Chương : 164
A Miên nhẹ nhàng cười, “Này thì có gì mà không nói được, Liễu Hành Chi à, tiểu cô nương nghĩ không sai, đây thực sự là tên một người, còn là tên của một nam nhân.”
“Vậy…… Vậy hắn là……” Trong mắt Hồng Đậu đã bốc cháy lên ngọn lửa buôn dưa.
A Miên rũ mắt nhìn ngọc bội trong tay, ánh mắt gần như ấm áp, “Hắn đã từng nói muốn đưa ta rời đi.”
“Về sau thế nào?”
“Về sau hắn đã chết.”
Hồng Đậu không dự đoán được sẽ có biến chuyển đột ngột như vậy, nàng đương nhiên ngây ngẩn cả người, màn thầu chưa ăn xong trong tay nàng cũng thật sự ăn không nổi nữa, chỉ hoảng sợ mà đầy áy náy nói: “Thực xin lỗi……”
“Sao phải xin lỗi với nô gia?” A Miên thu lại ngọc bội, một tay chống cằm nhìn về phía Hồng Đậu, đôi mắt đào hoa lại chớp chớp.
Cảm giác tội lỗi trong lòng Hồng Đậu lại càng mạnh hơn, “Ta không nên nhắc tới chuyện khiến ngươi đau lòng.”
Loại chuyện người yêu đã chết, âm dương cách biệt này…… đương nhiên là chuyện bất đắc dĩ khiến người ta thương tâm nhất trên đời, Hồng Đậu bỗng nhiên nghĩ, khó trách trong những lời đồn đại kia, A Miên đều là hình tượng thích quyến rũ đàn ông có vợ, có lẽ chính là bởi nam nhân tên Liễu Hành Chi kia đã chết, cho nên A Miên mới lựa chọn buông thả bản thân.
Vốn nghĩ rằng A Miên sống phóng túng không kềm chế được, hóa ra sau lưng còn có một chuyện xưa đau lòng như thế, A Miên khi còn bé thì tuổi thơ bất hạnh, lớn lên lại phải âm dương chia cách với người yêu……Đôi mắt Hồng Đậu trông mong nhìn A Miên, hốc mắt liền cứ như vậy mà đỏ.
“Uy……” A Miên trong chớp mắt liền to đầu, chính nàng đã từng thể nghiệm qua, lần trước Hồng Đậu vừa khóc, nàng cũng chỉ có thể đau đầu, “Tiểu nha đầu, sao ngươi lại khóc?”
“Ta chỉ là…… Ta chỉ là nghĩ tới chính ta……” Hồng Đậu xoa nước mắt, “A Miên ngươi trải qua khó khăn như vậy, nhưng lần nào cũng đều tươi cười đầy mặt, sống thực vui vẻ, mà ta…… Ta chỉ luôn nghĩ đến việc phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi thân phận phu nhân Thẩm Gia Trang, có được tự do thực sự, ngay cả khi ta không còn là Thẩm phu nhân nữa, thì lại đến chuyện Diệp Minh chủ có thể tiếp nhận ta hay không? Rốt cuộc…… Rốt cuộc ta cũng là người từng gả đi một lần, chỉ cần tưởng tượng đến chuyện đó, liền cảm thấy cuộc sống của mình cũng thật đủ thảm, nhưng khi so với A Miên ngươi, ta ngoại trừ việc không thể về nhà ra, thì cuộc sống của ta đã coi như rất tốt rồi.”
Hồng Đậu nghĩ cái gì liền nói cái đó, nhắc chuyện về nhà này, nàng lại càng thêm chua xót trong lòng, bên cạnh thúc thúc nàng chỉ có một mình nàng, không có nàng bên cạnh, thúc thúc hắn khẳng định sẽ đặc biệt cô đơn, ngẫm lại nếu như không có Diệp Thu Bạch, hiện tại chắc chắn nàng sẽ chỉ một lòng một dạ nghĩ cách làm thế nào để trở về, chứ đâu phải do dự như vậy đâu?
A Miên vỗ lên đầu Hồng Đậu một cái, “Nghĩ nhiều chuyện như vậy làm gì, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, tất cả vấn đề sẽ luôn có cách giải quyết, để giúp tiểu cô nương cao hứng lên, chi bằng chúng ta đi làm một vài trò vui nhé.”
“Trò vui?”
“Chúng ta đi gây một chút phiền toái cho lão gia hỏa Nhạc Mân kia.” A Miên thần bí hạ thấp giọng, “Nếu hắn đã đắc tội với tiểu cô nương, thì tất nhiên không thể để hắn tiếp tục sống vui vẻ như vậy được.”
Trong mắt Hồng Đậu còn tích một tầng sương, “A Miên, ngươi lại muốn giết hắn sao?”
“Tiểu cô nương không muốn nô gia giết người làm bẩn tay, vậy nô gia liền không giết nữa.” A Miên lấy ra một hộp gỗ nhỏ, thứ bên trong hộp gỗ nhỏ phát ra một loạt tiếng kêu, giống như tiếng kêu của côn trùng vậy, nàng khom lưng ghé sát vào mặt Hồng Đậu, trong mắt có ý cười thú vị, “Ngoại trừ việc giết người, nô gia vẫn còn rất nhiều trò vui nhỏ tra tấn người ta nha.”
Hồng Đậu cũng không rảnh lo đau buồn nữa, đôi mắt nàng sáng lên.
Như lúc này mới đúng chứ.
A Miên giương môi, đúng là nhìn nha đầu này vui vẻ mới càng thú vị.
P/s: Nam chính của chúng ta tuyệt đối thẳng nhé:))). Việc yêu đương kia chỉ là khổ nhục kế sau này A Miên dùng để dụ bé Đậu thương xót thôi:v, nói chung là nam chính chưa từng yêu ai (cả nam lẫn nữ) trước khi yêu Hồng Đậu cả:))). Nói trước thế để sau các bạn đỡ hiểu nhầm nam chính.
“Vậy…… Vậy hắn là……” Trong mắt Hồng Đậu đã bốc cháy lên ngọn lửa buôn dưa.
A Miên rũ mắt nhìn ngọc bội trong tay, ánh mắt gần như ấm áp, “Hắn đã từng nói muốn đưa ta rời đi.”
“Về sau thế nào?”
“Về sau hắn đã chết.”
Hồng Đậu không dự đoán được sẽ có biến chuyển đột ngột như vậy, nàng đương nhiên ngây ngẩn cả người, màn thầu chưa ăn xong trong tay nàng cũng thật sự ăn không nổi nữa, chỉ hoảng sợ mà đầy áy náy nói: “Thực xin lỗi……”
“Sao phải xin lỗi với nô gia?” A Miên thu lại ngọc bội, một tay chống cằm nhìn về phía Hồng Đậu, đôi mắt đào hoa lại chớp chớp.
Cảm giác tội lỗi trong lòng Hồng Đậu lại càng mạnh hơn, “Ta không nên nhắc tới chuyện khiến ngươi đau lòng.”
Loại chuyện người yêu đã chết, âm dương cách biệt này…… đương nhiên là chuyện bất đắc dĩ khiến người ta thương tâm nhất trên đời, Hồng Đậu bỗng nhiên nghĩ, khó trách trong những lời đồn đại kia, A Miên đều là hình tượng thích quyến rũ đàn ông có vợ, có lẽ chính là bởi nam nhân tên Liễu Hành Chi kia đã chết, cho nên A Miên mới lựa chọn buông thả bản thân.
Vốn nghĩ rằng A Miên sống phóng túng không kềm chế được, hóa ra sau lưng còn có một chuyện xưa đau lòng như thế, A Miên khi còn bé thì tuổi thơ bất hạnh, lớn lên lại phải âm dương chia cách với người yêu……Đôi mắt Hồng Đậu trông mong nhìn A Miên, hốc mắt liền cứ như vậy mà đỏ.
“Uy……” A Miên trong chớp mắt liền to đầu, chính nàng đã từng thể nghiệm qua, lần trước Hồng Đậu vừa khóc, nàng cũng chỉ có thể đau đầu, “Tiểu nha đầu, sao ngươi lại khóc?”
“Ta chỉ là…… Ta chỉ là nghĩ tới chính ta……” Hồng Đậu xoa nước mắt, “A Miên ngươi trải qua khó khăn như vậy, nhưng lần nào cũng đều tươi cười đầy mặt, sống thực vui vẻ, mà ta…… Ta chỉ luôn nghĩ đến việc phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi thân phận phu nhân Thẩm Gia Trang, có được tự do thực sự, ngay cả khi ta không còn là Thẩm phu nhân nữa, thì lại đến chuyện Diệp Minh chủ có thể tiếp nhận ta hay không? Rốt cuộc…… Rốt cuộc ta cũng là người từng gả đi một lần, chỉ cần tưởng tượng đến chuyện đó, liền cảm thấy cuộc sống của mình cũng thật đủ thảm, nhưng khi so với A Miên ngươi, ta ngoại trừ việc không thể về nhà ra, thì cuộc sống của ta đã coi như rất tốt rồi.”
Hồng Đậu nghĩ cái gì liền nói cái đó, nhắc chuyện về nhà này, nàng lại càng thêm chua xót trong lòng, bên cạnh thúc thúc nàng chỉ có một mình nàng, không có nàng bên cạnh, thúc thúc hắn khẳng định sẽ đặc biệt cô đơn, ngẫm lại nếu như không có Diệp Thu Bạch, hiện tại chắc chắn nàng sẽ chỉ một lòng một dạ nghĩ cách làm thế nào để trở về, chứ đâu phải do dự như vậy đâu?
A Miên vỗ lên đầu Hồng Đậu một cái, “Nghĩ nhiều chuyện như vậy làm gì, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, tất cả vấn đề sẽ luôn có cách giải quyết, để giúp tiểu cô nương cao hứng lên, chi bằng chúng ta đi làm một vài trò vui nhé.”
“Trò vui?”
“Chúng ta đi gây một chút phiền toái cho lão gia hỏa Nhạc Mân kia.” A Miên thần bí hạ thấp giọng, “Nếu hắn đã đắc tội với tiểu cô nương, thì tất nhiên không thể để hắn tiếp tục sống vui vẻ như vậy được.”
Trong mắt Hồng Đậu còn tích một tầng sương, “A Miên, ngươi lại muốn giết hắn sao?”
“Tiểu cô nương không muốn nô gia giết người làm bẩn tay, vậy nô gia liền không giết nữa.” A Miên lấy ra một hộp gỗ nhỏ, thứ bên trong hộp gỗ nhỏ phát ra một loạt tiếng kêu, giống như tiếng kêu của côn trùng vậy, nàng khom lưng ghé sát vào mặt Hồng Đậu, trong mắt có ý cười thú vị, “Ngoại trừ việc giết người, nô gia vẫn còn rất nhiều trò vui nhỏ tra tấn người ta nha.”
Hồng Đậu cũng không rảnh lo đau buồn nữa, đôi mắt nàng sáng lên.
Như lúc này mới đúng chứ.
A Miên giương môi, đúng là nhìn nha đầu này vui vẻ mới càng thú vị.
P/s: Nam chính của chúng ta tuyệt đối thẳng nhé:))). Việc yêu đương kia chỉ là khổ nhục kế sau này A Miên dùng để dụ bé Đậu thương xót thôi:v, nói chung là nam chính chưa từng yêu ai (cả nam lẫn nữ) trước khi yêu Hồng Đậu cả:))). Nói trước thế để sau các bạn đỡ hiểu nhầm nam chính.