Chương : 107
Hồng Đậu đột nhiên nói vậy không thể nghi ngờ là ngoài dự kiến của Thẩm Lạc Ngôn và Diệp Thu Bạch.
Sắc mặt Thẩm Lạc Ngôn trầm xuống, hắn nhìn về phía Diệp Thu Bạch, tuy không nói gì, nhưng ý tứ lại rất rõ.
Diệp Thu Bạch lại cười cười, “Thẩm phu nhân, Thức Bạch mà ngươi nói là ai?”
Hồng Đậu chớp chớp mắt, không biết là nàng đang suy nghĩ cái gì, chẳng qua, nàng rốt cuộc cũng không truy cứu vấn đề này nữa, mà “nga” một tiếng xong, liền cúi đầu không nói.
Thẩm Lạc Ngôn sợ nhất chính là người chưa bao giờ động não lại bỗng nhiên dùng đến đầu óc.
Diệp Thu Bạch lại nhìn về phía Nhạc Mân vừa bị Hồng Đậu nôn ra cả người, hắn thần sắc thong dong nói: “Nhạc chưởng môn, nếu hiểu lầm giữa ngươi và Mạc công tử đã giải thích rõ ràng, mong rằng về sau ngươi có thể cùng Mạc công tử biến chiến tranh thành tơ lụa, mọi việc dĩ hòa vi quý.”
“Đây là dĩ nhiên.” Gương mặt già của Nhạc Mân cố nở nụ cười chính là cực kỳ khó coi, hắn ôm quyền, “Diệp Minh chủ thứ lỗi, thân thể ta không thoải mái, liền về phòng nghỉ ngơi trước vậy.”
Diệp Thu Bạch gật đầu, Nhạc Mân lập tức xoay người đi, Nhạc Mân sợ nếu mình đi chậm, Diệp Thu Bạch sẽ lại nhắc tới chuyện đuổi hắn.
Nhạc Mân vừa đi, những người xem náo nhiệt khác cũng bỏ đi không còn một bóng.
Lúc này, Thẩm Lạc Ngôn nhìn tiểu cô nương áo vàng sắp đi, “Đan cô nương, xin dừng bước.”
Đan Tiểu Phiến dừng chân lại, ông lão bên cạnh nàng đã khách khí hỏi: “Thẩm Trang chủ có việc?”
“Ta có một việc không biết có thể hỏi các ngươi hay không, dĩ nhiên, ta sẽ trả tiền……”
“Ngươi không phải là muốn hỏi chuyện Phương gia sao?” Đan Tiểu Phiến nhếch miệng cười, không hề cố kỵ nhìn thấu tâm tư Thẩm Lạc Ngôn, nàng ôm cánh tay, kiêu ngạo nói: “Người võ lâm các ngươi có chuyện gì ta đều biết, nhưng là về chuyện Phương gia, ta không nói cho ngươi.”
Thẩm Lạc Ngôn giữa mày nhíu lại.
Thẩm Lạc Ngôn làm gì muốn hỏi chuyện Phương gia sự đây, chẳng qua là muốn hỏi chuyện Phương Tử Mạch thôi.
Trong lòng Hồng Đậu biết điểm này, nàng tò mò hỏi: “Vì sao không thể nói cho Trang chủ biết chuyện Phương gia?”
“Không nói chính là không nói.” Khuôn mặt nhỏ của Đan Tiểu Phiến nghiêm lại, ngạo kiều hừ một tiếng.
Trương gia gia phía sau nàng ho khan một tiếng, “Thiên Kim Các có quyền cự tuyệt mối làm ăn, Thẩm Trang chủ, có một số việc, ngươi vẫn không nên biết thì tốt hơn.”
Có một số việc?
Là chuyện gì?
Thẩm Lạc Ngôn không nói.
“Được rồi, Trương gia gia, chúng ta không cần nói quá nhiều với bọn họ.” Đan Tiểu Phiến lại nhìn Mạc Phi Ưng an tĩnh bên kia, “Đại Mạc công tử, lần này ta đã giúp ngươi, nhớ kỹ ngươi thiếu ta một ân tình.”
Mạc Phi Ưng khựng lại, “Ta không nhờ ngươi giúp ta, còn có, ta họ Mạc, không phải là Đại Mạc.”
Ngoại hiệu của hắn là Đại Mạc Phi Ưng, chứ không phải là họ Đại Mạc.
“Tóm lại vẫn là ta giúp ngươi, Đại Mạc công tử, ngươi không thay đổi được sự thật này.” Tiểu cô nương cao ngạo xoay người, “Trương gia gia, chúng ta đi.”
Mạc Phi Ưng lạnh nhạt nói: “Ta không phải họ Đại Mạc.”
Tiểu nha đầu lại không thèm để ý xoay người rời đi, ông lão bất đắc dĩ lắc đầu, cũng liền đi theo phía sau tiểu nha đầu.
Chuyện ở đây diễn ra như thế, mà trong một viện hẻo lánh của Võ Lâm Minh, không khí lại có chút quái dị.
Dưới cây hòe, một nữ tử hướng về phía nữ nhân dáng người quyến rũ trước mặt nở một nụ cười lấy lòng cực kỳ dè dặt, “Kia…… A Miên cô nương, ngươi tìm ta có việc sao?”
“Tiểu Phi Phi, nhiều ngày không gặp, lá gan ngươi dường như lớn hơn rất nhiều nha.” Có thể nói chuyện bằng ngữ khí yêu mị đa tình như thế, ngoại trừ A Miên, thì không có ai khác cả, “Vậy mà dám động thủ với phu nhân Thẩm Gia Trang trước mặt nhiều người như vậy, ngươi không sợ nô gia đến lúc đó sẽ phải nhặt xáccho ngươi sao?”
“Này này này…… Đây là Giáo chủ sai thuộc hạ làm!” Tuyết Phi Phi run rẩy thân mình, liền một mạch nói ra, “Giáo chủ nói vì mưu lớn của Thánh giáo, trước hết phải giải quyết Phương Hồng Đậu bên cạnh Thẩm Lạc Ngôn!”
“Cái gì mà Thánh giáo?” A Miên buồn cười gõ đầu Tuyết Phi Phi, “Nếu đã đi nằm vùng, ngươi phải có thói quen giống như đám võ lâm chính đạo đó, đều gọi Thánh giáo là Ma giáo, nhớ kỹ, sơ hở đều xuất hiện từ việc nhỏ.”
“Dạ……” Tuyết Phi Phi đặc biệt áp lực gật đầu, không hề nghi ngờ, nàng sợ hãi nữ nhân trước mặt.
A Miên thở dài, “Ai, nô gia thật ra lại cảm thấy nha đầu Hồng Đậu kia cực hợp ý nha.”
“Vậy, vậy, vậy……” Vậy nàng phải làm sao bây giờ! Tuyết Phi Phi một câu cũng không hỏi ra miệng được!
Bỗng nhiên, A Miên lại cười như ánh mặt trời sáng lạn, “Chẳng qua ấy mà, vì mưu lớn của Thánh giáo, vậy việc phải hy sinh một chút cũng liền không thể tránh được.”
“Đúng vậy, đúng vậy……” Tuyết Phi Phi lau mồ hôi lạnh trên đầu, nhẹ nhàng thở ra.
A Miên thương tâm nói: “Tiểu Phi Phi hình như từ nhỏ tới lớn đều rất sợ nô gia nhỉ.”
“Không, không, không……” Tuyết Phi Phi liều mạng mà xua tay, lại vì sợ hãi mà một câu cũng nói không hoàn chỉnh.
A Miên lại nhướng mắt yêu mị, vui vẻ nói: “Ngươi sợ hãi thì cứ sợ hãi đi, dù sao nô gia cũng có tiểu cô nương thích rồi.”
Tuyết Phi Phi khóc thút thít trong lòng, Giáo chủ! Mau thả nàng trở về đi! Nàng thật sự là sợ phải đối mặt với nhân yêu* âm tình bất định này a!
*nhân yêu: nam giả nữ, pê đê =)))
Sắc mặt Thẩm Lạc Ngôn trầm xuống, hắn nhìn về phía Diệp Thu Bạch, tuy không nói gì, nhưng ý tứ lại rất rõ.
Diệp Thu Bạch lại cười cười, “Thẩm phu nhân, Thức Bạch mà ngươi nói là ai?”
Hồng Đậu chớp chớp mắt, không biết là nàng đang suy nghĩ cái gì, chẳng qua, nàng rốt cuộc cũng không truy cứu vấn đề này nữa, mà “nga” một tiếng xong, liền cúi đầu không nói.
Thẩm Lạc Ngôn sợ nhất chính là người chưa bao giờ động não lại bỗng nhiên dùng đến đầu óc.
Diệp Thu Bạch lại nhìn về phía Nhạc Mân vừa bị Hồng Đậu nôn ra cả người, hắn thần sắc thong dong nói: “Nhạc chưởng môn, nếu hiểu lầm giữa ngươi và Mạc công tử đã giải thích rõ ràng, mong rằng về sau ngươi có thể cùng Mạc công tử biến chiến tranh thành tơ lụa, mọi việc dĩ hòa vi quý.”
“Đây là dĩ nhiên.” Gương mặt già của Nhạc Mân cố nở nụ cười chính là cực kỳ khó coi, hắn ôm quyền, “Diệp Minh chủ thứ lỗi, thân thể ta không thoải mái, liền về phòng nghỉ ngơi trước vậy.”
Diệp Thu Bạch gật đầu, Nhạc Mân lập tức xoay người đi, Nhạc Mân sợ nếu mình đi chậm, Diệp Thu Bạch sẽ lại nhắc tới chuyện đuổi hắn.
Nhạc Mân vừa đi, những người xem náo nhiệt khác cũng bỏ đi không còn một bóng.
Lúc này, Thẩm Lạc Ngôn nhìn tiểu cô nương áo vàng sắp đi, “Đan cô nương, xin dừng bước.”
Đan Tiểu Phiến dừng chân lại, ông lão bên cạnh nàng đã khách khí hỏi: “Thẩm Trang chủ có việc?”
“Ta có một việc không biết có thể hỏi các ngươi hay không, dĩ nhiên, ta sẽ trả tiền……”
“Ngươi không phải là muốn hỏi chuyện Phương gia sao?” Đan Tiểu Phiến nhếch miệng cười, không hề cố kỵ nhìn thấu tâm tư Thẩm Lạc Ngôn, nàng ôm cánh tay, kiêu ngạo nói: “Người võ lâm các ngươi có chuyện gì ta đều biết, nhưng là về chuyện Phương gia, ta không nói cho ngươi.”
Thẩm Lạc Ngôn giữa mày nhíu lại.
Thẩm Lạc Ngôn làm gì muốn hỏi chuyện Phương gia sự đây, chẳng qua là muốn hỏi chuyện Phương Tử Mạch thôi.
Trong lòng Hồng Đậu biết điểm này, nàng tò mò hỏi: “Vì sao không thể nói cho Trang chủ biết chuyện Phương gia?”
“Không nói chính là không nói.” Khuôn mặt nhỏ của Đan Tiểu Phiến nghiêm lại, ngạo kiều hừ một tiếng.
Trương gia gia phía sau nàng ho khan một tiếng, “Thiên Kim Các có quyền cự tuyệt mối làm ăn, Thẩm Trang chủ, có một số việc, ngươi vẫn không nên biết thì tốt hơn.”
Có một số việc?
Là chuyện gì?
Thẩm Lạc Ngôn không nói.
“Được rồi, Trương gia gia, chúng ta không cần nói quá nhiều với bọn họ.” Đan Tiểu Phiến lại nhìn Mạc Phi Ưng an tĩnh bên kia, “Đại Mạc công tử, lần này ta đã giúp ngươi, nhớ kỹ ngươi thiếu ta một ân tình.”
Mạc Phi Ưng khựng lại, “Ta không nhờ ngươi giúp ta, còn có, ta họ Mạc, không phải là Đại Mạc.”
Ngoại hiệu của hắn là Đại Mạc Phi Ưng, chứ không phải là họ Đại Mạc.
“Tóm lại vẫn là ta giúp ngươi, Đại Mạc công tử, ngươi không thay đổi được sự thật này.” Tiểu cô nương cao ngạo xoay người, “Trương gia gia, chúng ta đi.”
Mạc Phi Ưng lạnh nhạt nói: “Ta không phải họ Đại Mạc.”
Tiểu nha đầu lại không thèm để ý xoay người rời đi, ông lão bất đắc dĩ lắc đầu, cũng liền đi theo phía sau tiểu nha đầu.
Chuyện ở đây diễn ra như thế, mà trong một viện hẻo lánh của Võ Lâm Minh, không khí lại có chút quái dị.
Dưới cây hòe, một nữ tử hướng về phía nữ nhân dáng người quyến rũ trước mặt nở một nụ cười lấy lòng cực kỳ dè dặt, “Kia…… A Miên cô nương, ngươi tìm ta có việc sao?”
“Tiểu Phi Phi, nhiều ngày không gặp, lá gan ngươi dường như lớn hơn rất nhiều nha.” Có thể nói chuyện bằng ngữ khí yêu mị đa tình như thế, ngoại trừ A Miên, thì không có ai khác cả, “Vậy mà dám động thủ với phu nhân Thẩm Gia Trang trước mặt nhiều người như vậy, ngươi không sợ nô gia đến lúc đó sẽ phải nhặt xáccho ngươi sao?”
“Này này này…… Đây là Giáo chủ sai thuộc hạ làm!” Tuyết Phi Phi run rẩy thân mình, liền một mạch nói ra, “Giáo chủ nói vì mưu lớn của Thánh giáo, trước hết phải giải quyết Phương Hồng Đậu bên cạnh Thẩm Lạc Ngôn!”
“Cái gì mà Thánh giáo?” A Miên buồn cười gõ đầu Tuyết Phi Phi, “Nếu đã đi nằm vùng, ngươi phải có thói quen giống như đám võ lâm chính đạo đó, đều gọi Thánh giáo là Ma giáo, nhớ kỹ, sơ hở đều xuất hiện từ việc nhỏ.”
“Dạ……” Tuyết Phi Phi đặc biệt áp lực gật đầu, không hề nghi ngờ, nàng sợ hãi nữ nhân trước mặt.
A Miên thở dài, “Ai, nô gia thật ra lại cảm thấy nha đầu Hồng Đậu kia cực hợp ý nha.”
“Vậy, vậy, vậy……” Vậy nàng phải làm sao bây giờ! Tuyết Phi Phi một câu cũng không hỏi ra miệng được!
Bỗng nhiên, A Miên lại cười như ánh mặt trời sáng lạn, “Chẳng qua ấy mà, vì mưu lớn của Thánh giáo, vậy việc phải hy sinh một chút cũng liền không thể tránh được.”
“Đúng vậy, đúng vậy……” Tuyết Phi Phi lau mồ hôi lạnh trên đầu, nhẹ nhàng thở ra.
A Miên thương tâm nói: “Tiểu Phi Phi hình như từ nhỏ tới lớn đều rất sợ nô gia nhỉ.”
“Không, không, không……” Tuyết Phi Phi liều mạng mà xua tay, lại vì sợ hãi mà một câu cũng nói không hoàn chỉnh.
A Miên lại nhướng mắt yêu mị, vui vẻ nói: “Ngươi sợ hãi thì cứ sợ hãi đi, dù sao nô gia cũng có tiểu cô nương thích rồi.”
Tuyết Phi Phi khóc thút thít trong lòng, Giáo chủ! Mau thả nàng trở về đi! Nàng thật sự là sợ phải đối mặt với nhân yêu* âm tình bất định này a!
*nhân yêu: nam giả nữ, pê đê =)))