Chương : 179
Diệp Thu Bạch cùng Thẩm Lạc Ngôn đều không nghĩ tới Hồng Đậu sẽ dùng nội lực đẩy bọn họ ra, nên không khỏi cùng lúc nhìn nàng với vẻ bất ngờ.
Hồng Đậu gãi gãi tóc, lại rất không thục nữ đá một cú vào lan can cầu, nói: “Hai người các ngươi có bệnh sao? Một người là Võ Lâm Minh chủ đỉnh đỉnh đại danh, một người đường đường là Trang chủ Thẩm Gia Trang, có mâu thuẫn gì thì đi mà so đấu xem ai diệt được Ma giáo trước a! Lôi ta vào làm cái gì? Làm vật phẩm để các ngươi thể hiện xem ai lợi hại hơn à?”
Thẩm Lạc Ngôn: “Ta không hề nghĩ như vậy……”
“Ngươi câm miệng!” Hồng Đậu lớn tiếng nói: “Phượng di nương cũng đã mất tích lâu như vậy rồi, đã nói muốn đi tìm nàng, mà đến giờ ngươi vẫn còn ở đây nói chuyện phiếm với Diệp Minh chủ, vạn nhất Phượng di nương bỏ đi cùng người khác thì làm sao bây giờ?”
Thẩm Lạc Ngôn bị quát một tràng như thế, quả thật là yên tĩnh ngậm miệng lại.
Diệp Thu Bạch há miệng thở dốc, còn chưa kịp phát ra âm thanh, Hồng Đậu lại liền căm giận quay sang hắn quát: “Ngươi cũng câm miệng cho ta!”
Diệp Thu Bạch an tĩnh.
“Diệp Minh chủ, ta biết mấy người làm lãnh đạo như các ngươi, ngày thường áp lực nhất định sẽ rất lớn, ngươi muốn thả lỏng, muốn phát tiết, có rất nhiều cách khác, nhưng ngươi lại cùng Trang chủ ở chỗ này giằng co ngươi một câu, ta một câu không chịu thua kém. Ngươi không cảm thấy loại phương pháp này rất ấu trĩ sao?”
Tự nhiên bị nói là ấu trĩ…… Diệp Thu Bạch trầm mặc, từ sau khi bước vào giang hồ, hắn liền chưa từng nghe ai nói về mình như vậy.
Hồng Đậu xoa eo, trừng mắt, nhìn qua nhìn lại hai nam nhân trước mặt, “Làm sao vậy? Vừa rồi không phải các ngươi còn nói rất hăng sao? Thế nào mà hiện tại ngay cả một câu cũng đều không nói ra được thế?”
Diệp Thu Bạch cùng Thẩm Lạc Ngôn: “……”
Chẳng phải ngươi kêu chúng ta câm miệng à?
Khó có khi, hai nam nhân này không nói mà lại quỷ dị có chung một ý nghĩ với nhau.
Hồng Đậu hừ hừ vài tiếng, lại xoa xoa cánh tay mình vừa bị nắm có chút đau, nàng trước nhìn Thẩm Lạc Ngôn, “Thẩm Trang chủ, ta biết là không thấy Phượng di nương đâu, ngươi hẳn rất lo lắng, quan tâm sẽ bị loạn, ta hiểu, nhưng cũng thỉnh ngươi nhìn cho rõ, ta không phải Phượng di nương, cho nên không cần tóm chặt lấy tay ta không bỏ!”
Thẩm Lạc Ngôn: “Ta……”
“Còn cả Diệp Minh chủ nữa!”
Hồng Đậu không lưu tình chút nào ngắt lời Thẩm Lạc Ngôn, Thẩm Lạc Ngôn ngậm miệng.
Hồng Đậu đưa ánh mắt sang phía Diệp Thu Bạch, “Diệp Minh chủ! Trang chủ hắn hồ nháo thì thôi, sao ngươi cũng lại hồ nháo cùng hắn thế? Ta nói với ngươi này, cái gì mà truyền thuyết với cả không truyền thuyết, ta căn bản là không tin, đầu năm nay, thành thân xong chẳng phải vẫn có hòa ly đó à? Chẳng lẽ cái cầu nát này còn có khả năng bảo đảm cho một đôi phu thê bách niên hảo hợp, con cháu thành đàn chắc?”
Nghe vậy, trong lòng Diệp Thu Bạch hơi an ủi, trong lòng Thẩm Lạc Ngôn buồn bực.
“Vẫn nói một tờ tiền…… Ờm, là một đồng tiền rơi trên mặt đất, ai nhìn thấy cũng đều lười nhặt, mà ngay sau khi có người định nhặt lên, sẽ có một người khác cũng muốn nhặt, quả nhiên dù là thứ đồ rẻ mạt, thì khi có người đoạt, giá trị cũng sẽ khác đi.” Hồng Đậu chợt giậm chân, rầu rĩ nói: “Không nghĩ tới ta cũng sẽ có ngày như vậy…… Thật đúng là không vui nổi.”
Cái kiểu tiết mục hai nam tranh một nữ gì đó, loại chuyện này sao có thể xảy ra với nàng đây?
Diệp Thu Bạch an tĩnh.
Thẩm Lạc Ngôn trầm mặc.
Nha đầu này đầu óc có hố*.
*Đầu óc có hố: Ảo tưởng quá mức hay đầu óc bất bình thường (?)
Hồng Đậu nói: “Hiện tại tìm Phượng di nương mới là chuyện quan trọng hàng đầu, đừng lãng phí thời gian nữa, đi tìm người đi!”
Thẩm Lạc Ngôn nói: “Ngươi cùng ta……”
“Hai người các nguơi đi tìm người, ta không đi đâu cả!” Hồng Đậu quyết định dứt khoát, “Ta ở đây chờ các ngươi trở về, còn nữa, Diệp Minh chủ, Phượng di nương cũng là khách của Võ Lâm Minh, giờ không thấy nàng đâu, ngươi nên cùng Trang chủ đi tìm mới phải.”
Diệp Thu Bạch và Thẩm Lạc Ngôn nhìn thoáng qua nhau, nhưng rất nhanh đều thu tầm mắt lại, hai người đều trầm mặc quay đi, thật sự đi tìm người.
P/s: Xem minh họa bằng tranh hài hước ở link này nhoa:3 (cái cảnh tương tự mà mình liên tưởng đến từ chương trước í =))) bit.ly/2PHEKx6
Hồng Đậu gãi gãi tóc, lại rất không thục nữ đá một cú vào lan can cầu, nói: “Hai người các ngươi có bệnh sao? Một người là Võ Lâm Minh chủ đỉnh đỉnh đại danh, một người đường đường là Trang chủ Thẩm Gia Trang, có mâu thuẫn gì thì đi mà so đấu xem ai diệt được Ma giáo trước a! Lôi ta vào làm cái gì? Làm vật phẩm để các ngươi thể hiện xem ai lợi hại hơn à?”
Thẩm Lạc Ngôn: “Ta không hề nghĩ như vậy……”
“Ngươi câm miệng!” Hồng Đậu lớn tiếng nói: “Phượng di nương cũng đã mất tích lâu như vậy rồi, đã nói muốn đi tìm nàng, mà đến giờ ngươi vẫn còn ở đây nói chuyện phiếm với Diệp Minh chủ, vạn nhất Phượng di nương bỏ đi cùng người khác thì làm sao bây giờ?”
Thẩm Lạc Ngôn bị quát một tràng như thế, quả thật là yên tĩnh ngậm miệng lại.
Diệp Thu Bạch há miệng thở dốc, còn chưa kịp phát ra âm thanh, Hồng Đậu lại liền căm giận quay sang hắn quát: “Ngươi cũng câm miệng cho ta!”
Diệp Thu Bạch an tĩnh.
“Diệp Minh chủ, ta biết mấy người làm lãnh đạo như các ngươi, ngày thường áp lực nhất định sẽ rất lớn, ngươi muốn thả lỏng, muốn phát tiết, có rất nhiều cách khác, nhưng ngươi lại cùng Trang chủ ở chỗ này giằng co ngươi một câu, ta một câu không chịu thua kém. Ngươi không cảm thấy loại phương pháp này rất ấu trĩ sao?”
Tự nhiên bị nói là ấu trĩ…… Diệp Thu Bạch trầm mặc, từ sau khi bước vào giang hồ, hắn liền chưa từng nghe ai nói về mình như vậy.
Hồng Đậu xoa eo, trừng mắt, nhìn qua nhìn lại hai nam nhân trước mặt, “Làm sao vậy? Vừa rồi không phải các ngươi còn nói rất hăng sao? Thế nào mà hiện tại ngay cả một câu cũng đều không nói ra được thế?”
Diệp Thu Bạch cùng Thẩm Lạc Ngôn: “……”
Chẳng phải ngươi kêu chúng ta câm miệng à?
Khó có khi, hai nam nhân này không nói mà lại quỷ dị có chung một ý nghĩ với nhau.
Hồng Đậu hừ hừ vài tiếng, lại xoa xoa cánh tay mình vừa bị nắm có chút đau, nàng trước nhìn Thẩm Lạc Ngôn, “Thẩm Trang chủ, ta biết là không thấy Phượng di nương đâu, ngươi hẳn rất lo lắng, quan tâm sẽ bị loạn, ta hiểu, nhưng cũng thỉnh ngươi nhìn cho rõ, ta không phải Phượng di nương, cho nên không cần tóm chặt lấy tay ta không bỏ!”
Thẩm Lạc Ngôn: “Ta……”
“Còn cả Diệp Minh chủ nữa!”
Hồng Đậu không lưu tình chút nào ngắt lời Thẩm Lạc Ngôn, Thẩm Lạc Ngôn ngậm miệng.
Hồng Đậu đưa ánh mắt sang phía Diệp Thu Bạch, “Diệp Minh chủ! Trang chủ hắn hồ nháo thì thôi, sao ngươi cũng lại hồ nháo cùng hắn thế? Ta nói với ngươi này, cái gì mà truyền thuyết với cả không truyền thuyết, ta căn bản là không tin, đầu năm nay, thành thân xong chẳng phải vẫn có hòa ly đó à? Chẳng lẽ cái cầu nát này còn có khả năng bảo đảm cho một đôi phu thê bách niên hảo hợp, con cháu thành đàn chắc?”
Nghe vậy, trong lòng Diệp Thu Bạch hơi an ủi, trong lòng Thẩm Lạc Ngôn buồn bực.
“Vẫn nói một tờ tiền…… Ờm, là một đồng tiền rơi trên mặt đất, ai nhìn thấy cũng đều lười nhặt, mà ngay sau khi có người định nhặt lên, sẽ có một người khác cũng muốn nhặt, quả nhiên dù là thứ đồ rẻ mạt, thì khi có người đoạt, giá trị cũng sẽ khác đi.” Hồng Đậu chợt giậm chân, rầu rĩ nói: “Không nghĩ tới ta cũng sẽ có ngày như vậy…… Thật đúng là không vui nổi.”
Cái kiểu tiết mục hai nam tranh một nữ gì đó, loại chuyện này sao có thể xảy ra với nàng đây?
Diệp Thu Bạch an tĩnh.
Thẩm Lạc Ngôn trầm mặc.
Nha đầu này đầu óc có hố*.
*Đầu óc có hố: Ảo tưởng quá mức hay đầu óc bất bình thường (?)
Hồng Đậu nói: “Hiện tại tìm Phượng di nương mới là chuyện quan trọng hàng đầu, đừng lãng phí thời gian nữa, đi tìm người đi!”
Thẩm Lạc Ngôn nói: “Ngươi cùng ta……”
“Hai người các nguơi đi tìm người, ta không đi đâu cả!” Hồng Đậu quyết định dứt khoát, “Ta ở đây chờ các ngươi trở về, còn nữa, Diệp Minh chủ, Phượng di nương cũng là khách của Võ Lâm Minh, giờ không thấy nàng đâu, ngươi nên cùng Trang chủ đi tìm mới phải.”
Diệp Thu Bạch và Thẩm Lạc Ngôn nhìn thoáng qua nhau, nhưng rất nhanh đều thu tầm mắt lại, hai người đều trầm mặc quay đi, thật sự đi tìm người.
P/s: Xem minh họa bằng tranh hài hước ở link này nhoa:3 (cái cảnh tương tự mà mình liên tưởng đến từ chương trước í =))) bit.ly/2PHEKx6