Chương : 162
“Ừm……” Hồng Đậu rầu rĩ nói: “Ta đã biết.”
Thẩm Lạc Ngôn nhất thời cũng không biết nên nói gì mới tốt, trầm mặc trong chốc lát, thấy dáng vẻ rầu rĩ không vui của nàng, hắn đành nói: “Chỉ còn mấy ngày nữa là Võ Lâm Minh sẽ công khai triển lãm Bản đồ Tuyết sơn ra ngoài, đến lúc đó, chỉ sợ sẽ có một hồi chém giết xung quanh Bản đồ Tuyết sơn, hiện tại vẫn là lúc gió êm sóng lặng, mấy ngày nay vẫn luôn ở trong Võ Lâm Minh, ngày mai ta đưa ngươi xuống núi đi dạo chợ nhé?”
“Ừm……” Hồng Đậu dẫm lên lá rụng trên mặt đất, không chú ý Thẩm Lạc Ngôn nói gì, đã thất thần gật đầu đồng ý.
Có thể thấy tâm tình hiện tại của nàng không tốt lắm, Thẩm Lạc Ngôn cũng không nói nhiều để khỏi phiền nàng, chỉ dặn dò thêm lần nữa: “Nhạc Mân không phải người tốt đẹp gì, về sau ngươi cố gắng càng ít tiếp xúc với hắn thì càng tốt, còn việc giữa hắn và phu nhân hắn…… dù sao cũng là chuyện trong nhà của hắn ta, chúng ta là người ngoài không tiện nhúng tay, chẳng qua nếu hắn dám ra tay với người vô tội, Vấn Uyên kiếm của ta cũng sẽ không buông tha hắn.”
“Ừm……” Hồng Đậu xoay người liền đi, “Ta trở về phòng nghỉ ngơi đây, tạm biệt.”
Thẩm Lạc Ngôn nghẹn họng, hắn khó có khi nghĩ ra được một vài lời hay muốn trấn an cảm xúc của nàng, thế mà nàng lại không hề cảm kích trực tiếp rời đi.
Hồng Đậu chỉ là cảm thấy tâm phiền ý loạn mà thôi, so với việc nghe Thẩm Lạc Ngôn ở đó nhắc mãi, nàng vẫn muốn nghe Diệp Thu Bạch lải nhải ở bên tai mình hơn, chỉ là trong lòng nàng hiểu rõ, bởi vì hành vi lỗ mãng của nàng, mà Diệp Thu Bạch e là vẫn còn phải ở chỗ Nhạc Mân giải quyết cho xong hậu quả, cũng không phải nàng tức giận với Diệp Thu Bạch, mà chỉ giận chính mình thôi, mặc kệ nói thế nào, thì hành vi giằng co với Nhạc Mân, cũng là lúc nàng nóng đầu lên mà gây ra, đến khi xong rồi thì nàng cũng hiểu rõ, không có chứng cứ, vậy bất luận nàng có nói nhiều đến đâu, Nhạc Mân cũng có thể dùng một câu vu khống để công kích lại.
Lúc này đây, quả thật là nàng làm sai, còn liên luỵ đến Diệp Thu Bạch……
Hồng Đậu ngồi xuống bậc cửa phòng mình, nàng đưa tay chống cằm, hai mắt vô thần nhìn phía trước, đầu trống rỗng, cũng không biết nên nghĩ cái gì.
Tận đến khi trong mắt nàng phản chiếu một bóng người.
“Tiểu cô nương có vẻ tâm sự nặng nề nha.” A Miên cong eo nhìn Hồng Đậu, tay nàng còn cầm một cái màn thầu trắng, thấy Hồng Đậu hai mắt bình tĩnh nhìn mình, A Miên mới nói thêm: “Rõ ràng buổi sánglúc ta rời đi, tiểu cô nương còn cười vui vẻ như vậy, là lão già đáng ghét Nhạc Mân kia khiến tiểu cô nương của ta tức giận sao?”
“A Miên…… Ngươi cũng nghe nói à.” Hồng Đậu đầy vẻ mệt mỏi, “Chuyện ta làm lúc này, có phải thật sự quá ngốc hay không?”
“Đúng là có chút ngốc, dù người khác có an toàn hay không, nô gia cũng sẽ không quan tâm.” A Miên ngồi xuống bên cạnh Hồng Đậu, nàng nhét màn thầu vào tay Hồng Đậu, “Ăn đi, trong phòng bếp chỉ còn lại cái này.”
Hồng Đậu lúc này mới nhớ tới việc đến giờ mình vẫn còn chưa ăn sáng, cầm màn thầu, nàng hít hít cái mũi, “Lão Nhạc Mân kia bảo ta nói dối……Người nói dối rõ ràng là hắn.”
Rốt cuộc vẫn cảm thấy tủi thân.
“Chỉ bằng kinh nghiệm trải đời của ngươi, so với lão già kia vẫn còn non kém chút.” A Miên vừa xem cây hải đường trong viện vừa nói mát, cũng không nhìn Hồng Đậu, mà chỉ nâng lên tay đặt trên đỉnh đầu nàng.
Nói đến cùng, Hồng Đậu chẳng qua cũng chỉ là một tiểu nha đầu trải đời chưa sâu mà thôi, còn Nhạc Mân thì đã lăn lộn giang hồ đến mấy chục năm rồi.
“Ta biết……” Hồng Đậu cắn màn thầu, nhai vài cái, nàng tội nghiệp ngẩng đầu nhìn A Miên, “A Miên, hôm nay màn thầu thật khó ăn nha……”
“Khó ăn sao?” A Miên nghiêng đầu cười, “Vậy hay là để nô gia thử đi giết Nhạc Mân kia, xem cái màn thầu này liệu có thể trở nên ngon miệng hơn chút không nhé?”
Thẩm Lạc Ngôn nhất thời cũng không biết nên nói gì mới tốt, trầm mặc trong chốc lát, thấy dáng vẻ rầu rĩ không vui của nàng, hắn đành nói: “Chỉ còn mấy ngày nữa là Võ Lâm Minh sẽ công khai triển lãm Bản đồ Tuyết sơn ra ngoài, đến lúc đó, chỉ sợ sẽ có một hồi chém giết xung quanh Bản đồ Tuyết sơn, hiện tại vẫn là lúc gió êm sóng lặng, mấy ngày nay vẫn luôn ở trong Võ Lâm Minh, ngày mai ta đưa ngươi xuống núi đi dạo chợ nhé?”
“Ừm……” Hồng Đậu dẫm lên lá rụng trên mặt đất, không chú ý Thẩm Lạc Ngôn nói gì, đã thất thần gật đầu đồng ý.
Có thể thấy tâm tình hiện tại của nàng không tốt lắm, Thẩm Lạc Ngôn cũng không nói nhiều để khỏi phiền nàng, chỉ dặn dò thêm lần nữa: “Nhạc Mân không phải người tốt đẹp gì, về sau ngươi cố gắng càng ít tiếp xúc với hắn thì càng tốt, còn việc giữa hắn và phu nhân hắn…… dù sao cũng là chuyện trong nhà của hắn ta, chúng ta là người ngoài không tiện nhúng tay, chẳng qua nếu hắn dám ra tay với người vô tội, Vấn Uyên kiếm của ta cũng sẽ không buông tha hắn.”
“Ừm……” Hồng Đậu xoay người liền đi, “Ta trở về phòng nghỉ ngơi đây, tạm biệt.”
Thẩm Lạc Ngôn nghẹn họng, hắn khó có khi nghĩ ra được một vài lời hay muốn trấn an cảm xúc của nàng, thế mà nàng lại không hề cảm kích trực tiếp rời đi.
Hồng Đậu chỉ là cảm thấy tâm phiền ý loạn mà thôi, so với việc nghe Thẩm Lạc Ngôn ở đó nhắc mãi, nàng vẫn muốn nghe Diệp Thu Bạch lải nhải ở bên tai mình hơn, chỉ là trong lòng nàng hiểu rõ, bởi vì hành vi lỗ mãng của nàng, mà Diệp Thu Bạch e là vẫn còn phải ở chỗ Nhạc Mân giải quyết cho xong hậu quả, cũng không phải nàng tức giận với Diệp Thu Bạch, mà chỉ giận chính mình thôi, mặc kệ nói thế nào, thì hành vi giằng co với Nhạc Mân, cũng là lúc nàng nóng đầu lên mà gây ra, đến khi xong rồi thì nàng cũng hiểu rõ, không có chứng cứ, vậy bất luận nàng có nói nhiều đến đâu, Nhạc Mân cũng có thể dùng một câu vu khống để công kích lại.
Lúc này đây, quả thật là nàng làm sai, còn liên luỵ đến Diệp Thu Bạch……
Hồng Đậu ngồi xuống bậc cửa phòng mình, nàng đưa tay chống cằm, hai mắt vô thần nhìn phía trước, đầu trống rỗng, cũng không biết nên nghĩ cái gì.
Tận đến khi trong mắt nàng phản chiếu một bóng người.
“Tiểu cô nương có vẻ tâm sự nặng nề nha.” A Miên cong eo nhìn Hồng Đậu, tay nàng còn cầm một cái màn thầu trắng, thấy Hồng Đậu hai mắt bình tĩnh nhìn mình, A Miên mới nói thêm: “Rõ ràng buổi sánglúc ta rời đi, tiểu cô nương còn cười vui vẻ như vậy, là lão già đáng ghét Nhạc Mân kia khiến tiểu cô nương của ta tức giận sao?”
“A Miên…… Ngươi cũng nghe nói à.” Hồng Đậu đầy vẻ mệt mỏi, “Chuyện ta làm lúc này, có phải thật sự quá ngốc hay không?”
“Đúng là có chút ngốc, dù người khác có an toàn hay không, nô gia cũng sẽ không quan tâm.” A Miên ngồi xuống bên cạnh Hồng Đậu, nàng nhét màn thầu vào tay Hồng Đậu, “Ăn đi, trong phòng bếp chỉ còn lại cái này.”
Hồng Đậu lúc này mới nhớ tới việc đến giờ mình vẫn còn chưa ăn sáng, cầm màn thầu, nàng hít hít cái mũi, “Lão Nhạc Mân kia bảo ta nói dối……Người nói dối rõ ràng là hắn.”
Rốt cuộc vẫn cảm thấy tủi thân.
“Chỉ bằng kinh nghiệm trải đời của ngươi, so với lão già kia vẫn còn non kém chút.” A Miên vừa xem cây hải đường trong viện vừa nói mát, cũng không nhìn Hồng Đậu, mà chỉ nâng lên tay đặt trên đỉnh đầu nàng.
Nói đến cùng, Hồng Đậu chẳng qua cũng chỉ là một tiểu nha đầu trải đời chưa sâu mà thôi, còn Nhạc Mân thì đã lăn lộn giang hồ đến mấy chục năm rồi.
“Ta biết……” Hồng Đậu cắn màn thầu, nhai vài cái, nàng tội nghiệp ngẩng đầu nhìn A Miên, “A Miên, hôm nay màn thầu thật khó ăn nha……”
“Khó ăn sao?” A Miên nghiêng đầu cười, “Vậy hay là để nô gia thử đi giết Nhạc Mân kia, xem cái màn thầu này liệu có thể trở nên ngon miệng hơn chút không nhé?”