Chương : 391
“Bọn họ không giao thiệp với Đường Môn, nên việc tới phúng viếng lão môn chủ cũng không hợp lý, ta đoán…” A Miên có ý vị khác cười, “Bọn họ nhất định tới để tìm kiếm kích thích.”
Tìm kiếm kích thích…
Hồng Đậu vừa nghe đến bốn chữ này, trong đầu liền không tự chủ được mà bùng nổ, nàng thầm nghĩ phu thê họ Ngọc lúc này đã làm thật sự quá đáng, Đường Môn còn đang tổ chức tang sự, kết quả hai người này lại trực tiếp lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường mà OOXX. OOXX cũng liền thôi, lại còn không cẩn thận bị người ta bắt ngay tại trận.
Đường Tri Lễ cả giận nói: “Hai tiểu bối đồi phong bại tục các ngươi, coi môn quy của Đường Môn chúng ta như không có, trong lúc tổ chức tang sự của phụ thân ta, còn dám lớn mật làm chuyện như vậy, đúng là không để ta vào mắt, cũng không để Đường Môn chúng ta vào mắt!”
“Đường nhị gia, cái gì gọi là không để Đường Môn các ngươi vào mắt?” Ngọc Lang nhướn mi, miệng hơi bĩu, lời nói ra có thể tức chết người, “Nếu không phải xét thấy Đường Môn các ngươi địa linh nhân kiệt, chúng ta còn đến Đường Môn các ngươi sao?”
“Không sai!” Ngọc Nương cũng phụ họa nói: “Đúng là vì coi trọng Đường Môn các ngươi, cho nên phu thê chúng ta mới đến chỗ này, Đường nhị gia, ngươi vừa tới liền chụp cho chúng ta cái mũ không tôn trọng Đường Môn lớn như vậy, chúng ta không nhận nổi đâu!”
Đường Tri Lễ là một người nghiêm khắc tuân theo lễ giáo, chú ý nhất chính là một chữ “Lễ”, trước kia người ông ta gặp không phải giang hồ hào kiệt thì cũng là quân tử chính phái, cho dù gặp một hai giáo đồ Ma giáo thì cũng chỉ ném ám khí muốn lấy mạng người mà thôi, đã bao giờ từng tranh chấp với người không biết xấu hổ như phu thê họ Ngọc cơ chứ?
Muốn Đường Tri Lễ mặt dày la lối khóc lóc không nói lí như phu thê họ Ngọc, ông ta dĩ nhiên trăm triệu lần không làm nổi, vì thế cũng chỉ có thể tức đến đỏ mặt, trong chốc lát không thể nói nên lời.
Đúng lúc vào lúc này, một cô nương bích sam dáng người thướt tha đi tới, nàng đi đến bên cạnh Đường Tri Lễ, dịu dàng gọi một tiếng: “Cha.”
Đây đúng là Đường Linh Linh đã từng gặp mặt một lần với Hồng Đậu ở tòa miếu đổ, phía sau Đường Linh Linh còn có một nam nhân phong lưu tuấn dật đi theo, không phải phu quân Ngụy Thức của nàng ấy, mà là một người Hồng Đậu không quen biết.
Vị công tử kia nhìn phu thê họ Ngọc, lại nói với Đường Tri Lễ: “Dượng, xảy ra chuyện gì thế?”
“Đây là thân thích bên nhà mẹ của Đường Linh Linh.” A Miên dán sát bên tai Hồng Đậu, thấp giọng nói: “Thiếu gia của Mạc gia Lĩnh Nam, Mạc Quân Hoài, cũng không phải là người giang hồ, mà là một người đọc sách, đang làm quan, sang năm chuẩn bị nhậm chức tri phủ Lĩnh Nam. Trong quan trường, tiền đồ của hắn không thể hạn lượng.”
“Người đọc sách?” Hồng Đậu lại liếc mắt nhìn Mạc Quân Hoài một cái, tiếp theo liền gật gật đầu.
A Miên nhẹ giọng hỏi: “Hồng Đậu đang nghĩ gì?”
“Ta chỉ vừa thấy vị Mạc Quân Hoài này, liền nhớ tới một người đọc sách khác mà thôi.” Hồng Đậu lẩm bẩm nói: “Chẳng qua người đọc sách kia thoạt nhìn lại không khôn khéo giỏi giang như Mạc Quân Hoài này, hắn hoàn toàn chính là con mọt sách, cũng khó trách không thi đậu công danh.”
Đây vẫn là lần đầu tiên Hồng Đậu nhìn thấy người làm quan ở thế giới này. Trong thế giới này, triều đình và giang hồ hoàn toàn không can thiệp vào chuyện của nhau, đột nhiên lại có thể nhìn thấy một người của triều đình có liên quan đến giang hồ, chuyện đó đúng là khiến người ta thấy lạ.
A Miên cũng không hỏi con mọt sách Hồng Đậu nhắc tới kia là ai, hắn cầm tay Hồng Đậu, nhàn nhạt nói: “Mạc Quân Hoài này cũng chưa bao giờ liên quan đến chuyện giang hồ, hiện tại hắn có mặt ở Đường Môn, cũng là vì lão môn chủ qua đời thôi.”
Một người qua đời, phàm là người có chút quan hệ thân thích đều phải đến đây phúng viếng, Mạc Quân Hoài cũng không ngoại lệ.
Tìm kiếm kích thích…
Hồng Đậu vừa nghe đến bốn chữ này, trong đầu liền không tự chủ được mà bùng nổ, nàng thầm nghĩ phu thê họ Ngọc lúc này đã làm thật sự quá đáng, Đường Môn còn đang tổ chức tang sự, kết quả hai người này lại trực tiếp lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường mà OOXX. OOXX cũng liền thôi, lại còn không cẩn thận bị người ta bắt ngay tại trận.
Đường Tri Lễ cả giận nói: “Hai tiểu bối đồi phong bại tục các ngươi, coi môn quy của Đường Môn chúng ta như không có, trong lúc tổ chức tang sự của phụ thân ta, còn dám lớn mật làm chuyện như vậy, đúng là không để ta vào mắt, cũng không để Đường Môn chúng ta vào mắt!”
“Đường nhị gia, cái gì gọi là không để Đường Môn các ngươi vào mắt?” Ngọc Lang nhướn mi, miệng hơi bĩu, lời nói ra có thể tức chết người, “Nếu không phải xét thấy Đường Môn các ngươi địa linh nhân kiệt, chúng ta còn đến Đường Môn các ngươi sao?”
“Không sai!” Ngọc Nương cũng phụ họa nói: “Đúng là vì coi trọng Đường Môn các ngươi, cho nên phu thê chúng ta mới đến chỗ này, Đường nhị gia, ngươi vừa tới liền chụp cho chúng ta cái mũ không tôn trọng Đường Môn lớn như vậy, chúng ta không nhận nổi đâu!”
Đường Tri Lễ là một người nghiêm khắc tuân theo lễ giáo, chú ý nhất chính là một chữ “Lễ”, trước kia người ông ta gặp không phải giang hồ hào kiệt thì cũng là quân tử chính phái, cho dù gặp một hai giáo đồ Ma giáo thì cũng chỉ ném ám khí muốn lấy mạng người mà thôi, đã bao giờ từng tranh chấp với người không biết xấu hổ như phu thê họ Ngọc cơ chứ?
Muốn Đường Tri Lễ mặt dày la lối khóc lóc không nói lí như phu thê họ Ngọc, ông ta dĩ nhiên trăm triệu lần không làm nổi, vì thế cũng chỉ có thể tức đến đỏ mặt, trong chốc lát không thể nói nên lời.
Đúng lúc vào lúc này, một cô nương bích sam dáng người thướt tha đi tới, nàng đi đến bên cạnh Đường Tri Lễ, dịu dàng gọi một tiếng: “Cha.”
Đây đúng là Đường Linh Linh đã từng gặp mặt một lần với Hồng Đậu ở tòa miếu đổ, phía sau Đường Linh Linh còn có một nam nhân phong lưu tuấn dật đi theo, không phải phu quân Ngụy Thức của nàng ấy, mà là một người Hồng Đậu không quen biết.
Vị công tử kia nhìn phu thê họ Ngọc, lại nói với Đường Tri Lễ: “Dượng, xảy ra chuyện gì thế?”
“Đây là thân thích bên nhà mẹ của Đường Linh Linh.” A Miên dán sát bên tai Hồng Đậu, thấp giọng nói: “Thiếu gia của Mạc gia Lĩnh Nam, Mạc Quân Hoài, cũng không phải là người giang hồ, mà là một người đọc sách, đang làm quan, sang năm chuẩn bị nhậm chức tri phủ Lĩnh Nam. Trong quan trường, tiền đồ của hắn không thể hạn lượng.”
“Người đọc sách?” Hồng Đậu lại liếc mắt nhìn Mạc Quân Hoài một cái, tiếp theo liền gật gật đầu.
A Miên nhẹ giọng hỏi: “Hồng Đậu đang nghĩ gì?”
“Ta chỉ vừa thấy vị Mạc Quân Hoài này, liền nhớ tới một người đọc sách khác mà thôi.” Hồng Đậu lẩm bẩm nói: “Chẳng qua người đọc sách kia thoạt nhìn lại không khôn khéo giỏi giang như Mạc Quân Hoài này, hắn hoàn toàn chính là con mọt sách, cũng khó trách không thi đậu công danh.”
Đây vẫn là lần đầu tiên Hồng Đậu nhìn thấy người làm quan ở thế giới này. Trong thế giới này, triều đình và giang hồ hoàn toàn không can thiệp vào chuyện của nhau, đột nhiên lại có thể nhìn thấy một người của triều đình có liên quan đến giang hồ, chuyện đó đúng là khiến người ta thấy lạ.
A Miên cũng không hỏi con mọt sách Hồng Đậu nhắc tới kia là ai, hắn cầm tay Hồng Đậu, nhàn nhạt nói: “Mạc Quân Hoài này cũng chưa bao giờ liên quan đến chuyện giang hồ, hiện tại hắn có mặt ở Đường Môn, cũng là vì lão môn chủ qua đời thôi.”
Một người qua đời, phàm là người có chút quan hệ thân thích đều phải đến đây phúng viếng, Mạc Quân Hoài cũng không ngoại lệ.