Chương : 208
Nhưng người tính không bằng trời tính, La Nhất Bảo vừa xoay người định dùng khinh công chạy trốn, một ánh kiếm từ phía sau đã buộc hắn lui lại.
Là Diệp Thu Bạch cầm kiếm mà đến, áo trắng của hắn bay phấp phới trong gió, ánh mắt hắn giờ phút này còn lạnh hơn kiếm quang trong tay hắn, “Bạch Y Diệu Thủ, chúng ta lại gặp mặt.”
Xong rồi.
La Nhất Bảo kêu rên trong lòng, trước mặt hắn là Diệp Thu Bạch, đằng sau chính là Hồng Đậu thực lực khó lường, đường lui cùng đường đi của hắn đều bị phá hỏng. Ngay lúc này, hắn liền phát huy đầy đủ khả năng chống chịu áp lực tâm lý cường đại của mình, “Ai da, đây chẳng phải Diệp Minh chủ sao? Tiểu gia ta đi vào Võ Lâm Minh, vẫn chưa kịp chào hỏi với Diệp Minh chủ, hiện giờ gặp Diệp Minh chủ thật đúng lúc, tiểu gia ta liền ở đây chúc mừng năm mới với ngươi!”
Diệp Thu Bạch không để ý tới sự cợt nhả của La Nhất Bảo, hắn giơ tay, mũi kiếm chỉ thẳng vào La Nhất Bảo, “Bỏ lại thứ trong tay ngươi, ngươi còn có cơ hội giữ mạng.”
Hồng Đậu lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ Diệp Thu Bạch lộ sát khí ra ngoài, tuy rằng sát khí trên người hắn không hướng về phía nàng, nhưng nàng cũng có thể cảm thấy áp lực đột nhiên dâng lên trong không khí.
Càng đừng nói tới La Nhất Bảo bị sát khí bao phủ. Trên trán hắn trượt xuống một giọt mồ hôi lạnh, tình thế hiện tại quả thật là trước có sói, sau có hổ, hắn cũng không phải chưa từng giao thủ cùng Diệp Thu Bạch, chỉ là Diệp Thu Bạch hiện tại, quả thực có thể nói là chân chính nghiêm túc, hoàn toàn không muốn giữ lại thực lực.
“Tốt tốt, các ngươi chẳng phải là muốn cái hộp này sao? Tiểu gia ta liền đại phát từ bi mà cho các ngươi!” Tiếng nói vừa dứt, La Nhất Bảo liền ném chiếc hộp trong tay lên không trung, thừa dịp Diệp Thu Bạch cùng Hồng Đậu đều nhìn về phía hộp kia, La Nhất Bảo quyết đoán mượn cơ hội mà chạy.
Hồng Đậu nhìn Diệp Thu Bạch tiếp được hộp gỗ, nàng bước qua, “Không cần đuổi theo La Nhất Bảo sao?”
“Nếu muốn đuổi được La Nhất Bảo, sẽ mất không ít sức lực, giữ được đồ là tốt rồi.” Diệp Thu Bạch thu hồi hộp gỗ, mỉm cười nhìn Hồng Đậu, “Nàng tới nơi này, là tới tìm ta sao?”
Hồng Đậu không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, “Ta chỉ là…… Tùy tiện đi một chút, không khéo liền đụng phải La Nhất Bảo trộm đồ.”
“Cũng ít nhiều nhờ có nàng, nếu không La Nhất Bảo liền thật sự mang được bản đồ này ra khỏi Võ Lâm Minh.” Trường kiếm trong tay Diệp Thu Bạch thu vào vỏ, nhìn thấy Hồng Đậu đang khoác áo ngoài của nam nhân, ánh mắt hắn cũng chỉ hơi dừng lại, mà không hỏi thêm gì.
Hồng Đậu hỏi: “Thứ La Nhất Bảo trộm thật sự là Bản đồ Tuyết sơn?”
“Không sai.” Diệp Thu Bạch nói: “Mọi người đều đặt sự chú ý vào chuyện Nhạc chưởng môn chết, hẳn là La Nhất Bảo đã chọn trúng thời cơ, mới có thể trộm được Bản đồ Tuyết sơn này. Chỉ sợ hắn sớm đã ẩn núp ở Võ Lâm Minh rất lâu rồi.”
Chuyện Võ Lâm Minh muốn công khai đưa ra Bản đồ Tuyết sơn là chuyện lớn của võ lâm, La Nhất Bảo nếu có thể ở trấn Hoa Mai trộm túi tiền của vị cô nương Đường Môn kia, thì sao có thể không tới đây xem náo nhiệt chứ?
Hồng Đậu nói với vẻ may mắn, “Còn may là chưa bị hắn trộm đi, nếu không muốn tìm trở về, khẳng định sẽ rất khó khăn.”
Diệp Thu Bạch cười nhẹ, “Như vậy, Hồng Đậu đã nghĩ xong việc trả lời ta như thế nào chưa?”
Đề tài đột nhiên chuyển biến làm Hồng Đậu sửng sốt một chút, chân nàng xê dịch, hận không thể lập tức rời khỏi chỗ này ngay mới tốt.
“Ta biết không thể ép Hồng Đậu quá chặt, cho nên, ta cũng nguyện ý để thời gian cho nàng suy xét, nhưng Hồng Đậu à, ta thực thấp thỏm.” Mắt Diệp Thu Bạch tỏa ánh sáng nhu hòa, lại tăng thêm một tia ảm đạm, “Nếu như ta thả lỏng cảnh giác, Hồng Đậu sẽ đi cùng những người khác mất, đến lúc đó, ta biết phải làm gì đây?”
Là Diệp Thu Bạch cầm kiếm mà đến, áo trắng của hắn bay phấp phới trong gió, ánh mắt hắn giờ phút này còn lạnh hơn kiếm quang trong tay hắn, “Bạch Y Diệu Thủ, chúng ta lại gặp mặt.”
Xong rồi.
La Nhất Bảo kêu rên trong lòng, trước mặt hắn là Diệp Thu Bạch, đằng sau chính là Hồng Đậu thực lực khó lường, đường lui cùng đường đi của hắn đều bị phá hỏng. Ngay lúc này, hắn liền phát huy đầy đủ khả năng chống chịu áp lực tâm lý cường đại của mình, “Ai da, đây chẳng phải Diệp Minh chủ sao? Tiểu gia ta đi vào Võ Lâm Minh, vẫn chưa kịp chào hỏi với Diệp Minh chủ, hiện giờ gặp Diệp Minh chủ thật đúng lúc, tiểu gia ta liền ở đây chúc mừng năm mới với ngươi!”
Diệp Thu Bạch không để ý tới sự cợt nhả của La Nhất Bảo, hắn giơ tay, mũi kiếm chỉ thẳng vào La Nhất Bảo, “Bỏ lại thứ trong tay ngươi, ngươi còn có cơ hội giữ mạng.”
Hồng Đậu lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ Diệp Thu Bạch lộ sát khí ra ngoài, tuy rằng sát khí trên người hắn không hướng về phía nàng, nhưng nàng cũng có thể cảm thấy áp lực đột nhiên dâng lên trong không khí.
Càng đừng nói tới La Nhất Bảo bị sát khí bao phủ. Trên trán hắn trượt xuống một giọt mồ hôi lạnh, tình thế hiện tại quả thật là trước có sói, sau có hổ, hắn cũng không phải chưa từng giao thủ cùng Diệp Thu Bạch, chỉ là Diệp Thu Bạch hiện tại, quả thực có thể nói là chân chính nghiêm túc, hoàn toàn không muốn giữ lại thực lực.
“Tốt tốt, các ngươi chẳng phải là muốn cái hộp này sao? Tiểu gia ta liền đại phát từ bi mà cho các ngươi!” Tiếng nói vừa dứt, La Nhất Bảo liền ném chiếc hộp trong tay lên không trung, thừa dịp Diệp Thu Bạch cùng Hồng Đậu đều nhìn về phía hộp kia, La Nhất Bảo quyết đoán mượn cơ hội mà chạy.
Hồng Đậu nhìn Diệp Thu Bạch tiếp được hộp gỗ, nàng bước qua, “Không cần đuổi theo La Nhất Bảo sao?”
“Nếu muốn đuổi được La Nhất Bảo, sẽ mất không ít sức lực, giữ được đồ là tốt rồi.” Diệp Thu Bạch thu hồi hộp gỗ, mỉm cười nhìn Hồng Đậu, “Nàng tới nơi này, là tới tìm ta sao?”
Hồng Đậu không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, “Ta chỉ là…… Tùy tiện đi một chút, không khéo liền đụng phải La Nhất Bảo trộm đồ.”
“Cũng ít nhiều nhờ có nàng, nếu không La Nhất Bảo liền thật sự mang được bản đồ này ra khỏi Võ Lâm Minh.” Trường kiếm trong tay Diệp Thu Bạch thu vào vỏ, nhìn thấy Hồng Đậu đang khoác áo ngoài của nam nhân, ánh mắt hắn cũng chỉ hơi dừng lại, mà không hỏi thêm gì.
Hồng Đậu hỏi: “Thứ La Nhất Bảo trộm thật sự là Bản đồ Tuyết sơn?”
“Không sai.” Diệp Thu Bạch nói: “Mọi người đều đặt sự chú ý vào chuyện Nhạc chưởng môn chết, hẳn là La Nhất Bảo đã chọn trúng thời cơ, mới có thể trộm được Bản đồ Tuyết sơn này. Chỉ sợ hắn sớm đã ẩn núp ở Võ Lâm Minh rất lâu rồi.”
Chuyện Võ Lâm Minh muốn công khai đưa ra Bản đồ Tuyết sơn là chuyện lớn của võ lâm, La Nhất Bảo nếu có thể ở trấn Hoa Mai trộm túi tiền của vị cô nương Đường Môn kia, thì sao có thể không tới đây xem náo nhiệt chứ?
Hồng Đậu nói với vẻ may mắn, “Còn may là chưa bị hắn trộm đi, nếu không muốn tìm trở về, khẳng định sẽ rất khó khăn.”
Diệp Thu Bạch cười nhẹ, “Như vậy, Hồng Đậu đã nghĩ xong việc trả lời ta như thế nào chưa?”
Đề tài đột nhiên chuyển biến làm Hồng Đậu sửng sốt một chút, chân nàng xê dịch, hận không thể lập tức rời khỏi chỗ này ngay mới tốt.
“Ta biết không thể ép Hồng Đậu quá chặt, cho nên, ta cũng nguyện ý để thời gian cho nàng suy xét, nhưng Hồng Đậu à, ta thực thấp thỏm.” Mắt Diệp Thu Bạch tỏa ánh sáng nhu hòa, lại tăng thêm một tia ảm đạm, “Nếu như ta thả lỏng cảnh giác, Hồng Đậu sẽ đi cùng những người khác mất, đến lúc đó, ta biết phải làm gì đây?”