Chương 31
Nghĩ đến buổi tối có thể đi xem phim cùng với Lương Hiện khiến tâm tình Minh Tự cả ngày nay đều đặc biệt vô cùng vui vẻ.
Vừa lúc nhị tiểu thư nhà họ Triệu nhắn tin mời cô đi xem triển lãm tranh, cô vui vẻ đáp ứng luôn lời mời là sẽ đến dự.
Sau khi xem triển lãm tranh nghệ thuật quanh một vòng, mọi người bên trong ngỏ ý muốn đến một nhà hàng nổi tiếng mới mở ở Bình Thành vừa thưởng thức trà chiều vừa nhàn nhã làm những bó hoa giết thời gian.
“Tự Tự, tuần trước tôi có nghe một tin đồn, nói là cô.. và một anh Lương nào đó.”Trong số rất nhiều chị em có tình cảm bình thường với cô thì tiểu thư nhà họ Triệu gần như có mối quan hệ với cô khá tốt, không quanh co lòng vòng cúi người cầm lấy chiếc kéo “Xác minh xem?”
Nói là xác minh nhưng thực ra trước đó cô ấy dường như chắc nhắn 99% và chỉ đợi lời nói chắc chắn từ cô mà thôi.
Minh Tự đứng bên cạnh nghe mấy lời này cũng không có ý định giấu diếm,hơn nữa qua hai ngày sau thư mời về lễ đính hôn sẽ bắt đầu được phát đi nên không cần thiết phải giấu giếm.
Minh Tự cầm một bông hoa Tulip màu san hô nhẹ nhàng xoay trong tay “Nếu đúng là vậy cô sẽ đến uống rượu mừng với tôi chứ?”
“Nói như vậy là sự thật rồi!” Triệu tiểu thư che miệng kinh ngạc cùng với mấy cô gái bên cạnh trao đổi ánh mắt cực kỳ hâm mộ “Là vị thái tử Kinh Hoằng kia……?”
Minh Tự lễ phép mĩm cười nhưng không cho ý kiến.
“Oa……” Mọi người nhỏ giọng kêu lên.
“Nhắc mới nhớ, cái vị Phương tiểu thư kia,một lòng theo đuổi Lương Hiện gần đây, có vẻ như dư luận còn đang bàn tán xôn xao thì phải”
Có người nhớ tới thêm một chuyện “A, đúng rồi, ngày hôm qua cô ấy có đăng một trạng thái trong vòng tròn bạn bè, nói là ” Đánh rơi tình yêu, không đuổi kịp hạnh phúc ” linh tinh gì đó,không phải là ám chỉ chuyện này chứ? “
“Không thể nào, lúc trước cô ấy thổ lộ thất bại,tôi cũng không thấy cô ấy có bao nhiêu là thương tâm.”
“Thật khó nói, ai mà không biết Lương Hiện đẹp trai, Kinh Hoằng lại không thiếu tiền,nếu có thể may mắn gả vào đó có thể nói là thật sự siêu cấp hạnh phúc! Không,tớ cũng không tin cô ấy không tiếc nuối.”
“Minh Tự gả vào hào môn như vậy không tính trèo cao.”
“Nghe nói hai người là thanh mai trúc mã? Có phải là lâu ngày nảy sinh tình cảm không?”
“Oa, lãng mạn thật.”
“……”
Minh Tự biết mấy cô gái này cái gì cũng nói được nên bình thường cũng không mấy để ở trong lòng.
Nhưng không biết vì sao hôm nay nghe được từ “Thanh mai trúc mã” kia khiến tâm tình cô cư nhiên có chút không tự chủ được.
Sau khi phục hồi tinh thần lại, Minh Tự lặng lẽ nắm lấy một cánh hoa nhỏ.
Nhất định là bởi vì bản thân cô quá tốt đẹp nên mới không có liên quan gì đến Lương Hiện.
Vì muốn xin lỗi một vị đại tiểu thư nào đó vào buổi tối nên Lương Hiện đã nhờ trợ lý cuả mình điều chỉnh lại lịch trình làm việc hôm nay.
Sau khi kết thúc cuộc họp ra quyết định dự án mới cho quý này, tiếp theo sẽ là cuộc họp thường kỳ cấp cao.
Trợ lý Vương mang một tách cà phê đến, vô tình quét mắt và phát hiện rằng chủ tịch Lương đang lướt vòng tròn bạn bè.
Sau khi làm việc cùng nhau lâu như vậy, trợ lý Vương biết Lương Hiện cũng không phải là người có lòng tự cao hay tự ái gì, vì thế anh kịp thời chen vào một câu “Là bạn của ngài sao?”
Trong giao diện màn hình của Lương Hiện lúc này đang dừng lại ở hai tấm ảnh, một bó hoa xinh đẹp xen lẫn là hai bức ảnh chân dung.
Cô gái mặc một chiếc áo sơ mi tay phồng lệch vai màu xanh nhạt với mái tóc buộc hờ sau đầu, đang cúi đầu cắt tỉa cành và lá. Khuôn mặt cô ấy thanh tú và mịn màng, mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng, là loại người kiểu trong sáng, xinh đẹp và khi cô ấy không cười, trông có vẻ hơi kiêu ngạo.
Bức còn lại là bức ảnh selfie chính diện cô cầm bó hoa mỉm cười ngọt ngào tạo dáng hình chữ “V” trước ống kính.
Nếu so với bức ảnh trước thì có vẻ vô cùng dịu dàng.
Góc độ và ánh sáng rất chuyên nghiệp nhưng văn bản bên trên lại rất đơn giản, đó là một biểu tượng cảm xúc tràn ngập tình yêu, vô cùng rực rỡ.
Mặc dù ở trong công ty nhìn thấy rất nhiều mỹ nữ nhưng trợ lý Vương vẫn âm thầm xếp cô ấy là số một trong lòng mình.
Mà có vẻ như chủ tịch Lương,người đàn ông được xem là người được mọi người trong công ty quan tâm nhất —— ngày thường cho dù là đem mỹ nhân đến trước mặt cũng không thèm để mắt tới nhưng lại nhìn vào một bức ảnh lâu đến mức không thể xác định và đây hẳn là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy.
“Không phải bạn bè” Lương Hiện đặt khuỷu tay xuống và quay sang một bên “Là vợ tôi.”
“Hả?” Trợ lý Vương nghe thấy tin chấn động này có chút vượt qua khỏi tầm kiểm soát, anh ta nhanh chóng điều chỉnh tâm tình kinh ngạc của mình rồi cười cười “Trông hai người rất xứng đôi.”
Khóe môi cong lên giống như một loại tự hào,ánh mắt lại rơi vào tấm ảnh dừng một chút rồi nhấp vào biểu tượng yêu thích.
Lúc Lương Hiện nhấn yêu thích, Minh Tự cũng không có để ý lắm —— thứ nhất là vòng tròn bạn bè của cô ấy rất nhiều và thứ hai là mỗi khi phát một tin,một giây sau,có hàng trăm lượt yêu thích mới.
Sau khi tụ tập với họ xong,vì thuận đường nên Minh Tự ghé vào mua tập chí số mới ra gần đây nhất của “JEWEL” và một vài tập chí thời trang khác sau đó trở về nhà thả mình trên chiếc ghế sô pha.
Sau bốn giờ, cô duỗi eo liếc nhìn điện thoại di động thì thấy tin nhắn của Lương Hiện nhắc nhở cô đừng quên cuộc hẹn giữa họ vào tối ngày hôm nay.
Minh Tự nghĩ ngợi muốn nói gì đó nhưng nghĩ đến một số chuyện khác còn quan trọng hơn, cô trả lời: “Nhớ rồi”
Lương Hiện nhìn lướt qua tin nhắn rồi mỉm cười khiến một vị giám đốc điều hành nào đó đang làm báo cáo giống như thụ sủng nhược kinh nghĩ là do hôm nay anh ta làm quá tốt nên vị đại thiếu gia này mới mỉm cười khích lệ anh ta.
– — Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo—–
Hôm nay không phải là ngày cuối tuần nhưng vẫn có rất nhiều người đến rạp chiếu phim.
Minh Tự vội vàng đưa Lương Hiện đến phòng chờ ngồi xuống sau đó đứng dậy đi lấy vé. Nhìn hai chữ “3D” trên vé, trong lòng cô thật sự có chút kích động.
Bước trở lại phòng chờ và nhìn thấy hai cô gái đang cúi người chăm chú nhìn những chú gấu bông trong tủ kính mà tay bên dưới không ngừng lia chiếc móng vuốt đến thứ mà hai người cùng để ý tới.
“A a a ok chưa? Giúp tớ nhìn xem.”
“Hướng qua phía này một chút, đây đây, bên phải bên phải… Đừng hoảng hốt,bình tĩnh,bình tĩnh! Lần này nhất định là có thể! Chính là lúc này, ấn!”
“Tích” một tiếng.
Sau đó là một tiếng thở dài khó chịu hụt hẫng – “A!!!”
“Loại xác xuất này chúng ta khẳng định không bắt được rồi, đi thôi.” Cô gái tóc ngắn kéo cô gái kia nhanh chóng rời đi.
Cô gái tóc dài đứng tại chỗ tay nắm chặt thành quyền, thề “Chờ sau này tớ có tiền rồi, tớ nhất định mua toàn bộ vé gắp ở đây chơi thỏa thích một lần!”
Cô gái tóc ngắn mỉm cười thành tiếng “Sau cậu không qua đó hỏi xem,ông chủ ở đây có vợ chưa,như thế thì có vẻ thực tế hơn?”
Cô gái tóc dài chợt nhận ra và phì cười”Không phải là không thể!”
Hai cô gái khoác tay nhau bước đi cười nói vui vẻ nhưng Minh Tự lại hướng ánh mắt về phía Lương Hiện.
Họ không biết rằng ông chủ đang ngồi trên ghế sô pha cách đó năm mét và có lẽ đã lắng nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của họ mà không nói một lời.
Minh Tự vốn dĩ muốn quan sát xem phản ứng của anh thế nào nhưng Lương Hiện vẫn như cũ là bộ dáng tản mạn không để thứ gì vào mắt như thể chủ đề mà họ thảo luận không liên quan gì đến anh.
Mà cô cũng lười hỏi.
Thấy Minh Tự đi tới, Lương Hiện đứng lên không thể không nhướng mày “Nhìn lâu như vậy là muốn tìm chỗ xét?”
Minh Tự khoanh tay cố ý nói: “Tìm không được đâu, ông chủ ở đây khó chịu lắm.”
“Ai nói với em ông chủ ở đây khó chịu?” Lương Hiện bị cô làm cho tức giận mà bật cười, vô thức duỗi tay ra trong không trung rồi đột nhiên dừng lại.
Anh đút tay lại vào túi quần, ho nhẹ một tiếng rồi bước ra “Được rồi, hôm nay người ông chủ khó chịu này đến lấy cho em một con.”
Minh Tự dừng lại và bước theo kịp bước chân anh.
Vừa rồi cái động tác duỗi tay kia của Lương Hiện giống như …… là muốn sờ đầu cô?
Trên thực tế thì dù sao cả hai người bọn họ cũng là lớn lên cùng nhau nên chưa bao giờ để ý đến ranh giới khác biệt giữa nam và nữ.
Lương Hiện của lúc trước thường sẽ khoác vai cô khi anh đang đọc sách và tuy rằng mỗi lần đều bị cô đánh vì những hành động quá mức tự nhiên kia nhưng…..bây giờ hai người dù sao cũng đã khác trước, nếu bỗng có hành động đột ngột như vậy rất dễ khiến người ta không kịp thích ứng.
Trong chiếc tủ kính trong suốt có hàng đống thứ gấu bông sang trọng với những dãy hình trái tim treo bên trên thả xuống. Vừa rồi Minh Tự không hứng thú lắm nhưng khi nhìn kỹ hơn trông nó khá dễ thương và đáng yêu.
“Thích cái nào?” Lương Hiện đã đổi tiền thành xu xong, bắt đầu muốn gắp lấy thứ Minh Tự thích.
Không ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ đáng yêu của những bé thú nhồi bông dễ thương này và Minh Tự cũng như thế,tạm thời quên mất sự đối nghịch với Lương Hiện trước đó,một lòng chỉ chỉ vào con vịt trong tủ thủy tinh “Cái này.”
Một chú vịt có thân mình phẳng lì, mập mạp và siêu dễ thương.
Không đủ tinh xảo cũng không xinh đẹp theo nghĩa truyền thống.
Và dường như cũng không giống với thứ đồ con công nhỏ có thể thích.
“Được” Lương Hiện đúc vào một đồng xu sau đó đưa tay vặn cần điều khiển.
Những chiếc móng vuốt màu bạc không ngừng lắc lư trong tủ kính chiết ra tia sáng lạnh lẽo, Minh Tự đột nhiên hơi căng thẳng, bất giác tiến lại gần anh “Anh..có được không?”
Lương Hiện liếc cô một cái “Tại sao không?”
Minh Tự chỉ muốn nói sự thật trong lòng mình lúc này nhưng rốt cuộc cũng là sợ ảnh hưởng tới việc phát huy của Lương Hiện,nên vẫn là nịnh nọt duỗi tay bóp bóp vai tượng trưng lấy lòng “Vậy anh cố lên nha.”
Lương Hiện không kịp đề phòng việc cô sẽ đột ngột chạm vào vai mình,anh trượt tay vừa vặn chạm đến bàn phím.
Vì thế Minh Tự trơ mắt nhìn cái móng vuốt kia không hề có mục đích trượt xuống một hướng rồi nhặt không ít không khí đi lên.
“……”
Không có gì cả.
Cô tức giận nhanh chóng trở mặt “Lương Hiện!”
Lần thứ hai.
Với kinh nghiệm thất bại lần trước, lần này Minh Tự cách ly Lương Hiện rất xa, cô nhìn chú vịt nhỏ qua tủ kính mà trong lòng tự nhắc nhở mình nguôi nguôi cơn giận muốn băm Lương Hiện.
Lương Hiện không quá căng thẳng, anh hơi cúi xuống, ánh mắt tập trung điều chỉnh vị trí của tay mình,đường nét khuôn mặt gọn gàng anh tuấn, lông mi dài vừa lúc ánh sáng trên đầu rơi dọc xuống sống mũi thẳng tắp khiến cô cảm giác Lương Hiện lúc này vừa ôn hòa lại vừa vô cùng dịu dàng.
Đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi dao động.
Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì nghe thấy tiếng máy móc rơi xuống, Minh Tự vội vàng hoàn hồn lại thì thấy móng vuốt đã nắm chính xác phần lớn cơ thể chú vịt con.
Cố nín thở và không ngừng cắn chặt môi dưới.
Lương Hiện đứng ở một bên nhìn bộ dáng này của Minh Tự không thể không bật cười thành tiếng.
Những chiếc móng vuốt máy màu bạc nắm chặt lấy thân hình chú vịt và di chuyển chậm rãi trong một giây, hai giây và ba giây, thời gian dường như kéo dài rất lâu, cuối cùng là một tiếng “Đông”, chú vịt bị đẩy ra khỏi lồng kính.
“Bắt được rồi!!” Minh Tự gần như nhảy dựng lên khi lấy được nó và cảm thấy rằng bản thân cô có vẻ phấn khích hơn những gì cô tưởng tượng ban đầu.
Cô mỉm cười,duỗi tay ra định nhận nó nhưng Lương Hiện lại nâng cánh tay lên không cho cô với tới.
Minh Tự chậm rãi đánh ra một cái dấu chấm hỏi.
“Rút về.” Từ trên cao nhìn xuống cô gái trước ngực mình, nhẹ giọng nhắc nhở.
Minh Tự sững sờ một lúc rồi cảm thấy có chút buồn cười – vị thiếu gia này hình như vẫn còn hơi thù dai chuyện ban nãy.
Nhưng dù sao anh cũng giúp cô tóm được một chú vịt dễ thương coi như cũng lập công, vì thế nở nụ cười ngọt ngào, hợp tác nói: “Rút về rút về, anh là người tốt nhất,ông chủ Hiện là số 1”
Vừa lúc nhị tiểu thư nhà họ Triệu nhắn tin mời cô đi xem triển lãm tranh, cô vui vẻ đáp ứng luôn lời mời là sẽ đến dự.
Sau khi xem triển lãm tranh nghệ thuật quanh một vòng, mọi người bên trong ngỏ ý muốn đến một nhà hàng nổi tiếng mới mở ở Bình Thành vừa thưởng thức trà chiều vừa nhàn nhã làm những bó hoa giết thời gian.
“Tự Tự, tuần trước tôi có nghe một tin đồn, nói là cô.. và một anh Lương nào đó.”Trong số rất nhiều chị em có tình cảm bình thường với cô thì tiểu thư nhà họ Triệu gần như có mối quan hệ với cô khá tốt, không quanh co lòng vòng cúi người cầm lấy chiếc kéo “Xác minh xem?”
Nói là xác minh nhưng thực ra trước đó cô ấy dường như chắc nhắn 99% và chỉ đợi lời nói chắc chắn từ cô mà thôi.
Minh Tự đứng bên cạnh nghe mấy lời này cũng không có ý định giấu diếm,hơn nữa qua hai ngày sau thư mời về lễ đính hôn sẽ bắt đầu được phát đi nên không cần thiết phải giấu giếm.
Minh Tự cầm một bông hoa Tulip màu san hô nhẹ nhàng xoay trong tay “Nếu đúng là vậy cô sẽ đến uống rượu mừng với tôi chứ?”
“Nói như vậy là sự thật rồi!” Triệu tiểu thư che miệng kinh ngạc cùng với mấy cô gái bên cạnh trao đổi ánh mắt cực kỳ hâm mộ “Là vị thái tử Kinh Hoằng kia……?”
Minh Tự lễ phép mĩm cười nhưng không cho ý kiến.
“Oa……” Mọi người nhỏ giọng kêu lên.
“Nhắc mới nhớ, cái vị Phương tiểu thư kia,một lòng theo đuổi Lương Hiện gần đây, có vẻ như dư luận còn đang bàn tán xôn xao thì phải”
Có người nhớ tới thêm một chuyện “A, đúng rồi, ngày hôm qua cô ấy có đăng một trạng thái trong vòng tròn bạn bè, nói là ” Đánh rơi tình yêu, không đuổi kịp hạnh phúc ” linh tinh gì đó,không phải là ám chỉ chuyện này chứ? “
“Không thể nào, lúc trước cô ấy thổ lộ thất bại,tôi cũng không thấy cô ấy có bao nhiêu là thương tâm.”
“Thật khó nói, ai mà không biết Lương Hiện đẹp trai, Kinh Hoằng lại không thiếu tiền,nếu có thể may mắn gả vào đó có thể nói là thật sự siêu cấp hạnh phúc! Không,tớ cũng không tin cô ấy không tiếc nuối.”
“Minh Tự gả vào hào môn như vậy không tính trèo cao.”
“Nghe nói hai người là thanh mai trúc mã? Có phải là lâu ngày nảy sinh tình cảm không?”
“Oa, lãng mạn thật.”
“……”
Minh Tự biết mấy cô gái này cái gì cũng nói được nên bình thường cũng không mấy để ở trong lòng.
Nhưng không biết vì sao hôm nay nghe được từ “Thanh mai trúc mã” kia khiến tâm tình cô cư nhiên có chút không tự chủ được.
Sau khi phục hồi tinh thần lại, Minh Tự lặng lẽ nắm lấy một cánh hoa nhỏ.
Nhất định là bởi vì bản thân cô quá tốt đẹp nên mới không có liên quan gì đến Lương Hiện.
Vì muốn xin lỗi một vị đại tiểu thư nào đó vào buổi tối nên Lương Hiện đã nhờ trợ lý cuả mình điều chỉnh lại lịch trình làm việc hôm nay.
Sau khi kết thúc cuộc họp ra quyết định dự án mới cho quý này, tiếp theo sẽ là cuộc họp thường kỳ cấp cao.
Trợ lý Vương mang một tách cà phê đến, vô tình quét mắt và phát hiện rằng chủ tịch Lương đang lướt vòng tròn bạn bè.
Sau khi làm việc cùng nhau lâu như vậy, trợ lý Vương biết Lương Hiện cũng không phải là người có lòng tự cao hay tự ái gì, vì thế anh kịp thời chen vào một câu “Là bạn của ngài sao?”
Trong giao diện màn hình của Lương Hiện lúc này đang dừng lại ở hai tấm ảnh, một bó hoa xinh đẹp xen lẫn là hai bức ảnh chân dung.
Cô gái mặc một chiếc áo sơ mi tay phồng lệch vai màu xanh nhạt với mái tóc buộc hờ sau đầu, đang cúi đầu cắt tỉa cành và lá. Khuôn mặt cô ấy thanh tú và mịn màng, mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng, là loại người kiểu trong sáng, xinh đẹp và khi cô ấy không cười, trông có vẻ hơi kiêu ngạo.
Bức còn lại là bức ảnh selfie chính diện cô cầm bó hoa mỉm cười ngọt ngào tạo dáng hình chữ “V” trước ống kính.
Nếu so với bức ảnh trước thì có vẻ vô cùng dịu dàng.
Góc độ và ánh sáng rất chuyên nghiệp nhưng văn bản bên trên lại rất đơn giản, đó là một biểu tượng cảm xúc tràn ngập tình yêu, vô cùng rực rỡ.
Mặc dù ở trong công ty nhìn thấy rất nhiều mỹ nữ nhưng trợ lý Vương vẫn âm thầm xếp cô ấy là số một trong lòng mình.
Mà có vẻ như chủ tịch Lương,người đàn ông được xem là người được mọi người trong công ty quan tâm nhất —— ngày thường cho dù là đem mỹ nhân đến trước mặt cũng không thèm để mắt tới nhưng lại nhìn vào một bức ảnh lâu đến mức không thể xác định và đây hẳn là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy.
“Không phải bạn bè” Lương Hiện đặt khuỷu tay xuống và quay sang một bên “Là vợ tôi.”
“Hả?” Trợ lý Vương nghe thấy tin chấn động này có chút vượt qua khỏi tầm kiểm soát, anh ta nhanh chóng điều chỉnh tâm tình kinh ngạc của mình rồi cười cười “Trông hai người rất xứng đôi.”
Khóe môi cong lên giống như một loại tự hào,ánh mắt lại rơi vào tấm ảnh dừng một chút rồi nhấp vào biểu tượng yêu thích.
Lúc Lương Hiện nhấn yêu thích, Minh Tự cũng không có để ý lắm —— thứ nhất là vòng tròn bạn bè của cô ấy rất nhiều và thứ hai là mỗi khi phát một tin,một giây sau,có hàng trăm lượt yêu thích mới.
Sau khi tụ tập với họ xong,vì thuận đường nên Minh Tự ghé vào mua tập chí số mới ra gần đây nhất của “JEWEL” và một vài tập chí thời trang khác sau đó trở về nhà thả mình trên chiếc ghế sô pha.
Sau bốn giờ, cô duỗi eo liếc nhìn điện thoại di động thì thấy tin nhắn của Lương Hiện nhắc nhở cô đừng quên cuộc hẹn giữa họ vào tối ngày hôm nay.
Minh Tự nghĩ ngợi muốn nói gì đó nhưng nghĩ đến một số chuyện khác còn quan trọng hơn, cô trả lời: “Nhớ rồi”
Lương Hiện nhìn lướt qua tin nhắn rồi mỉm cười khiến một vị giám đốc điều hành nào đó đang làm báo cáo giống như thụ sủng nhược kinh nghĩ là do hôm nay anh ta làm quá tốt nên vị đại thiếu gia này mới mỉm cười khích lệ anh ta.
– — Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo—–
Hôm nay không phải là ngày cuối tuần nhưng vẫn có rất nhiều người đến rạp chiếu phim.
Minh Tự vội vàng đưa Lương Hiện đến phòng chờ ngồi xuống sau đó đứng dậy đi lấy vé. Nhìn hai chữ “3D” trên vé, trong lòng cô thật sự có chút kích động.
Bước trở lại phòng chờ và nhìn thấy hai cô gái đang cúi người chăm chú nhìn những chú gấu bông trong tủ kính mà tay bên dưới không ngừng lia chiếc móng vuốt đến thứ mà hai người cùng để ý tới.
“A a a ok chưa? Giúp tớ nhìn xem.”
“Hướng qua phía này một chút, đây đây, bên phải bên phải… Đừng hoảng hốt,bình tĩnh,bình tĩnh! Lần này nhất định là có thể! Chính là lúc này, ấn!”
“Tích” một tiếng.
Sau đó là một tiếng thở dài khó chịu hụt hẫng – “A!!!”
“Loại xác xuất này chúng ta khẳng định không bắt được rồi, đi thôi.” Cô gái tóc ngắn kéo cô gái kia nhanh chóng rời đi.
Cô gái tóc dài đứng tại chỗ tay nắm chặt thành quyền, thề “Chờ sau này tớ có tiền rồi, tớ nhất định mua toàn bộ vé gắp ở đây chơi thỏa thích một lần!”
Cô gái tóc ngắn mỉm cười thành tiếng “Sau cậu không qua đó hỏi xem,ông chủ ở đây có vợ chưa,như thế thì có vẻ thực tế hơn?”
Cô gái tóc dài chợt nhận ra và phì cười”Không phải là không thể!”
Hai cô gái khoác tay nhau bước đi cười nói vui vẻ nhưng Minh Tự lại hướng ánh mắt về phía Lương Hiện.
Họ không biết rằng ông chủ đang ngồi trên ghế sô pha cách đó năm mét và có lẽ đã lắng nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của họ mà không nói một lời.
Minh Tự vốn dĩ muốn quan sát xem phản ứng của anh thế nào nhưng Lương Hiện vẫn như cũ là bộ dáng tản mạn không để thứ gì vào mắt như thể chủ đề mà họ thảo luận không liên quan gì đến anh.
Mà cô cũng lười hỏi.
Thấy Minh Tự đi tới, Lương Hiện đứng lên không thể không nhướng mày “Nhìn lâu như vậy là muốn tìm chỗ xét?”
Minh Tự khoanh tay cố ý nói: “Tìm không được đâu, ông chủ ở đây khó chịu lắm.”
“Ai nói với em ông chủ ở đây khó chịu?” Lương Hiện bị cô làm cho tức giận mà bật cười, vô thức duỗi tay ra trong không trung rồi đột nhiên dừng lại.
Anh đút tay lại vào túi quần, ho nhẹ một tiếng rồi bước ra “Được rồi, hôm nay người ông chủ khó chịu này đến lấy cho em một con.”
Minh Tự dừng lại và bước theo kịp bước chân anh.
Vừa rồi cái động tác duỗi tay kia của Lương Hiện giống như …… là muốn sờ đầu cô?
Trên thực tế thì dù sao cả hai người bọn họ cũng là lớn lên cùng nhau nên chưa bao giờ để ý đến ranh giới khác biệt giữa nam và nữ.
Lương Hiện của lúc trước thường sẽ khoác vai cô khi anh đang đọc sách và tuy rằng mỗi lần đều bị cô đánh vì những hành động quá mức tự nhiên kia nhưng…..bây giờ hai người dù sao cũng đã khác trước, nếu bỗng có hành động đột ngột như vậy rất dễ khiến người ta không kịp thích ứng.
Trong chiếc tủ kính trong suốt có hàng đống thứ gấu bông sang trọng với những dãy hình trái tim treo bên trên thả xuống. Vừa rồi Minh Tự không hứng thú lắm nhưng khi nhìn kỹ hơn trông nó khá dễ thương và đáng yêu.
“Thích cái nào?” Lương Hiện đã đổi tiền thành xu xong, bắt đầu muốn gắp lấy thứ Minh Tự thích.
Không ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ đáng yêu của những bé thú nhồi bông dễ thương này và Minh Tự cũng như thế,tạm thời quên mất sự đối nghịch với Lương Hiện trước đó,một lòng chỉ chỉ vào con vịt trong tủ thủy tinh “Cái này.”
Một chú vịt có thân mình phẳng lì, mập mạp và siêu dễ thương.
Không đủ tinh xảo cũng không xinh đẹp theo nghĩa truyền thống.
Và dường như cũng không giống với thứ đồ con công nhỏ có thể thích.
“Được” Lương Hiện đúc vào một đồng xu sau đó đưa tay vặn cần điều khiển.
Những chiếc móng vuốt màu bạc không ngừng lắc lư trong tủ kính chiết ra tia sáng lạnh lẽo, Minh Tự đột nhiên hơi căng thẳng, bất giác tiến lại gần anh “Anh..có được không?”
Lương Hiện liếc cô một cái “Tại sao không?”
Minh Tự chỉ muốn nói sự thật trong lòng mình lúc này nhưng rốt cuộc cũng là sợ ảnh hưởng tới việc phát huy của Lương Hiện,nên vẫn là nịnh nọt duỗi tay bóp bóp vai tượng trưng lấy lòng “Vậy anh cố lên nha.”
Lương Hiện không kịp đề phòng việc cô sẽ đột ngột chạm vào vai mình,anh trượt tay vừa vặn chạm đến bàn phím.
Vì thế Minh Tự trơ mắt nhìn cái móng vuốt kia không hề có mục đích trượt xuống một hướng rồi nhặt không ít không khí đi lên.
“……”
Không có gì cả.
Cô tức giận nhanh chóng trở mặt “Lương Hiện!”
Lần thứ hai.
Với kinh nghiệm thất bại lần trước, lần này Minh Tự cách ly Lương Hiện rất xa, cô nhìn chú vịt nhỏ qua tủ kính mà trong lòng tự nhắc nhở mình nguôi nguôi cơn giận muốn băm Lương Hiện.
Lương Hiện không quá căng thẳng, anh hơi cúi xuống, ánh mắt tập trung điều chỉnh vị trí của tay mình,đường nét khuôn mặt gọn gàng anh tuấn, lông mi dài vừa lúc ánh sáng trên đầu rơi dọc xuống sống mũi thẳng tắp khiến cô cảm giác Lương Hiện lúc này vừa ôn hòa lại vừa vô cùng dịu dàng.
Đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi dao động.
Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì nghe thấy tiếng máy móc rơi xuống, Minh Tự vội vàng hoàn hồn lại thì thấy móng vuốt đã nắm chính xác phần lớn cơ thể chú vịt con.
Cố nín thở và không ngừng cắn chặt môi dưới.
Lương Hiện đứng ở một bên nhìn bộ dáng này của Minh Tự không thể không bật cười thành tiếng.
Những chiếc móng vuốt máy màu bạc nắm chặt lấy thân hình chú vịt và di chuyển chậm rãi trong một giây, hai giây và ba giây, thời gian dường như kéo dài rất lâu, cuối cùng là một tiếng “Đông”, chú vịt bị đẩy ra khỏi lồng kính.
“Bắt được rồi!!” Minh Tự gần như nhảy dựng lên khi lấy được nó và cảm thấy rằng bản thân cô có vẻ phấn khích hơn những gì cô tưởng tượng ban đầu.
Cô mỉm cười,duỗi tay ra định nhận nó nhưng Lương Hiện lại nâng cánh tay lên không cho cô với tới.
Minh Tự chậm rãi đánh ra một cái dấu chấm hỏi.
“Rút về.” Từ trên cao nhìn xuống cô gái trước ngực mình, nhẹ giọng nhắc nhở.
Minh Tự sững sờ một lúc rồi cảm thấy có chút buồn cười – vị thiếu gia này hình như vẫn còn hơi thù dai chuyện ban nãy.
Nhưng dù sao anh cũng giúp cô tóm được một chú vịt dễ thương coi như cũng lập công, vì thế nở nụ cười ngọt ngào, hợp tác nói: “Rút về rút về, anh là người tốt nhất,ông chủ Hiện là số 1”