Chương : 139
Thần sắc A Miên rút đi vẻ sắc sảo mỹ diễm trước kia, chỉ để lại sự ấm áp hiếm có được ẩn giấu kỹ càng, đúng vậy, nàng là một mỹ nhân, bất luận đi đến đâu cũng đều có thể khiến cho vạn người chú ý, nhưng lại có mỹ nhân nào, nguyện ý đeo trên lưng đủ loại bêu danh đâu?
A Miên nàng, thoạt nhìn cũng có rất nhiều rất nhiều chuyện xưa đau khổ.
Tuyết Phi Phi nhìn đến mức không khỏi lại đồng tình trong lòng.
Hồng Đậu đau lòng, liền tự mình tiến lại gần ôm lấy A Miên, nàng nghẹn ngào, “A Miên ngươi yên tâm, về sau ngoại trừ điểm tâm, ngươi còn muốn cái gì, chỉ cần ta có thể mua được, làm được, ta nhất định đều sẽ tặng cho ngươi!”
Nữ tử cổ đại phần lớn đều thân bất do kỷ, thật sự là quá đáng thương a!
A Miên hết sức tự nhiên mà cất điểm tâm trong tay đi, nàng nói: “Vậy phần điểm tâm này nô gia liền không ănvội, đây là món quà đầu tiên mà nô gia được tặng, nô gia phải giữ gìn thật tốt, tiểu cô nương, ngươi cũng không cần đau lòng vì nô gia đâu.”
Dáng người A Miên vốn cao hơn Hồng Đậu, Hồng Đậu ôm nàng, chi bằng nói nàng thoạt nhìn như đang ôm lấy Hồng Đậu, một tay A Miên đặt trên gáy Hồng Đậu, khiến nàng dán sát mặt vào ngực ngực mình mà khóc thút thít, một tay khác nhẹ nhàng vỗ lưng Hồng Đậu, nhẹ nhàng an ủi, “Đừng đau lòng…… Những ngày tháng khổ sở hơn nữa, nô gia cũng đều đã chịu đựng qua.”
“Huhu…… A Miên, chúng ta là tỷ muội tốt, nhưng mà sự quan tâm của ta đối với ngươi còn quá không đủ!” Hồng Đậu dựa vào trong lòng ngực A Miên cắn khăn, nước mắt thật đúng là nói rớt liền rớt, “Ngươi yên tâm, ta về sau nhất định sẽ càng thêm quan tâm ngươi, chăm sóc ngươi, ta sẽ nỗ lực giúp ngươi lên làm trắc phu nhân Thẩm Gia Trang!”
A Miên sờ sờ gáy Hồng Đậu, mỉm cười, “Bỏ bớt câu cuối cùng đi rồi lặp lại lần nữa.”
“Ừm…… Ta về sau nhất định sẽ càng thêm quan tâm ngươi, chăm sóc ngươi!” Hồng Đậu khóc nức nở.
Tuyết Phi Phi: “……”
Đây là cái thao tác gì vậy!?
Hai người trước mặt nàng là thiểu năng trí tuệ sao!?
Thôi được rồi, vẫn cứ để nàng một mình an tĩnh bị độc chết đi.
Tuyết Phi Phi mặt đờ đẫn đứng dậy, cứng đờ nện bước đi xa, nàng muốn viết một phong thư gửi cho Giáo chủ:
So với Thánh giáo, thế giới bên ngoài…… Thật sự là không đẻ cho người ta sống yên ổn một chút nào! Giáo chủ, ngươi nhất định phải nhớ rõ mang thi thể ta về Thánh giáo a!
Còn nhớ rõ trước kia, khi người khác xem bi kịch tình yêu mà khóc ra, Hồng Đậu lại có thể cười ra được, lúc người khác xem phim kinh dị, nàng lại vừa sợ vừa cười, Hồng Đậu trước nay đều không phải một người có thể dễ dàng bị làm cho cảm động, cũng chưa bao giờ là một người dễ cười, nhưng mức độ gây khóc và mức độ gây cười của nàng đều rất kỳ quái, tỷ như hiện tại, tâm tình của nàng quả thực chính là giống như bị tâm linh của một bà mẹ già chiếm giữ.
“A Miên, ngươi không cần khổ sở, cũng không cần tự ti……” Hồng Đậu lau đôi mắt, nói lời thấm thía: “Trên thế giới này rất nhiều người đều thích đánh giá người ta bằng vẻ ngoài, ngươi không cần để ý cái nhìn của bọn họ, ngươi chỉ cần làm chính mình thật tốt là được rồi.”
“Nhưng mà…… Người có thanh danh hỗn độn như nô gia……” A Miên cô đơn rũ mi mắt, nàng dường như nghẹn ngào một chút, liền vùi đầu vào cổ Hồng Đậu, “Nô gia còn có cơ hội đạt được hạnh phúc sao?”
“Đương nhiên là có! Ngươi đừng dễ dàng từ bỏ hy vọng của chính mình!” Lúc này, ngược lại là Hồng Đậu vỗ lưng A Miên, nàng nhỏ giọng che chở nói: “Từ ánh mắt đầu tiên thấy ngươi, ta liền cảm thấy ngươi là một người có gan theo đuổi hạnh phúc, A Miên, người dũng cảm giống như ngươi, là nhất định có thể có được hạnh phúc!”
A Miên tay bắt đầu ôm lấy eo Hồng Đậu, nàng còn vùi đầu lên vai Hồng Đậu, nhìn không thấy biểu cảm của nàng, chỉ có thể nghe được giọng nói tựa như bi thương của nàng truyền đến, “Tiểu cô nương, ngươi thật là một người tốt……”
A Miên nàng, thoạt nhìn cũng có rất nhiều rất nhiều chuyện xưa đau khổ.
Tuyết Phi Phi nhìn đến mức không khỏi lại đồng tình trong lòng.
Hồng Đậu đau lòng, liền tự mình tiến lại gần ôm lấy A Miên, nàng nghẹn ngào, “A Miên ngươi yên tâm, về sau ngoại trừ điểm tâm, ngươi còn muốn cái gì, chỉ cần ta có thể mua được, làm được, ta nhất định đều sẽ tặng cho ngươi!”
Nữ tử cổ đại phần lớn đều thân bất do kỷ, thật sự là quá đáng thương a!
A Miên hết sức tự nhiên mà cất điểm tâm trong tay đi, nàng nói: “Vậy phần điểm tâm này nô gia liền không ănvội, đây là món quà đầu tiên mà nô gia được tặng, nô gia phải giữ gìn thật tốt, tiểu cô nương, ngươi cũng không cần đau lòng vì nô gia đâu.”
Dáng người A Miên vốn cao hơn Hồng Đậu, Hồng Đậu ôm nàng, chi bằng nói nàng thoạt nhìn như đang ôm lấy Hồng Đậu, một tay A Miên đặt trên gáy Hồng Đậu, khiến nàng dán sát mặt vào ngực ngực mình mà khóc thút thít, một tay khác nhẹ nhàng vỗ lưng Hồng Đậu, nhẹ nhàng an ủi, “Đừng đau lòng…… Những ngày tháng khổ sở hơn nữa, nô gia cũng đều đã chịu đựng qua.”
“Huhu…… A Miên, chúng ta là tỷ muội tốt, nhưng mà sự quan tâm của ta đối với ngươi còn quá không đủ!” Hồng Đậu dựa vào trong lòng ngực A Miên cắn khăn, nước mắt thật đúng là nói rớt liền rớt, “Ngươi yên tâm, ta về sau nhất định sẽ càng thêm quan tâm ngươi, chăm sóc ngươi, ta sẽ nỗ lực giúp ngươi lên làm trắc phu nhân Thẩm Gia Trang!”
A Miên sờ sờ gáy Hồng Đậu, mỉm cười, “Bỏ bớt câu cuối cùng đi rồi lặp lại lần nữa.”
“Ừm…… Ta về sau nhất định sẽ càng thêm quan tâm ngươi, chăm sóc ngươi!” Hồng Đậu khóc nức nở.
Tuyết Phi Phi: “……”
Đây là cái thao tác gì vậy!?
Hai người trước mặt nàng là thiểu năng trí tuệ sao!?
Thôi được rồi, vẫn cứ để nàng một mình an tĩnh bị độc chết đi.
Tuyết Phi Phi mặt đờ đẫn đứng dậy, cứng đờ nện bước đi xa, nàng muốn viết một phong thư gửi cho Giáo chủ:
So với Thánh giáo, thế giới bên ngoài…… Thật sự là không đẻ cho người ta sống yên ổn một chút nào! Giáo chủ, ngươi nhất định phải nhớ rõ mang thi thể ta về Thánh giáo a!
Còn nhớ rõ trước kia, khi người khác xem bi kịch tình yêu mà khóc ra, Hồng Đậu lại có thể cười ra được, lúc người khác xem phim kinh dị, nàng lại vừa sợ vừa cười, Hồng Đậu trước nay đều không phải một người có thể dễ dàng bị làm cho cảm động, cũng chưa bao giờ là một người dễ cười, nhưng mức độ gây khóc và mức độ gây cười của nàng đều rất kỳ quái, tỷ như hiện tại, tâm tình của nàng quả thực chính là giống như bị tâm linh của một bà mẹ già chiếm giữ.
“A Miên, ngươi không cần khổ sở, cũng không cần tự ti……” Hồng Đậu lau đôi mắt, nói lời thấm thía: “Trên thế giới này rất nhiều người đều thích đánh giá người ta bằng vẻ ngoài, ngươi không cần để ý cái nhìn của bọn họ, ngươi chỉ cần làm chính mình thật tốt là được rồi.”
“Nhưng mà…… Người có thanh danh hỗn độn như nô gia……” A Miên cô đơn rũ mi mắt, nàng dường như nghẹn ngào một chút, liền vùi đầu vào cổ Hồng Đậu, “Nô gia còn có cơ hội đạt được hạnh phúc sao?”
“Đương nhiên là có! Ngươi đừng dễ dàng từ bỏ hy vọng của chính mình!” Lúc này, ngược lại là Hồng Đậu vỗ lưng A Miên, nàng nhỏ giọng che chở nói: “Từ ánh mắt đầu tiên thấy ngươi, ta liền cảm thấy ngươi là một người có gan theo đuổi hạnh phúc, A Miên, người dũng cảm giống như ngươi, là nhất định có thể có được hạnh phúc!”
A Miên tay bắt đầu ôm lấy eo Hồng Đậu, nàng còn vùi đầu lên vai Hồng Đậu, nhìn không thấy biểu cảm của nàng, chỉ có thể nghe được giọng nói tựa như bi thương của nàng truyền đến, “Tiểu cô nương, ngươi thật là một người tốt……”