Chương : 190
Nhắc đến việc dã chiến này...... Vốn đã khiến cho một người còn chưa thành thân như Diệp Thu Bạch thấy đau đầu, huống chi, nơi này còn có thêm Hồng Đậu.
Diệp Thu Bạch lại thấp giọng "khụ" một tiếng, "Ta ở đây cũng xin thay mặt Thẩm phu nhân xin lỗi hai vị, mong hai vị không so đo chuyện này nữa, liệu có được không?"
"Không được!" Ngọc nương vẫn không bỏ qua, nàng đau lòng sờ mặt tướng công mình, lại trừng mắt nhìn Hồng Đậu một cái, "Tướng công nhà ta bị thương nghiêm trọng như vậy, làm sao chỉ một câu xin lỗi mà
có thể giải quyết?"
Ngọc lang cũng kêu lên: "Quan trọng hơn là, chỉ vì nữ nhân này đột nhiên lao tới quấy rầy hứng thú của phu thê chúng ta, mà bất luận về sau ta cùng Ngọc nương có chơi tình thú phu thê bao nhiêu lần chăng nữa, nhưng cảm giác lúc này cũng sẽ không thể trở về! Vậy mà lại chỉ cần một câu xin lỗi liền xong việc sao?"
"Không sai!" Ngọc nương gật đầu, "Diệp minh chủ, phu thê chúng ta cũng không phải người không biết lý lẽ, chuyện không phải do ngươi gây ra, tướng công ta cũng không phải ngươi đánh, ngươi nói xin lỗi cái gì? Chúng ta không chấp nhận!"
"Hai vị......"
"Được rồi!" Hồng Đậu giữ chặt tay Diệp Thu Bạch, ngăn không để hắn nói. Nàng không muốn tiếp tục nhìn Diệp Thu Bạch vì nàng mà phải cúi đầu xin lỗi với người khác. Hồng Đậu nói: "Ta không biết rõ ràng mà đã lao tới là ta không đúng, chẳng qua cũng đã phá hỏng hứng thú của hai người các ngươi, hai người các ngươi đều không tìm lại được cảm giác, ta tất nhiên càng không thể giúp các ngươi tìm về, nếu các ngươi nói không nhận lời xin lỗi của ta, vậy các ngươi nói xem, muốn ta làm như thế nào, các ngươi mới nguyện ý không so đo?"
Ngọc nương cùng Ngọc lang nhìn nhau, Ngọc nương mở miệng nói: "Rất đơn giản, phu thê chúng ta hành tẩu giang hồ nhiều năm, chỉ quan tâm duy nhất đến việc gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng, ngươi nếu đã đánh tướng công ta một đòn, vậy tướng công ta cũng đánh lại ngươi một đòn, liền huề nhau!"
"Không thể." Diệp Thu Bạch nhíu mày nói: "Nơi này là Võ Lâm Minh, bên trong Võ Lâm Minh không cho phép động võ, Thẩm phu nhân đã xin lỗi, nếu hai vị lại tiếp tục dây dưa, vậy......"
Quanh thân hắn đã có kiếm khí phát ra.
Ngọc nương lại hừ lạnh một tiếng, "Diệp minh chủ che chở vị Thẩm phu nhân này như thế, hay là......"
"Ta chấp nhận!" Hồng Đậu kéo Diệp Thu Bạch lui về sau một bước, nàng lại bước về phía trước một bước, ngắt lời Ngọc nương nói, "Ta nếu đã đánh tướng công ngươi một đòn, vậy để hắn đánh lại ta một đòn là được!"
"Sảng khoái!" Không đợi mọi người phản ứng, Ngọc lang đã nhặt một nhánh cây phi thân về phía Hồng Đậu.
Ánh mắt Diệp Thu Bạch lạnh đi, chưởng khí trong tay ngưng tụ, chỉ đợi phát ra. Tuy nhiên, ngay khi mũi nhọn của nhánh cây chỉ còn cách Hồng Đậu mấy centimet, dường như lại có một lực đẩy cực mạnh, ép lên nhánh cây khiến nó vỡ vụn ra, Ngọc lang cũng bị đánh bay ra xa, ngã trên mặt đất thống khổ kêu một tiếng.
"Ngọc lang!" Ngọc nương kinh hô một tiếng, lại lần nữa vội chạy tới đỡ người lên.
Ngọc lang đỡ eo, nhờ Ngọc nương dìu mới đứng lên được, chửi ầm lên, "Ê, ngươi có ý gì! Đã nói để ta đánh một cái, thế mà lại dùng nội lực đẩy ta ra!"
"Cái kia......" Hồng Đậu ngượng ngùng sờ sờ gáy, "Đây đều là phản ứng theo bản năng của thân thể ta, nếu không hay ngươi lại đến lần nữa, ta bảo đảm sẽ không tiếp tục xuất hiện tình huống như vậy."
Diệp Thu Bạch cười nhẹ một tiếng, thu hồi chưởng lực, hắn chắp tay sau lưng mà đứng, chậm rãi đợi sự tình phát triển.
Ngọc lang hoài nghi nhìn Hồng Đậu, "Ngươi không gạt ta chứ?"
Ngọc lang cùng Ngọc nương nổi danh chỉ nhờ công phu bên ngoài, nếu như so đấu nội lực, bọn họ chính là kẻ yếu, tuy rằng nội lực của bọn họ không cao, lại không hề có nghĩa họ không hiểu biết. Chỉ riêng nội lực cường đại phát tán ra trên người Hồng Đậu kia thôi, có nói đã tới cấp bậc tông sư cũng không quá.
Diệp Thu Bạch lại thấp giọng "khụ" một tiếng, "Ta ở đây cũng xin thay mặt Thẩm phu nhân xin lỗi hai vị, mong hai vị không so đo chuyện này nữa, liệu có được không?"
"Không được!" Ngọc nương vẫn không bỏ qua, nàng đau lòng sờ mặt tướng công mình, lại trừng mắt nhìn Hồng Đậu một cái, "Tướng công nhà ta bị thương nghiêm trọng như vậy, làm sao chỉ một câu xin lỗi mà
có thể giải quyết?"
Ngọc lang cũng kêu lên: "Quan trọng hơn là, chỉ vì nữ nhân này đột nhiên lao tới quấy rầy hứng thú của phu thê chúng ta, mà bất luận về sau ta cùng Ngọc nương có chơi tình thú phu thê bao nhiêu lần chăng nữa, nhưng cảm giác lúc này cũng sẽ không thể trở về! Vậy mà lại chỉ cần một câu xin lỗi liền xong việc sao?"
"Không sai!" Ngọc nương gật đầu, "Diệp minh chủ, phu thê chúng ta cũng không phải người không biết lý lẽ, chuyện không phải do ngươi gây ra, tướng công ta cũng không phải ngươi đánh, ngươi nói xin lỗi cái gì? Chúng ta không chấp nhận!"
"Hai vị......"
"Được rồi!" Hồng Đậu giữ chặt tay Diệp Thu Bạch, ngăn không để hắn nói. Nàng không muốn tiếp tục nhìn Diệp Thu Bạch vì nàng mà phải cúi đầu xin lỗi với người khác. Hồng Đậu nói: "Ta không biết rõ ràng mà đã lao tới là ta không đúng, chẳng qua cũng đã phá hỏng hứng thú của hai người các ngươi, hai người các ngươi đều không tìm lại được cảm giác, ta tất nhiên càng không thể giúp các ngươi tìm về, nếu các ngươi nói không nhận lời xin lỗi của ta, vậy các ngươi nói xem, muốn ta làm như thế nào, các ngươi mới nguyện ý không so đo?"
Ngọc nương cùng Ngọc lang nhìn nhau, Ngọc nương mở miệng nói: "Rất đơn giản, phu thê chúng ta hành tẩu giang hồ nhiều năm, chỉ quan tâm duy nhất đến việc gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng, ngươi nếu đã đánh tướng công ta một đòn, vậy tướng công ta cũng đánh lại ngươi một đòn, liền huề nhau!"
"Không thể." Diệp Thu Bạch nhíu mày nói: "Nơi này là Võ Lâm Minh, bên trong Võ Lâm Minh không cho phép động võ, Thẩm phu nhân đã xin lỗi, nếu hai vị lại tiếp tục dây dưa, vậy......"
Quanh thân hắn đã có kiếm khí phát ra.
Ngọc nương lại hừ lạnh một tiếng, "Diệp minh chủ che chở vị Thẩm phu nhân này như thế, hay là......"
"Ta chấp nhận!" Hồng Đậu kéo Diệp Thu Bạch lui về sau một bước, nàng lại bước về phía trước một bước, ngắt lời Ngọc nương nói, "Ta nếu đã đánh tướng công ngươi một đòn, vậy để hắn đánh lại ta một đòn là được!"
"Sảng khoái!" Không đợi mọi người phản ứng, Ngọc lang đã nhặt một nhánh cây phi thân về phía Hồng Đậu.
Ánh mắt Diệp Thu Bạch lạnh đi, chưởng khí trong tay ngưng tụ, chỉ đợi phát ra. Tuy nhiên, ngay khi mũi nhọn của nhánh cây chỉ còn cách Hồng Đậu mấy centimet, dường như lại có một lực đẩy cực mạnh, ép lên nhánh cây khiến nó vỡ vụn ra, Ngọc lang cũng bị đánh bay ra xa, ngã trên mặt đất thống khổ kêu một tiếng.
"Ngọc lang!" Ngọc nương kinh hô một tiếng, lại lần nữa vội chạy tới đỡ người lên.
Ngọc lang đỡ eo, nhờ Ngọc nương dìu mới đứng lên được, chửi ầm lên, "Ê, ngươi có ý gì! Đã nói để ta đánh một cái, thế mà lại dùng nội lực đẩy ta ra!"
"Cái kia......" Hồng Đậu ngượng ngùng sờ sờ gáy, "Đây đều là phản ứng theo bản năng của thân thể ta, nếu không hay ngươi lại đến lần nữa, ta bảo đảm sẽ không tiếp tục xuất hiện tình huống như vậy."
Diệp Thu Bạch cười nhẹ một tiếng, thu hồi chưởng lực, hắn chắp tay sau lưng mà đứng, chậm rãi đợi sự tình phát triển.
Ngọc lang hoài nghi nhìn Hồng Đậu, "Ngươi không gạt ta chứ?"
Ngọc lang cùng Ngọc nương nổi danh chỉ nhờ công phu bên ngoài, nếu như so đấu nội lực, bọn họ chính là kẻ yếu, tuy rằng nội lực của bọn họ không cao, lại không hề có nghĩa họ không hiểu biết. Chỉ riêng nội lực cường đại phát tán ra trên người Hồng Đậu kia thôi, có nói đã tới cấp bậc tông sư cũng không quá.