Chương : 37
Không khí bên này của Hồng Đậu rất nhẹ nhàng, không khí bên kia thì lại nặng nề một chút.
Trường kiếm đâm vào xương tỳ bà của Du Tử Tức lại bị rút ra, miệng vết thương của hắn máu chảy ra càng nhiều, nhưng lực nhẫn nại của Du Tử Tức lại không hề tầm thường, trên gương mặt tuyệt mỹ của hắn bởi vì mất máu quá nhiều và đau đớn, mà đã tái nhợt hoàn toàn không còn huyết sắc, nhưng hắn vẫn còn có thể bày ra vẻ mặt tươi cười, nụ cười tươi tái nhợt đó, vào giờ phút này lại có một vẻ đẹp động phách kinh tâm.
Nhưng giọng hắn lại lạnh băng dị thường, “Thẩm Lạc Ngôn, nếu không có Phương Hồng Đậu, ngươi không thể gây thương tổn ta mảy may.”
“Hồng Đậu là phu nhân của ta, Du Tử Tức, ngươi cũng có thể tìm một phu nhân biết võ.” Kiếm trong tay Thẩm Lạc Ngôn để trên cổ Du Tử Tức, giọng hắn lạnh lẽo, cũng khiến người ta không nghe ra cảm xúc gì cả.
Nhưng khi truyền đến tai Du Tử Tức, đây hoàn toàn chính là châm chọc!
Thẩm Lạc Ngôn chính là đang châm chọc hắn, châm chọc hắn tìm không nổi một cô vợ lợi lại!
Vẻ tươi cười của Du Tử Tức rốt cuộc trở nên miễn cưỡng một chút, trên trán hắn chảy xuống mồ hôi lạnh vì thống khổ, lại không có bất luận cảm giác chật vật nào, Du Tử Tức lại cười, “Thẩm trang chủ, hôm nay ta xem như thua tại Thẩm Gia Trang các ngươi, chẳng qua……”
“Chẳng qua cái gì?”
“Chẳng qua, nếu ngươi cảm thấy ta cứ như vậy mà thúc thủ chịu trói, vậy ngươi đã sai rồi.”
Du Tử Tức vừa dứt lời, trong trời đêm truyền đến tiếng kêu dài vang vọng tàn nhẫn của hắc ưng, mà lúc này đây, lại không phải chỉ có tiếng của một con chim.
Từ bầu trời đêm, mấy chục con hắc ưng cao bằng nửa người đáp xuống, mà mục tiêu của chúng nó đều thực rõ ràng, đó chính là Hồng Đậu.
“Cẩn thận!” Hồng Đậu kéo Thức Bạch đang đứng bên cạnh mình ra, muốn nàng đối phó một hai con hắc ưng khổng lồ còn được, nhưng đồng thời ứng phó nhiều con như vậy, cho dù là người có kinh nghiệm thực chiến phong phú, cũng khó có thể ứng đối.
“Thẩm trang chủ.” Du Tử Tức sâu kín hỏi: “Phu nhân của ngươi gặp phiền toái, ngươi không đi giúp nàng sao?”
Người Thẩm Lạc Ngôn chưa động, kiếm trong tay cũng không động, hắn chỉ không nói mà nhìn Du Tử Tức.
Du Tử Tức nhướng mày, “Xem ra Thẩm trang chủ đối với Thẩm phu nhân rất có tin tưởng, nhưng không biết đối với vị Phượng di nương kia có phải cũng có niềm tin lớn như vậy hay không ……”
Mấy con hắc ưng lại lần nữa phát ra tiếng kêu, liền có vài con trong đó quay sang công kích Phượng Khuynh Liên.
Phượng Khuynh Liên nhìn thẳng vào mấy con hắc ưng đang bay về phía mình, nàng hoảng hốt lui về phía sau vài bước, không cẩn thận liền vấp phải đá ngã ngồi trên mặt đất.
Thẩm Lạc Ngôn rốt cuộc có động tác, thân ảnh hắn như giống như một trận sương khói mà biến mất, trong nháy mắt, hắn lại đã chắn trước người Phượng Khuynh Liên, trường kiếm trong tay vung lên chém bị thương một con hắc ưng.
Trong tay Thẩm Lạc Ngôn có vũ khí, Hồng Đậu thì lại không có, lại nghe thấy tiếng kêu cứu của Kỳ Chiêu, nàng giậm chân một cái, trực tiếp bẻ một cây nhánh cây, ném về phía hắc ưng đang công kích Kỳ Chiêu, trên nhánh cây có nội lực của nàng, xuyên qua thân thể hắc ưng, khốn cảnh của Kỳ Chiêu cũng liền hơi giảm bớt.
Nhưng Hồng Đậu không may mắn như vậy, bởi vì phân tâm, một con hắc ưng từ phía sau lao tới dùng móng vuốt bắt được bả vai nàng, lại cứ như vậy mà nhấc nàng lên.
“Uy uy uy…… Buông ta ra!” Hồng Đậu nâng tay lên giãy giụa, nhưng nàng đang bị quắp đi, vẫn xem nhẹ sự thật rằng sức lực của mình so ra còn kém hắc ưng này nhiều lắm.
“Hồng Đậu!”
Hồng Đậu dường như là nghe được giọng Thẩm Lạc Ngôn, nàng cũng chỉ có thể vội vàng thấy được Thức Bạch muốn đuổi tới cứu nàng, khi bị hắc ưng bắt lấy bay càng cao hơn, nàng theo bản năng liền tóm lấy đồ vật cách mình gần nhất.
Vừa tóm xong, nàng bỗng nhiên liền cảm thấy thứ này thật nặng, lại cúi đầu nhìn xem, liền thấy Du Tử Tức đang ngẩng đầu tươi cười đầy mặt.
“Vương cô nương khi đang đối mặt với sống chết cũng vẫn không quên ta, này thật đúng là khiến ta cảm động.” Du Tử Tức cười xinh đẹp yêu diễm, dưới ánh trăng này, phảng phất giống như một con yêu tinh.
Thứ Hồng Đậu vừa mới bắt lấy, đúng là tay của Du Tử Tức, khóe miệng nàng vừa xị xuống, mới phát hiện phía dưới chỉ có thể nhìn thấy rừng cây rậm rạp.
Mà Du Tử Tức sớm đã vươn tay bắt được móng vuốt hắc ưng, hắn hơi hơi cúi đầu, lại cười nhìn Hồng Đậu, “Bóng đêm này thật là quạnh quẽ, lại bởi có ánh sáng chiếu lên người Vương cô nương, liền trở nên hết sức mê người.”
Khoảng cách cao như vậy, cho dù là người biết khinh công ngã xuống, không chết cũng tàn.
Hồng Đậu đánh sang một quyền, “Ngươi đi tìm chết đi!”
Lần này Du Tử Tức nghiêng đầu tránh khỏi, hắn lại cười tủm tỉm nói: “Vương cô nương thẹn thùng?”
“Xấu hổ cái đầu quỷ nhà ngươi!” Hồng Đậu lại đánh sang một quyền nữa, lúc này, hắn lại dùng tay bắt được nắm tay nàng.
“Mỹ nhân, mỹ nhân, vẫn nên an tĩnh một chút, mới xứng đôi với vẻ đẹp lừng lẫy của công tử ta đây.”
Mà Du Tử Tức hiện tại, trên hai con mắt vẫn còn nguyên tạo hình gấu trúc mà Hồng Đậu đấm lên trước đó không lâu.
Hồng Đậu dừng một chút, mặt vô cảm nói: “Tóc ngươi rối kìa.”
“Phải không?” Du Tử Tức một tay bắt lấy tay Hồng Đậu, một cái tay khác sửa sang lại đầu tóc của mình, chẳng qua thực mau, thân mình hắn liền cứng đơ.
Hai móng vuốt của hắc ưng đang bắt lấy bả vai Hồng Đậu, mà Du Tử Tức vốn là một tay bắt lấy móng vuốt hắc ưng mới có thể có thể phi hành, nhưng hiện tại, hắn một tay sửa sang lại tóc, mà một cái tay khác đang cầm nắm tay Hồng Đậu……
“Đợi……”
Hồng Đậu đã một chân đá qua, thuận tiện rút lại tay mình, “Thiểu năng trí tuệ!”
Thân ảnh Du Tử Tức rơi xuống, không bao lâu sau liền biến mất trong bóng đêm.
Hồng Đậu âm hiểm cười vài tiếng, nhưng còn chưa kịp cười bao lâu, nàng đã bị tốc độ cấp tốc hạ cánh của hắc ưng làm cho ngây ngốc.
Bên tai là tiếng gió đêm gào thét mà qua, mặt nàng bị gió thổi nhanh như muốn biến dạng.
Nhìn hắc ưng mang theo nàng vào một sơn cốc, Hồng Đậu liền nghĩ biết vậy chẳng làm, nàng sao lại quên cơ chứ, Du Tử Tức chủ nhân của hắc ưng này, hắn nếu như có nguy hiểm, vậy con ưng này khẳng định là muốn đi cứu hắn……
Trường kiếm đâm vào xương tỳ bà của Du Tử Tức lại bị rút ra, miệng vết thương của hắn máu chảy ra càng nhiều, nhưng lực nhẫn nại của Du Tử Tức lại không hề tầm thường, trên gương mặt tuyệt mỹ của hắn bởi vì mất máu quá nhiều và đau đớn, mà đã tái nhợt hoàn toàn không còn huyết sắc, nhưng hắn vẫn còn có thể bày ra vẻ mặt tươi cười, nụ cười tươi tái nhợt đó, vào giờ phút này lại có một vẻ đẹp động phách kinh tâm.
Nhưng giọng hắn lại lạnh băng dị thường, “Thẩm Lạc Ngôn, nếu không có Phương Hồng Đậu, ngươi không thể gây thương tổn ta mảy may.”
“Hồng Đậu là phu nhân của ta, Du Tử Tức, ngươi cũng có thể tìm một phu nhân biết võ.” Kiếm trong tay Thẩm Lạc Ngôn để trên cổ Du Tử Tức, giọng hắn lạnh lẽo, cũng khiến người ta không nghe ra cảm xúc gì cả.
Nhưng khi truyền đến tai Du Tử Tức, đây hoàn toàn chính là châm chọc!
Thẩm Lạc Ngôn chính là đang châm chọc hắn, châm chọc hắn tìm không nổi một cô vợ lợi lại!
Vẻ tươi cười của Du Tử Tức rốt cuộc trở nên miễn cưỡng một chút, trên trán hắn chảy xuống mồ hôi lạnh vì thống khổ, lại không có bất luận cảm giác chật vật nào, Du Tử Tức lại cười, “Thẩm trang chủ, hôm nay ta xem như thua tại Thẩm Gia Trang các ngươi, chẳng qua……”
“Chẳng qua cái gì?”
“Chẳng qua, nếu ngươi cảm thấy ta cứ như vậy mà thúc thủ chịu trói, vậy ngươi đã sai rồi.”
Du Tử Tức vừa dứt lời, trong trời đêm truyền đến tiếng kêu dài vang vọng tàn nhẫn của hắc ưng, mà lúc này đây, lại không phải chỉ có tiếng của một con chim.
Từ bầu trời đêm, mấy chục con hắc ưng cao bằng nửa người đáp xuống, mà mục tiêu của chúng nó đều thực rõ ràng, đó chính là Hồng Đậu.
“Cẩn thận!” Hồng Đậu kéo Thức Bạch đang đứng bên cạnh mình ra, muốn nàng đối phó một hai con hắc ưng khổng lồ còn được, nhưng đồng thời ứng phó nhiều con như vậy, cho dù là người có kinh nghiệm thực chiến phong phú, cũng khó có thể ứng đối.
“Thẩm trang chủ.” Du Tử Tức sâu kín hỏi: “Phu nhân của ngươi gặp phiền toái, ngươi không đi giúp nàng sao?”
Người Thẩm Lạc Ngôn chưa động, kiếm trong tay cũng không động, hắn chỉ không nói mà nhìn Du Tử Tức.
Du Tử Tức nhướng mày, “Xem ra Thẩm trang chủ đối với Thẩm phu nhân rất có tin tưởng, nhưng không biết đối với vị Phượng di nương kia có phải cũng có niềm tin lớn như vậy hay không ……”
Mấy con hắc ưng lại lần nữa phát ra tiếng kêu, liền có vài con trong đó quay sang công kích Phượng Khuynh Liên.
Phượng Khuynh Liên nhìn thẳng vào mấy con hắc ưng đang bay về phía mình, nàng hoảng hốt lui về phía sau vài bước, không cẩn thận liền vấp phải đá ngã ngồi trên mặt đất.
Thẩm Lạc Ngôn rốt cuộc có động tác, thân ảnh hắn như giống như một trận sương khói mà biến mất, trong nháy mắt, hắn lại đã chắn trước người Phượng Khuynh Liên, trường kiếm trong tay vung lên chém bị thương một con hắc ưng.
Trong tay Thẩm Lạc Ngôn có vũ khí, Hồng Đậu thì lại không có, lại nghe thấy tiếng kêu cứu của Kỳ Chiêu, nàng giậm chân một cái, trực tiếp bẻ một cây nhánh cây, ném về phía hắc ưng đang công kích Kỳ Chiêu, trên nhánh cây có nội lực của nàng, xuyên qua thân thể hắc ưng, khốn cảnh của Kỳ Chiêu cũng liền hơi giảm bớt.
Nhưng Hồng Đậu không may mắn như vậy, bởi vì phân tâm, một con hắc ưng từ phía sau lao tới dùng móng vuốt bắt được bả vai nàng, lại cứ như vậy mà nhấc nàng lên.
“Uy uy uy…… Buông ta ra!” Hồng Đậu nâng tay lên giãy giụa, nhưng nàng đang bị quắp đi, vẫn xem nhẹ sự thật rằng sức lực của mình so ra còn kém hắc ưng này nhiều lắm.
“Hồng Đậu!”
Hồng Đậu dường như là nghe được giọng Thẩm Lạc Ngôn, nàng cũng chỉ có thể vội vàng thấy được Thức Bạch muốn đuổi tới cứu nàng, khi bị hắc ưng bắt lấy bay càng cao hơn, nàng theo bản năng liền tóm lấy đồ vật cách mình gần nhất.
Vừa tóm xong, nàng bỗng nhiên liền cảm thấy thứ này thật nặng, lại cúi đầu nhìn xem, liền thấy Du Tử Tức đang ngẩng đầu tươi cười đầy mặt.
“Vương cô nương khi đang đối mặt với sống chết cũng vẫn không quên ta, này thật đúng là khiến ta cảm động.” Du Tử Tức cười xinh đẹp yêu diễm, dưới ánh trăng này, phảng phất giống như một con yêu tinh.
Thứ Hồng Đậu vừa mới bắt lấy, đúng là tay của Du Tử Tức, khóe miệng nàng vừa xị xuống, mới phát hiện phía dưới chỉ có thể nhìn thấy rừng cây rậm rạp.
Mà Du Tử Tức sớm đã vươn tay bắt được móng vuốt hắc ưng, hắn hơi hơi cúi đầu, lại cười nhìn Hồng Đậu, “Bóng đêm này thật là quạnh quẽ, lại bởi có ánh sáng chiếu lên người Vương cô nương, liền trở nên hết sức mê người.”
Khoảng cách cao như vậy, cho dù là người biết khinh công ngã xuống, không chết cũng tàn.
Hồng Đậu đánh sang một quyền, “Ngươi đi tìm chết đi!”
Lần này Du Tử Tức nghiêng đầu tránh khỏi, hắn lại cười tủm tỉm nói: “Vương cô nương thẹn thùng?”
“Xấu hổ cái đầu quỷ nhà ngươi!” Hồng Đậu lại đánh sang một quyền nữa, lúc này, hắn lại dùng tay bắt được nắm tay nàng.
“Mỹ nhân, mỹ nhân, vẫn nên an tĩnh một chút, mới xứng đôi với vẻ đẹp lừng lẫy của công tử ta đây.”
Mà Du Tử Tức hiện tại, trên hai con mắt vẫn còn nguyên tạo hình gấu trúc mà Hồng Đậu đấm lên trước đó không lâu.
Hồng Đậu dừng một chút, mặt vô cảm nói: “Tóc ngươi rối kìa.”
“Phải không?” Du Tử Tức một tay bắt lấy tay Hồng Đậu, một cái tay khác sửa sang lại đầu tóc của mình, chẳng qua thực mau, thân mình hắn liền cứng đơ.
Hai móng vuốt của hắc ưng đang bắt lấy bả vai Hồng Đậu, mà Du Tử Tức vốn là một tay bắt lấy móng vuốt hắc ưng mới có thể có thể phi hành, nhưng hiện tại, hắn một tay sửa sang lại tóc, mà một cái tay khác đang cầm nắm tay Hồng Đậu……
“Đợi……”
Hồng Đậu đã một chân đá qua, thuận tiện rút lại tay mình, “Thiểu năng trí tuệ!”
Thân ảnh Du Tử Tức rơi xuống, không bao lâu sau liền biến mất trong bóng đêm.
Hồng Đậu âm hiểm cười vài tiếng, nhưng còn chưa kịp cười bao lâu, nàng đã bị tốc độ cấp tốc hạ cánh của hắc ưng làm cho ngây ngốc.
Bên tai là tiếng gió đêm gào thét mà qua, mặt nàng bị gió thổi nhanh như muốn biến dạng.
Nhìn hắc ưng mang theo nàng vào một sơn cốc, Hồng Đậu liền nghĩ biết vậy chẳng làm, nàng sao lại quên cơ chứ, Du Tử Tức chủ nhân của hắc ưng này, hắn nếu như có nguy hiểm, vậy con ưng này khẳng định là muốn đi cứu hắn……