Chương : 393
Ngọc Nương cười cứng đờ, “Đường đại tiểu thư nói chuyện này làm gì vậy?”
“Ta nói điều này, là vì sợ đến lúc đó hai vị ban đêm ra ngoài ngắm hoa ngắm trăng, quá mức mê mẩn, lại đột nhiên nhìn thấy đệ tử Đường Môn đeo mặt nạ trắng cầm đèn lồng trắng sẽ bị dọa sợ, lúc này mới nhắc vài câu.” Đường Linh Linh suy nghĩ chu toàn mà nói: “Chẳng qua hai vị cũng có thể yên tâm, đệ tử Đường Môn chúng ta cứ mỗi một nén nhang lại tuần tra một chuyến, hẳn là … cũng sẽ không quấy rầy hứng thú thưởng cảnh của hai vị.”
Ngọc Lang nghe xong, kéo kéo tay Ngọc Nương, kề tai nói nhỏ: “Ngọc Nương, một nén nhang thời gian này, sao mà đủ cho ta giải quyết?”
Ngọc Nương thầm nghĩ cũng phải, một nén nhang thời gian, cũng chỉ mới vừa đủ cho bọn họ tiến vào trạng thái, diễn biến chính còn chưa bắt đầu đâu, mới thế đã bị người ta cắt ngang, vậy thật đúng là khiến người ta khó chịu.
“Đường Môn này ấy mà, quả thực phong cảnh rất tốt.” Ngọc Nương cười cười, nói: “Chẳng qua phong cảnh nơi này chúng ta cũng đã xem, nên đến nơi khác nhìn ngắm một chút, phu thê chúng ta cáo từ tại đây vậy.”
Đường Linh Linh lập tức giữ lại: “Đường Môn còn chưa chiêu đãi hai vị thật tốt, sao hai vị có thể rời đi?”
“Đường đại tiểu thư không cần giữ khách.” Ngọc Lang cũng nói: “Ta và Ngọc Nương ở chán một chỗ, dĩ nhiên liền rời đi thôi.”
Mặt Đường Linh Linh lộ vẻ tiếc nuối, “Nhưng mà…”
“Cũng không cần tiễn khách, chúng ta cáo từ tại đây.” Ngọc Nương ngắt lời Đường Linh Linh, nói xong một câu liền kéo tay Ngọc Lang xoay người đi thẳng.
Hai người kia đi khuất dạng, Đường Linh Linh mới nghiêng đầu nhìn về phía Đường Tri Lễ, “Cha, lần này người coi như không phải xử lý phiền toái như vậy nữa.”
“Tuy bọn họ chủ động rời khỏi Đường Môn, nhưng vẫn còn không biết sai…”
“Ai nha, dượng.” Mạc Quân Hoài cười lắc đầu, nói: “Có một câu gọi là mời thần dễ tiễn thần khó, phu thê họ Ngọc vốn có tính tình không biết liêm sỉ, cãi nhau với bọn họ cũng chỉ là tự hạ thấp thân phận, khiến người ngoài nhìn vào chê cười mà thôi, huống chi hiện tại đang là thời điểm tổ chức tang sự cho lão môn chủ, không nên gây ra động tĩnh lớn như thế. Biện pháp tốt nhất đương nhiên chính là nghĩ cách để bọn họ tự rời khỏi Đường Môn.”
Mạc Quân Hoài lại nhìn về phía Đường Linh Linh, hơi mỉm cười nói: “Một năm không gặp, biểu muội vẫn không khác trước.”
Đường Linh Linh lễ phép đáp lại một nụ cười, cũng không nói gì cả.
Mà trên đại thụ phía bên kia tường cao, sau khi Hồng Đậu nhìn màn diễn này, tự đáy lòng liền đánh giá, “Đường đại tiểu thư có thể nhìn ra phu thê họ Ngọc ăn mềm không ăn cứng, đúng là lợi hại.”
“Đường Linh Linh quả thực hết sức thông minh.” A Miên cũng theo Hồng Đậu đánh giá một câu, mỉm cười đưa tay phủi đi mảnh lá rụng rơi trên đỉnh đầu nàng.
Hồng Đậu nhớ tới lúc trước khi nàng xảy ra xung đột với phu thê họ Ngọc, còn phải bồi thường một quyển “Giang hồ thập bát thức” mình quý trọng từ lâu. Nhớ đến chuyện này, nàng liền đau lòng không thôi, nhưng rất nhanh nàng lại nghĩ tới khi mình cùng A Miên ân ái… Những chiêu thức ùn ùn không dứt đó, lại nghĩ tới A Miên còn từng cầm quyển “Giang hồ thập bát thức” kia xem cẩn thận …
Hồng Đậu ngẩng đầu, ánh mắt nhìn A Miên liền thay đổi.
A Miên mỉm cười, “Hồng Đậu nhìn chằm chằm ta như thế, chẳng lẽ vì cảm thấy ta lại đẹp lên?”
“A Miên…” Hồng Đậu cạn lời trong chốc lát, hỏi: “Quyển sách “Giang hồ thập bát thức” kia, rốt cuộc chàng nghiên cứu bao lâu vậy?”
“Không lâu.” A Miên một chút cũng không do dự, cong môi mỉm cười, quyết đoán trả lời: “Chỉ có bốn tháng lẻ năm ngày mà thôi.”
Hồng Đậu nghĩ một chút, đó chính là bắt đầu từ lúc nàng nhìn thấy A Miên cầm quyển sách đó. Nàng lại cạn lời trong chốc lát, “Khi đó chàng đã nghiêm túc nghiên cứu quyển sách này làm gì?”
“Bởi vì khi đó ta đã muốn ‘vỗ tay ân ái*’với Hồng Đậu rồi nha.” A Miên cười như ánh mặt trời.
(*) Vỗ tay ân ái: Tức là XXOO
Hồng Đậu đỏ mặt: “…”
“Ta nói điều này, là vì sợ đến lúc đó hai vị ban đêm ra ngoài ngắm hoa ngắm trăng, quá mức mê mẩn, lại đột nhiên nhìn thấy đệ tử Đường Môn đeo mặt nạ trắng cầm đèn lồng trắng sẽ bị dọa sợ, lúc này mới nhắc vài câu.” Đường Linh Linh suy nghĩ chu toàn mà nói: “Chẳng qua hai vị cũng có thể yên tâm, đệ tử Đường Môn chúng ta cứ mỗi một nén nhang lại tuần tra một chuyến, hẳn là … cũng sẽ không quấy rầy hứng thú thưởng cảnh của hai vị.”
Ngọc Lang nghe xong, kéo kéo tay Ngọc Nương, kề tai nói nhỏ: “Ngọc Nương, một nén nhang thời gian này, sao mà đủ cho ta giải quyết?”
Ngọc Nương thầm nghĩ cũng phải, một nén nhang thời gian, cũng chỉ mới vừa đủ cho bọn họ tiến vào trạng thái, diễn biến chính còn chưa bắt đầu đâu, mới thế đã bị người ta cắt ngang, vậy thật đúng là khiến người ta khó chịu.
“Đường Môn này ấy mà, quả thực phong cảnh rất tốt.” Ngọc Nương cười cười, nói: “Chẳng qua phong cảnh nơi này chúng ta cũng đã xem, nên đến nơi khác nhìn ngắm một chút, phu thê chúng ta cáo từ tại đây vậy.”
Đường Linh Linh lập tức giữ lại: “Đường Môn còn chưa chiêu đãi hai vị thật tốt, sao hai vị có thể rời đi?”
“Đường đại tiểu thư không cần giữ khách.” Ngọc Lang cũng nói: “Ta và Ngọc Nương ở chán một chỗ, dĩ nhiên liền rời đi thôi.”
Mặt Đường Linh Linh lộ vẻ tiếc nuối, “Nhưng mà…”
“Cũng không cần tiễn khách, chúng ta cáo từ tại đây.” Ngọc Nương ngắt lời Đường Linh Linh, nói xong một câu liền kéo tay Ngọc Lang xoay người đi thẳng.
Hai người kia đi khuất dạng, Đường Linh Linh mới nghiêng đầu nhìn về phía Đường Tri Lễ, “Cha, lần này người coi như không phải xử lý phiền toái như vậy nữa.”
“Tuy bọn họ chủ động rời khỏi Đường Môn, nhưng vẫn còn không biết sai…”
“Ai nha, dượng.” Mạc Quân Hoài cười lắc đầu, nói: “Có một câu gọi là mời thần dễ tiễn thần khó, phu thê họ Ngọc vốn có tính tình không biết liêm sỉ, cãi nhau với bọn họ cũng chỉ là tự hạ thấp thân phận, khiến người ngoài nhìn vào chê cười mà thôi, huống chi hiện tại đang là thời điểm tổ chức tang sự cho lão môn chủ, không nên gây ra động tĩnh lớn như thế. Biện pháp tốt nhất đương nhiên chính là nghĩ cách để bọn họ tự rời khỏi Đường Môn.”
Mạc Quân Hoài lại nhìn về phía Đường Linh Linh, hơi mỉm cười nói: “Một năm không gặp, biểu muội vẫn không khác trước.”
Đường Linh Linh lễ phép đáp lại một nụ cười, cũng không nói gì cả.
Mà trên đại thụ phía bên kia tường cao, sau khi Hồng Đậu nhìn màn diễn này, tự đáy lòng liền đánh giá, “Đường đại tiểu thư có thể nhìn ra phu thê họ Ngọc ăn mềm không ăn cứng, đúng là lợi hại.”
“Đường Linh Linh quả thực hết sức thông minh.” A Miên cũng theo Hồng Đậu đánh giá một câu, mỉm cười đưa tay phủi đi mảnh lá rụng rơi trên đỉnh đầu nàng.
Hồng Đậu nhớ tới lúc trước khi nàng xảy ra xung đột với phu thê họ Ngọc, còn phải bồi thường một quyển “Giang hồ thập bát thức” mình quý trọng từ lâu. Nhớ đến chuyện này, nàng liền đau lòng không thôi, nhưng rất nhanh nàng lại nghĩ tới khi mình cùng A Miên ân ái… Những chiêu thức ùn ùn không dứt đó, lại nghĩ tới A Miên còn từng cầm quyển “Giang hồ thập bát thức” kia xem cẩn thận …
Hồng Đậu ngẩng đầu, ánh mắt nhìn A Miên liền thay đổi.
A Miên mỉm cười, “Hồng Đậu nhìn chằm chằm ta như thế, chẳng lẽ vì cảm thấy ta lại đẹp lên?”
“A Miên…” Hồng Đậu cạn lời trong chốc lát, hỏi: “Quyển sách “Giang hồ thập bát thức” kia, rốt cuộc chàng nghiên cứu bao lâu vậy?”
“Không lâu.” A Miên một chút cũng không do dự, cong môi mỉm cười, quyết đoán trả lời: “Chỉ có bốn tháng lẻ năm ngày mà thôi.”
Hồng Đậu nghĩ một chút, đó chính là bắt đầu từ lúc nàng nhìn thấy A Miên cầm quyển sách đó. Nàng lại cạn lời trong chốc lát, “Khi đó chàng đã nghiêm túc nghiên cứu quyển sách này làm gì?”
“Bởi vì khi đó ta đã muốn ‘vỗ tay ân ái*’với Hồng Đậu rồi nha.” A Miên cười như ánh mặt trời.
(*) Vỗ tay ân ái: Tức là XXOO
Hồng Đậu đỏ mặt: “…”