Chương : 120
Bồ câu trắng mà Hồng Đậu bắt lấy còn đang không ngừng kêu to, cứ thế mà phá hủy cảnh tượng an bình lúc này.
Diệp Thu Bạch nhẹ nhàng hỏi: “Không biết vì sao phu nhân lại muốn bắt con bồ câu này để lấy lông chim?”
“Ta muốn làm một cây bút……” Hồng Đậu thành thật nói ra ý nghĩ của mình.
“Làm một cây bút?” Diệp Thu Bạch ngoài ý muốn, “Cách dùng lông chim làm bút này, đây là lần đầu tiên ta nghe nói.”
Lần đầu tiên…… lần đầu tiên của Diệp Thu Bạch liền cho nàng……
Thật hưng phấn!
Diệp Thu Bạch nhìn Hồng Đậu một tay bắt lấy bồ câu trắng, một tay bỗng nhiên bụm mặt quay đầu đi, hắn chớp chớp mắt, “Phu nhân làm sao vậy?”
“Không, không có gì……”
Hồng Đậu lại lén lút xê dịch bước chân, không dám đối diện với hắn, nàng khó nén hưng phấn nói: “Chỉ là…… Nghĩ tới một chút chuyện ngượng ngùng.”
Ở chung với A Miên lâu quá, nàng dường như cũng trở nên ngày càng đen tối mất rồi.
“Như vậy, không biết tại hạ có thể có may mắn được quan sát cách làm bút từ lông chim hay không?” Diệp Thu Bạch khóe môi khẽ nhếch, nụ cười cực nhạt này, giống như thanh phong nước chảy, trong lúc lơ đãng lại càng có thể khiến người ta động tâm.
Hồng Đậu đỏ mặt gật gật đầu, sau đó đi vào phòng cùng Diệp Thu Bạch, nàng bảo Lục Y mang đến một cây kéo, lại cắt xuống một cọng lông vũ trên người bồ câu, việc trực tiếp rút lông chim từ trên thân thể bồ câu…… Nàng vẫn cảm thấy có chút tàn nhẫn, cho nên chỉ có thể dùng kéo cắt.
Hồng Đậu trước tiên dùng dao cắt chéo ở gốc lông chim để làm ngòi bút, lại cắt một dao tương tự ở chỗ giữa đuôi cọng lông, như vậy liền có chỗ để đổ mực vào, sau đó là tỉa bớt phần lông để kéo dài chỗ cầm bút, cuối cùng rửa sạch bên trong ruột lông chim, vày là xong thành phẩm.
“Tốt.” Hồng Đậu cầm bút lông chim mới ra lò xoay xoay, cũng may là nàng luôn thích ghi lại bài học, việc làm bút lông chim này, nàng còn nhớ rõ rất rõ ràng.
Diệp Thu Bạch thả bồ câu trắng tâm linh bị tổn thương ra ngoài cửa sổ xong, hắn liền bước lại nói: “Như vậy là xong sao?”
“Được rồi.” Hồng Đậu dùng lông chim hút mực nước, vẽ trên trang giấy một chữ “đại” thật to, hiệu quả không ngờ cũng không tệ lắm.
Chữ mà cây bút lông chim này viết ra so với bút lông thì nhỏ hơn không ít, Diệp Thu Bạch nhìn bộ dáng vui mừng của Hồng Đậu, liền cũng nhịn không được mỉm cười hỏi: “Phu nhân làm bút lông chim là để viết chữ sao?”
“Không phải, ta dùng nó để vẽ tranh.” Hồng Đậu lấy ra một tờ giấy trắng khác, vừa vẽ vừa nói: “Đường nét mà bút lông vẽ ra quá thô, hơn nữa ta cũng chưa từng học cách vẽ tranh bằng bút lông, cũng chỉ có thể tự mình nghĩ cách làm ra một cây bút mà ta có thể dùng.”
“Thì ra là thế.” Diệp Thu Bạch nhìn bút của Hồng Đậu trên tờ giấy trắng phác hoạ ra rất nhiều đường cong, mà khi thấy được trên bức vẽ ngoại trừ có rất nhiều ký hiệu như vậy ra, những đường cong đó còn hợp thành một hình người mỉm cười, Diệp Thu Bạch ngẩn ra, ngay sau đó bất động thanh sắc hỏi: “Phu nhân đang vẽ gì vậy?”
“Mao gia gia nha.” Hồng Đậu không chút suy nghĩ liền trả lời, chẳng qua nàng cũng không vừa lòng lắm với tác phẩm của chính mình, bởi vì nàng chỉ vẽ ra được đại khái, vẫn còn rất nhiều chi tiết không đủ, nàng quay đầu lại hỏi Lục Y, “Ngươi có từng thấy tờ giấy nào có tranh vẽ như vậy không?”
“Thưa phu nhân, nô tỳ chưa từng thấy.” Lục Y lắc đầu, lại nhìn bản vẽ của Hồng Đậu, không rõ phu nhân nhà mình đang vẽ cái gì.
Hồng Đậu thở dài.
Diệp Thu Bạch lại hỏi: “Phu nhân vẽ ra bức vẽ này, tức là đã từng thấy đồ vật như vậy sao?”
“Trước kia từng thấy, giờ lại không thấy được.” Hồng Đậu làm khô mực, lại khổ sở nghĩ, về sau có thể nhìn thấy hay không cũng không biết đâu.
Diệp Thu Bạch nhẹ nhàng hỏi: “Không biết vì sao phu nhân lại muốn bắt con bồ câu này để lấy lông chim?”
“Ta muốn làm một cây bút……” Hồng Đậu thành thật nói ra ý nghĩ của mình.
“Làm một cây bút?” Diệp Thu Bạch ngoài ý muốn, “Cách dùng lông chim làm bút này, đây là lần đầu tiên ta nghe nói.”
Lần đầu tiên…… lần đầu tiên của Diệp Thu Bạch liền cho nàng……
Thật hưng phấn!
Diệp Thu Bạch nhìn Hồng Đậu một tay bắt lấy bồ câu trắng, một tay bỗng nhiên bụm mặt quay đầu đi, hắn chớp chớp mắt, “Phu nhân làm sao vậy?”
“Không, không có gì……”
Hồng Đậu lại lén lút xê dịch bước chân, không dám đối diện với hắn, nàng khó nén hưng phấn nói: “Chỉ là…… Nghĩ tới một chút chuyện ngượng ngùng.”
Ở chung với A Miên lâu quá, nàng dường như cũng trở nên ngày càng đen tối mất rồi.
“Như vậy, không biết tại hạ có thể có may mắn được quan sát cách làm bút từ lông chim hay không?” Diệp Thu Bạch khóe môi khẽ nhếch, nụ cười cực nhạt này, giống như thanh phong nước chảy, trong lúc lơ đãng lại càng có thể khiến người ta động tâm.
Hồng Đậu đỏ mặt gật gật đầu, sau đó đi vào phòng cùng Diệp Thu Bạch, nàng bảo Lục Y mang đến một cây kéo, lại cắt xuống một cọng lông vũ trên người bồ câu, việc trực tiếp rút lông chim từ trên thân thể bồ câu…… Nàng vẫn cảm thấy có chút tàn nhẫn, cho nên chỉ có thể dùng kéo cắt.
Hồng Đậu trước tiên dùng dao cắt chéo ở gốc lông chim để làm ngòi bút, lại cắt một dao tương tự ở chỗ giữa đuôi cọng lông, như vậy liền có chỗ để đổ mực vào, sau đó là tỉa bớt phần lông để kéo dài chỗ cầm bút, cuối cùng rửa sạch bên trong ruột lông chim, vày là xong thành phẩm.
“Tốt.” Hồng Đậu cầm bút lông chim mới ra lò xoay xoay, cũng may là nàng luôn thích ghi lại bài học, việc làm bút lông chim này, nàng còn nhớ rõ rất rõ ràng.
Diệp Thu Bạch thả bồ câu trắng tâm linh bị tổn thương ra ngoài cửa sổ xong, hắn liền bước lại nói: “Như vậy là xong sao?”
“Được rồi.” Hồng Đậu dùng lông chim hút mực nước, vẽ trên trang giấy một chữ “đại” thật to, hiệu quả không ngờ cũng không tệ lắm.
Chữ mà cây bút lông chim này viết ra so với bút lông thì nhỏ hơn không ít, Diệp Thu Bạch nhìn bộ dáng vui mừng của Hồng Đậu, liền cũng nhịn không được mỉm cười hỏi: “Phu nhân làm bút lông chim là để viết chữ sao?”
“Không phải, ta dùng nó để vẽ tranh.” Hồng Đậu lấy ra một tờ giấy trắng khác, vừa vẽ vừa nói: “Đường nét mà bút lông vẽ ra quá thô, hơn nữa ta cũng chưa từng học cách vẽ tranh bằng bút lông, cũng chỉ có thể tự mình nghĩ cách làm ra một cây bút mà ta có thể dùng.”
“Thì ra là thế.” Diệp Thu Bạch nhìn bút của Hồng Đậu trên tờ giấy trắng phác hoạ ra rất nhiều đường cong, mà khi thấy được trên bức vẽ ngoại trừ có rất nhiều ký hiệu như vậy ra, những đường cong đó còn hợp thành một hình người mỉm cười, Diệp Thu Bạch ngẩn ra, ngay sau đó bất động thanh sắc hỏi: “Phu nhân đang vẽ gì vậy?”
“Mao gia gia nha.” Hồng Đậu không chút suy nghĩ liền trả lời, chẳng qua nàng cũng không vừa lòng lắm với tác phẩm của chính mình, bởi vì nàng chỉ vẽ ra được đại khái, vẫn còn rất nhiều chi tiết không đủ, nàng quay đầu lại hỏi Lục Y, “Ngươi có từng thấy tờ giấy nào có tranh vẽ như vậy không?”
“Thưa phu nhân, nô tỳ chưa từng thấy.” Lục Y lắc đầu, lại nhìn bản vẽ của Hồng Đậu, không rõ phu nhân nhà mình đang vẽ cái gì.
Hồng Đậu thở dài.
Diệp Thu Bạch lại hỏi: “Phu nhân vẽ ra bức vẽ này, tức là đã từng thấy đồ vật như vậy sao?”
“Trước kia từng thấy, giờ lại không thấy được.” Hồng Đậu làm khô mực, lại khổ sở nghĩ, về sau có thể nhìn thấy hay không cũng không biết đâu.