Chương 66
Nhưng bất quá……
Nó lại là người bồi anh đi qua từng cái Tết cô đơn ở nước ngoài.
Vậy thì nó cũng được xem là một con chim tốt trong lúc này-
Cũng không biết có phải do Hạ Tuế kích phát cảm giác của Minh Tự hay không mà bỗng nhiên khiến cô nhớ tới lúc Lương Hiện còn nhỏ, không phải là một đứa trẻ vô ưu vô lự như những đứa trẻ khác.
Lương Trị Hoành không yêu mẹ anh, tất nhiên đối với anh cũng sẽ không quan tâm đến. Lương Hiện thậm chí còn có một đoạn thời gian ngâm mình ở trong lời đồn đãi “Không phải con ruột của Lương Trị Hoành” cho nên khi trưởng thành mới có tính cách khó thuần và vô cùng ngỗ ngược.
Đêm nay, Minh Tự bị một cơn ác mộng đánh thức vào nửa đêm, trái tim cô trống rỗng, chua xót và se lại, cô dùng tay và chân của mình quấn chặt lấy Lương Hiện.
Lương Hiện rốt cuộc cũng không biết là đã tỉnh trước đó hay vẫn là bị cô làm cho thức giấc, duỗi tay ôm chặt lấy cô, giọng nói có chút trầm thấp khàn khàn “Sao vậy em?”
“Không có gì cả ” Giọng của Minh Tự có chút buồn, một lúc sau cô mới nói “Đột nhiên nghĩ đến tuổi thơ của anh không được vui cho nên cảm thấy có chút buồn.”
Thật không thích hợp khi nói rằng giấc mơ này của cô ấy là một cơn ác mộng.
Cô mơ thấy ngày đó ở hòn đảo nghỉ dưỡng, Kha Lễ Kiệt cùng Thừa Vũ nháo cãi cọ ồn ào khi chơi trò chơi ở bàn điều khiển, Lương Hiện một người không nói một lời đứng lên đưa thuốc cho mẹ anh.
Cô nhìn bóng lưng anh ngày càng đi xa, cố gắng ngăn anh lại nhưng giọng nói của cô dường như bị thứ gì đó chặn lại.
Trên thực tế, giấc mơ này rất khác so với thực tế, ví dụ, tính cách của Lương Hiện khi còn nhỏ không có tĩnh lặng và u ám hơn trong mộng, bọn họ mấy cái tiểu bằng hữu chơi chung cũng sẽ không có lương tâm như vậy mà mặc sức đùa giỡn.
Nhưng Minh Tự vẫn cảm thấy rất buồn.
Khi nghe cô nói, cơn buồn ngủ của Lương Hiện từ từ biến mất.
Anh vén một lọn tóc dài của cô ra sau tai, hôn lên má cô một lần nữa, và thì thầm: “Có em bây giờ là đủ rồi.” ——
Mặc dù Lương Hiện thoạt nhìn không quá để ý nhưng Minh Tự vẫn có một chủ ý.
Cô đã dành hai ngày để tìm kiếm các thông tin liên quan, và sau khi xác định rằng nó có đầy đủ tính khả thi, cô mới liên hệ với nhà thiết kế nội thất đã từng làm việc với nó trước đó.
Bởi vì chỉ cần thay đổi bố cục đơn giản, không cần trang trí gì khác nên tiến độ rất nhanh.
Ngày hoàn thành tình cờ là ngày lễ tình nhân.
Thời tiết Bình Thành vẫn còn se lạnh nhưng đối với các bạn trẻ hòa mình vào không khí lễ hội thì có vẻ như hoàn toàn khác hẳn.
Hôm nay Minh Tự hiếm khi rời khỏi phòng làm việc sớm, đợi Lương Hiện đến đón liền ngoan ngoãn theo anh một đường về nhà.
Trên đường về nhà, Lương Hiện rốt cuộc cũng cảm thấy tâm trạng của cô có vẻ rất tốt, khác hẳn hoàn toàn với thường ngày,thậm chí giống như cô đang có một bí mật nào đó nhưng khi hỏi thì cô lại không nói.
Cho đến khi bữa ăn tối kết thúc, Minh Tự mới ho nhẹ một tiếng “Em đã chuẩn bị cho anh một món quà.”
Thật ra cô và Lương Hiện đều không quan tâm lắm đến cái gọi là mấy ngày lễ như thế này, dù sao với họ,ngày này cũng chẳng khác gì những ngày bình thường, Lương Hiện mua cho cô một cái mỏ quặng tư nhân,thậm chí mở cho cô một trang trại nuôi cấy ngọc trai, chọn ngày vấn đề này hình như cũng chưa từng được đề cập.
Lương Hiện hơi nhướng mày “Là gì thế?”
“Hừm, em sẽ không nói cho anh biết đâu.” Cô ấy đứng dậy, hai tay đặt sau lưng, kiễng chân bước nhanh ra ngoài.
Lương Hiện nhìn bóng dáng cô sắp rời đi xa, thấp giọng bật cười, bước chân dài theo sau ——
Ngoài một hầm rượu nhỏ, còn có một căn phòng rộng rãi ở tầng trệt trong Dinh thự Guanlan, nơi thường được dùng để xếp những món quà không thể đặt vừa vặn ở tầng trên.Và Minh Tự phải mất một lúc lâu để người dì dọn dẹp nó sạch sẽ, sau đó lại bố trí nó theo như ý tưởng ban đầu.
Khoảnh khắc cửa mở, Minh Tự bật đèn, bước chân của Lương Hiện hơi khựng lại.
Trên tường là những tấm áp phích trò chơi nổi tiếng hơn mười năm trước, có đủ loại thẻ trò chơi trong hai chiếc tủ lớn, bên dưới là một chiếc TV lớn cộng với sáu chiếc TV crt kiểu cũ dùng để kết nối với máy chơi game cổ điển. Một cái bàn phím, một chiếc TV LCD khổng lồ ở phía đối diện, và một vài máy trò chơi điện tử và bảng trò chơi được đặt ở góc dựa vào tường.
Ánh đèn bên trên sáng lấp lánh từ từ len lỏi qua các loại thẻ game, màn hình TV,và cuối cùng là buông thẳng dài xuống chân họ.
Một màu hoàn toàn mới và đầy cổ điển ập vào trước mặt.
Đột nhiên, Minh Tự hơi xấu hổ, vội vàng nói: “Em nghe Kha Lễ Kiệt nói, lúc ấy anh rất thích chơi những trò chơi này nhưng rốt cuộc cũng không có nhiều thời gian để chơi… Có một số trò trên mạng có lượt đánh giá khá cao cho nên em đã mua chúng cùng nhau mặc dù máy chơi game cổ điển bây giờ không được đánh giá cao nhưn…..”
Lời nói còn chưa nói xong, cơ thể đột nhiên bị bao phủ bởi cái ôm vô cùng ấm áp.
Lương Hiện ôm cô và không thể nói ra thành lời một lúc lâu.
“Anh, anh không được phép khóc,lớn rồi không được khóc nhè nha…” Minh Tự đột nhiên hoảng sợ, vùng vẫy thoát ra khỏi tay anh, hai tay ôm chặt lấy mặt anh, giả bộ hung dữ “Mau nói đi, món quà này, anh có thích không?”
“Thích.” Lương Hiện thấp giọng nói.”Thật sự rất thích”
“Vậy thì anh chọn một cái,từ từ chúng ta xem cái nào là cái anh thích nhất nhé?” Minh Tự nói một cách không xác định.
Lương Hiện nhìn cô cuốn quích,bật cười khẽ khàng.
Anh hơi cúi người, ở môi cô hôn hôn, lại ôm cô vào lòng, từ từ nhắm mắt “Đương nhiên là em.”
Những gì trong căn phòng này là tuổi thơ của anh ấy.
Và thứ nằm trong lòng ngực anh chính là trân bảo,là máu,là thịt.
Nó lại là người bồi anh đi qua từng cái Tết cô đơn ở nước ngoài.
Vậy thì nó cũng được xem là một con chim tốt trong lúc này-
Cũng không biết có phải do Hạ Tuế kích phát cảm giác của Minh Tự hay không mà bỗng nhiên khiến cô nhớ tới lúc Lương Hiện còn nhỏ, không phải là một đứa trẻ vô ưu vô lự như những đứa trẻ khác.
Lương Trị Hoành không yêu mẹ anh, tất nhiên đối với anh cũng sẽ không quan tâm đến. Lương Hiện thậm chí còn có một đoạn thời gian ngâm mình ở trong lời đồn đãi “Không phải con ruột của Lương Trị Hoành” cho nên khi trưởng thành mới có tính cách khó thuần và vô cùng ngỗ ngược.
Đêm nay, Minh Tự bị một cơn ác mộng đánh thức vào nửa đêm, trái tim cô trống rỗng, chua xót và se lại, cô dùng tay và chân của mình quấn chặt lấy Lương Hiện.
Lương Hiện rốt cuộc cũng không biết là đã tỉnh trước đó hay vẫn là bị cô làm cho thức giấc, duỗi tay ôm chặt lấy cô, giọng nói có chút trầm thấp khàn khàn “Sao vậy em?”
“Không có gì cả ” Giọng của Minh Tự có chút buồn, một lúc sau cô mới nói “Đột nhiên nghĩ đến tuổi thơ của anh không được vui cho nên cảm thấy có chút buồn.”
Thật không thích hợp khi nói rằng giấc mơ này của cô ấy là một cơn ác mộng.
Cô mơ thấy ngày đó ở hòn đảo nghỉ dưỡng, Kha Lễ Kiệt cùng Thừa Vũ nháo cãi cọ ồn ào khi chơi trò chơi ở bàn điều khiển, Lương Hiện một người không nói một lời đứng lên đưa thuốc cho mẹ anh.
Cô nhìn bóng lưng anh ngày càng đi xa, cố gắng ngăn anh lại nhưng giọng nói của cô dường như bị thứ gì đó chặn lại.
Trên thực tế, giấc mơ này rất khác so với thực tế, ví dụ, tính cách của Lương Hiện khi còn nhỏ không có tĩnh lặng và u ám hơn trong mộng, bọn họ mấy cái tiểu bằng hữu chơi chung cũng sẽ không có lương tâm như vậy mà mặc sức đùa giỡn.
Nhưng Minh Tự vẫn cảm thấy rất buồn.
Khi nghe cô nói, cơn buồn ngủ của Lương Hiện từ từ biến mất.
Anh vén một lọn tóc dài của cô ra sau tai, hôn lên má cô một lần nữa, và thì thầm: “Có em bây giờ là đủ rồi.” ——
Mặc dù Lương Hiện thoạt nhìn không quá để ý nhưng Minh Tự vẫn có một chủ ý.
Cô đã dành hai ngày để tìm kiếm các thông tin liên quan, và sau khi xác định rằng nó có đầy đủ tính khả thi, cô mới liên hệ với nhà thiết kế nội thất đã từng làm việc với nó trước đó.
Bởi vì chỉ cần thay đổi bố cục đơn giản, không cần trang trí gì khác nên tiến độ rất nhanh.
Ngày hoàn thành tình cờ là ngày lễ tình nhân.
Thời tiết Bình Thành vẫn còn se lạnh nhưng đối với các bạn trẻ hòa mình vào không khí lễ hội thì có vẻ như hoàn toàn khác hẳn.
Hôm nay Minh Tự hiếm khi rời khỏi phòng làm việc sớm, đợi Lương Hiện đến đón liền ngoan ngoãn theo anh một đường về nhà.
Trên đường về nhà, Lương Hiện rốt cuộc cũng cảm thấy tâm trạng của cô có vẻ rất tốt, khác hẳn hoàn toàn với thường ngày,thậm chí giống như cô đang có một bí mật nào đó nhưng khi hỏi thì cô lại không nói.
Cho đến khi bữa ăn tối kết thúc, Minh Tự mới ho nhẹ một tiếng “Em đã chuẩn bị cho anh một món quà.”
Thật ra cô và Lương Hiện đều không quan tâm lắm đến cái gọi là mấy ngày lễ như thế này, dù sao với họ,ngày này cũng chẳng khác gì những ngày bình thường, Lương Hiện mua cho cô một cái mỏ quặng tư nhân,thậm chí mở cho cô một trang trại nuôi cấy ngọc trai, chọn ngày vấn đề này hình như cũng chưa từng được đề cập.
Lương Hiện hơi nhướng mày “Là gì thế?”
“Hừm, em sẽ không nói cho anh biết đâu.” Cô ấy đứng dậy, hai tay đặt sau lưng, kiễng chân bước nhanh ra ngoài.
Lương Hiện nhìn bóng dáng cô sắp rời đi xa, thấp giọng bật cười, bước chân dài theo sau ——
Ngoài một hầm rượu nhỏ, còn có một căn phòng rộng rãi ở tầng trệt trong Dinh thự Guanlan, nơi thường được dùng để xếp những món quà không thể đặt vừa vặn ở tầng trên.Và Minh Tự phải mất một lúc lâu để người dì dọn dẹp nó sạch sẽ, sau đó lại bố trí nó theo như ý tưởng ban đầu.
Khoảnh khắc cửa mở, Minh Tự bật đèn, bước chân của Lương Hiện hơi khựng lại.
Trên tường là những tấm áp phích trò chơi nổi tiếng hơn mười năm trước, có đủ loại thẻ trò chơi trong hai chiếc tủ lớn, bên dưới là một chiếc TV lớn cộng với sáu chiếc TV crt kiểu cũ dùng để kết nối với máy chơi game cổ điển. Một cái bàn phím, một chiếc TV LCD khổng lồ ở phía đối diện, và một vài máy trò chơi điện tử và bảng trò chơi được đặt ở góc dựa vào tường.
Ánh đèn bên trên sáng lấp lánh từ từ len lỏi qua các loại thẻ game, màn hình TV,và cuối cùng là buông thẳng dài xuống chân họ.
Một màu hoàn toàn mới và đầy cổ điển ập vào trước mặt.
Đột nhiên, Minh Tự hơi xấu hổ, vội vàng nói: “Em nghe Kha Lễ Kiệt nói, lúc ấy anh rất thích chơi những trò chơi này nhưng rốt cuộc cũng không có nhiều thời gian để chơi… Có một số trò trên mạng có lượt đánh giá khá cao cho nên em đã mua chúng cùng nhau mặc dù máy chơi game cổ điển bây giờ không được đánh giá cao nhưn…..”
Lời nói còn chưa nói xong, cơ thể đột nhiên bị bao phủ bởi cái ôm vô cùng ấm áp.
Lương Hiện ôm cô và không thể nói ra thành lời một lúc lâu.
“Anh, anh không được phép khóc,lớn rồi không được khóc nhè nha…” Minh Tự đột nhiên hoảng sợ, vùng vẫy thoát ra khỏi tay anh, hai tay ôm chặt lấy mặt anh, giả bộ hung dữ “Mau nói đi, món quà này, anh có thích không?”
“Thích.” Lương Hiện thấp giọng nói.”Thật sự rất thích”
“Vậy thì anh chọn một cái,từ từ chúng ta xem cái nào là cái anh thích nhất nhé?” Minh Tự nói một cách không xác định.
Lương Hiện nhìn cô cuốn quích,bật cười khẽ khàng.
Anh hơi cúi người, ở môi cô hôn hôn, lại ôm cô vào lòng, từ từ nhắm mắt “Đương nhiên là em.”
Những gì trong căn phòng này là tuổi thơ của anh ấy.
Và thứ nằm trong lòng ngực anh chính là trân bảo,là máu,là thịt.