Chương 51
Lương Hiện đã đưa ra một bản thỏa thuận về việc phân chia tài sản do chính mình sở hữu, không cần điều kiện bổ sung nào và chỉ cần ký vào là sẽ có hiệu lực ngay.
Minh Tự chống cằm bằng một tay, nhìn anh “Anh ở bên ngoài làm chuyện gì có lỗi với em rồi phải không?”
“Nghĩ cái gì vậy?” Anh nhướng mày.
Minh Tự cong khóe môi, chính mình còn cho rằng Lương Hiện muốn nhân cơ hội này thể hiện lòng trung thành của mình với cô nhưng lại không ngờ anh vậy mà chỉ hơi cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt cô mà nói “Nếu có người khác ở bên ngoài, em nghĩ, anh sẽ đem cổ phần chính mình đưa hết cho em sao?”
Minh Tự: “?”
Này cũng thật là……
Không thể bác bỏ.
Nhìn thấy cô ngốc ngốc sau đó lại đột nhiên bộc phát thành vẻ mặt vô cùng tức giận khiến anh nhịn không được bật cười thành tiếng.
“Anh còn cười! Không được, cuộc sống này em không cần,em muốn về nhà! Chúng ta ly hôn “Minh Tự tức giận đánh đánh vào lồng ngực Lương Hiện vài cái đã bị anh chế trụ.
Anh nắm tay cô, cầm bút di chuyển đến ô chữ ký “Không được không cần hay rời đi.”
“Em bị anh làm tức đến chết thôi! Em hỏi anh, ngày nào đó anh ở bên ngoài có người khác,anh sẽ lựa chọn che dấu em hay là không che dấu, anh nói,nói thật rõ ràng ra cho em xem?”
Lương Hiện rũ mắt nhìn cô “Ai nói?”
“Vậy ý anh là sẽ che dấu?”
Lương Hiện bị cô làm cho tức giận đến mức phải bật cười thành tiếng “Lại nghĩ cái gì đâu?”
Nhìn thấy vẻ mặt đầy bất mãn của cô, ý cười trên mặt anh nhanh chóng biến mất “Anh sẽ và chỉ có mình em.”
Đây là phòng làm việc nhỏ của Minh Tự, được kết nối với studio và có phong cách rất giản dị. Lúc này, chỉ có một ngọn đèn đọc sách đơn độc bên góc phải bật lên với nhiều ánh sáng trắng hắc lên xung quanh khiến cho căn phòng lúc này trở nên trông khá nhu hoà mà ngay cả giọng nói của Lương Hiện lúc này nghe ra cũng đặc biệt vô cùng trầm lắng, bình tĩnh và vô cùng nghiêm túc.
“Hừ.”Minh Tự bị lời nói này làm cho thiếu chút nữa thì không nhịn được cong cong khóe môi “Vậy anh nói xem,chúng ta bây giờ đều đã ở bên nhau nhưng so với lúc trước,anh cảm thấy có khác biệt sao?”
“Lúc trước?” Lương Hiện nghiêng đầu.
Minh Tự suy nghĩ một chút “Cao trung?”
Lúc họ học cao trung, cô cùng với Lương Hiện có thể được xem là hai thái cực đối lập.
Anh hơi nhướng mày “Em chắc chứ?”
“Em……” Minh Tự còn chưa nói xong, Lương Hiện đã cúi người hôn xuống.
Anh dùng một tay ôm gáy Minh Tự, tay kia đặt ở cạnh bàn đem người ép người về phía mình.
Hôn một hồi, cô cảm thấy có chút không ổn, ngón tay xoắn chặt lấy quần áo của anh.
Lương Hiện kéo ra một chút khoảng cách, giọng nói hơi khàn khàn “Anh lúc cao trung, sẽ đối với em như vậy sao?”
Minh Tự: “……”
Sẽ không.
Lương Hiện mỉm cười, cúi xuống hôn cô thêm một lần nữa.
Minh Tự bị hôn đến mức đầu óc choáng váng nghi ngờ rằng nếu không phải cô đang trong cái thời kì kia thì, thư phòng,có thể là nơi họ ân ái với nhau lần đầu tiên.
Hôm sau vừa đúng là cuối tuần, thời tiết đột ngột trở nên nhiều mây và có sương mù. Nhiệt độ ở Bình Thành vào cuối mùa thu rất thấp, không có ánh nắng mặt trời, giống như bước vào mùa đông, mọi thứ đều khô héo.
Minh Tự lật người, chân dài cuốn qua chăn bông, hai tay ôm chặt lấy eo Lương Hiện, vùi vùi vào lòng anh.
Cô ngủ rất say, nhưng vào khoảng thời gian này mỗi ngày, Lương Hiện đều tỉnh dậy và hiếm có khi anh muốn dậy muộn, một lúc lâu cũng không muốn ngồi dậy.
Buổi sáng đầu đông có thể cùng nhau lười biếng như thế này dường như rất thích hợp cho những cặp đôi vừa mới bên nhau như bọn họ.
Nhưng trước đó, Lương Hiện phải ngồi dậy đem chăn bị Minh Tự đá ra kéo trở về nhưng chỉ là không đến vài giây lại bị Minh Tự đem chăn đá ra, để lộ đôi chân trắng nõn.
Lương Hiện nghi ngờ rằng cô đã tỉnh và đang cố ý làm anh khó xử.
Lại một lần nửa đem chăn đắp lại đàng HSu đó đặt một tay lên gối đầu nghiêng mắt nhìn Minh Tự.
Hơi thở cô đều đều, mái tóc đen dài xõa tung che mất nửa khuôn mặt trắng nõn.
Đem vài sợi tóc lộn lộn của cô vén lên để lộ ra hàng mi cong dài hằng lên một vệt bóng loang lổ trên mi mắt.
Lúc ngủ, Minh Tự trông đặc biệt vừa an tĩnh lại vừa ngoan ngoãn.
Thật ra từ lúc hai người họ được gắn chặt lại với nhau bằng cuộc hôn nhân thương mại thì mỗi một bước đi của họ giống như vừa ngẫu nhiên lại vừa khéo.
Giờ nghĩ lại, tất cả đều là may mắn.
Lương Hiện nhìn một hồi, cuối cùng không kìm lòng được mà đem người ôm vào trong lòng, hôn lên trán cô một cái.
Khi Lâm Hề Già gọi điện thoại đến, Minh Tự đang hàn một đôi bông tai, hiện tại phần lớn thời gian của cô đều ngâm mình ở trong phòng làm việc và những thời gian còn lại là một mình tấp bật chạy ra ngoài, tóm lại tất cả mọi thứ đều vì cửa hàng sắp khai trương mà bận rộn chuẩn bị.
“Minh Tự! Tớ nghe nói Phùng Thi Như sẽ ăn tối cùng với chồng cậu!”
Minh Tự rút chui súng hàn ra khỏi nguồn điện, ngón tay siết chặt “Cái gì?”
“Có vẻ như đây là một bộ phim mới của Phùng Thi Như và hình như nghe nói là cô ta là người đang được Bowen nâng đỡ trong hai năm gần đây. Và hình như họ muốn kêu gọi sự đầu tư từ Kinh Hoằng cho nên họ đã đặt một phòng rượu ở Hỉ Đậu, biên kịch và đạo diễn đều sẽ đi đến đó.”
Lâm Hề Già tốt xấu cũng coi như là cái người đã bước nửa chân vào giới giải trí và so với Minh Tự hoàn toàn không liên quan hay biết gì đến giới giải trí thì thông tin của cô tất nhiên sẽ nhiều hơn và có tính chuẩn xác hơn rất rất nhiều.
“Tuy rằng là do công ty an bài nhưng cái khả năng kia…… Tớ cảm thấy cái suy nghĩ kia hẳn có lẽ là không sai đâu. Cậu không biết cô ta nói thế nào đâu?Nói chính mình cùng với Lương Hiện trước kia còn là bạn học cũ, mẹ ơi, tớ không nghĩ là mặt cô ta đủ dày đến mức như thế….”
Nghe Lâm Hề Già nói xong mấy lời này, Minh Tự thật ra cũng không có quá nhiều phản ứng.
Cô đặt súng hàn trong tay xuống, vén một lọn tóc dài đang lộn xộn ở trước mặt ra phía sau tai “Số phòng.”
Lâm Hề Già ở bên kia sửng sốt hai giây “Không phải, ý tớ là…… Cậu trước tiên không phải nên hỏi Lương Hiện cái vấn đề này rõ ràng một chút sao? Hoặc là cảnh cáo chẳng hạn,bây giờ cậu hỏi tớ số phòng,muốn đánh tới cửa, cậu cảm thấy thích hợp sao?”
“Ai nói tớ đến đó để đánh nhau ” Minh liếc nhìn kim chỉ trên đồng hồ rồi đi ra khỏi phòng làm việc “Tớ muốn đi đón chồng mình,không được sao?”
Chuyện này nói ra thì hơi có chút trùng hợp, ban đầu Lâm Hề Già chỉ nghe loáng thoáng tin tức này thông qua miệng bóng gió trợ lý Phùng Thi Như cho nên nào có biết được chính xác là nó như nào.
Đang loay hoay không biết lấy số phòng ở đâu thì chợt nhớ ra một người bạn cũ hiện cũng đang làm trợ lý giám đốc và có thể là tối nay cô ấy sẽ đi ăn tối cùng họ.
Vì vậy quá trình lấy được số phòng có thể nói là vô cùng suôn sẻ.
“Vạn nhất lúc đến nhìn thấy Phùng Thi Như đang câu dẫn Lương Hiện, cậu cũng đừng có vì vậy mà quá xúc động nha” Lâm Hề Già ở trong điện thoại lại nhắc nhở thêm một lần “Có chuyện gì cứ từ từ nói. Lương Hiện tớ nhìn ra được cậu ta là người rất đáng để tin cậy, lại nói cậu ta còn là thanh mai trúc mã với cậu, cậu xem xem, với nền tảng tình cảm sâu sắc như vậy, cậu ta sẽ ở bên ngoài làm xằng làm bậy sao?”
Minh Tự im lặng một lúc “Tớ ở trong mắt cậu là người chỉ biết đanh đá sao?”
Lâm Hề Già: “……”
Không hẳn vậy.
Chỉ là Minh Tự từ trước đến giờ đều có tính tình đại tiểu thư, tất nhiên sẽ không chịu nổi mấy loại ủy khuất như thế này.
Còn nhớ lúc trước Minh Tự vì cô mà ra mặt, trực tiếp xách theo cuốn từ điển Hán ngữ dày cộp hướng trên đầu cái tên tra nam kia đập mạnh,cái màn kia rốt cuộc cũng thật khiến cho người ta ấn tượng quá sâu sắc.
“Đó là tra nam cho nên phải đánh” Nghe xong Lâm Hề Già nêu ví dụ, Minh Tự khẽ hừ một tiếng “Lại nói lần đó đánh xong, tay tớ bị đau đến mấy ngày, hơn nữa anh ta phải cảm ơn cuộc đời này đã đối xử với anh ta quá tốt mới không để tớ lại đi tìm anh ta gây thêm phiền toái”
Lâm Hề Già liên tiếp gật đầu “Đại tiểu thư nói đúng!”
Minh Tự cong môi “Treo.”
Sau khi cúp điện thoại, cô xoay người qua lại trước tấm gương,sau lại vuốt ve những nếp gấp không tồn tại trên váy sau đó mới hài lòng gật gật đầu.
Bảy giờ tối, trung tâm thành phố Bình Thành, ở lối vào khách sạn Hỉ Đậu.
Lúc này trời đã tối, trung tâm thành phố rực rỡ ánh đèn, xe cộ trên đường không ngừng tăng,nối đuôi nhau chờ đèn tín hiệu để di chuyển. Minh Tự dựa vào ghế lái chán nản nhìn đồng hồ đếm ngược.
Khi còn ở nước ngoài, việc cô tự mình lái xe ra ngoài có thể nói là rất nhiều nhưng kể từ khi về nước, lúc ra ngoài đều có xe đưa đón, nghĩ kỹ lại thì đây hẳn là lần đầu tiên cô lái xe ra ngoài.
Nhìn phía trước sáng lên một ngọn đèn xanh, Minh Tự nhanh chóng cho xe rẽ vào một góc, không lái xe vào bãi đậu xe của Hỉ Đậu mà tìm một chỗ đậu xe bên đường dừng lại, vừa đúng đối diện cửa vào khách sạn Hỉ Đậu.
Biết số phòng họ đặt chủ yếu là để dự phòng, Minh Tự cũng không phải tính toán muốn thật sự đi vào đó.
Thậm chí cô còn không phải vì Phùng Thi Như mà đặc biệt tới đây, Lương Hiện đã hai ngày liên tục về nhà rất khuya mà cô sớm đã không chịu nổi việc chờ đợi đến lúc anh về đến nhà, trực tiếp đi vào phòng ngủ trước.
Vừa hay có cơ hội và lý do khá tốt để đi đón người.
Đương nhiên, Minh Tự không phủ nhận việc cô đến đó có một phần là muốn cảnh cáo Phùng Thi Như.
Nếu cô ta cứ an ổn sống như lúc trước,không đánh vào họng súng hay chạm tay vào bất kỳ chuyện gì của cô thì có lẽ cô ta sẽ dễ thở hơn.
Nhưng sự thật chứng minh, Phùng Thi Như quả thật là muốn đâm vào họng súng ấy.
Gần tám giờ, Minh Tự cùng bọn Thừa Vũ vừa lúc chơi xong một màn trò chơi trên điện thoại di động, lúc ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa ra vào Hỉ Đậu thì thấy một người đàn ông đang từ từ di chuyển ra khỏi cửa khách sạn.
Dáng người của Lương Hiện thực sự rất dễ nhận biết, anh ấy cao, vai rộng và có một đôi chân dài. Ngay cả khi mặc vest, anh ấy trông giống một ngôi sao hoặc một người mẫu nam hơn là một tổng tài.
Phùng Thi Như cũng nhanh chóng đi theo phía sau.
Minh Tự đặt điện thoại xuống và từ từ ngồi thẳng dậy.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống một đường nho nhỏ đủ để nhìn thấy khung cảnh bên ngoài và mặc dù không nghe được cuộc đối thoại kia là đang nói cái gì nhưng nhìn tình huống, đại khái cô cũng đoán ra được vài phần.
Quan sát vị trí cùng khoảng cách giữa hai người đó vào lúc này.
…… Và cảm thấy hơi khá hài lòng.
“Lương tổng, không ngờ người tới đêm nay lại là anh. Trước kia, tôi đã từng học cùng khối với anh, không biết anh có còn có nhớ hay không?” Phùng Thi Như siết chặt túi xách, mỉm cười nhìn anh.
Liệu anh ấy có còn nhớ cô không?
Kỳ thật lúc cô với Minh Tự vẫn còn là bạn bè, Lương Hiện thật ra đã từng gặp cô.
Chỉ là lúc đó lá gan của cô không đủ lớn để chống đối câu “chăm chỉ học hành và đừng có suy nghĩ lung tung” cho nên mới vẫn luôn đem cái chuyện này ép xuống, gặp mặt cũng không dám chào hỏi.Thậm chí ngay cả một câu nói để thu hút sự chú ý của anh cô thật cũng không dám.
Dù sao bây giờ cũng đã qua bảy năm.
Lúc nhìn thấy anh trong bữa tiệc rượu ngày đó, lúc sau lại biết tin anh sẽ cùng Minh Tự đính hôn.
Bạn bè xung quanh và trợ lý bên cạnh không một ai là không khen ngợi bọn họ là một đôi trai tài gái sắc và chỉ có Phùng Thi Như cô là vẫn an tĩnh ngồi ở đó mặc kệ móng tay chính mình sớm đã gắt gao bấu sâu vào lòng bàn tay.
Lương Hiện đút một tay vào túi quần, không có ý muốn ôn lại cái chuyện cũ gì với cô “Cô Phùng,ngoài chuyện này ra thì cô còn có việc gì nữa không?”
“Không có.” Câu nói này mang theo nồng đậm khoảng cách khiến Phùng Thi Như cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng dù sao cô cũng nhanh lấy lại bình tĩnh “Chỉ là cảm thấy trên bàn tiệc có thể gặp được bạn học cũ….”
Tính cách của Lương Hiện thực ra không lạnh lùng, thậm chí khi anh lắng nghe người khác nói chuyện, anh ấy luôn nở một nụ cười thản nhiên khi nói, nhưng lúc này, giọng nói của anh ấy dường như mang tính chất xua đuổi.
“Tôi không cùng lớp với cô Phùng cho nên chúng ta hẳn là không được tính là bạn học,cô nói xem,có phải không?” Lương Hiện giơ tay liếc nhìn đồng hồ “Nếu sau này cô Phùng có dự án nào muốn hợp tác, cô có thể liên hệ thông qua trợ lý của tôi.”
Phùng Thi Như lấy hết can đảm hỏi: “Còn chuyện riêng tư thì sao?”
“Chuyện riêng tư?” Lương Hiện lặp lại ba chữ này, đột nhiên mỉm cười “Nếu như cô Phùng không sợ hợp đồng điện ảnh bị hủy thì cô cứ tự nhiên.”
Phùng Thi Như thất thần đứng đó, mặt cô lúc này không khác gì màu của đất.
Cô chỉ là thử hỏi một câu, Lương Hiện cư nhiên có thể dùng hợp đồng ra để uy hiếp?
Còn chưa kịp nghĩ ra cách để hoà giải thì trước mắt cô đột nhiên được chiếu sáng bởi một ánh đèn xe vô cùng chói chang.
Cô nheo mắt lại, và khi mở ra lần nữa, cô nhìn thấy một chiếc Ferrari màu đỏ đang ngạo nghễ lái tới cửa khách sạn Hỉ Đậu, dừng cách cô vài bước.
Lương Hiện cũng dừng lại bước chân.
Đèn xe của Ferrari chiếu hai chùm sáng màu vàng trên nền đất sạch sẽ, cửa lái xe mở ra, một đôi chân mang giày cao gót đế đỏ của Christian Louboutin sáng lấp lánh từ từ xuất hiện.
Lúc bước an ổn trên mặt đất, mu bàn chân trắng đến mức dường như muốn phát sáng.
Màu xe, khí thế lúc phanh xe hay thậm chí là thái độ bước xuống xe của chủ nhân đều tỏ ra rất kiêu ngạo.
Phùng Thi Như siết chặt nắm tay thành nấm đấm.
Minh Tự bước ra khỏi xe,hôm nay cô mặc một chiếc váy màu đen, trong làn gió đêm, mái tóc dài của cô khẽ tung bay để lộ khuôn mặt với làn da trắng sáng và đôi môi đỏ mọng.
Cô khoanh tay,dựa cả người lên cửa xe “Chờ anh ở đây lâu lắm rồi, ông xã.”
Minh Tự chống cằm bằng một tay, nhìn anh “Anh ở bên ngoài làm chuyện gì có lỗi với em rồi phải không?”
“Nghĩ cái gì vậy?” Anh nhướng mày.
Minh Tự cong khóe môi, chính mình còn cho rằng Lương Hiện muốn nhân cơ hội này thể hiện lòng trung thành của mình với cô nhưng lại không ngờ anh vậy mà chỉ hơi cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt cô mà nói “Nếu có người khác ở bên ngoài, em nghĩ, anh sẽ đem cổ phần chính mình đưa hết cho em sao?”
Minh Tự: “?”
Này cũng thật là……
Không thể bác bỏ.
Nhìn thấy cô ngốc ngốc sau đó lại đột nhiên bộc phát thành vẻ mặt vô cùng tức giận khiến anh nhịn không được bật cười thành tiếng.
“Anh còn cười! Không được, cuộc sống này em không cần,em muốn về nhà! Chúng ta ly hôn “Minh Tự tức giận đánh đánh vào lồng ngực Lương Hiện vài cái đã bị anh chế trụ.
Anh nắm tay cô, cầm bút di chuyển đến ô chữ ký “Không được không cần hay rời đi.”
“Em bị anh làm tức đến chết thôi! Em hỏi anh, ngày nào đó anh ở bên ngoài có người khác,anh sẽ lựa chọn che dấu em hay là không che dấu, anh nói,nói thật rõ ràng ra cho em xem?”
Lương Hiện rũ mắt nhìn cô “Ai nói?”
“Vậy ý anh là sẽ che dấu?”
Lương Hiện bị cô làm cho tức giận đến mức phải bật cười thành tiếng “Lại nghĩ cái gì đâu?”
Nhìn thấy vẻ mặt đầy bất mãn của cô, ý cười trên mặt anh nhanh chóng biến mất “Anh sẽ và chỉ có mình em.”
Đây là phòng làm việc nhỏ của Minh Tự, được kết nối với studio và có phong cách rất giản dị. Lúc này, chỉ có một ngọn đèn đọc sách đơn độc bên góc phải bật lên với nhiều ánh sáng trắng hắc lên xung quanh khiến cho căn phòng lúc này trở nên trông khá nhu hoà mà ngay cả giọng nói của Lương Hiện lúc này nghe ra cũng đặc biệt vô cùng trầm lắng, bình tĩnh và vô cùng nghiêm túc.
“Hừ.”Minh Tự bị lời nói này làm cho thiếu chút nữa thì không nhịn được cong cong khóe môi “Vậy anh nói xem,chúng ta bây giờ đều đã ở bên nhau nhưng so với lúc trước,anh cảm thấy có khác biệt sao?”
“Lúc trước?” Lương Hiện nghiêng đầu.
Minh Tự suy nghĩ một chút “Cao trung?”
Lúc họ học cao trung, cô cùng với Lương Hiện có thể được xem là hai thái cực đối lập.
Anh hơi nhướng mày “Em chắc chứ?”
“Em……” Minh Tự còn chưa nói xong, Lương Hiện đã cúi người hôn xuống.
Anh dùng một tay ôm gáy Minh Tự, tay kia đặt ở cạnh bàn đem người ép người về phía mình.
Hôn một hồi, cô cảm thấy có chút không ổn, ngón tay xoắn chặt lấy quần áo của anh.
Lương Hiện kéo ra một chút khoảng cách, giọng nói hơi khàn khàn “Anh lúc cao trung, sẽ đối với em như vậy sao?”
Minh Tự: “……”
Sẽ không.
Lương Hiện mỉm cười, cúi xuống hôn cô thêm một lần nữa.
Minh Tự bị hôn đến mức đầu óc choáng váng nghi ngờ rằng nếu không phải cô đang trong cái thời kì kia thì, thư phòng,có thể là nơi họ ân ái với nhau lần đầu tiên.
Hôm sau vừa đúng là cuối tuần, thời tiết đột ngột trở nên nhiều mây và có sương mù. Nhiệt độ ở Bình Thành vào cuối mùa thu rất thấp, không có ánh nắng mặt trời, giống như bước vào mùa đông, mọi thứ đều khô héo.
Minh Tự lật người, chân dài cuốn qua chăn bông, hai tay ôm chặt lấy eo Lương Hiện, vùi vùi vào lòng anh.
Cô ngủ rất say, nhưng vào khoảng thời gian này mỗi ngày, Lương Hiện đều tỉnh dậy và hiếm có khi anh muốn dậy muộn, một lúc lâu cũng không muốn ngồi dậy.
Buổi sáng đầu đông có thể cùng nhau lười biếng như thế này dường như rất thích hợp cho những cặp đôi vừa mới bên nhau như bọn họ.
Nhưng trước đó, Lương Hiện phải ngồi dậy đem chăn bị Minh Tự đá ra kéo trở về nhưng chỉ là không đến vài giây lại bị Minh Tự đem chăn đá ra, để lộ đôi chân trắng nõn.
Lương Hiện nghi ngờ rằng cô đã tỉnh và đang cố ý làm anh khó xử.
Lại một lần nửa đem chăn đắp lại đàng HSu đó đặt một tay lên gối đầu nghiêng mắt nhìn Minh Tự.
Hơi thở cô đều đều, mái tóc đen dài xõa tung che mất nửa khuôn mặt trắng nõn.
Đem vài sợi tóc lộn lộn của cô vén lên để lộ ra hàng mi cong dài hằng lên một vệt bóng loang lổ trên mi mắt.
Lúc ngủ, Minh Tự trông đặc biệt vừa an tĩnh lại vừa ngoan ngoãn.
Thật ra từ lúc hai người họ được gắn chặt lại với nhau bằng cuộc hôn nhân thương mại thì mỗi một bước đi của họ giống như vừa ngẫu nhiên lại vừa khéo.
Giờ nghĩ lại, tất cả đều là may mắn.
Lương Hiện nhìn một hồi, cuối cùng không kìm lòng được mà đem người ôm vào trong lòng, hôn lên trán cô một cái.
Khi Lâm Hề Già gọi điện thoại đến, Minh Tự đang hàn một đôi bông tai, hiện tại phần lớn thời gian của cô đều ngâm mình ở trong phòng làm việc và những thời gian còn lại là một mình tấp bật chạy ra ngoài, tóm lại tất cả mọi thứ đều vì cửa hàng sắp khai trương mà bận rộn chuẩn bị.
“Minh Tự! Tớ nghe nói Phùng Thi Như sẽ ăn tối cùng với chồng cậu!”
Minh Tự rút chui súng hàn ra khỏi nguồn điện, ngón tay siết chặt “Cái gì?”
“Có vẻ như đây là một bộ phim mới của Phùng Thi Như và hình như nghe nói là cô ta là người đang được Bowen nâng đỡ trong hai năm gần đây. Và hình như họ muốn kêu gọi sự đầu tư từ Kinh Hoằng cho nên họ đã đặt một phòng rượu ở Hỉ Đậu, biên kịch và đạo diễn đều sẽ đi đến đó.”
Lâm Hề Già tốt xấu cũng coi như là cái người đã bước nửa chân vào giới giải trí và so với Minh Tự hoàn toàn không liên quan hay biết gì đến giới giải trí thì thông tin của cô tất nhiên sẽ nhiều hơn và có tính chuẩn xác hơn rất rất nhiều.
“Tuy rằng là do công ty an bài nhưng cái khả năng kia…… Tớ cảm thấy cái suy nghĩ kia hẳn có lẽ là không sai đâu. Cậu không biết cô ta nói thế nào đâu?Nói chính mình cùng với Lương Hiện trước kia còn là bạn học cũ, mẹ ơi, tớ không nghĩ là mặt cô ta đủ dày đến mức như thế….”
Nghe Lâm Hề Già nói xong mấy lời này, Minh Tự thật ra cũng không có quá nhiều phản ứng.
Cô đặt súng hàn trong tay xuống, vén một lọn tóc dài đang lộn xộn ở trước mặt ra phía sau tai “Số phòng.”
Lâm Hề Già ở bên kia sửng sốt hai giây “Không phải, ý tớ là…… Cậu trước tiên không phải nên hỏi Lương Hiện cái vấn đề này rõ ràng một chút sao? Hoặc là cảnh cáo chẳng hạn,bây giờ cậu hỏi tớ số phòng,muốn đánh tới cửa, cậu cảm thấy thích hợp sao?”
“Ai nói tớ đến đó để đánh nhau ” Minh liếc nhìn kim chỉ trên đồng hồ rồi đi ra khỏi phòng làm việc “Tớ muốn đi đón chồng mình,không được sao?”
Chuyện này nói ra thì hơi có chút trùng hợp, ban đầu Lâm Hề Già chỉ nghe loáng thoáng tin tức này thông qua miệng bóng gió trợ lý Phùng Thi Như cho nên nào có biết được chính xác là nó như nào.
Đang loay hoay không biết lấy số phòng ở đâu thì chợt nhớ ra một người bạn cũ hiện cũng đang làm trợ lý giám đốc và có thể là tối nay cô ấy sẽ đi ăn tối cùng họ.
Vì vậy quá trình lấy được số phòng có thể nói là vô cùng suôn sẻ.
“Vạn nhất lúc đến nhìn thấy Phùng Thi Như đang câu dẫn Lương Hiện, cậu cũng đừng có vì vậy mà quá xúc động nha” Lâm Hề Già ở trong điện thoại lại nhắc nhở thêm một lần “Có chuyện gì cứ từ từ nói. Lương Hiện tớ nhìn ra được cậu ta là người rất đáng để tin cậy, lại nói cậu ta còn là thanh mai trúc mã với cậu, cậu xem xem, với nền tảng tình cảm sâu sắc như vậy, cậu ta sẽ ở bên ngoài làm xằng làm bậy sao?”
Minh Tự im lặng một lúc “Tớ ở trong mắt cậu là người chỉ biết đanh đá sao?”
Lâm Hề Già: “……”
Không hẳn vậy.
Chỉ là Minh Tự từ trước đến giờ đều có tính tình đại tiểu thư, tất nhiên sẽ không chịu nổi mấy loại ủy khuất như thế này.
Còn nhớ lúc trước Minh Tự vì cô mà ra mặt, trực tiếp xách theo cuốn từ điển Hán ngữ dày cộp hướng trên đầu cái tên tra nam kia đập mạnh,cái màn kia rốt cuộc cũng thật khiến cho người ta ấn tượng quá sâu sắc.
“Đó là tra nam cho nên phải đánh” Nghe xong Lâm Hề Già nêu ví dụ, Minh Tự khẽ hừ một tiếng “Lại nói lần đó đánh xong, tay tớ bị đau đến mấy ngày, hơn nữa anh ta phải cảm ơn cuộc đời này đã đối xử với anh ta quá tốt mới không để tớ lại đi tìm anh ta gây thêm phiền toái”
Lâm Hề Già liên tiếp gật đầu “Đại tiểu thư nói đúng!”
Minh Tự cong môi “Treo.”
Sau khi cúp điện thoại, cô xoay người qua lại trước tấm gương,sau lại vuốt ve những nếp gấp không tồn tại trên váy sau đó mới hài lòng gật gật đầu.
Bảy giờ tối, trung tâm thành phố Bình Thành, ở lối vào khách sạn Hỉ Đậu.
Lúc này trời đã tối, trung tâm thành phố rực rỡ ánh đèn, xe cộ trên đường không ngừng tăng,nối đuôi nhau chờ đèn tín hiệu để di chuyển. Minh Tự dựa vào ghế lái chán nản nhìn đồng hồ đếm ngược.
Khi còn ở nước ngoài, việc cô tự mình lái xe ra ngoài có thể nói là rất nhiều nhưng kể từ khi về nước, lúc ra ngoài đều có xe đưa đón, nghĩ kỹ lại thì đây hẳn là lần đầu tiên cô lái xe ra ngoài.
Nhìn phía trước sáng lên một ngọn đèn xanh, Minh Tự nhanh chóng cho xe rẽ vào một góc, không lái xe vào bãi đậu xe của Hỉ Đậu mà tìm một chỗ đậu xe bên đường dừng lại, vừa đúng đối diện cửa vào khách sạn Hỉ Đậu.
Biết số phòng họ đặt chủ yếu là để dự phòng, Minh Tự cũng không phải tính toán muốn thật sự đi vào đó.
Thậm chí cô còn không phải vì Phùng Thi Như mà đặc biệt tới đây, Lương Hiện đã hai ngày liên tục về nhà rất khuya mà cô sớm đã không chịu nổi việc chờ đợi đến lúc anh về đến nhà, trực tiếp đi vào phòng ngủ trước.
Vừa hay có cơ hội và lý do khá tốt để đi đón người.
Đương nhiên, Minh Tự không phủ nhận việc cô đến đó có một phần là muốn cảnh cáo Phùng Thi Như.
Nếu cô ta cứ an ổn sống như lúc trước,không đánh vào họng súng hay chạm tay vào bất kỳ chuyện gì của cô thì có lẽ cô ta sẽ dễ thở hơn.
Nhưng sự thật chứng minh, Phùng Thi Như quả thật là muốn đâm vào họng súng ấy.
Gần tám giờ, Minh Tự cùng bọn Thừa Vũ vừa lúc chơi xong một màn trò chơi trên điện thoại di động, lúc ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa ra vào Hỉ Đậu thì thấy một người đàn ông đang từ từ di chuyển ra khỏi cửa khách sạn.
Dáng người của Lương Hiện thực sự rất dễ nhận biết, anh ấy cao, vai rộng và có một đôi chân dài. Ngay cả khi mặc vest, anh ấy trông giống một ngôi sao hoặc một người mẫu nam hơn là một tổng tài.
Phùng Thi Như cũng nhanh chóng đi theo phía sau.
Minh Tự đặt điện thoại xuống và từ từ ngồi thẳng dậy.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống một đường nho nhỏ đủ để nhìn thấy khung cảnh bên ngoài và mặc dù không nghe được cuộc đối thoại kia là đang nói cái gì nhưng nhìn tình huống, đại khái cô cũng đoán ra được vài phần.
Quan sát vị trí cùng khoảng cách giữa hai người đó vào lúc này.
…… Và cảm thấy hơi khá hài lòng.
“Lương tổng, không ngờ người tới đêm nay lại là anh. Trước kia, tôi đã từng học cùng khối với anh, không biết anh có còn có nhớ hay không?” Phùng Thi Như siết chặt túi xách, mỉm cười nhìn anh.
Liệu anh ấy có còn nhớ cô không?
Kỳ thật lúc cô với Minh Tự vẫn còn là bạn bè, Lương Hiện thật ra đã từng gặp cô.
Chỉ là lúc đó lá gan của cô không đủ lớn để chống đối câu “chăm chỉ học hành và đừng có suy nghĩ lung tung” cho nên mới vẫn luôn đem cái chuyện này ép xuống, gặp mặt cũng không dám chào hỏi.Thậm chí ngay cả một câu nói để thu hút sự chú ý của anh cô thật cũng không dám.
Dù sao bây giờ cũng đã qua bảy năm.
Lúc nhìn thấy anh trong bữa tiệc rượu ngày đó, lúc sau lại biết tin anh sẽ cùng Minh Tự đính hôn.
Bạn bè xung quanh và trợ lý bên cạnh không một ai là không khen ngợi bọn họ là một đôi trai tài gái sắc và chỉ có Phùng Thi Như cô là vẫn an tĩnh ngồi ở đó mặc kệ móng tay chính mình sớm đã gắt gao bấu sâu vào lòng bàn tay.
Lương Hiện đút một tay vào túi quần, không có ý muốn ôn lại cái chuyện cũ gì với cô “Cô Phùng,ngoài chuyện này ra thì cô còn có việc gì nữa không?”
“Không có.” Câu nói này mang theo nồng đậm khoảng cách khiến Phùng Thi Như cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng dù sao cô cũng nhanh lấy lại bình tĩnh “Chỉ là cảm thấy trên bàn tiệc có thể gặp được bạn học cũ….”
Tính cách của Lương Hiện thực ra không lạnh lùng, thậm chí khi anh lắng nghe người khác nói chuyện, anh ấy luôn nở một nụ cười thản nhiên khi nói, nhưng lúc này, giọng nói của anh ấy dường như mang tính chất xua đuổi.
“Tôi không cùng lớp với cô Phùng cho nên chúng ta hẳn là không được tính là bạn học,cô nói xem,có phải không?” Lương Hiện giơ tay liếc nhìn đồng hồ “Nếu sau này cô Phùng có dự án nào muốn hợp tác, cô có thể liên hệ thông qua trợ lý của tôi.”
Phùng Thi Như lấy hết can đảm hỏi: “Còn chuyện riêng tư thì sao?”
“Chuyện riêng tư?” Lương Hiện lặp lại ba chữ này, đột nhiên mỉm cười “Nếu như cô Phùng không sợ hợp đồng điện ảnh bị hủy thì cô cứ tự nhiên.”
Phùng Thi Như thất thần đứng đó, mặt cô lúc này không khác gì màu của đất.
Cô chỉ là thử hỏi một câu, Lương Hiện cư nhiên có thể dùng hợp đồng ra để uy hiếp?
Còn chưa kịp nghĩ ra cách để hoà giải thì trước mắt cô đột nhiên được chiếu sáng bởi một ánh đèn xe vô cùng chói chang.
Cô nheo mắt lại, và khi mở ra lần nữa, cô nhìn thấy một chiếc Ferrari màu đỏ đang ngạo nghễ lái tới cửa khách sạn Hỉ Đậu, dừng cách cô vài bước.
Lương Hiện cũng dừng lại bước chân.
Đèn xe của Ferrari chiếu hai chùm sáng màu vàng trên nền đất sạch sẽ, cửa lái xe mở ra, một đôi chân mang giày cao gót đế đỏ của Christian Louboutin sáng lấp lánh từ từ xuất hiện.
Lúc bước an ổn trên mặt đất, mu bàn chân trắng đến mức dường như muốn phát sáng.
Màu xe, khí thế lúc phanh xe hay thậm chí là thái độ bước xuống xe của chủ nhân đều tỏ ra rất kiêu ngạo.
Phùng Thi Như siết chặt nắm tay thành nấm đấm.
Minh Tự bước ra khỏi xe,hôm nay cô mặc một chiếc váy màu đen, trong làn gió đêm, mái tóc dài của cô khẽ tung bay để lộ khuôn mặt với làn da trắng sáng và đôi môi đỏ mọng.
Cô khoanh tay,dựa cả người lên cửa xe “Chờ anh ở đây lâu lắm rồi, ông xã.”