Chương : 400
“Ồ, là A Miên công tử.”
Hồng Đậu vừa nghe giọng nói bình tĩnh này của Lý Tùy Phong, liền biết hắn nhất định chỉ nghĩ A Miên này trùng tên với A Miên “Cô nương” kia mà thôi. Nàng đang không biết nên giải thích thế nào, A Miên bên cạnh đã nở một nụ cười hoàn mỹ.
“Ta chính là A Miên mà Lý công tử gặp ở Võ Lâm Minh kia.” A Miên mỉm cười, “Chẳng qua hiện tại ta đổi về nam trang mà thôi.”
Lý Tùy Phong ngây ngẩn.
Hồng Đậu tâm mệt thở dài, quả thật bất luận là Thẩm Lạc Ngôn hay Lý Tùy Phong, lúc nghe được A Miên công tử chính là A Miên cô nương, đều sẽ lộ ra biểu cảm không dám tin tưởng như vậy.
Sau một lát, Lý Tùy Phong hồi thần, hắn lựa chọn quên đi sự thật A Miên này chính là A Miên kia, mà quay sang hỏi Hồng Đậu, “Ngươi có nhìn thấy một vị cô nương mặc áo lục đi tới đây không? Nàng đại khái cao như vậy, nhìn còn rất đáng yêu, chẳng qua tính tình có chút không tốt…”
Vừa nói, Lý Tùy Phong còn vừa khoa tay múa chân miêu tả.
Hồng Đậu không hiểu đây là phương thức hình dung gì, chẳng qua nàng cũng đoán được, “Ngươi đang tìm một vị cô nương Đường Môn.”
“Đúng vậy.” Lý Tùy Phong vội nói: “Nàng chính là người Đường Môn.”
Hồng Đậu ngẩng đầu liếc mắt nhìn A Miên một cái, A Miên cũng liền cười tiếp một câu: “Vị cô nương Đường Môn kia, còn là người ngươi thích.”
Vẻ mặt Lý Tùy Phong rất mất tự nhiên, lại không trả lời vấn đề này.
Hồng Đậu hừ hừ cười nói: “Không chỉ có thế, vị cô nương này, còn là vị cô nương Đường Môn ngươi vẫn luôn trốn tránh.”
Lý Tùy Phong hiện tại không muốn nghe những người này trêu chọc, hắn vừa không phủ nhận, cũng không biện giải, lại hỏi lần nữa: “Phương cô nương, các ngươi rốt cuộc có nhìn thấy nàng hay không?”
“Có thấy.” Hồng Đậu quyết đoán trả lời.
Lý Tùy Phong hỏi: “Nàng ở đâu?”
“Ồ…” Hồng Đậu duỗi tay chỉ chỉ một phương hướng, “Trước khi ngươi tới, chúng ta nhìn thấy có một cô nương áo lục chạy về hướng kia.”
“Đa tạ đã báo!” Lý Tùy Phong chắp tay, vội chạy về hướng đó. Tốc độ này đã dùng đến cả khinh công.
Chờ đến lúc Lý Tùy Phong đi rồi, vị cô nương trốn sau cây kia cũng đi ra, trước hết nàng ấy có lễ nói một tiếng cảm tạ với Hồng Đậu và A Miên, tiếp theo ánh mắt lại rất mất tự nhiên dừng lại trên người Hồng Đậu, “Vị cô nương này, ngươi…”
Nàng ấy nói không nổi nữa, nhìn qua có vẻ muốn nói lại thôi.
“Ta?” Hồng Đậu vươn một ngón tay chỉ vào mình, nàng khó hiểu, “Ta làm sao vậy?”
Cô nương kia lại nhìn A Miên, thấy Hồng Đậu cùng A Miên thân mật đứng chung một chỗ, giọng nàng ấy có một tia nghi hoặc, “Cô nương và Lý Tùy Phong, không phải phu thê sao?”
“Ha?” Hồng Đậu ngốc.
A Miên “Ồ ~” một tiếng, âm cuối lên cao khiến người ta cảm thấy như lâm đại địch.
Hồng Đậu vội hỏi: “Ta và hắn là phu thê? Ngươi nghe ai nói vậy?”
“Ngày đó, ta thấy cô nương khoác y phục của Lý Tùy Phong trên người …”
Hồng Đậu suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ tới lúc ở Võ Lâm Minh, khi nàng và cô nương này vô tình chạm mặt, trên người nàng quả thực khoác y phục của Lý Tùy Phong. Hồng Đậu nhớ đến lời mình nói lúc trước, nàng liền vỗ gáy mình, “Là lúc ấy ta nói chưa rõ, lúc ấy tay áo ta bị rách, Lý Tùy Phong mới cho ta mượn y phục. Ta và hắn nhiều nhất cũng chỉ xem như bằng hữu, nhưng giữa chúng ta vô cùng thanh bạch, quan hệ gì cũng không có!”
“Các ngươi… Các ngươi không phải phu thê?”
“Đương nhiên không phải!” Hồng Đậu vội ôm lấy cánh tay A Miên, “Phu quân của ta chỉ có một, đó chính là A Miên!”
Hồng Đậu vừa nghe giọng nói bình tĩnh này của Lý Tùy Phong, liền biết hắn nhất định chỉ nghĩ A Miên này trùng tên với A Miên “Cô nương” kia mà thôi. Nàng đang không biết nên giải thích thế nào, A Miên bên cạnh đã nở một nụ cười hoàn mỹ.
“Ta chính là A Miên mà Lý công tử gặp ở Võ Lâm Minh kia.” A Miên mỉm cười, “Chẳng qua hiện tại ta đổi về nam trang mà thôi.”
Lý Tùy Phong ngây ngẩn.
Hồng Đậu tâm mệt thở dài, quả thật bất luận là Thẩm Lạc Ngôn hay Lý Tùy Phong, lúc nghe được A Miên công tử chính là A Miên cô nương, đều sẽ lộ ra biểu cảm không dám tin tưởng như vậy.
Sau một lát, Lý Tùy Phong hồi thần, hắn lựa chọn quên đi sự thật A Miên này chính là A Miên kia, mà quay sang hỏi Hồng Đậu, “Ngươi có nhìn thấy một vị cô nương mặc áo lục đi tới đây không? Nàng đại khái cao như vậy, nhìn còn rất đáng yêu, chẳng qua tính tình có chút không tốt…”
Vừa nói, Lý Tùy Phong còn vừa khoa tay múa chân miêu tả.
Hồng Đậu không hiểu đây là phương thức hình dung gì, chẳng qua nàng cũng đoán được, “Ngươi đang tìm một vị cô nương Đường Môn.”
“Đúng vậy.” Lý Tùy Phong vội nói: “Nàng chính là người Đường Môn.”
Hồng Đậu ngẩng đầu liếc mắt nhìn A Miên một cái, A Miên cũng liền cười tiếp một câu: “Vị cô nương Đường Môn kia, còn là người ngươi thích.”
Vẻ mặt Lý Tùy Phong rất mất tự nhiên, lại không trả lời vấn đề này.
Hồng Đậu hừ hừ cười nói: “Không chỉ có thế, vị cô nương này, còn là vị cô nương Đường Môn ngươi vẫn luôn trốn tránh.”
Lý Tùy Phong hiện tại không muốn nghe những người này trêu chọc, hắn vừa không phủ nhận, cũng không biện giải, lại hỏi lần nữa: “Phương cô nương, các ngươi rốt cuộc có nhìn thấy nàng hay không?”
“Có thấy.” Hồng Đậu quyết đoán trả lời.
Lý Tùy Phong hỏi: “Nàng ở đâu?”
“Ồ…” Hồng Đậu duỗi tay chỉ chỉ một phương hướng, “Trước khi ngươi tới, chúng ta nhìn thấy có một cô nương áo lục chạy về hướng kia.”
“Đa tạ đã báo!” Lý Tùy Phong chắp tay, vội chạy về hướng đó. Tốc độ này đã dùng đến cả khinh công.
Chờ đến lúc Lý Tùy Phong đi rồi, vị cô nương trốn sau cây kia cũng đi ra, trước hết nàng ấy có lễ nói một tiếng cảm tạ với Hồng Đậu và A Miên, tiếp theo ánh mắt lại rất mất tự nhiên dừng lại trên người Hồng Đậu, “Vị cô nương này, ngươi…”
Nàng ấy nói không nổi nữa, nhìn qua có vẻ muốn nói lại thôi.
“Ta?” Hồng Đậu vươn một ngón tay chỉ vào mình, nàng khó hiểu, “Ta làm sao vậy?”
Cô nương kia lại nhìn A Miên, thấy Hồng Đậu cùng A Miên thân mật đứng chung một chỗ, giọng nàng ấy có một tia nghi hoặc, “Cô nương và Lý Tùy Phong, không phải phu thê sao?”
“Ha?” Hồng Đậu ngốc.
A Miên “Ồ ~” một tiếng, âm cuối lên cao khiến người ta cảm thấy như lâm đại địch.
Hồng Đậu vội hỏi: “Ta và hắn là phu thê? Ngươi nghe ai nói vậy?”
“Ngày đó, ta thấy cô nương khoác y phục của Lý Tùy Phong trên người …”
Hồng Đậu suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ tới lúc ở Võ Lâm Minh, khi nàng và cô nương này vô tình chạm mặt, trên người nàng quả thực khoác y phục của Lý Tùy Phong. Hồng Đậu nhớ đến lời mình nói lúc trước, nàng liền vỗ gáy mình, “Là lúc ấy ta nói chưa rõ, lúc ấy tay áo ta bị rách, Lý Tùy Phong mới cho ta mượn y phục. Ta và hắn nhiều nhất cũng chỉ xem như bằng hữu, nhưng giữa chúng ta vô cùng thanh bạch, quan hệ gì cũng không có!”
“Các ngươi… Các ngươi không phải phu thê?”
“Đương nhiên không phải!” Hồng Đậu vội ôm lấy cánh tay A Miên, “Phu quân của ta chỉ có một, đó chính là A Miên!”