiến kêu to quả thực có thể nói là ma âm xuyên nhĩ, Diệp Thu Bạch đau đầu, “Đan cô nương, con thằn lằn này hẳn là sủng vật do vị tiểu công tử này nuôi, sẽ không cắn người.”
“Ta không sợ nó cắn người!” Đan Tiểu Phiến giậm chân, căm giận nói: “Ta sợ chính là vì nó xấu!”
Thôi được, lý do này, ngay cả Diệp Thu Bạch cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Hồng Đậu cầm chiếc hộp kia thấy mỏi tay, nàng liền đưa cho A Miên cầm. Không để ý tới Đan Tiểu Phiến sợ hãi một mực tránh phía sau Diệp Thu Bạch không dám ra, nàng cười hì hì hỏi Mông Nhi, “Tiểu Mông Nhi, ngày hôm qua nghỉ ngơi có tốt không?”
Mông Nhi mang quầng thâm mắt thành thật trả lời: “Không tốt.”
A Miên cười, “Quen đi là tốt rồi. Mông Nhi sư đệ, đây cũng là một loại rèn luyện.”
Mông Nhi chỉ nghĩ “Ha hả”.
Tuyết Phân Phân cảm khái sao mình lại mệnh khổ gặp phải Hồng Đậu, vừa mở miệng là có thể cảm khái cả tối, Mông Nhi bất đắc dĩ, chỉ có thể điểm huyệt câm của nàng ta, nhưng ánh mắt của Tuyết Phân Phân lại thật sự rất khiến người ta sợ hãi, Mông Nhi nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được sự u oán của nàng ta. Cuối cùng, hắn chỉ có thể dứt khoát đánh ngất cô nàng.
Bỗng nhiên, trên bầu trời xám xịt nở rộ một bông pháo hoa màu xanh lá, chớp mắt liền tan đi.
Hồng Đậu cảm thán, “Đường Môn còn bắn pháo hoa, quả nhiên là sợ khách nhân quá nhàm chán.”
“Pháo hoa đó là để đưa tin!” Đan Tiểu Phiến nói: “Nếu có người của Đường Môn bỏ mình, liền dùng tín hiệu đó để thông báo tới người Đường Môn.”
Nói cách khác, Đường Môn lại có người chết.
Đó chính là còn có chút vấn đề nhỏ.
Hồng Đậu thấy Diệp Thu Bạch không nói, nghĩ thầm có lẽ là vì hắn không tiện nói ra, vậy nàng cũng sẽ không hỏi nhiều. Nàng cười nói: “Nếu không sao, vậy là tốt rồi.”
“Lần này ta tới đây, là để tặng lễ.” Diệp Thu Bạch lấy ra một chiếc hộp, đưa tới trên tay Hồng Đậu, “Nghe nói Phương cô nương và A Miên công tử đã kết làm phu thê, ta lại chưa kịp thời tặng lễ, rốt cuộc vẫn cảm thấy không ổn, hiện tại mới bổ sung, hy vọng hai vị không lấy làm phiền lòng.”
Hồng Đậu thầm nghĩ mình còn chưa đi ‘đăng ký’ với A Miên đâu, vậy mà Diệp Thu Bạch đã đưa lễ tới, chẳng qua hiện tại tất cả mọi người đều cảm thấy Hồng Đậu và A Miên đã thành thân, nàng cũng lười phủ nhận. Ở trong mắt người cổ đại, phỏng chừng họ sẽ cảm thấy ở chung trước hôn nhân là một chuyện rất không tốt, cho nên nàng nhận lấy lễ vật, lại khô khốc nói một tiếng: “Cảm ơn.”
“Bổn tiểu thư tới vội vàng, chưa chuẩn bị lễ.” Đan Tiểu Phiến ngước đầu lên, kiêu ngạo nói: “Vậy bổn tiểu thư liền cho ngươi miễn phí hỏi Thiên Kim Các một vấn đề. Thông thường hỏi Thiên Kim Các chúng ta một câu phải mất ngàn lượng vàng đấy, ngươi đã kiếm lời rồi nha.”
Hồng Đậu: “Vậy…”
“Bổn tiểu thư không trả lời vấn đề riêng tư!” Đan Tiểu Phiến lập tức bổ sung một câu, nàng vẫn nhớ rất rõ chuyện Hồng Đậu hỏi mình mấy tuổi thì hết đái dầm.
“Vậy ta liền không có gì để hỏi.” Hồng Đậu hết hứng thú bĩu môi.
Đan Tiểu Phiến tức đến ngứa răng, bất chợt, nàng ấy cảm thấy bên chân có thứ gì cọ cọ, vừa cúi đầu, liền thấy là một con thằn lằn đỏ. Đan Tiểu Phiến hét lên một tiếng, lập tức trốn ra sau lưng Diệp Thu Bạch. Đừng hỏi vì sao là Diệp Thu Bạch, bởi vì Diệp Thu Bạch cách nàng ấy gần nhất.
Đan Tiểu Phiến kêu to, “Có sâu!”
“Đây không phải sâu.” Mông Nhi từ trong phòng đi ra, hắn khom lưng cúi người xuống, thằn lằn lửa liền chạy về lòng bàn tay hắn. Hắn lại đứng thẳng lên, nói: “Đây là Chi Chi.”
“Còn là một con sâu đầy thịt!” Đan Tiểu Phiến khủng hoảng, “Thật buồn nôn!”
Thôi được rồi…
Mông Nhi từ bỏ tranh luận. Đầu tiên là Hồng Đậu cùng A Miên hoàn toàn xem nhẹ tên Chi Chi, một mực gọi là Tiểu Hồng, giờ lại thêm Đan Tiểu Phiến gọi là sâu, hắn cảm thấy mình cứ quen đi là được.
Đan Tiểu Phiến kêu to quả thực có thể nói là ma âm xuyên nhĩ, Diệp Thu Bạch đau đầu, “Đan cô nương, con thằn lằn này hẳn là sủng vật do vị tiểu công tử này nuôi, sẽ không cắn người.”
“Ta không sợ nó cắn người!” Đan Tiểu Phiến giậm chân, căm giận nói: “Ta sợ chính là vì nó xấu!”
Thôi được, lý do này, ngay cả Diệp Thu Bạch cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Hồng Đậu cầm chiếc hộp kia thấy mỏi tay, nàng liền đưa cho A Miên cầm. Không để ý tới Đan Tiểu Phiến sợ hãi một mực tránh phía sau Diệp Thu Bạch không dám ra, nàng cười hì hì hỏi Mông Nhi, “Tiểu Mông Nhi, ngày hôm qua nghỉ ngơi có tốt không?”
Mông Nhi mang quầng thâm mắt thành thật trả lời: “Không tốt.”
A Miên cười, “Quen đi là tốt rồi. Mông Nhi sư đệ, đây cũng là một loại rèn luyện.”
Mông Nhi chỉ nghĩ “Ha hả”.
Tuyết Phân Phân cảm khái sao mình lại mệnh khổ gặp phải Hồng Đậu, vừa mở miệng là có thể cảm khái cả tối, Mông Nhi bất đắc dĩ, chỉ có thể điểm huyệt câm của nàng ta, nhưng ánh mắt của Tuyết Phân Phân lại thật sự rất khiến người ta sợ hãi, Mông Nhi nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được sự u oán của nàng ta. Cuối cùng, hắn chỉ có thể dứt khoát đánh ngất cô nàng.
Bỗng nhiên, trên bầu trời xám xịt nở rộ một bông pháo hoa màu xanh lá, chớp mắt liền tan đi.
Hồng Đậu cảm thán, “Đường Môn còn bắn pháo hoa, quả nhiên là sợ khách nhân quá nhàm chán.”
“Pháo hoa đó là để đưa tin!” Đan Tiểu Phiến nói: “Nếu có người của Đường Môn bỏ mình, liền dùng tín hiệu đó để thông báo tới người Đường Môn.”
Nói cách khác, Đường Môn lại có người chết.