Chương 34: Chương 34
Vương Lan trào phúng: "Mọi người ở đây ai mà không biết ai chuyện nhà bà, Tôn Đại Chủy, bà cũng đừng tưởng rằng mình có thể giấu diếm được?""Tôi, tôi không biết mấy người đang nói bậy bạ cái gì." Tôn Đại Chủy run lên, phát hiện người xung quanh đều vây quanh bà ta xì xào bàn tán, hơn nữa tất cả mọi người cũng nói to, không kiêng dè gì cho nên Tôn Đại Chủy cũng nghe được, lúc này mới biết được mọi suy tính của mình đều đã bại lộ, liền thề thốt phủ nhận.Bởi vì vừa xảy ra chuyện này, tâm tình Tô Ngư hỏng bét, ba mẹ cô đều bảo vệ cô, cô là con gái một của bọn họ, lại là công nhân chính thức của xưởng may, gia đình không có gánh nặng, hơn nữa một nhà ba người đều là công nhân viên chức, cô lại có vẻ ngoài xinh đẹp, giống như là một cây cải trắng trong veo đang đợi người cắt.Cho nên từ khi cô học trung học phổ thông đã có không ít người ngoài sáng trong tối hỏi thăm chuyện hôn sự của cô, nhưng những thứ này đều bị ba mẹ cô ngăn cản, cô cũng không để ở trong lòng, chỉ có thím Tôn này là nhảy đến trước mặt cô.Tình hình rõ ràng về cháu ngoại bà Tôn rốt cuộc như thế nào thì mẹ cô - Lý Lâm cũng đã nói rõ ràng với cô, người nọ mặc dù nói là xuất thân từ gia đình công nhân viên chức, nhưng anh chị em trong nhà lại rất nhiều.Hình như có tận chín người.Hắn ta là con thứ, không được cha mẹ coi trọng, hoàn toàn không có khả năng làm việc cho cha mẹ, còn phải lựa chọn xuống nông thôn làm thanh niên tri thức, muốn đến với Tô Ngư chính là ngấp nghé vị trí làm việc của nhà cô, chỉ từ điểm ấy đã hoàn toàn nhìn ra tính cách hắn không ra gì.Hơn nữa tướng mạo cũng không vừa mắt, ngay cả mức trung bình cũng không đạt tới, đây chính là đứa cháu tốt trong miệng dì Tôn đấy."Tiểu Ngư, nếu như vị đồng chí quân giải phóng này thật sự là bạn trai con mới tìm được, thì con cứ giải thích rõ ràng với thím không được sao? Có điều, bạn trai của con muốn tới thăm nhà con, thế mà lại đi tay không? Thím nói thật cho con biết, có vài người nhìn người khuôn chó đấy, nhìn vậy nhưng thật ra không phải là như vậy, con phải cẩn thận đó." Thím Tôn híp mắt quét một vòng Lục Thiệu Tông, đặc biệt nhìn chằm chằm vào hai tay trống rỗng của anh, biểu tình trở nên khinh miệt lại trào phúng, hoàn toàn quên mất lời đã nói ra trước đó.