Chương : 127
NỮ PHỤ: CÔ ẤY KHÔNG ONLINE (CHƯƠNG 127) | Facebook
Hội Những Người Thích Ngôn Tình Sủng Và Có Logic
NỮ PHỤ: CÔ ẤY KHÔNG ONLINE (CHƯƠNG 127)
24 THÁNG 8, 2018 · CÔNG KHAI
MỤC LỤC
☆ Chương 127: Chẻ củi
Thời gian nửa chén trà nhỏ trôi qua.
Thẩm Lạc Ngôn thu trường kiếm vào vỏ, hắn nhìn những khối gỗ bị bổ ra trên mặt đất, “Mấy thứ này……”
“Trang chủ không cần lo lắng, ta sẽ dọn!” Hồng Đậu ôm đống gỗ trên mặt đất lên, nàng rất có tinh thần cống hiến mà nói: “Có thể khiến cho kiếm pháp của Trang chủ tiến bộ thêm một bước, là trách nhiệm cùng nghĩa vụ của mỗi người Thẩm Gia Trang!”
Dứt lời, nàng ôm đống gỗ xong liền cất bước chạy, dáng vẻ này, giống như sợ sẽ có ai cướp đoạt đồ trong tay nàng vậy.
Phượng Khuynh Liên tiến lên một bước đi đến bên cạnh Thẩm Lạc Ngôn, nàng nhìn bóng dáng đang biến mất của Hồng Đậu, nói: “Xem ra phu nhân cũng không phải không quan tâm đến Trang chủ.”
“Là ta trước kia hiểu lầm nàng.” Thẩm Lạc Ngôn ánh mắt hòa hoãn một chút, vốn dĩ trước kia chỉ cảm thấy Hồng Đậu đối với hắn, giống như sự cung kính nịnh bợ nhằm trục lợi của thuộc hạ đối với chủ nhân, nhưng sau chuyện hôm nay, thật ra lại khiến hắn thay đổi cái nhìn, Hồng Đậu là một người không thích động não, hiện giờ lại nguyện ý vì hắn có thể tăng tiến võ nghệ mà nghĩ ra biện pháp bậc này để giúp hắn, hắn thực sự là có chút cảm động.
Phượng Khuynh Liên cười một tiếng, nàng có ý vị khác nói: “Như thế, Trang chủ có nguyện ý chung sống hoà bình với phu nhân không?”
“Lời này có ý gì?” Thẩm Lạc Ngôn rũ mắt.
Phượng Khuynh Liên không nói, sau chốc lát hơi trầm mặc, nàng bưng lên chén trà ở trên bàn đá, xoay người rời đi, “Nếu quan hệ giữa Trang chủ và phu nhân có biến đổi, cơ hội vốn cực kỳ bé nhỏ giữa Trang chủ và Phương nhị tiểu thư, cũng sẽ trở nên càng nhỏ hơn nữa.”
Thần sắc Thẩm Lạc Ngôn chợt ngơ ngẩn.
“Hay là……” Bước chân Phượng Khuynh Liên dừng lại, nàng không quay đầu, giọng nói như phiêu tán trong gió, “Trang chủ phải nghe thiếp thân nhắc tới như vậy, mới phát hiện chính mình đã rất lâu không nghĩ tới Phương nhị tiểu thư.”
Trong rừng trúc an tĩnh không vang lên tiếng gió.
Ở nơi Thẩm Lạc Ngôn không thấy được, khóe miệng Phượng Khuynh Liên dường như gợi lên trào phúng, a, nam nhân……
Gót sen nhẹ nhàng, dáng người thướt tha của nàng chậm rãi biến mất trong rừng trúc.
Nội viện phòng bếp, một nữ nhân tràn đầy sức sống chạy vào, “Đại thúc, mau xem!”
Đại thúc đang ngồi trên bậc thang nghỉ ngơi bị gọi như vậy, biểu cảm liền ngưng lại một chút, tiếp theo là mấy khối gỗ bị bày ra trên đất trước mặt hắn, hắn khó có lúc hơi bất ngờ, “Đống này đều là ngươi chẻ?”
“Kia…… Xem như vậy đi.” Hồng Đậu cười khan, nàng tìm người chẻ, cho nên nàng cũng coi như có một nửa công lao, nàng ngồi xổm trước mặt đại thúc, sắc mặt bởi vì chạy bộ đến đây mà có chút hồng, “Đại thúc, đám củi này có thể giúp ngươi bớt đi chút việc nào không?”
“Có thể.” Đại thúc lại tỏ vẻ xin lỗi nói: “Cô nương vất vả rồi.”
“Không vất vả không vất vả!” Hồng Đậu xua xua tay, ánh mắt mơ hồ trong chốc lát, nàng mới thật cẩn thận hỏi: “Đại thúc, ngươi nếu đã làm việc ở phòng bếp, vậy ngươi chắc hẳn cũng biết một số người thích ăn gì, không thích ăn gì, có phải không?”
“Cô nương muốn hỏi gì?” So với Hồng Đậu quanh co lòng vòng, đại thúc liền trực tiếp hỏi ra.
“Kia……” Hồng Đậu ngượng ngùng cầm lên một lọn tóc dài trước ngực, trong mắt lộ ra vẻ ngượng ngùng, “Diệp Minh chủ đã từng đã cứu ta, ta muốn báo ân, ngươi có thể nói cho ta biết hắn thích ăn gì hay không, ta sẽ làm cho hắn nha.”
Đại thúc liếc mắt nhìn bàn tay trắng như bạch ngọc của nàng, vừa thấy liền biết là mười ngón không dính nước mùa xuân, “Cô nương sẽ nấu cơm?”
“Sẽ!” Hồng Đậu lập tức trả lời, đừng nhìn nàng được nuông chiều từ nhỏ lớn lên, nhưng nàng một chút tính tình đại tiểu thư cũng không có, không chỉ như vậy, nàng nghe theo lời cha mẹ quanh năm sống ở nước ngoài kia của chính mình, nhất định phải học được cách nấu nướng, mới có thể nắm chặt lấy trái tim nam nhân!
Hội Những Người Thích Ngôn Tình Sủng Và Có Logic
NỮ PHỤ: CÔ ẤY KHÔNG ONLINE (CHƯƠNG 127)
24 THÁNG 8, 2018 · CÔNG KHAI
MỤC LỤC
☆ Chương 127: Chẻ củi
Thời gian nửa chén trà nhỏ trôi qua.
Thẩm Lạc Ngôn thu trường kiếm vào vỏ, hắn nhìn những khối gỗ bị bổ ra trên mặt đất, “Mấy thứ này……”
“Trang chủ không cần lo lắng, ta sẽ dọn!” Hồng Đậu ôm đống gỗ trên mặt đất lên, nàng rất có tinh thần cống hiến mà nói: “Có thể khiến cho kiếm pháp của Trang chủ tiến bộ thêm một bước, là trách nhiệm cùng nghĩa vụ của mỗi người Thẩm Gia Trang!”
Dứt lời, nàng ôm đống gỗ xong liền cất bước chạy, dáng vẻ này, giống như sợ sẽ có ai cướp đoạt đồ trong tay nàng vậy.
Phượng Khuynh Liên tiến lên một bước đi đến bên cạnh Thẩm Lạc Ngôn, nàng nhìn bóng dáng đang biến mất của Hồng Đậu, nói: “Xem ra phu nhân cũng không phải không quan tâm đến Trang chủ.”
“Là ta trước kia hiểu lầm nàng.” Thẩm Lạc Ngôn ánh mắt hòa hoãn một chút, vốn dĩ trước kia chỉ cảm thấy Hồng Đậu đối với hắn, giống như sự cung kính nịnh bợ nhằm trục lợi của thuộc hạ đối với chủ nhân, nhưng sau chuyện hôm nay, thật ra lại khiến hắn thay đổi cái nhìn, Hồng Đậu là một người không thích động não, hiện giờ lại nguyện ý vì hắn có thể tăng tiến võ nghệ mà nghĩ ra biện pháp bậc này để giúp hắn, hắn thực sự là có chút cảm động.
Phượng Khuynh Liên cười một tiếng, nàng có ý vị khác nói: “Như thế, Trang chủ có nguyện ý chung sống hoà bình với phu nhân không?”
“Lời này có ý gì?” Thẩm Lạc Ngôn rũ mắt.
Phượng Khuynh Liên không nói, sau chốc lát hơi trầm mặc, nàng bưng lên chén trà ở trên bàn đá, xoay người rời đi, “Nếu quan hệ giữa Trang chủ và phu nhân có biến đổi, cơ hội vốn cực kỳ bé nhỏ giữa Trang chủ và Phương nhị tiểu thư, cũng sẽ trở nên càng nhỏ hơn nữa.”
Thần sắc Thẩm Lạc Ngôn chợt ngơ ngẩn.
“Hay là……” Bước chân Phượng Khuynh Liên dừng lại, nàng không quay đầu, giọng nói như phiêu tán trong gió, “Trang chủ phải nghe thiếp thân nhắc tới như vậy, mới phát hiện chính mình đã rất lâu không nghĩ tới Phương nhị tiểu thư.”
Trong rừng trúc an tĩnh không vang lên tiếng gió.
Ở nơi Thẩm Lạc Ngôn không thấy được, khóe miệng Phượng Khuynh Liên dường như gợi lên trào phúng, a, nam nhân……
Gót sen nhẹ nhàng, dáng người thướt tha của nàng chậm rãi biến mất trong rừng trúc.
Nội viện phòng bếp, một nữ nhân tràn đầy sức sống chạy vào, “Đại thúc, mau xem!”
Đại thúc đang ngồi trên bậc thang nghỉ ngơi bị gọi như vậy, biểu cảm liền ngưng lại một chút, tiếp theo là mấy khối gỗ bị bày ra trên đất trước mặt hắn, hắn khó có lúc hơi bất ngờ, “Đống này đều là ngươi chẻ?”
“Kia…… Xem như vậy đi.” Hồng Đậu cười khan, nàng tìm người chẻ, cho nên nàng cũng coi như có một nửa công lao, nàng ngồi xổm trước mặt đại thúc, sắc mặt bởi vì chạy bộ đến đây mà có chút hồng, “Đại thúc, đám củi này có thể giúp ngươi bớt đi chút việc nào không?”
“Có thể.” Đại thúc lại tỏ vẻ xin lỗi nói: “Cô nương vất vả rồi.”
“Không vất vả không vất vả!” Hồng Đậu xua xua tay, ánh mắt mơ hồ trong chốc lát, nàng mới thật cẩn thận hỏi: “Đại thúc, ngươi nếu đã làm việc ở phòng bếp, vậy ngươi chắc hẳn cũng biết một số người thích ăn gì, không thích ăn gì, có phải không?”
“Cô nương muốn hỏi gì?” So với Hồng Đậu quanh co lòng vòng, đại thúc liền trực tiếp hỏi ra.
“Kia……” Hồng Đậu ngượng ngùng cầm lên một lọn tóc dài trước ngực, trong mắt lộ ra vẻ ngượng ngùng, “Diệp Minh chủ đã từng đã cứu ta, ta muốn báo ân, ngươi có thể nói cho ta biết hắn thích ăn gì hay không, ta sẽ làm cho hắn nha.”
Đại thúc liếc mắt nhìn bàn tay trắng như bạch ngọc của nàng, vừa thấy liền biết là mười ngón không dính nước mùa xuân, “Cô nương sẽ nấu cơm?”
“Sẽ!” Hồng Đậu lập tức trả lời, đừng nhìn nàng được nuông chiều từ nhỏ lớn lên, nhưng nàng một chút tính tình đại tiểu thư cũng không có, không chỉ như vậy, nàng nghe theo lời cha mẹ quanh năm sống ở nước ngoài kia của chính mình, nhất định phải học được cách nấu nướng, mới có thể nắm chặt lấy trái tim nam nhân!