Chương 57
Ở giữa bàn ăn, một nồi lẩu uyên ương đang sôi bùng.
Bên cạnh là thịt, hải sản, nấm cùng một số loại rau củ khác được đặt xung quanh.
Hoàng hôn dần dần bao phủ, đèn trong nhà lúc này sáng choang một màu, qua tấm kính phản chiếu trong nhà ăn, một mùi thơm cay nồng phát ra bên trong nồi, trong dinh thự Guanlan lúc này, hiếm khi có được không khí ấm áp của một gia đình.
Kỹ thuật thái đồ của Lương Hiện không biết là học từ đâu, những lát thịt được anh ấy cắt ra,mỏng đến mức có thể nhìn thấy được ánh sáng bên kia, Minh Tự xếp các thứ thành hình dạng đẹp mắt, sau đó cầm điện thoại bên cạnh chụp một bức ảnh, nhìn và điều chỉnh bộ lọc,cuối cùng là lưu lại.
Sửa ảnh chụp xong, thịt trong nồi cũng vừa chín, Lương Hiện gắp chúng bỏ vào chén Minh Tự, mùi thơm bốc lên nghi ngút.
Minh Tự vốn dĩ có thể ăn được cay, nhưng sau vài năm đi du học, khẩu vị của cô cũng theo đó mà nhập gia tùy tục. Sau khi ăn qua hơn một nửa, đã bị cay đến mức phải ứa nước mắt.
Lương Hiện đưa khăn giấy qua cho cô “Đừng ăn cay nữa, ăn phần này.”
Minh Tự gắp vài lát khoai tây, ăn vào cảm thấy hơi có chút vô vị, mắt nhìn màu đỏ rực của ớt cay bên kia, chiếc đũa nhịn không được vượt rào. Bị ánh mắt Lương Hiện bắt gặp, cô thậm chí còn rất tự tin “Mùa đông thì phải ăn cay, bằng không sẽ rất lạnh.”
Trong ngôi biệt thự của họ một năm bốn mùa nhiệt độ bên trong đều là ở mức vô cùng ổn định.
Lương Hiện mỉm cười,vươn tay lấy ly sữa đặt ngay bên cạnh Minh Tự.
Một nồi lẩu này, hai người cứ vậy mà ăn mất gần hai giờ đồng hồ.
Sau khi ăn no, Minh Tự nhìn một bàn, trong lòng nảy sinh một chút cảm giác tội lỗi, sau đó, nhanh chóng biến thành mấy lời lên án Lương Hiện “Hình như em muốn mập lên rồi thì phải, tất cả đều tại anh.”
Lương Hiện nhìn cô, một tay chống trán, đột nhiên bật cười “Vận động một chút thì sẽ tốt.”
Minh Tự liếc anh một cái, theo trực giác mách bảo hai từ “Vận động” này phát ra từ trong miệng anh hoàn toàn không hề đơn giản như vậy.
Vì vậy cô đứng lên, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn Lương Hiện, sau đó dùng hết tốc độ bình sinh của mình, nhanh chóng chuồn lấy người.
Lương Hiện nhìn theo bóng lưng chạy trối chết của Minh Tự mà bật cười, tiện tay cầm lấy hộp thuốc lá gần đó châm lên một điếu thuốc.
Sau khi lui vào trong phòng,Minh Tự níu cổ áo chính mình ngửi ngửi,sau đó hơi có chút cau mày vì mùi lẩu trên người mình, quyết định bước chân vào phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ trước.
Lúc ở Venice, Lương Hiện đã mua cho cô rất nhiều loại tinh dầu hương hoa và đến nay cô thậm chí còn chưa có dùng hết, tùy ý chọn hương hoa kim ngân và hoa hồng, những hương này tương đối ấm áp và rất phù hợp với mùa đông.
Khi Minh Tự đi ra ngoài, Lương Hiện đang ngồi trên sô pha nhận điện thoại, khi nhìn thấy, ánh mắt anh nhanh chóng ra hiệu bảo cô đến đây.
Minh Tự đi đến, và khi tiến vào trong lòng ngực Lương Hiện ngửi thấy mùi sữa tắm vô cùng sạch sẽ kia thuộc về riêng anh thì trong lòng tự nhiên cũng cảm thấy vô cùng ấm áp cho nên tâm tình bỗng nhiên tốt lên rất nhiều, ở trong lòng anh click mở Weibo để xem.
Thừa Vũ gần giống như một kẻ nghiện Weibo, hằng ngày trên trang chủ,cậu ta gần như là chiếm đóng 24/24, năm phút đăng bảy tám cái video, ở kia còn ha ha ha không ngừng. Minh Tự thuận tay bình luận một cái trong số đó, theo tính toán, không quá nửa phút cậu ta sẽ phản hồi, nhưng lần này cậu ta giống như mất tích,không có bất kì cái động tĩnh gì.
Chắc chức vụ giám đốc này đã khiến cậu ta vô cùng bận rộn cho nên việc rà xoát Weibo với biên độ cao như thế này có thể cũng vì vậy mà cần phải tiết chế.
Minh Tự lại tiếp tục nhìn thấy một số cập nhật mới của các blogger mà cô ấy đã theo dõi gần đây.
Không biết là từ khi nào, Lương Hiện đã treo điện thoại. Anh vòng tay qua eo cô, ôm cô hướng lên trên một chút “Đến đây, chúng ta còn có chuyện cần tính sổ.”
Minh Tự để điện thoại xuống, hơi có chút kỳ quái: “Tính sổ cái gì?”
Lương Hiện sẽ không nhỏ mọn đến mức còn nhớ chuyện lúc cô ở sân bay cùng người đàn ông khác nói chuyện chứ, cái lu dấm này của anh cũng thật là.
“Lúc trước dễ dàng đồng ý cuộc liên hôn giữa hai nhà Lương Minh, Minh Tự, em có phải là bởi vì Nhan Chí Viễn mới quyết định ở cùng anh?” Anh siết chặt eo cô khiến cô có chút ngứa, hơi có chút dùng sức nhưng không thể tránh thoát đành phải trừng mắt nhìn anh “Nào có.”
Anh ra hiệu cho cô tiếp tục trả lời.
Dùng ngón tay chạm vào 1/3 đốt ngón tay “Có một chút xíu.” (Đoạn này không biết dịch sao nữa đành phải dùng tay diễn tả ^^)
Dựa theo khách quan mà nói, diện mạo Lương Hiện với Nhan Chí Viễn không giống nhau, nhưng cái khí chất phát ra từ con người kia lại bất ngờ có chút giông giống, đều là cái loại phong lưu, bất cần đời.
Mặc dù Minh Tự không đánh giá con người một cách chủ quan thông qua vẻ bề ngoài, trông mặt mà bắt hình dong đại loại như thế nhưng vốn dĩ trong tiềm thức đã từng chịu ảnh hưởng, cộng thêm ấn tượng đầu tiên không tốt, sau này cũng bởi vì vậy mà rất khó thay đổi.
“Cô giáo không phải dạy em không nên đánh giá con người thông qua vẻ bề ngoài sao?” Lương Hiện hơi cúi đầu, tựa cằm vào vai cô.
“Không có, cô giáo chỉ dạy về cách khoan dung trong lối hành xử hằng ngày.” Minh Tự vỗ vỗ đôi tay đang càng quấy trên eo mình, nặng nề đánh tay anh một cái “Còn có, không thể tùy tiện chơi lưu manh.”
Lương Hiện thờ ơ.
Với sức lực ít ỏi này của cô, đánh một chút cũng không đau không ngứa.
Vì phòng ngừa anh lại động tay, Minh Tự chỉ có thể nắm tay anh ấn ấn xuống “Xin lỗi là được đi, thật là quá ấu trĩ.”
Lương Hiện nhướng mày, thật đúng là tính toán ấu trĩ một hồi “Ừm.”
“Đánh giá qua vẻ bề ngoài là em không đúng” cô chắp tay giả vờ thành thật xin lỗi nhưng cũng không quên đội cho anh một cái mũ “Qủy Ấu trĩ, tha thứ em được không?”
“Nói xin lỗi thì xong rồi? Hoàn toàn không có thành ý….” Lương Hiện vòng tay qua eo cô, đẩy ai đó vào ghế sô pha khi cô bắt đầu giãy giụa rồi cúi xuống hôn “Cần phải có gì đó thực tế hơn.”
……
Minh Tự sờ điện thoại lần nữa đã là hơn ba giờ sau.
Cả người mệt đến mức ngay cả đầu ngón ray cũng không muốn nhúc nhích, quét mắt nhìn thời gian lại nhanh chóng đem điện thoại đẩy sang một bên, vẫn như cũ nằm ở trên sô pha, đầu vùi ở bên trong góc.
Lương Hiện mang một chiếc váy ngủ sạch sẽ trở về, kéo kéo người cô lung tung muốn giúp cô mặc vào, còn chưa có mở miệng, Minh Tự đã giật lấy chiếc váy ngủ, dùng một loại ánh mắt đầy lên án nhìn anh.
Gần một tuần lễ nay, hầu như ngày nào cô cũng ngủ đến giữa trưa mới rời giường, mà tất cả mấy chuyện này đều là bởi vì đêm trước bị tên cẩu đàn ông này quấy rối.
Cần phải biết tiết chế, tiết chế đó hiểu không? Muốn dùng lâu dài thì phải biết trân quý, ôn nhu một chút không được sao?
Cô có phải nên rút về câu xin lỗi vừa nãy?
Lương Hiện đối với cô, chính là đặc biệt vô cùng phóng túng.
Cẩu Lương Hiện.
Lương Hiện bên này giống như đọc hiểu được thông qua ánh mắt của cô,hơi có chút mỉm cười.
Anh ngồi ở trên sô pha, chân dài bên dưới tùy ý duỗi thẳng, tầm mắt liếc lại đây “Không muốn khoác vào?”
“Em muốn khoác liền khoác, anh quản được sao?” Tính tình bướng bỉnh lại bộc phát, Minh Tự cầm váy ngủ lăn lóc muốn ngồi dậy, còn muốn nói cái gì, kết quả nhìn thấy ánh mắt anh cười như không cười cái gì, mặt nhanh chóng đỏ lên một tầng.
“Vậy anh mang chiếc váy ngủ này trở về nhé?” Làm bộ như muốn đem chiếc váy ngủ lấy đi.
Minh Tự theo bản năng túm chặt, tầm mắt cũng nhanh chóng đối diện với Lương Hiện, cuộn cuộn ngón tay, từng chút từng chút một đem váy ngủ kéo trở về,trên mặt cũng đang cố ra vẻ vô cùng bình tĩnh “Em bỗng nhiên lại muốn khoác, anh…anh không được ngăn cản,có nghe không?”
Lương Hiện không khỏi bật cười.
Ánh sáng trên ghế sô pha lúc này rất êm dịu, bên trong ngôi biệt thự của họ vừa hay lại vô cùng yên tĩnh kết hợp với không khí ấm áp ẩn ẩn còn chưa phiêu tán hết.
Minh Tự hít hà không khí, trên mặt theo đó mà càng ngày càng hồng.
Bởi vì bộ váy ngủ đang mặc là kiểu dài tay, lại thêm việc được thiết kế từ chất liệu lụa mỏng nhẹ,hoàn toàn không thể giữ ấm cho nên, Lương Hiện lại lấy chăn đắp thêm cho cô, sau đó ôm cả người cô vào trong vòng tay của mình, cùng nhau xem một bộ phim điện ảnh.
Là một bộ phim mang tính cao bồi cổ điển, Minh Tự sau khi xem được một lúc, đầu óc mộng mị cảm thấy tình tiết bên trong này vô cùng khó hiểu. Một số nhân vật có thế lực lớn mất dần theo câu chuyện, giây tiếp theo, những người được xem là những nông dân bình thường thật ra là những cao thủ ẩn mình.
Sau khi xem xong, Minh Tự đánh một cái ngáp dài, có một chút buồn ngủ.
Lương Hiện ôm cô về phòng, mới vừa đem người đặt trên giường, di động liền vang lên.
Minh Tự ôm gối đầu, vốn dĩ bản thân đã vô cùng buồn ngủ, nhưng bất chợt có một ý niệm bất ngờ hiện lên trong tâm trí —— Lương Hiện nghe điện thoại có thể trực tiếp nghe ở đây cơ mà, cho nên vì cớ gì anh phải tránh cô đi nơi khác?
Tuy rằng cô không phải là kiểu vợ thích dòm ngó chuyện riêng tư của người khác nhưng không phải trước đó anh không hề né tránh những việc thế này ngay cả khi hai người đang ở kế bên nhau hay sao?
Hiện tại bỗng nhiên thay đổi, nhất định là có vấn đề.
Cô vươn tay tắt ngọn đèn ở đầu giường, cũng không chờ lâu lắm, Lương Hiện rốt cuộc cũng quay trở lại.
Minh Tự lúc này lập tức ngồi dậy, “Bang” một tiếng,đem ngọn đèn ngủ đầu giường bật sáng.
Ánh sáng đột nhiên hắt thẳng vào mắt Lương Hiện,anh hơi hơi nheo mắt, mà bên kia, Minh Tự vỗ mạnh vào chăn bông, làm ra một bộ dáng tra khảo vô cùng nghiêm túc “Nói! Vừa nãy anh nghe điện thoại của ai và vì sao phải tránh đi nơi khác!”
Toàn bộ không khác gì là một hiện trường tra khảo.
Chỉ là nghi phạm Lương Hiện trông rất nhàn nhã, từ từ đi đến ngồi ở bên mép giường, lúc này mới nói “Chuyện công việc mà thôi “
“Hừ.” Minh Tự không tin, giơ chân lên ý đồ muốn đem anh đá xuống giường.
Lương Hiện bật cười, nghiêng người muốn ôm cô, lại thấy cô ở trong ngực mình chống cự quyết liệt cuối cùng đành phải ly khai ra một chút khoảng cách “Thật sự muốn biết sao?”
“Không phải muốn, là cần thiết phải biết.” Minh Tự liếc mắt nhìn anh một cái rồi lại nói thêm “Trước kia anh chưa bao giờ nghe điện thoại lén lút sau lưng như thế này.”
Lương Hiện buông cô ra, đứng dậy ra khỏi phòng ngủ, và lúc sau quay lại, trên tay đưa qua cho cô một chiếc máy tính bảng.
Minh Tự ngồi thẳng dậy, tùy ý mở ra xem nội dung bên trong mặc cho mái tóc xoăn dài vì cúi đầu mà dừng ở đầu vai trắng nõn.
“Mua cho em một cái mỏ quặng tư nhân ở Nam Phi,nhìn xem xem?” Lương Hiện giơ tay vén một sợi tóc dài đang loà xoà trước trán Minh Tự ra phía sau “Nó được đánh giá là có chất lượng rất tốt.”
Trên màn hình hiển thị rất nhiều tư liệu về mỏ quặng, khi Minh Tự nhìn thấy nó, bản thân cô còn tưởng rằng Kinh Hoằng muốn bước chân vào lĩnh vực trang sức, hoàn toàn không hề nghĩ,cái này thật ra là vì cô mà trực tiếp tìm hiểu.
Minh Tự nghĩ đến Nhan Chí Viễn, thầm nghĩ, có lẽ chuyện của cô lúc ở sân bay ban sáng đã thúc đẩy khiến cho Lương Hiện có quyết định như thế này.
Bất quá vô luận như thế nào, cô rất nhanh sẽ trở thành chủ nhân của một cái mỏ quặng!
Mà cái mỏ quặng kia của Nhan Chí Viễn nói ra thì tính là cái gì, cái mỏ quặng kia Lương Hiện mua cho cô có khi tốt hơn cái mỏ quặng của ông ta rất nhiều!
Minh Tự đặt máy tính bảng xuống, ôm Lương Hiện ở bả vai anh cọ cọ”Ô, là em đã trách oan anh.”
Lúc này, đến phiên Lương Hiện “Hừ” một tiếng, tư thế so với cô ban nảy còn lạnh lùng hơn.
Minh Tự sửa tay ôm lấy eo anh, miệng không ngừng nói xin lỗi vì đã trách oan mà đầu cũng không hề rảnh rỗi mà tiếp tục cọ cọ bả vai “Ô ô ông xã là người tốt nhất trên thế giới.”
Lương Hiện vẫn như cũ, mặt vô lạnh lùng.
“Ô ô ô.”
“Ô ô ô ô.”
“Ô……!”
Cuối cùng một tiếng này còn chưa khóc xong đã bị người ấn trở về trên giường, âm thanh đi theo đó mà bị lấp kín.
Hơi thở mát lạnh của người đàn ông giống như che trời lấp đất trực tiếp áp xuống, hoàn toàn đem người bên dưới áp đảo đến mơ mơ hồ hồ,mà nhiệt độ không khí bên trong phòng ngủ lúc này cũng vì sự cuồng nhiệt mà dần dần vô cùng nóng bỏng.
Minh Tự đêm nay buổi tối, mơ thấy chính mình sống ở một toà cung điện vô cùng rộng lớn, với ngai vàng lấp lánh, tay vịn khảm đá quý màu đỏ. Nhìn lại xung quanh cung điện từ trên xuống dưới, không có chỗ nào là không có đá quý.
Mà trong phòng ngủ, vương miện,vàng, ngọc trai và kim cương chất thành đống, mà mỗi đêm,cô cùng với Lương Hiện,hai người cùng nhau gối đầu lên chúng mà ngủ.
……
Khi Minh Tự bật cười thanh tỉnh lúc sau, cả người cô trên dưới đều không tốt.
Đừng nói đến tạo hình cung điện không có thực trong tưởng tượng như Mary Sue, buổi tối gối đầu lên trang sức, dù cô có là rồng đi chăng nữa thì không sợ bị sái cổ?
Tóm lại là có chút không nói nên lời, nhưng khi nghĩ đến lại khiến người ta không khỏi nhếch cao khoé môi.
Phòng ngủ lúc này tối om vì những bức màn che chắn. Minh Tự di chuyển đến gần Lương Hiện duỗi tay ôm lấy eo anh, cả người ở trong lòng ngực anh mà ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ.
Tối hôm qua cô thật sự đã rất kiệt sức, cho dù giấc mơ kia là một giấc mơ ngọt ngào đi chăng nữa thì sau khi tỉnh lại cô vẫn cảm thấy kiệt sức, cho nên cơn buồn ngủ ập đến rất nhanh, một chốc liền ngủ rồi.
Mơ hồ không biết đã qua bao lâu, cô cảm thấy có người đang cố di chuyển chính mình.
Minh Tự tức nhiên là sẽ không chịu buông tay, sau đó lại cảm nhận có người đang hôn má mình một cái, thấp giọng nói bên tai “Có người tới, anh đi mở cửa.”
“Ồ” Minh Tự trả lời một cách bừa bãi mặc cho Lương Hiện đem chăn bông đắp lên cho cô sau đó mới mặc đồ ngủ bước ra khỏi phòng, khi đi ngang qua phòng khách, anh tiện tay cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn trà.
Lúc này không cần đoán cũng biết đám người Thừa Vũ.
Rốt cuộc thì tối hôm qua khi bọn họ phát WeChat với nhau, Thừa Vũ cứ vậy còn cố ý hỏi anh hôm nay ở đâu.Xem ra ý tưởng bất ngờ này, nếu nói không phải cậu ta suy nghĩ ra thì chẳng có ai tin.
Sợ họ tiến vào đem Minh Tự đánh thức cho nên lúc nghe thấy tiếng chuông cửa, Lương Hiện dứt khoát đi xuống lầu một chuyến.
Mà ngoài cửa, Thừa Vũ thậm chí còn không kìm được nội tâm kích động “Hiện Hiện không biết tớ đã trở về, đợi chút nữa thấy tớ nhất định đặc biệt vui vẻ!”
Kha Lễ Kiệt ngồi xổm trên mặt đất, nghe vậy vô cùng tức giận “10 giờ, lúc tớ còn đang nằm trong ổ chăn đã bị cái bất ngờ này của cậu làm cho vui vẻ đến mức tất cả tức giận trong người có thể vì vậy mà phát nổ. Theo kinh nghiệm trinh thám của tớ, Hiện Hiện chỉ sợ không tẩn cho cậu một trận là khá nhân từ.”
Dụ Xuyên đứng dựa lưng vào tường bên kia, nhìn cái biểu tình Kha Lễ Kiệt, tương đối tràn đầy đồng cảm.
“10 giờ còn không dậy, nhìn xem, ánh nắng bên ngoài sắp phơi qua mông rồi kìa.” Thừa Vũ lại nói thêm “Hơn nữa bây giờ đã hơn 11 giờ, Hiện Hiện lại không phải người sống về đêm……”
Lời nói còn chưa dứt, cửa đã trực tiếp mở ra.
Lương Hiện đứng ở bên trong cánh cửa, bên môi thậm chí còn đang cắn cắn điếu thuốc, điệu bộ tản mạn này so với lúc trước không khác gì là bao “Mới sáng sớm, đến đây có việc gì sao?”
Thừa Vũ vừa muốn nói, vẻ mặt đột nhiên trở nên kinh ngạc. Ngay sau đó, biểu cảm này như một bản copy và paste lần lượt lên khuôn mặt của Kha Lễ Kiệt và Dụ Xuyên.
Bởi vì thứ bọn họ nhìn thấy,phía sau Lương Hiện có một đôi tay trắng nõn ôm lấy vòng eo anh.
Sau đó, có một giọng nữ quen thuộc nhưng lại giống như không quá quen thuộc, giọng nói ấy có chút mông lung tựa như vẫn còn đang buồn ngủ “Ai thế.”
Người phụ nữ phía sau chỉ lộ ra một phần nhỏ trên khuôn mặt, thậm chí đôi mắt của cô ấy vẫn còn đang nhắm nghiền, nhưng điều đó cũng không gây ra quá nhiều trở ngại cho việc nhận ra cô ấy — dù sao thì họ cũng lớn lên và trưởng thành cùng nhau.
Trong lúc nhất thời, mấy người ngoài cửa chỉ biết trợn mắt há hốc mồm.
“Tớ…..” Thừa Vũ cả kinh đến mức ngay cả chữ “Tớ” muốn nói ra nửa ngày cũng không thể nào bật thốt.
Lúc Lương Hiện rời giường đi xuống Minh Tự nhất thời cũng bước xuống theo trong trạng thái nửa mộng nửa mơ cộng thêm bản năng không muốn rời khỏi anh cho nên lúc nhìn thấy bóng lưng Lương Hiện ở cửa, cô vô thức ôm chặt lấy.
Lúc này, cô mơ hồ cảm giác được người bên ngoài có vẻ là người quen, muốn thò đầu ra xem xét cho nên hoàn toàn quên mất mình vẫn còn đang mặc một chiếc váy ngủ lỏng lẻo.
Lương Hiện đưa tay sờ sờ tóc cô, thuận thế đem cô chắn trở về, giọng nói có chút trầm thấp”Gõ nhầm phòng thôi,đi thôi,anh đưa em về phòng ngủ tiếp”
Thừa Vũ/ Kha Lễ Kiệt / Dụ Xuyên: “???”
Sau đó, cánh cửa thực sự ở trước mặt bọn họ “Phanh” một tiếng, trực tiếp đóng lại.
Bên cạnh là thịt, hải sản, nấm cùng một số loại rau củ khác được đặt xung quanh.
Hoàng hôn dần dần bao phủ, đèn trong nhà lúc này sáng choang một màu, qua tấm kính phản chiếu trong nhà ăn, một mùi thơm cay nồng phát ra bên trong nồi, trong dinh thự Guanlan lúc này, hiếm khi có được không khí ấm áp của một gia đình.
Kỹ thuật thái đồ của Lương Hiện không biết là học từ đâu, những lát thịt được anh ấy cắt ra,mỏng đến mức có thể nhìn thấy được ánh sáng bên kia, Minh Tự xếp các thứ thành hình dạng đẹp mắt, sau đó cầm điện thoại bên cạnh chụp một bức ảnh, nhìn và điều chỉnh bộ lọc,cuối cùng là lưu lại.
Sửa ảnh chụp xong, thịt trong nồi cũng vừa chín, Lương Hiện gắp chúng bỏ vào chén Minh Tự, mùi thơm bốc lên nghi ngút.
Minh Tự vốn dĩ có thể ăn được cay, nhưng sau vài năm đi du học, khẩu vị của cô cũng theo đó mà nhập gia tùy tục. Sau khi ăn qua hơn một nửa, đã bị cay đến mức phải ứa nước mắt.
Lương Hiện đưa khăn giấy qua cho cô “Đừng ăn cay nữa, ăn phần này.”
Minh Tự gắp vài lát khoai tây, ăn vào cảm thấy hơi có chút vô vị, mắt nhìn màu đỏ rực của ớt cay bên kia, chiếc đũa nhịn không được vượt rào. Bị ánh mắt Lương Hiện bắt gặp, cô thậm chí còn rất tự tin “Mùa đông thì phải ăn cay, bằng không sẽ rất lạnh.”
Trong ngôi biệt thự của họ một năm bốn mùa nhiệt độ bên trong đều là ở mức vô cùng ổn định.
Lương Hiện mỉm cười,vươn tay lấy ly sữa đặt ngay bên cạnh Minh Tự.
Một nồi lẩu này, hai người cứ vậy mà ăn mất gần hai giờ đồng hồ.
Sau khi ăn no, Minh Tự nhìn một bàn, trong lòng nảy sinh một chút cảm giác tội lỗi, sau đó, nhanh chóng biến thành mấy lời lên án Lương Hiện “Hình như em muốn mập lên rồi thì phải, tất cả đều tại anh.”
Lương Hiện nhìn cô, một tay chống trán, đột nhiên bật cười “Vận động một chút thì sẽ tốt.”
Minh Tự liếc anh một cái, theo trực giác mách bảo hai từ “Vận động” này phát ra từ trong miệng anh hoàn toàn không hề đơn giản như vậy.
Vì vậy cô đứng lên, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn Lương Hiện, sau đó dùng hết tốc độ bình sinh của mình, nhanh chóng chuồn lấy người.
Lương Hiện nhìn theo bóng lưng chạy trối chết của Minh Tự mà bật cười, tiện tay cầm lấy hộp thuốc lá gần đó châm lên một điếu thuốc.
Sau khi lui vào trong phòng,Minh Tự níu cổ áo chính mình ngửi ngửi,sau đó hơi có chút cau mày vì mùi lẩu trên người mình, quyết định bước chân vào phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ trước.
Lúc ở Venice, Lương Hiện đã mua cho cô rất nhiều loại tinh dầu hương hoa và đến nay cô thậm chí còn chưa có dùng hết, tùy ý chọn hương hoa kim ngân và hoa hồng, những hương này tương đối ấm áp và rất phù hợp với mùa đông.
Khi Minh Tự đi ra ngoài, Lương Hiện đang ngồi trên sô pha nhận điện thoại, khi nhìn thấy, ánh mắt anh nhanh chóng ra hiệu bảo cô đến đây.
Minh Tự đi đến, và khi tiến vào trong lòng ngực Lương Hiện ngửi thấy mùi sữa tắm vô cùng sạch sẽ kia thuộc về riêng anh thì trong lòng tự nhiên cũng cảm thấy vô cùng ấm áp cho nên tâm tình bỗng nhiên tốt lên rất nhiều, ở trong lòng anh click mở Weibo để xem.
Thừa Vũ gần giống như một kẻ nghiện Weibo, hằng ngày trên trang chủ,cậu ta gần như là chiếm đóng 24/24, năm phút đăng bảy tám cái video, ở kia còn ha ha ha không ngừng. Minh Tự thuận tay bình luận một cái trong số đó, theo tính toán, không quá nửa phút cậu ta sẽ phản hồi, nhưng lần này cậu ta giống như mất tích,không có bất kì cái động tĩnh gì.
Chắc chức vụ giám đốc này đã khiến cậu ta vô cùng bận rộn cho nên việc rà xoát Weibo với biên độ cao như thế này có thể cũng vì vậy mà cần phải tiết chế.
Minh Tự lại tiếp tục nhìn thấy một số cập nhật mới của các blogger mà cô ấy đã theo dõi gần đây.
Không biết là từ khi nào, Lương Hiện đã treo điện thoại. Anh vòng tay qua eo cô, ôm cô hướng lên trên một chút “Đến đây, chúng ta còn có chuyện cần tính sổ.”
Minh Tự để điện thoại xuống, hơi có chút kỳ quái: “Tính sổ cái gì?”
Lương Hiện sẽ không nhỏ mọn đến mức còn nhớ chuyện lúc cô ở sân bay cùng người đàn ông khác nói chuyện chứ, cái lu dấm này của anh cũng thật là.
“Lúc trước dễ dàng đồng ý cuộc liên hôn giữa hai nhà Lương Minh, Minh Tự, em có phải là bởi vì Nhan Chí Viễn mới quyết định ở cùng anh?” Anh siết chặt eo cô khiến cô có chút ngứa, hơi có chút dùng sức nhưng không thể tránh thoát đành phải trừng mắt nhìn anh “Nào có.”
Anh ra hiệu cho cô tiếp tục trả lời.
Dùng ngón tay chạm vào 1/3 đốt ngón tay “Có một chút xíu.” (Đoạn này không biết dịch sao nữa đành phải dùng tay diễn tả ^^)
Dựa theo khách quan mà nói, diện mạo Lương Hiện với Nhan Chí Viễn không giống nhau, nhưng cái khí chất phát ra từ con người kia lại bất ngờ có chút giông giống, đều là cái loại phong lưu, bất cần đời.
Mặc dù Minh Tự không đánh giá con người một cách chủ quan thông qua vẻ bề ngoài, trông mặt mà bắt hình dong đại loại như thế nhưng vốn dĩ trong tiềm thức đã từng chịu ảnh hưởng, cộng thêm ấn tượng đầu tiên không tốt, sau này cũng bởi vì vậy mà rất khó thay đổi.
“Cô giáo không phải dạy em không nên đánh giá con người thông qua vẻ bề ngoài sao?” Lương Hiện hơi cúi đầu, tựa cằm vào vai cô.
“Không có, cô giáo chỉ dạy về cách khoan dung trong lối hành xử hằng ngày.” Minh Tự vỗ vỗ đôi tay đang càng quấy trên eo mình, nặng nề đánh tay anh một cái “Còn có, không thể tùy tiện chơi lưu manh.”
Lương Hiện thờ ơ.
Với sức lực ít ỏi này của cô, đánh một chút cũng không đau không ngứa.
Vì phòng ngừa anh lại động tay, Minh Tự chỉ có thể nắm tay anh ấn ấn xuống “Xin lỗi là được đi, thật là quá ấu trĩ.”
Lương Hiện nhướng mày, thật đúng là tính toán ấu trĩ một hồi “Ừm.”
“Đánh giá qua vẻ bề ngoài là em không đúng” cô chắp tay giả vờ thành thật xin lỗi nhưng cũng không quên đội cho anh một cái mũ “Qủy Ấu trĩ, tha thứ em được không?”
“Nói xin lỗi thì xong rồi? Hoàn toàn không có thành ý….” Lương Hiện vòng tay qua eo cô, đẩy ai đó vào ghế sô pha khi cô bắt đầu giãy giụa rồi cúi xuống hôn “Cần phải có gì đó thực tế hơn.”
……
Minh Tự sờ điện thoại lần nữa đã là hơn ba giờ sau.
Cả người mệt đến mức ngay cả đầu ngón ray cũng không muốn nhúc nhích, quét mắt nhìn thời gian lại nhanh chóng đem điện thoại đẩy sang một bên, vẫn như cũ nằm ở trên sô pha, đầu vùi ở bên trong góc.
Lương Hiện mang một chiếc váy ngủ sạch sẽ trở về, kéo kéo người cô lung tung muốn giúp cô mặc vào, còn chưa có mở miệng, Minh Tự đã giật lấy chiếc váy ngủ, dùng một loại ánh mắt đầy lên án nhìn anh.
Gần một tuần lễ nay, hầu như ngày nào cô cũng ngủ đến giữa trưa mới rời giường, mà tất cả mấy chuyện này đều là bởi vì đêm trước bị tên cẩu đàn ông này quấy rối.
Cần phải biết tiết chế, tiết chế đó hiểu không? Muốn dùng lâu dài thì phải biết trân quý, ôn nhu một chút không được sao?
Cô có phải nên rút về câu xin lỗi vừa nãy?
Lương Hiện đối với cô, chính là đặc biệt vô cùng phóng túng.
Cẩu Lương Hiện.
Lương Hiện bên này giống như đọc hiểu được thông qua ánh mắt của cô,hơi có chút mỉm cười.
Anh ngồi ở trên sô pha, chân dài bên dưới tùy ý duỗi thẳng, tầm mắt liếc lại đây “Không muốn khoác vào?”
“Em muốn khoác liền khoác, anh quản được sao?” Tính tình bướng bỉnh lại bộc phát, Minh Tự cầm váy ngủ lăn lóc muốn ngồi dậy, còn muốn nói cái gì, kết quả nhìn thấy ánh mắt anh cười như không cười cái gì, mặt nhanh chóng đỏ lên một tầng.
“Vậy anh mang chiếc váy ngủ này trở về nhé?” Làm bộ như muốn đem chiếc váy ngủ lấy đi.
Minh Tự theo bản năng túm chặt, tầm mắt cũng nhanh chóng đối diện với Lương Hiện, cuộn cuộn ngón tay, từng chút từng chút một đem váy ngủ kéo trở về,trên mặt cũng đang cố ra vẻ vô cùng bình tĩnh “Em bỗng nhiên lại muốn khoác, anh…anh không được ngăn cản,có nghe không?”
Lương Hiện không khỏi bật cười.
Ánh sáng trên ghế sô pha lúc này rất êm dịu, bên trong ngôi biệt thự của họ vừa hay lại vô cùng yên tĩnh kết hợp với không khí ấm áp ẩn ẩn còn chưa phiêu tán hết.
Minh Tự hít hà không khí, trên mặt theo đó mà càng ngày càng hồng.
Bởi vì bộ váy ngủ đang mặc là kiểu dài tay, lại thêm việc được thiết kế từ chất liệu lụa mỏng nhẹ,hoàn toàn không thể giữ ấm cho nên, Lương Hiện lại lấy chăn đắp thêm cho cô, sau đó ôm cả người cô vào trong vòng tay của mình, cùng nhau xem một bộ phim điện ảnh.
Là một bộ phim mang tính cao bồi cổ điển, Minh Tự sau khi xem được một lúc, đầu óc mộng mị cảm thấy tình tiết bên trong này vô cùng khó hiểu. Một số nhân vật có thế lực lớn mất dần theo câu chuyện, giây tiếp theo, những người được xem là những nông dân bình thường thật ra là những cao thủ ẩn mình.
Sau khi xem xong, Minh Tự đánh một cái ngáp dài, có một chút buồn ngủ.
Lương Hiện ôm cô về phòng, mới vừa đem người đặt trên giường, di động liền vang lên.
Minh Tự ôm gối đầu, vốn dĩ bản thân đã vô cùng buồn ngủ, nhưng bất chợt có một ý niệm bất ngờ hiện lên trong tâm trí —— Lương Hiện nghe điện thoại có thể trực tiếp nghe ở đây cơ mà, cho nên vì cớ gì anh phải tránh cô đi nơi khác?
Tuy rằng cô không phải là kiểu vợ thích dòm ngó chuyện riêng tư của người khác nhưng không phải trước đó anh không hề né tránh những việc thế này ngay cả khi hai người đang ở kế bên nhau hay sao?
Hiện tại bỗng nhiên thay đổi, nhất định là có vấn đề.
Cô vươn tay tắt ngọn đèn ở đầu giường, cũng không chờ lâu lắm, Lương Hiện rốt cuộc cũng quay trở lại.
Minh Tự lúc này lập tức ngồi dậy, “Bang” một tiếng,đem ngọn đèn ngủ đầu giường bật sáng.
Ánh sáng đột nhiên hắt thẳng vào mắt Lương Hiện,anh hơi hơi nheo mắt, mà bên kia, Minh Tự vỗ mạnh vào chăn bông, làm ra một bộ dáng tra khảo vô cùng nghiêm túc “Nói! Vừa nãy anh nghe điện thoại của ai và vì sao phải tránh đi nơi khác!”
Toàn bộ không khác gì là một hiện trường tra khảo.
Chỉ là nghi phạm Lương Hiện trông rất nhàn nhã, từ từ đi đến ngồi ở bên mép giường, lúc này mới nói “Chuyện công việc mà thôi “
“Hừ.” Minh Tự không tin, giơ chân lên ý đồ muốn đem anh đá xuống giường.
Lương Hiện bật cười, nghiêng người muốn ôm cô, lại thấy cô ở trong ngực mình chống cự quyết liệt cuối cùng đành phải ly khai ra một chút khoảng cách “Thật sự muốn biết sao?”
“Không phải muốn, là cần thiết phải biết.” Minh Tự liếc mắt nhìn anh một cái rồi lại nói thêm “Trước kia anh chưa bao giờ nghe điện thoại lén lút sau lưng như thế này.”
Lương Hiện buông cô ra, đứng dậy ra khỏi phòng ngủ, và lúc sau quay lại, trên tay đưa qua cho cô một chiếc máy tính bảng.
Minh Tự ngồi thẳng dậy, tùy ý mở ra xem nội dung bên trong mặc cho mái tóc xoăn dài vì cúi đầu mà dừng ở đầu vai trắng nõn.
“Mua cho em một cái mỏ quặng tư nhân ở Nam Phi,nhìn xem xem?” Lương Hiện giơ tay vén một sợi tóc dài đang loà xoà trước trán Minh Tự ra phía sau “Nó được đánh giá là có chất lượng rất tốt.”
Trên màn hình hiển thị rất nhiều tư liệu về mỏ quặng, khi Minh Tự nhìn thấy nó, bản thân cô còn tưởng rằng Kinh Hoằng muốn bước chân vào lĩnh vực trang sức, hoàn toàn không hề nghĩ,cái này thật ra là vì cô mà trực tiếp tìm hiểu.
Minh Tự nghĩ đến Nhan Chí Viễn, thầm nghĩ, có lẽ chuyện của cô lúc ở sân bay ban sáng đã thúc đẩy khiến cho Lương Hiện có quyết định như thế này.
Bất quá vô luận như thế nào, cô rất nhanh sẽ trở thành chủ nhân của một cái mỏ quặng!
Mà cái mỏ quặng kia của Nhan Chí Viễn nói ra thì tính là cái gì, cái mỏ quặng kia Lương Hiện mua cho cô có khi tốt hơn cái mỏ quặng của ông ta rất nhiều!
Minh Tự đặt máy tính bảng xuống, ôm Lương Hiện ở bả vai anh cọ cọ”Ô, là em đã trách oan anh.”
Lúc này, đến phiên Lương Hiện “Hừ” một tiếng, tư thế so với cô ban nảy còn lạnh lùng hơn.
Minh Tự sửa tay ôm lấy eo anh, miệng không ngừng nói xin lỗi vì đã trách oan mà đầu cũng không hề rảnh rỗi mà tiếp tục cọ cọ bả vai “Ô ô ông xã là người tốt nhất trên thế giới.”
Lương Hiện vẫn như cũ, mặt vô lạnh lùng.
“Ô ô ô.”
“Ô ô ô ô.”
“Ô……!”
Cuối cùng một tiếng này còn chưa khóc xong đã bị người ấn trở về trên giường, âm thanh đi theo đó mà bị lấp kín.
Hơi thở mát lạnh của người đàn ông giống như che trời lấp đất trực tiếp áp xuống, hoàn toàn đem người bên dưới áp đảo đến mơ mơ hồ hồ,mà nhiệt độ không khí bên trong phòng ngủ lúc này cũng vì sự cuồng nhiệt mà dần dần vô cùng nóng bỏng.
Minh Tự đêm nay buổi tối, mơ thấy chính mình sống ở một toà cung điện vô cùng rộng lớn, với ngai vàng lấp lánh, tay vịn khảm đá quý màu đỏ. Nhìn lại xung quanh cung điện từ trên xuống dưới, không có chỗ nào là không có đá quý.
Mà trong phòng ngủ, vương miện,vàng, ngọc trai và kim cương chất thành đống, mà mỗi đêm,cô cùng với Lương Hiện,hai người cùng nhau gối đầu lên chúng mà ngủ.
……
Khi Minh Tự bật cười thanh tỉnh lúc sau, cả người cô trên dưới đều không tốt.
Đừng nói đến tạo hình cung điện không có thực trong tưởng tượng như Mary Sue, buổi tối gối đầu lên trang sức, dù cô có là rồng đi chăng nữa thì không sợ bị sái cổ?
Tóm lại là có chút không nói nên lời, nhưng khi nghĩ đến lại khiến người ta không khỏi nhếch cao khoé môi.
Phòng ngủ lúc này tối om vì những bức màn che chắn. Minh Tự di chuyển đến gần Lương Hiện duỗi tay ôm lấy eo anh, cả người ở trong lòng ngực anh mà ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ.
Tối hôm qua cô thật sự đã rất kiệt sức, cho dù giấc mơ kia là một giấc mơ ngọt ngào đi chăng nữa thì sau khi tỉnh lại cô vẫn cảm thấy kiệt sức, cho nên cơn buồn ngủ ập đến rất nhanh, một chốc liền ngủ rồi.
Mơ hồ không biết đã qua bao lâu, cô cảm thấy có người đang cố di chuyển chính mình.
Minh Tự tức nhiên là sẽ không chịu buông tay, sau đó lại cảm nhận có người đang hôn má mình một cái, thấp giọng nói bên tai “Có người tới, anh đi mở cửa.”
“Ồ” Minh Tự trả lời một cách bừa bãi mặc cho Lương Hiện đem chăn bông đắp lên cho cô sau đó mới mặc đồ ngủ bước ra khỏi phòng, khi đi ngang qua phòng khách, anh tiện tay cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn trà.
Lúc này không cần đoán cũng biết đám người Thừa Vũ.
Rốt cuộc thì tối hôm qua khi bọn họ phát WeChat với nhau, Thừa Vũ cứ vậy còn cố ý hỏi anh hôm nay ở đâu.Xem ra ý tưởng bất ngờ này, nếu nói không phải cậu ta suy nghĩ ra thì chẳng có ai tin.
Sợ họ tiến vào đem Minh Tự đánh thức cho nên lúc nghe thấy tiếng chuông cửa, Lương Hiện dứt khoát đi xuống lầu một chuyến.
Mà ngoài cửa, Thừa Vũ thậm chí còn không kìm được nội tâm kích động “Hiện Hiện không biết tớ đã trở về, đợi chút nữa thấy tớ nhất định đặc biệt vui vẻ!”
Kha Lễ Kiệt ngồi xổm trên mặt đất, nghe vậy vô cùng tức giận “10 giờ, lúc tớ còn đang nằm trong ổ chăn đã bị cái bất ngờ này của cậu làm cho vui vẻ đến mức tất cả tức giận trong người có thể vì vậy mà phát nổ. Theo kinh nghiệm trinh thám của tớ, Hiện Hiện chỉ sợ không tẩn cho cậu một trận là khá nhân từ.”
Dụ Xuyên đứng dựa lưng vào tường bên kia, nhìn cái biểu tình Kha Lễ Kiệt, tương đối tràn đầy đồng cảm.
“10 giờ còn không dậy, nhìn xem, ánh nắng bên ngoài sắp phơi qua mông rồi kìa.” Thừa Vũ lại nói thêm “Hơn nữa bây giờ đã hơn 11 giờ, Hiện Hiện lại không phải người sống về đêm……”
Lời nói còn chưa dứt, cửa đã trực tiếp mở ra.
Lương Hiện đứng ở bên trong cánh cửa, bên môi thậm chí còn đang cắn cắn điếu thuốc, điệu bộ tản mạn này so với lúc trước không khác gì là bao “Mới sáng sớm, đến đây có việc gì sao?”
Thừa Vũ vừa muốn nói, vẻ mặt đột nhiên trở nên kinh ngạc. Ngay sau đó, biểu cảm này như một bản copy và paste lần lượt lên khuôn mặt của Kha Lễ Kiệt và Dụ Xuyên.
Bởi vì thứ bọn họ nhìn thấy,phía sau Lương Hiện có một đôi tay trắng nõn ôm lấy vòng eo anh.
Sau đó, có một giọng nữ quen thuộc nhưng lại giống như không quá quen thuộc, giọng nói ấy có chút mông lung tựa như vẫn còn đang buồn ngủ “Ai thế.”
Người phụ nữ phía sau chỉ lộ ra một phần nhỏ trên khuôn mặt, thậm chí đôi mắt của cô ấy vẫn còn đang nhắm nghiền, nhưng điều đó cũng không gây ra quá nhiều trở ngại cho việc nhận ra cô ấy — dù sao thì họ cũng lớn lên và trưởng thành cùng nhau.
Trong lúc nhất thời, mấy người ngoài cửa chỉ biết trợn mắt há hốc mồm.
“Tớ…..” Thừa Vũ cả kinh đến mức ngay cả chữ “Tớ” muốn nói ra nửa ngày cũng không thể nào bật thốt.
Lúc Lương Hiện rời giường đi xuống Minh Tự nhất thời cũng bước xuống theo trong trạng thái nửa mộng nửa mơ cộng thêm bản năng không muốn rời khỏi anh cho nên lúc nhìn thấy bóng lưng Lương Hiện ở cửa, cô vô thức ôm chặt lấy.
Lúc này, cô mơ hồ cảm giác được người bên ngoài có vẻ là người quen, muốn thò đầu ra xem xét cho nên hoàn toàn quên mất mình vẫn còn đang mặc một chiếc váy ngủ lỏng lẻo.
Lương Hiện đưa tay sờ sờ tóc cô, thuận thế đem cô chắn trở về, giọng nói có chút trầm thấp”Gõ nhầm phòng thôi,đi thôi,anh đưa em về phòng ngủ tiếp”
Thừa Vũ/ Kha Lễ Kiệt / Dụ Xuyên: “???”
Sau đó, cánh cửa thực sự ở trước mặt bọn họ “Phanh” một tiếng, trực tiếp đóng lại.