Chương : 188
Khi đó, Hồng Đậu hưng phấn giơ tay vỗ ngực bảo đảm, rằng nàng nhất định sẽ bảo vệ Phượng Khuynh Liên thật tốt, tay áo hơi trượt xuống, một vết bớt hoa mai màu đỏ liền rơi vào mắt Phượng Khuynh Liên.
Thẩm Lạc Ngôn lạnh giọng nói: “Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”
“Điều đáy lòng thiếp thân muốn nói rất nhiều, chẳng qua, hôm nay cũng chỉ muốn nói mấy câu như vậy với Trang chủ mà thôi.” Phượng Khuynh Liên khẽ a một tiếng, khí chất cao nhã thánh khiết, “Vấn Uyên kiếm của Trang chủ, xưa nay đều chỉ nhận người chảy huyết mạch của Thẩm Gia Trang làm chủ nhân, vì thế, Vấn Uyên kiếm sẽ có cảm ứng với huyết mạch của Thẩm Gia Trang. Trang chủ nếu đã biết vậy, sao không lấy một giọt máu của phu nhân, để cho tất cả sự ngờ vực đều có một đáp án?”
Thẩm Lạc Ngôn cầm kiếm, mu bàn tay nổi gân xanh, “Ta không cần làm loại chuyện dư thừa này.”
“Là dư thừa, hay là Trang chủ sợ hãi nhìn thấy đáp án kia?” Phượng Khuynh Liên lại cười, vẻ châm chọc cùng khinh miệt, “Trang chủ lừa mình dối người như vậy, cũng thật không giống người mà thiếp thân luyến mộ* (yêu và ngưỡng mộ) trước kia nha.”
“Phượng Khuynh Liên……”
“Trang chủ, ngươi lừa mình dối người cũng vô dụng. Phu nhân không phải người tầm thường, ngươi không thể khiến nàng rung động với ngươi, vậy thì nàng cũng không thể nào bị trói buộc bên cạnh ngươi lãng phí tuổi xuân được. Lời của thiếp thân đã hết, Trang chủ tự giải quyết cho tốt.” Dứt lời, Phượng Khuynh Liên lại lần nữa cúi đầu hành lễ, tiếp theo liền xoay người rời đi.
Chỉ còn lại Thẩm Lạc Ngôn đứng lặng một mình tại chỗ.
Thái độ của Phượng Khuynh Liên đối với Thẩm Lạc Ngôn đã càng ngày càng lạnh, cũng càng ngày càng quyết đoán, điều này là nhờ sự ảnh hưởng của một người khác đến tâm cảnh của nàng, nàng sớm hay muộn cũng sẽ rời đi, giống như …… nữ nhân đã ngốc nghếch nói nàng giống phượng hoàng kia vậy.
So với Hồng Đậu phóng khoáng thần kinh thô, Lục Y vẫn luôn có tâm trạch đấu liền có vẻ nhanh nhạy hơn nhiều. Khi Hồng Đậu về phòng nghỉ trưa, Lục Y vội vàng lấy ra một bao giấy đưa cho Hồng Đậu, Hồng Đậu vừa nhìn liền thấy là màn thầu trắng bóng, nàng cảm động, “Lục Y, ngươi là sợ ta không ăn no sao?”
“Ai nha, phu nhân, đây không phải cho người!” Lục Y hận sắt không thành thép nói: “Trang chủ không ăn cơm trưa đã đi rồi, phu nhân nhất định phải đi đưa chút thức ăn cho Trang chủ, nói không chừng như vậy, phu nhân còn có thể lấy lại chút hình tượng trong lòng Trang chủ.”
Hồng Đậu nhấp môi, vừa định nói không muốn đi, đã bị Lục Y lập tức đẩy ra khỏi phòng, Lục Y đứng ở cửa vẫy vẫy khăn tay nhỏ, “Phu nhân, người phải cố gắng đừng để thua Phượng di nương nha!”
Hồng Đậu bất đắc dĩ, chỉ có thể nhận mệnh ôm một bao màn thầu đi tìm Thẩm Lạc Ngôn. Vừa rẽ sang một khúc quanh, khóe mắt lại liếc thấy một bóng người, nàng vừa nhìn đã thấy, là Đồng Nhu ngồi xổm chỗ núi giả đang chôn đồ vật, Hồng Đậu thầm nghĩ một câu thật đúng là có nhã hứng, lại còn chơi chôn cánh hoa, nàng còn nhớ chuyện lần trước Đồng Nhu trợn mắt nói nói dối, cũng không muốn chào hỏi với nàng, liền trực tiếp rời đi.
Thẩm Lạc Ngôn ưa thanh tĩnh, bởi vậy phòng cho khách của hắn ở xa xôi tận trong rừng trúc Võ Lâm Minh, Hồng Đậu đi vào rừng trúc không lâu, liền nghe được có tiếng người thống khổ kêu cứu.
“Ngươi muốn làm gì!” Nữ nhân kêu lên: “Buông ta ra!”
“Ta muốn làm gì…… Ngươi không phải rất rõ ràng sao?” Tiếng cười hắc hắc hắc đáng khinh của nam nhân truyền đến.
Hồng Đậu chửi thề một tiếng, trực tiếp nhặt một cành cây khô, phi thân mà đi. Một nam nhân đã cởi quần áo gần hết đang đè một nữ nhân trên mặt đất, bỗng nhiên bị một cành khô mang theo kiếm khí đánh trúng mặt, hắn kêu một tiếng, xoay người ngã lăn ra đất.
Nữ nhân kia cũng kêu một tiếng.
Hồng Đậu đứng ở trước người nữ tử, “Cô nương, ngươi yên tâm! Có ta ở đây, ngươi sẽ không việc gì cả!”
“Cái đồ xú nữ nhân này ngươi làm gì thế!” Ngoài dự đoán chính là, nữ nhân kia lại mắng Hồng Đậu một câu, vội vàng chạy tới xem tình trạng của nam nhân, “Ngọc lang, chàng không sao chứ?”
???
Hồng Đậu trong đầu toàn dấu chấm hỏi, nàng nhìn quần áo lộn xộn trên mặt đất, nam nhân đau đớn vì bị thương, còn có nữ nhân vẻ mặt đau lòng. Còn chưa kịp hỏi gì, trước mắt nàng đã tối sầm, một người nam nhân che hai mắt nàng từ phía sau, đồng thời, bên tai nàng vang lên một giọng nói dễ nghe, “Phi lễ chớ nhìn*.” (ý là “cảnh nhạy cảm” chớ xem:))
Đây là giọng Diệp Thu Bạch.
Hồng Đậu lập tức liền từ bỏ ý muốn giãy giụa, nàng ngoan ngoãn đứng im. Khi cảm nhận được khoảng cách của Diệp Thu Bạch và nàng đã rất gần, trái tim nàng lại nhịn không được mà thình thịch đập loạn. Lúc này, nàng lại nghe Diệp Thu Bạch hỏi: “Sao lại thế này?”
Đỡ nam nhân bị thương đứng dậy, nữ nhân kia căm giận kêu lên: “Diệp Minh chủ ngươi tới thật đúng lúc, phu thê chúng ta đang ở chỗ này vui vẻ, vị cô nương này liền vô cớ chạy ra đả thương người!”
“Phu, phu thê……” Hồng Đậu ngoài ý muốn, tiếp theo liền giật giật khóe miệng, “Ta cứ cho rằng nam nhân này đang……bắt nạt phụ nữ đàng hoàng……”
Nam nhân bị thương kia che lại mặt mình, cũng giận dữ kêu lên: “Cái gì mà bắt nạt phụ nữ đàng hoàng! Cái này gọi là tình thú phu thê, tiểu nha đầu như ngươi thì biết cái gì!?”
Hồng Đậu xấu hổ, cũng nghe được tiếng cười khẽ cố nén của Diệp Thu Bạch truyền đến từ trên đỉnh đầu. Nàng bị bịt mắt…… tâm tình càng thêm phức tạp.
Thẩm Lạc Ngôn lạnh giọng nói: “Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”
“Điều đáy lòng thiếp thân muốn nói rất nhiều, chẳng qua, hôm nay cũng chỉ muốn nói mấy câu như vậy với Trang chủ mà thôi.” Phượng Khuynh Liên khẽ a một tiếng, khí chất cao nhã thánh khiết, “Vấn Uyên kiếm của Trang chủ, xưa nay đều chỉ nhận người chảy huyết mạch của Thẩm Gia Trang làm chủ nhân, vì thế, Vấn Uyên kiếm sẽ có cảm ứng với huyết mạch của Thẩm Gia Trang. Trang chủ nếu đã biết vậy, sao không lấy một giọt máu của phu nhân, để cho tất cả sự ngờ vực đều có một đáp án?”
Thẩm Lạc Ngôn cầm kiếm, mu bàn tay nổi gân xanh, “Ta không cần làm loại chuyện dư thừa này.”
“Là dư thừa, hay là Trang chủ sợ hãi nhìn thấy đáp án kia?” Phượng Khuynh Liên lại cười, vẻ châm chọc cùng khinh miệt, “Trang chủ lừa mình dối người như vậy, cũng thật không giống người mà thiếp thân luyến mộ* (yêu và ngưỡng mộ) trước kia nha.”
“Phượng Khuynh Liên……”
“Trang chủ, ngươi lừa mình dối người cũng vô dụng. Phu nhân không phải người tầm thường, ngươi không thể khiến nàng rung động với ngươi, vậy thì nàng cũng không thể nào bị trói buộc bên cạnh ngươi lãng phí tuổi xuân được. Lời của thiếp thân đã hết, Trang chủ tự giải quyết cho tốt.” Dứt lời, Phượng Khuynh Liên lại lần nữa cúi đầu hành lễ, tiếp theo liền xoay người rời đi.
Chỉ còn lại Thẩm Lạc Ngôn đứng lặng một mình tại chỗ.
Thái độ của Phượng Khuynh Liên đối với Thẩm Lạc Ngôn đã càng ngày càng lạnh, cũng càng ngày càng quyết đoán, điều này là nhờ sự ảnh hưởng của một người khác đến tâm cảnh của nàng, nàng sớm hay muộn cũng sẽ rời đi, giống như …… nữ nhân đã ngốc nghếch nói nàng giống phượng hoàng kia vậy.
So với Hồng Đậu phóng khoáng thần kinh thô, Lục Y vẫn luôn có tâm trạch đấu liền có vẻ nhanh nhạy hơn nhiều. Khi Hồng Đậu về phòng nghỉ trưa, Lục Y vội vàng lấy ra một bao giấy đưa cho Hồng Đậu, Hồng Đậu vừa nhìn liền thấy là màn thầu trắng bóng, nàng cảm động, “Lục Y, ngươi là sợ ta không ăn no sao?”
“Ai nha, phu nhân, đây không phải cho người!” Lục Y hận sắt không thành thép nói: “Trang chủ không ăn cơm trưa đã đi rồi, phu nhân nhất định phải đi đưa chút thức ăn cho Trang chủ, nói không chừng như vậy, phu nhân còn có thể lấy lại chút hình tượng trong lòng Trang chủ.”
Hồng Đậu nhấp môi, vừa định nói không muốn đi, đã bị Lục Y lập tức đẩy ra khỏi phòng, Lục Y đứng ở cửa vẫy vẫy khăn tay nhỏ, “Phu nhân, người phải cố gắng đừng để thua Phượng di nương nha!”
Hồng Đậu bất đắc dĩ, chỉ có thể nhận mệnh ôm một bao màn thầu đi tìm Thẩm Lạc Ngôn. Vừa rẽ sang một khúc quanh, khóe mắt lại liếc thấy một bóng người, nàng vừa nhìn đã thấy, là Đồng Nhu ngồi xổm chỗ núi giả đang chôn đồ vật, Hồng Đậu thầm nghĩ một câu thật đúng là có nhã hứng, lại còn chơi chôn cánh hoa, nàng còn nhớ chuyện lần trước Đồng Nhu trợn mắt nói nói dối, cũng không muốn chào hỏi với nàng, liền trực tiếp rời đi.
Thẩm Lạc Ngôn ưa thanh tĩnh, bởi vậy phòng cho khách của hắn ở xa xôi tận trong rừng trúc Võ Lâm Minh, Hồng Đậu đi vào rừng trúc không lâu, liền nghe được có tiếng người thống khổ kêu cứu.
“Ngươi muốn làm gì!” Nữ nhân kêu lên: “Buông ta ra!”
“Ta muốn làm gì…… Ngươi không phải rất rõ ràng sao?” Tiếng cười hắc hắc hắc đáng khinh của nam nhân truyền đến.
Hồng Đậu chửi thề một tiếng, trực tiếp nhặt một cành cây khô, phi thân mà đi. Một nam nhân đã cởi quần áo gần hết đang đè một nữ nhân trên mặt đất, bỗng nhiên bị một cành khô mang theo kiếm khí đánh trúng mặt, hắn kêu một tiếng, xoay người ngã lăn ra đất.
Nữ nhân kia cũng kêu một tiếng.
Hồng Đậu đứng ở trước người nữ tử, “Cô nương, ngươi yên tâm! Có ta ở đây, ngươi sẽ không việc gì cả!”
“Cái đồ xú nữ nhân này ngươi làm gì thế!” Ngoài dự đoán chính là, nữ nhân kia lại mắng Hồng Đậu một câu, vội vàng chạy tới xem tình trạng của nam nhân, “Ngọc lang, chàng không sao chứ?”
???
Hồng Đậu trong đầu toàn dấu chấm hỏi, nàng nhìn quần áo lộn xộn trên mặt đất, nam nhân đau đớn vì bị thương, còn có nữ nhân vẻ mặt đau lòng. Còn chưa kịp hỏi gì, trước mắt nàng đã tối sầm, một người nam nhân che hai mắt nàng từ phía sau, đồng thời, bên tai nàng vang lên một giọng nói dễ nghe, “Phi lễ chớ nhìn*.” (ý là “cảnh nhạy cảm” chớ xem:))
Đây là giọng Diệp Thu Bạch.
Hồng Đậu lập tức liền từ bỏ ý muốn giãy giụa, nàng ngoan ngoãn đứng im. Khi cảm nhận được khoảng cách của Diệp Thu Bạch và nàng đã rất gần, trái tim nàng lại nhịn không được mà thình thịch đập loạn. Lúc này, nàng lại nghe Diệp Thu Bạch hỏi: “Sao lại thế này?”
Đỡ nam nhân bị thương đứng dậy, nữ nhân kia căm giận kêu lên: “Diệp Minh chủ ngươi tới thật đúng lúc, phu thê chúng ta đang ở chỗ này vui vẻ, vị cô nương này liền vô cớ chạy ra đả thương người!”
“Phu, phu thê……” Hồng Đậu ngoài ý muốn, tiếp theo liền giật giật khóe miệng, “Ta cứ cho rằng nam nhân này đang……bắt nạt phụ nữ đàng hoàng……”
Nam nhân bị thương kia che lại mặt mình, cũng giận dữ kêu lên: “Cái gì mà bắt nạt phụ nữ đàng hoàng! Cái này gọi là tình thú phu thê, tiểu nha đầu như ngươi thì biết cái gì!?”
Hồng Đậu xấu hổ, cũng nghe được tiếng cười khẽ cố nén của Diệp Thu Bạch truyền đến từ trên đỉnh đầu. Nàng bị bịt mắt…… tâm tình càng thêm phức tạp.