Chương : 130
Hồng Đậu toàn thân nổi da gà, vì bị lạnh, Thẩm Lạc Ngôn tới gần một bước, nàng liền lui về phía sau một bước, rốt cuộc, lưng nàng dựa vào trên tường, bị tầm mắt lạnh băng của Thẩm Lạc Ngôn khóa lại, nàng cảm giác như thể mình đang ở băng nguyên* (vùng đất rộng lớn toàn băng tuyết) giá buốt, gió lạnh vèo vèo, hiện tại không cần bất luận kẻ nào nhắc nhở, nàng cũng biết tình huống lúc này cực kỳ không ổn ra sao.
“Trang, Trang chủ…… Kia……” Hồng Đậu phát ra run nhỏ giọng nói: “Ngươi nghĩ xem, ngươi gặp khó khăn trong võ học, đại thúc chẻ củi cũng thật là vất vả, nếu như ngươi có thể tinh thông kiếm pháp trong quá trình chẻ củi, vậy chuyện chẻ củi này…… Cũng liền không phải chuyện xấu đúng không?”
Thẩm Lạc Ngôn tiến lên hai bước, nói giọng lạnh lùng: “Ngươi cũng biết Vấn Uyên kiếm của ta là do tổ tiên truyền lại, dùng để hỗ trợ chính nghĩa, phạt ác giúp thiện, bởi vậy mới có thể vang danh thiên hạ, hiện giờ, ngươi thế mà lại để kiếm của ta đi chẻ củi!”
“Cũng không thể nói như vậy được……” Hồng Đậu chột dạ, “Ngươi cầm Vấn Uyên kiếm là để làm chuyện tốt, vậy việc trợ giúp người khác, cũng là làm chuyện tốt nha, dù sao ngươi chém cây trúc cũng là chém, còn không bằng giúp người khác chặt khối gỗ ra, như vậy còn có thể dùng làm củi, chuyện giúp người làm niềm vui này, chẳng phải cũng giống như phạt ác giúp thiện trong lời ngươi nói sao?”
“Chuyện này sao có thể giống nhau!?”
Hồng Đậu bị hắn gầm nhẹ một tiếng liền hoảng sợ, lại thấy sắc mặt Thẩm Lạc Ngôn đã xanh mét, trong lòng nàng càng mất tự tin, “Trang chủ ngươi tập võ luyện kiếm, còn không phải là để hữu dụng sao? Hiện tại ngươi dùng kiếm pháp của ngươi giúp người khác giảm bớt gánh nặng, đây không phải đúng lúc à?”
“Ta tập võ luyện kiếm, là vì Thẩm Gia Trang, vì đạo nghĩa võ lâm, không phải vì chẻ củi!” Thẩm Lạc Ngôn tức giận cực kỳ, hắn ngày ngày hàng đêm chăm học khổ luyện, cũng không phải là để chẻ củi giúp người ta!
Hồng Đậu lại thấp giọng nói: “Đạo nghĩa võ lâm chẳng phải là nhân vật có năng lực lớn đi trợ giúp những nhân vật nhỏ bình thường sao? Cho nên mới nói, cái việc chẻ củi í mà, vừa có ích cho võ học của Trang chủ, lại còn có thể giúp được đại thúc chẻ củi……”
Thẩm Lạc Ngôn sắc mặt hoàn toàn đen, là do bị chọc tức, cực lực ngăn lại xúc động muốn một chưởng đập chết nàng, hắn xoay người liền đi.
Hồng Đậu ủy khuất mếu máo, nàng thật sự không hiểu mấy người giang hồ này, rõ ràng có một số việc đối với bọn họ mà nói có thể không cần tốn nhiều sức đã làm được, nhưng vì sao bọn họ lại không muốn đây?
Đại thúc chẻ củi vội vàng khom lưng về phía Diệp Thu Bạch còn ở lại nơi này, ôm đám củi gỗ trên mặt
đất đi về phía phòng bếp, hẳn là vì cảm thấy không khí hiện tại có phần không đúng lắm, hắn không thích hợp ở lại chỗ này.
Diệp Thu Bạch tiến lên một bước, thấy Hồng Đậu còn chưa ngẩng đầu lên, hắn hỏi: “Ngươi có khỏe không?”
“Vẫn ổn.” Hồng Đậu chớp chớp mắt, xác định Thẩm Lạc Ngôn đã thật sự đi xa, mới dám ngẩng đầu lên đứng thẳng.
Diệp Thu Bạch cười nói: “Trong thiên hạ này, cũng chỉ có một mình ngươi có thể khiến đường đường là Trang chủ Thẩm Gia Trang lại dùng Vấn Uyên kiếm chẻ củi.”
“Đây xem như……là chuyện rất ghê gớm sao?”
“Nói là trăm năm khó gặp cũng không quá.” Diệp Thu Bạch cười cười, so với lần đầu tiên Hồng Đậu gặp hắn, cảm giác thanh lãnh toát ra trên người hắn đã bớt đi rất nhiều, “Đối với rất nhiều người mà nói, vũ khí của bọn họ giống như đồng bạn bên người gắn bó sinh tử với họ vậy, nếu như vũ khí của một người giang hồ ở trong tay những người khác, liền chỉ có hai loại khả năng, một loại là giao vũ khí của chính mình cho bạn tốt chí thân hoặc đệ tử thân truyền, một loại khác, chính là chủ nhân ban đầu của vũ khí này đã chết.”
“Hóa ra…… Vũ khí đối với các ngươi lại quan trọng như vậy.” Hồng Đậu thầm cảm thấy bất an, nếu không…… hay là nàng tìm một cơ hội nói xin lỗi với Thẩm Lạc Ngôn nhỉ?
“Trang, Trang chủ…… Kia……” Hồng Đậu phát ra run nhỏ giọng nói: “Ngươi nghĩ xem, ngươi gặp khó khăn trong võ học, đại thúc chẻ củi cũng thật là vất vả, nếu như ngươi có thể tinh thông kiếm pháp trong quá trình chẻ củi, vậy chuyện chẻ củi này…… Cũng liền không phải chuyện xấu đúng không?”
Thẩm Lạc Ngôn tiến lên hai bước, nói giọng lạnh lùng: “Ngươi cũng biết Vấn Uyên kiếm của ta là do tổ tiên truyền lại, dùng để hỗ trợ chính nghĩa, phạt ác giúp thiện, bởi vậy mới có thể vang danh thiên hạ, hiện giờ, ngươi thế mà lại để kiếm của ta đi chẻ củi!”
“Cũng không thể nói như vậy được……” Hồng Đậu chột dạ, “Ngươi cầm Vấn Uyên kiếm là để làm chuyện tốt, vậy việc trợ giúp người khác, cũng là làm chuyện tốt nha, dù sao ngươi chém cây trúc cũng là chém, còn không bằng giúp người khác chặt khối gỗ ra, như vậy còn có thể dùng làm củi, chuyện giúp người làm niềm vui này, chẳng phải cũng giống như phạt ác giúp thiện trong lời ngươi nói sao?”
“Chuyện này sao có thể giống nhau!?”
Hồng Đậu bị hắn gầm nhẹ một tiếng liền hoảng sợ, lại thấy sắc mặt Thẩm Lạc Ngôn đã xanh mét, trong lòng nàng càng mất tự tin, “Trang chủ ngươi tập võ luyện kiếm, còn không phải là để hữu dụng sao? Hiện tại ngươi dùng kiếm pháp của ngươi giúp người khác giảm bớt gánh nặng, đây không phải đúng lúc à?”
“Ta tập võ luyện kiếm, là vì Thẩm Gia Trang, vì đạo nghĩa võ lâm, không phải vì chẻ củi!” Thẩm Lạc Ngôn tức giận cực kỳ, hắn ngày ngày hàng đêm chăm học khổ luyện, cũng không phải là để chẻ củi giúp người ta!
Hồng Đậu lại thấp giọng nói: “Đạo nghĩa võ lâm chẳng phải là nhân vật có năng lực lớn đi trợ giúp những nhân vật nhỏ bình thường sao? Cho nên mới nói, cái việc chẻ củi í mà, vừa có ích cho võ học của Trang chủ, lại còn có thể giúp được đại thúc chẻ củi……”
Thẩm Lạc Ngôn sắc mặt hoàn toàn đen, là do bị chọc tức, cực lực ngăn lại xúc động muốn một chưởng đập chết nàng, hắn xoay người liền đi.
Hồng Đậu ủy khuất mếu máo, nàng thật sự không hiểu mấy người giang hồ này, rõ ràng có một số việc đối với bọn họ mà nói có thể không cần tốn nhiều sức đã làm được, nhưng vì sao bọn họ lại không muốn đây?
Đại thúc chẻ củi vội vàng khom lưng về phía Diệp Thu Bạch còn ở lại nơi này, ôm đám củi gỗ trên mặt
đất đi về phía phòng bếp, hẳn là vì cảm thấy không khí hiện tại có phần không đúng lắm, hắn không thích hợp ở lại chỗ này.
Diệp Thu Bạch tiến lên một bước, thấy Hồng Đậu còn chưa ngẩng đầu lên, hắn hỏi: “Ngươi có khỏe không?”
“Vẫn ổn.” Hồng Đậu chớp chớp mắt, xác định Thẩm Lạc Ngôn đã thật sự đi xa, mới dám ngẩng đầu lên đứng thẳng.
Diệp Thu Bạch cười nói: “Trong thiên hạ này, cũng chỉ có một mình ngươi có thể khiến đường đường là Trang chủ Thẩm Gia Trang lại dùng Vấn Uyên kiếm chẻ củi.”
“Đây xem như……là chuyện rất ghê gớm sao?”
“Nói là trăm năm khó gặp cũng không quá.” Diệp Thu Bạch cười cười, so với lần đầu tiên Hồng Đậu gặp hắn, cảm giác thanh lãnh toát ra trên người hắn đã bớt đi rất nhiều, “Đối với rất nhiều người mà nói, vũ khí của bọn họ giống như đồng bạn bên người gắn bó sinh tử với họ vậy, nếu như vũ khí của một người giang hồ ở trong tay những người khác, liền chỉ có hai loại khả năng, một loại là giao vũ khí của chính mình cho bạn tốt chí thân hoặc đệ tử thân truyền, một loại khác, chính là chủ nhân ban đầu của vũ khí này đã chết.”
“Hóa ra…… Vũ khí đối với các ngươi lại quan trọng như vậy.” Hồng Đậu thầm cảm thấy bất an, nếu không…… hay là nàng tìm một cơ hội nói xin lỗi với Thẩm Lạc Ngôn nhỉ?